Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Ngày hôm sau Ryu Minseok vừa đến công ty liền phát hiện, phòng làm việc trước nay đều duy trì trạng thái yên tĩnh mà bây giờ lại như mở một cái chợ, không cần nghe cũng biết mọi người đang bàn tán chuyện gì.

"Chủ tịch trẻ tuổi như vậy mà sớm đã kết hôn rồi sao? Giấc mộng trở thành phu nhân chủ tịch SKT của tôi cứ như vậy mà tiêu tùng rồi, aiya không muốn đi làm nữa đâu, nộp đơn từ chức đây."

"Nhưng mà tò mò về vị phu nhân của chủ tịch quá đi, nghe nói là không muốn lộ mặt nên mới lựa chọn ẩn giấu chuyện kết hôn đó."

"Lọt vô đôi mắt tinh tường của chủ tịch khẳng định là người không tầm thường đâu, nhưng nói đi nói lại, nếu qua được bộ lọc của cặp mắt đó thì thực sự ghen tỵ quá đi."

"Gì vậy trời, đi làm ở đây mà thật sự mơ mộng hão huyền là sẽ được gả cho chủ tịch à?"

"Hehehe, nói giỡn thôi, áp lực công việc mỗi ngày lớn cỡ đó mà, nên cho người ta ôm chút hy vọng đi chứ hả?"

Nhưng mà còn Ryu Minseok phát hiện ba người đàn ông trong phòng trái lại yên tĩnh lạ thường, không hề có ý định tham gia "buổi họp chợ".

"Nè, ba người các anh không nhìn thấy tin tức hả? Chủ tịch của chúng ta hôm qua công bố rằng ngài ấy đã kết hôn đó."

Lee Minhyung tất nhiên là đã sớm biết, nhưng hắn cũng không phải rất quan tâm.

"Minseokie, cậu dạo này tan ca đều rất sớm nhưng mà tinh thần nhìn có vẻ không được tốt lắm, có chuyện gì xảy ra sao?"

Ryu Miseok lắc đầu.

"Không có gì."

Vết thương ở lưng của Kim Hyukkyu lại tái phát nên là phải nhập viện để theo dõi một thời gian, Ryu Minseok sau khi tan ca xong đều đi đến bệnh viện muốn thăm anh ấy, nên mới có dáng vẻ mệt mỏi như vậy.

Choi Wooje mặc dù là chút ngoài ý muốn biết được chuyện kết hôn của bọn họ nhưng cậu và Han Wangho đã từng gặp mặt đi ăn các thứ nên căn bản là không có bất ngờ giống như những đồng nghiệp trong công ty.

Còn Moon Hyeonjoon chỉ đơn giản là có chút phiền muộn, vì sao Choi Wooje đang xem ảnh chụp của người đàn ông tóc vàng thần bí kia.

Hắn đột nhiên hỏi.

"Wooje à, người tóc vàng kia dẫn em đi ăn lúc trước dạo này có liên lạc với em không?"

Choi Wooje còn tưởng là hắn đã đoán ra được cái gì, lo lắng một hồi.

"Không có hyung.. Wangho hyung rất bận, em và anh ấy bình thường không có liên lạc gì nhiều."

Moon Hyeonjoon lại hiểu nhầm.

[À thì ra là vì không có cơ hội gặp mặt nên chỉ có thể xem hình nhớ người.]

——

Líu ríu bên tai cả một ngày trời, Ryu Minseok bị tiếng ồn làm cho có chút đau đầu, đồng hồ vừa điểm đúng giờ tan ca, cậu lập tức liền cầm túi đứng dậy mà rời khỏi công ty, Lee Minhyung cũng không kịp nói với cậu một câu, để tôi đưa cậu về.

Kim Hyukkyu rất nhiều lần nói với Ryu Minseok rằng, không cần cậu phải chạy qua chạy lại hai chỗ, anh sẽ không có việc gì nhưng mà Ryu Minseok cứ khăng khăng muốn cùng anh dùng bữa, muốn cùng anh tán gẫu, chờ anh nằm xuống yên lặng chìm vào giấc ngủ rồi mới chịu đi về.

"Minseokie, cơm ở trong bệnh viện thật khó nhai, ngày mai phiền em giúp anh mua một phần cơm đến đây được không?"

Ngày hôm qua lúc cậu chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Kim Hyukkyu đã nói như vậy, cậu nghĩ cuối cùng người anh này đã không cự tuyệt ý tốt của cậu nữa.

