Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Lee Minhyung loay hoay một hồi cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của Han Wangho.

"Wangho hyung, hôm nay coi như em chưa từng thấy anh, hẹn gặp lại."

Han Wangho mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng, mái tóc hơi xoăn rũ xuống tự nhiên, thoạt nhìn qua tựa như một sinh viên vừa mới vào đại học.

Ryu Minseok và Lee Minhyung là đồng nghiệp trong một phòng ban mà cậu thực tập, quan hệ giữa bọn họ cũng không có thân thiết, đột nhiên hắn ở đâu lòi ra một vị anh trai thì cậu lại càng không biết làm sao ở chung.

Vốn tưởng rằng đi vào trong khu nhà ở rồi thì có thể hóa giải được cảm giác xấu hổ kỳ lạ này nhưng ai mà biết được, thẳng đến lúc đi vào thang máy thì hai người bọn họ vẫn chung một đường.

Đến khi Han Wangho ấn xuống nút tầng 17, Ryu Minseok hai mắt trọn to một vòng, tầng 17 chỉ có một căn nhà, chính là cái căn mà cậu và các anh thuê ở chung.

Cậu trong lòng nhất thời mọc lên một ý nghĩ đáng sợ trong đầu, người con trai này nhìn qua thì có vẻ lớn hơn cậu hai tuổi, chắc không phải là người chủ nhà cho thuê mà bọn họ hẹn đâu nhỉ.

[Cái gì mà năm mươi tuổi, cái gì mà cô đơn chứ?]

Son Siwoo căn bản là nói bậy nói bạ, Ryu Minseok cảm thấy phân tích của Son Siwoo là sai lầm, kế hoạch đàm phán được bọn họ lập ra cũng sai lầm nốt, cuộc nói chuyện hôm nay đại khái kết quả sẽ không mấy tốt đẹp.

Cậu lấy điện thoại ra, muốn gửi cho Son Siwoo một tin nhắn, nhắc nhở anh trai mình chuẩn bị tâm lý.

Nhưng ngay sau khi cậu mở Kakaotalk, thang máy đang di chuyển bình ổn thì lại đột nhiên như động đất mà kịch liệt lắc lư vài cái, bắt đầu rơi xuống một cách không kiểm soát.

"A——"

Han Wangho cùng Ryu Minseok kêu lên, giỏ quà trong tay Han Wangho mang theo nhất thời rơi đầy đất.

Hai người bọn họ đồng thời ý thức được, thang máy bị hỏng rồi.

——

May là thang máy chỉ rơi xuống trong vài giây, hiện tại chắc là đang kẹt ở tầng năm hay tầng sáu, không cao nhưng vẫn là có khả năng rơi chết người.

Ryu Minseok ý thức được trong tình huống hoảng sợ cực độ, mối quan hệ cũng có thể trở nên nhanh chống thân thiết hơn, đừng nói tới hiện tại cậu còn đang bị kẹt chung với anh trai của Lee Minhyung, dù cho là Lee Sanghyeok, cậu cũng không quan tâm đâu.

Cậu co ro ở một góc thang máy, giọng nói không khống chế được mà mang theo chút run run.

"Hyung, chúng ta có phải sẽ chết ở đây không?"

Han Wangho ôm ngực, ép buộc bản thân tỉnh táo lại,

"Không sao, không có gì đâu, chỉ cần thang máy không rơi xuống nữa, một lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta ra ngoài."

Điện thoại khẩn cấp trong thang máy không sử dụng được, Han Wangho hỏi Ryu Minseok.

"Xung quanh đây em có quen biết ai không? Có thể gọi điện cho bọn họ đến tìm chúng ta không?"

Ryu Minseok ra sức gật đầu, tay chân luống cuống gọi điện cho Son Siwoo.

Nhưng cậu còn chưa mở miệng nói gì, trong điện thoại truyền đến tiếng Son Siwoo.

"Minseokie, chủ nhà người ta có thể đến muộn được nhưng còn em sao lại chưa về nhà nữa? Aishhi, SKT thực sự là không hề có nhân tính, ngược đãi thực tập sinh không nương tay. Hay là em từ chức đi, anh giúp em tìm chỗ thực tập mới, em thấy HLE được không?"

Son Siwoo cáu kỉnh đến mức như say rượu, âm thanh lớn đến nổi Han Wangho gần như có thể nghe thấy được qua điện thoại.