Đến khi cậu mang theo món ăn bình thường mà Kim Hyukkyu, đẩy cửa phòng bệnh của anh ra.

Liền thấy có một người con gái tóc đen dài đang dựa vào trong lòng của anh.

Kim Hyukkyu một bên tay thì vuốt lưng cô, một bên ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cô, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng mà anh không có từ chối sự thân mật của cô ta.

Ryu Minseok không biết cô ta là ai, nhưng trong lòng đã nổi lên đố kỵ phát rồ.

Kim Hyukkyu nghe tiếng động ở ngoài cửa, ngẩng đầu lên thấy được Ryu Minseok đang đứng ở cửa với vành mắt đỏ hoe, dường như chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

Anh dùng giọng điệu thường ngày nói chuyện với cậu mà hỏi đến.

"Minseokie, nghe nói hôm nay công ty của em rất náo nhiệt, anh còn tưởng là em sẽ đến muộn một chút nữa cơ."

Ryu Minseok không hiểu được nhìn anh.

"Hyukkyu hyung, anh đây là cố ý đúng không?"

Người trong lòng ngực của anh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉnh trang lại đầu tóc của mình và giữ khoảnh cách với Kim Hyukkyu.

Ryu Minseok nhìn khuôn mặt đó không nhận ra là người nào, nhưng đại loại cũng đã đoán được cô ta là ai.

"Cô đến là muốn tìm anh ấy để quay lại à? Nhưng mà cô nhìn xem bộ dạng anh ấy bây giờ có thể đi đâu hả? Anh ấy sẽ không rời khỏi đây đâu, cũng không rời xa tôi đâu!"

Cậu cứ như vậy mà tỏ vẻ hung hăn, Kim Hyukkyu để cho cậu bình tĩnh một chút mới nói.

"Minseok, anh sẽ không đi đâu hết, nhưng mà đây cũng chính là câu trả lời của anh."

Ryu Minseok không tin được nhìn anh.

"Rõ ràng anh đã biết hết nhưng mà vẫn khiến em nhục nhã như vậy à?"

Kim Hyukkyu không phải là cố tình, anh không nghĩ đến bản thân phải dùng phương thức tàn nhẫn như vậy mà từ chối tình cảm của đàn em vô cùng kính trọng mình.

Nhưng chuyện đã rồi, chi bằng giải quyết một cách dứt khoát, tiếp tục kéo dài thì người mang nhiều tổn thương vẫn là Ryu Minseok.

"Minseok, anh không có cố ý muốn làm tổn thương em, bọn anh cũng không phải như em nghĩ."

Nhưng Ryu Minseok bây giờ đã không nghe lọt tai bất kỳ câu gì.

"Hyukkyu hyung, em ghét anh."

Cậu ném món đồ đang cầm trong tay qua một bên, lập tức bỏ chạy ra ngoài.

Người còn lại trong phòng thờ ơ xem một trò khôi hài, sau đó liền hiều ra.

"Em biết anh không phải là bởi vì cậu ta mà từ chối em, nhưng chắc hẳn cậu ấy cũng một trong những lý do, cơ mà sao anh lại muốn từ chối cậu ấy?"

Kim Hyukkyu gặp khó khăn trong công việc, bệnh tình của cơ thể lại vừa vặn tái phát, đối với bản thân đều là cảm giác bất lực, thì làm sao mà có khả năng hứa hẹn làm phiền thời gian của người khác.

Nếu như trẻ lại một vài tuổi, hắn e là cũng sẽ có can đảm mà nói câu "Chúng ta thử xem", nhưng mà đến cái tuổi không biết lúc nào bản thân sẽ chết bất đắc kỳ tử, thì làm gì có tư cách nói chuyện yêu đương, mất đi một người yêu mến mình mà nói, đã trở thành một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể tự lúc nào.

"Thích, là một điều vô dụng nhất."

"Ừm, em so với cậu ta đã sớm nhận ra được."

——

Ryu Minseok về đến nhà với bộ dạng mất hồn, vừa vào cửa đã ôm lấy Han Wangho khóc lớn.

"Wangho hyung, vì sao người mà em nỗ lực dành tình cảm nhiều đến như vậy lại không có một chút nào thích em?"

Han Wangho không biết người cậu thích là ai, chỉ hiểu được là cậu đang thất tình.

Nhưng mà anh cũng không biết phải an ủi như thế nào, Ryu Minseok cũng chẳng muốn nghe anh nói cái gì, chỉ là trong lòng cậu rất đau khổ, muốn khóc đã đời một trận mà thôi.

Son Siwoo cũng nói.

"Minseok à, gặp phải người mình thích cũng có cảm xúc giống mình, không phải ai cũng may mắn như vậy đâu em à."

"Cho dù là có thực sự gặp đi, thì cũng không hẳn là sẽ không ly biệt, tình cảm mà, lúc bắt đầu cũng chỉ có đau đớn, chúng ta là đều bị mắc kẹt trong đống xui xẻo này."

Ryu Minseok lại hỏi.

"Người mà Siwoo hyung thích cũng không thích anh sao?"

Son Siwoo nói.

"Không phải, chỉ là cậu ấy không thích anh nhiều, có thể vì chuyện quan trọng hơn mà bỏ rơi anh mà thôi."

Mối quan hệ của Han Wangho thì lại càng phức tạp hơn, nhưng đối với câu người mình thích không thích mình lại không có nhiều kinh nghiệm.

Lee Sanghyeok nếu như không thích anh, Han Wangho giả dụ một chút, anh nghĩ rằng bản thân chi bằng sẽ cầm dao đâm chết hắn, hai người cùng nhau đầu thai lại là được.

Nhưng nghĩ đến Lee Minhyung, Han Wangho nói thêm.

"Minseokie, đời người còn rất dài, rồi em sẽ lại gặp được người em rất thích mà người đó cũng sẽ thích em."

Son Siwoo an ủi Ryu Minseok xong liền chửi bới Park Dohyeon một hồi, trở lại trong phòng, anh chuẩn bị nằm lên võng lưới mà ngủ tiếp, vừa mở ra instagram, liền thấy bài đăng mới nhất của hắn.

[Ồ, là nữ à, thì ra là hiểu lầm hiểu lầm.]

Vì vậy mà anh ấn tim một cái, an tâm chìm vào giấc ngủ.

——

Han Wangho về nước đến nay đều không rõ ràng thái độ của Lee Sanghyeok.

Cậu thừa nhận bản thân cậu đúng thật là có ý định tránh né, nhưng nếu như cậu muốn thực hiện kế hoạch báo thù, đương nhiên là phải đứng ở phía đối diện của Lee Sanghyeok.

Cậu không có cách nào tìm được điểm chung của hai từ "chồng" và "trách nhiệm".

Lee Sanghyeok không phải là kẻ thù của cậu, lúc gia đình cậu gặp chuyện không may, Lee Sanghyeok ở SKT là một thân một mình, cậu cũng không thể vì hận một vài người thuộc SKT mà gom chung hắn vào.

Thế nhưng hiện tại Lee Sanghyeok là người nắm quyền, giữa lợi ích của công ty và cậu, phải có bên lấy bên bỏ, cậu đã không còn tự phụ và ích kỳ giống như lúc trước, nếu Lee Sanghyeok phải từ bỏ điều gì đó trong chuyện này thì cậu có lẽ cũng sẽ mất điều gì đó tương tự.

Cho nên là cậu đơn giản sắm cho bản thân vai một con đà điểu và giao quyền lựa chọn vào tay Lee Sanghyeok.

Nhưng Lee Sanghyeok lại sắp xếp Choi Wooje cùng cậu đi ăn, an bài Bae Junsik đến làm thân với cậu, rồi lại không xuất hiện trước mặt của cậu.

Han Wanghp bắt đầu hoài nghi rằng Lee Sanghyeok là đang tìm cớ muốn đẩy cậu đi.

Nhưng trong lúc cậu thấp thỏm lo âu, Lee Sanghyeok lại đột nhiên công bố chuyện bọn họ đã kết hôn, còn kiên định một câu "Tôi rất yêu vợ của tôi."

Cậu không dám gọi điện trực tiếp hỏi Lee Sanghyeok đến cuối cùng muốn cái gì, Lee Sanghyeok trước ống kính như muốn giơ cờ đầu hàng trước, nhưng lại cũng không có ý định muốn liên lạc.

Cậu quả thực nghi ngờ rằng hắn muốn nói với mọi người rằng hắn là bị ép lấy vợ, muốn mượn cậu ra làm cái cớ.

Vì vậy mà cậu quyết định hẹn Bae Junsik đi ăn.