Ryu Minseok nhìn thấy Han Wangho liếc mắt qua, liền giải thích cho Son Siwoo.

"Siwoo hyung, em hôm nay không có tăng ca, em đang bị kẹt trong thang máy nhà của tụi mình, anh nhanh lên gọi người đến cứu tụi em đi."

Son Siwoo lập tức không còn quan tâm đến sự lo lắng ban nãy của mình

"Cái gì?? Minseokie! Em đừng sợ, anh đi tìm quản lý tòa nhà đến ngay."

Cúp điện thoại, Ryu Minseok nói với Han Wangho

"Anh trai thuê nhà chung với em đi tìm người rồi, chúng ta đợi một chút nhé."

Không đến một phút sau cuộc gọi điện, Han Wangho đã biết rõ, người trước mặt cậu là một trong những người thuê căn nhà của anh.

Nhưng anh lại hỏi một vấn đề khác.

"Em đi làm ở SKT à?"

Ryu Minseok gật đầu.

"Đúng vậy, bây giờ em là thực tập sinh, phải thông qua kỳ kiểm tra năng lực mới có thể trở thành nhân viên chính thức."

Trong hoàn cảnh không biết nguy hiểm sẽ đến trước hay cứu viện đến trước, tán gẫu cũng là một biện pháp thích hợp để giải tỏa nỗi lo sợ trong lòng, Han Wangho cũng không có hỏi đến, Ryu Minseok liền tự đem hết chuyện mình ở Seoul học đại học, bây giờ đang học năm thứ tư, thực tập ở SKT, bây giờ đang thuê nhà ở tầng 17, chuyện thuê cùng hai người anh trai cũng đem ra kể hết toàn bộ sự tình.

——

"Wangho hyung, nếu em đoán không lầm thì anh là chủ nhà mà bọn em hẹn gặp hôm nay."

Han Wangho từ dưới đất nhặt lên một trái chuối, lột ra đưa cho cậu.

"Môi em trắng bệch hết rồi này, ăn một chút lấy sức."

Ryu Minseok nhận lấy cắn bỏ miệng hai cái.

"Wangho hyung, anh không sợ hả?"

Han Wangho ở một góc thang máy, ngồi xuống, thuận tiện cởi giày ra.

"Sợ chứ sao không, hưng mà tạm thời chúng ta sẽ không chết được đâu, anh là đang muốn nhắc em bớt lời lại, oxy trong đây cũng không có nhiều đâu."

Ryu Minseok trong nháy mắt liền bụm miệng lại.

"Xin lỗi hyung."

Han Wangho lấy điện thoại ra bắt đầu ấn loạn, không biết đang làm cái gì.

Ryu Minseok mở ra Kakaotalk, đưa danh thiếp Kakaotalk tới trước mặt cho Han Wangho.

"Hyung thêm bạn với em đi, nói chuyện trong này sẽ không lãng phí oxy."

Chỉ có thể nói rằng, một ít sóng điện thoại này trong thang máy này, tuy rằng chập chờn nhưng thật sự nó đã có tác dụng cứu lấy hai người họ.

Ryu Minseok còn nói thêm.

"Trong phim truyền hình khi bị nhốt trong thang máy đều là những đôi tình nhân, không biết hai chúng mình thì có thể buff ra cái gì."

Han Wangho ừ một tiếng.

"Minseokie có người yêu chưa?"

Ryu Minseok lắc đầu.

"Không có ạ."

Han Wangho nói.

"Anh cũng không, nhưng những người khi bị nhốt trong thang máy còn có nhiệm vụ giải quyết hiểu lầm hoặc giải quyết vấn đề gì đó, vậy Minseokie có vấn đề gì cần anh giải quyết giúp không?"

Ryu Minseok bỗng nhiên tỉnh ngộ.

[Thời khắc sinh tử này là thời điểm quyết định chuyện dời nhà cửa bọn họ sao?]

Tính mệnh của Son Siwoo và Choi Hyeonjoon lúc này cũng đang nằm trong tay của cậu, Ryu Minseok cảm nhận được bây giờ chính bản thân cậu đang gánh vác mạnh sống của ba người trong ba năm sắp tới đây.

Cậu hít sâu một hơi.

"Wangho hyung, thật ra là.."

Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, cửa thang máy mở ra, Ryu Minseok ngẩng đầu liền thấy Son Siwoo và Choi Hyeonjoon với vẻ mặt lo lắng.

Son Siwoo thò tay kéo Ryu Minseok lôi ra, ôm cậu xúc động.

"May mà thang máy vừa lúc ngừng ở tầng năm nếu không thì không biết bao giờ mới đi ngoài được."

Han Wangho thong thả đứng dậy, mang theo giày của mình từ từ chậm rãi rời khỏi thang máy, động tác của cậu so với diễn viên bước đi trên thảm đỏ còn uyển chuyển hơn.

Nhân viên tòa nhà đi vào giúp anh nhặt lại giỏ hoa quả, Han Wangho liền xua tay.

"Không cần nữa đâu."

Sau nhiều lần kiểm tra và xác nhận, nhân viên sửa chữa thang máy nói với bọn họ rằng thang máy hiện tại đã không có vấn đề gì, có thể sử dụng lại.

Nhưng Ryu Minseok vẫn còn một chút sợ.

"Em đi thang bộ có được không, lầu 5 leo lên lầu 17 cũng không phải là cao quá, coi như là tập thể dục."

Son Siwoo và Choi Hyeonjoon đều nói cũng được, chúng ta đi thang bộ.

Thấy Han Wangho không có nói anh muốn đi lên bằng cách nào, chỉ đứng ở đó, Ryu Minseok hỏi anh.

"Wangho hyung, có muốn cùng tụi em đi thang bộ không?"

Han Wangho lắc đầu.

"Anh có việc, mọi người cứ lên trước, anh có một chút việc phải xử lý, lát nữa gặp lại."

Ryu Minseok dẫn theo hai người anh trai cùng nhà tìm thang bộ, Son Siwoo và Choi Hyeonjoon đều một mực còn đang lo lắng cho Ryu Minseok, chưa ý thức được Han Wangho nói lát nữa gặp lại là ý gì.

——

Sau khi ba người rời đi, Han Wangho toàn chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất, nhân viên tòa nhà nhận ra cậu, tiến đến hỏi.

"Wangho ssi, là cậu sao, cậu có sao không?"

Hô hấp của cậu trở lại bình ổn.

"Không sao cả, chỉ là tôi có chút căng thẳng, cần nghỉ ngơi một chút."

Nhân viên quản lý lấy chai nước đưa cho cậu.

"Chuyện thang máy xảy ra là tai nạn ngoài ý muốn, thực sự rất xin lỗi."

Han Wangho nói không có việc gì.

"Là tôi lại không may, thang máy của tòa nhà chỉ hỏng có hai lần, mà cả hai lần đều là tôi."

Nhân viên quản lý không nói lời nào, chắc là thật như vậy.

Lần trước bị mắc kẹt ở trong thang máy là thời điểm năm hai Đại học, lúc đó mới vừa chuyển đến không bao lâu, nhưng mà lần đó chỉ có một mình cậu bên trong và tình hình còn tệ hơn hôm nay, điện thoại của cậu không có sóng.

Lúc cậu đi học trở về là sáu giờ chiều, nhưng thời điểm đó Lee Sanghyeok vừa mới vào công ty làm việc nên thường xuyên bận rộn đến tận mười một  giờ đêm.

Cậu còn không biết Lee Sanghyeok có phát hiện ra cậu đã biến mất hay không, dù sao thì hai người bọn họ khi hẹn hò không phải mỗi giây mỗi phút đều gửi tin nhắn cho nhau.

Lee Sanghyeok khi làm việc sẽ không nhìn vào điện thoại, Han Wangho cũng vì thế mà tức giận hắn, nhưng hắn vẫn như trước làm theo ý mình, khi có cuộc họp đều đem Han Wangho như không tồn tại.

Lần đầu tiên thang máy rơi xuống, đèn bị hỏng, Han Wangho chỉ còn lại chiếc điện thoại không có sóng, nhưng may mắn thay vẫn đầy pin.

Lần thứ hai thang máy rơi tiếp xuống, cậu nghĩ rằng, nếu như lần này mình không chết, cửa mở ra người đầu tiên mà không phải là Lee Sanghyeok thì dứt khoát chia tay đi.

Suy nghĩ một hồi lại cảm thấy luyến tiếc, cậu liền đổi thành, ít nhất là khi ra được bên ngoài gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ lập tức bắt máy.

Cậu ở trong thang máy đợi gần hai tiếng đồng hồ, cửa thang máy mở ra, đứng ở trước cửa không ai khác chính là Lee Sanghyeok đang thở hổn hển.

Cậu trong lúc nhất thời không biết mình nên khóc hay nên cười, tóm lại là rất thảm hại nhào vào lòng Lee Sanghyeok.

"Hyung chọn cái nhà tồi tàn này kiểu gì vậy? Thang máy chỉ mới chuyển đến ở vài ngày đã hỏng."

Lee Sanghyeok ôm cậu trấn an một lúc, hỏi cậu có bị thương ở đâu hay không, Han Wangho cả người đều run rẩy, nhưng cậu lắc đầu.

"Suýt nữa là anh mất đi em rồi đấy."

Cậu nói toàn bộ những gì cậu đã nghĩ khi bị kẹt ở trong thang máy, Lee Sanghyeok tưởng rằng cậu là đang phàn nàn thang máy quá nguy hiểm.

"Anh cam đoan sẽ không xảy ra việc này nữa."

Lee Sanghyeok sau đó vào mỗi thời điểm khi cậu tan học đều gửi tin nhắn đến hỏi, em đã về nhà chưa.

Tin nhắn gửi xuyên suốt nửa tháng, làm Han Wangho cảm thấy phiền.

"Hyung, lần trước là tại nạn ngoài ý muốn, anh đừng như vậy nữa, bây giờ quên trả lời tin nhắn của anh em sẽ cảm thấy mình phạm phải tội ác tày trời."

——

"Wangho nim, lần trước cậu gặp tai nạn, Sanghyeok nim đã tìm đến chúng tôi để hỏi về vấn đề đảm bảo an toàn trong thang máy, chúng tôi không ai có thể hứa rằng 100% sẽ không xảy ra trục trặc, tuy vậy nhưng trách nhiệm lớn nhất của chúng tôi là đã giải quyết vấn đề về sóng tín hiệu trong thang máy, như vậy sẽ dễ cho mọi người kịp thời gọi cứu trợ."

Những sự việc này Lee Sanghyeok chưa từng đề cập với cậu, chính là ở đó một năm cũng không có phát sinh thêm tai nạn ngoài ý muốn nữa, hai người cũng không ai nhắc lại.

Thấy Han Wangho không có động tĩnh, quản lý còn nói thêm.

"Wangho nim, thang máy bên trong thật sự không có vấn đề gì nữa, tôi đưa cậu lên."

Han Wangho giơ lên cánh tay của mình đưa cho nhân viên quản lý.

"Giúp tôi một chút, chân của tôi tê quá, đứng lên không nổi."

——

Chuông cửa reo lên sau 15 phút khi cả nhóm Son Siwoo cùng về nhà, Son Siwoo hỏi Ryu Minseok.

"Trà đã pha xong chưa?"

Ryu Minseok nói rằng đã pha xong rồi.

"Là pha cho Wangho hyung uống hả?"

Son Siwoo để cho cậu ra mở cửa.

Han Wangho đã chỉnh trang lại một chút, ngoại trừ việc vứt bỏ đi giỏ hoa quả, cậu lại trở thành một anh trai xinh đẹp gọn gàng đứng ở trước mặt Ryu Minseok.

"Wangho hyung, mời anh vào ngồi. Siwoo hyung pha trà nhân sâm cho anh này."

Han Wangho nhìn chính mình.

[Trà nhân sâm? Anh còn chưa đủ tuổi uống trà nhân sâm phải không vậy?]

Son Siwoo ngồi xuống ở trước mặt cậu, mang theo nụ cười mỉm nhìn cậu.

"Wangho nim, vừa rồi ở trong thang máy có chút sợ hãi, tôi không có đoán sai phải không, chúng tôi vừa đi thì chân của cậu đã mềm nhũn không đứng lên nổi rồi. Đối với chuyện này khá căng thẳng đúng chứ? Nhưng mà không sao rồi, uống một chút trà nhân sâm sẽ hồi phục lại tinh thần nha."

Mặt mũi vừa mới đắp được một chút của Han Wangho cứ như vậy mà bị Son Siwoo không chút thương tiếc nào gỡ xuống lại.

—— Đã beta ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top