——

Bae Junsik không biết Lee Sanghyeok ở đâu nghe được Han Wangho đang hẹn hò với Jeong Jihoon, lại còn để Jeong Jihoon đến căn nhà mà trước đây hai người mua, tâm trạng cũng hết sức rối ren.

Han Wangho bây giờ nhìn đã thành thục hơn nhiều so với trước đây, nhưng vừa người gặp người hắn vẫn kêu to gọi lớn, hai người chưa đến cửa nhà hàng, Han Wangho đã trực tiếp nhào lại cho hắn một cái ôm.

Tay chân Bae Junsik không dám động cái nào, theo bản năng nhìn xung quanh, hắn là sợ Lee Sanghyeok đột nhiên nhảy ra trước mắt.

Tuy rằng hắn với Lee Sanghyeok quen biết nhau từ lâu, nhưng vào thời điểm biết sự tồn tại của Han Wangho, bình thường cậu tìm hắn hỏi một ít vấn đề về chuyên ngành, có lúc thì tâm sự chuyện yêu đương của cậu và Lee Sanghyeok, cho nên là Lee Sanghyeok đối với mối quan hệ thân thiết giữa cậu và hắn đều trưng ra khuôn mặt khó chịu.

"Junsik hyung, đã lâu không gặp."

Cậu và Bae Junsik sau khi liên lạc lại với nhau, hẹn đi hẹn lại nhiều hơn, nhưng bởi vì công việc mà đổi ngày liên tục, cuối cùng đến hôm nay đã chính thức gặp được.

Bae Junsik thấy bộ dáng cậu bây giờ so với bộ dáng hồn bay phách lạc sau khi kết hôn với Lee Sanghyeok được nửa năm của hai nắm trước, hoàn toàn là đã khác nhau, hắn cũng yên tâm phần nào.

Nhưng hắn vẫn trước tiên muốn quở trách Han Wangho một chút.

"Nhóc con, lẻn về nước mà cũng không nói cho ai biết, Han Wangho em đây có thực sự xem bọn anh là anh trai không vậy?"

Han Wangho lập tức cầu xin tha thứ.

"Em sai rồi hyung, hôm nay em mời anh ăn cơm nhé?"

Hai người sau khi ngồi vào ghế, không đợi Han Wangho nghĩ ra làm cách nào để nói đến Lee Sanghyeok một cách thật mượt thì Bae Junsik đã mở lời.

"Sau khi em về nước có gặp Sanghyeok không?"

Tuy rằng Lee Sanghyeok nói Han Wangho bên ngoài đã có.. còn nói là rất chắc chắn, nhưng mà Bae Junsik đối với Han Wangho mà hắn biết, hắn không tin cậu trong thời gian ngắn như vậy mà đã có người khác.

"Có gặp một lần, lúc đó em xảy ra tai nạn giao thông, Sanghyeok hyung có đến xem em như thế nào, nhưng mà gần đây thì không biết tại sao lại không đến nữa, Sanghyeok hyung có chuyện gì à hyung?"

[Nó là đang nghĩ em ngoại tình đấy.]

Lời này Bae Junsik không nói ra được, vì vậy mà chỉ có thể khéo léo nhắc nhở Han Wangho.

"Sanghyeok gần đây có nhiều áp lực trong công việc, lúc trước còn đổ bệnh, dạo này tinh thần không được tốt lắm, nếu em không bận, đi nhìn cậu ấy một chút được không? Sanghyeok nếu gặp em rồi sẽ rất vui."

Han Wangho nghi hoặc nhìn hỏi hắn.

"Sanghyeok hyung bây giờ muốn gặp em thật à?"

Bae Junsik lại không nhìn ra được ý của Han Wangho là gì, hắn thẳng thắn hỏi.

"Wangho à, em dạo này đang hẹn hò sao?"

Han Wangho "hả?" một tiếng.

Cậu còn nghĩ mình nghe không hiểu tiếng Hàn.

"Cái gì hyung? Junsik hyung nói cái gì vậy? Anh quên là em với Sanghyeok hyung đã kết hôn rồi hả?"

Bae Junsik gật đầu loạn cả lên.

"À à không phải là tốt rồi."

Hắn lười tìm hiểu Lee Sanghyeok rốt cuộc là ở chỗ nào hiểu lầm, hắn ở giữa nói tới nói lui không chừng còn đổ thêm dầu vào lửa, cứ để cho Han Wangho tự tìm cậu ấy mà giải thích đi.

—— Đã beta ——

Đáng iu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top