Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Son Siwoo ôm trán đau khổ, Park Dohyeon thế nào lại chỗ nào cũng có mặt thế này.

"Em sao lại ở đây?"

Park Dohyeon liếc nhìn Park Jaehyuk nói.

"Tôi không có chia tay với Siwoo đâu, nếu như anh chấp nhận được điều này thì cứ hạnh phúc vui vẻ với anh ấy đi."

Son Siwoo tiến lên đẩy Park Dohyeon một cái.

"Thằng nhóc này, em nói bậy cái gì vậy hả? Chẳng lẽ hai bọn anh là loại người không biết xấu hổ sao?"

Park Dohyeon liền đáp.

"Vậy thì là em."

Tiếng cửa mở thang máy vang lên, liền bỏ lại Son Siwoo mà rời khỏi.

Park Jaehyuk hoàn toàn không muốn tham gia vào chuyện tình cảm này, sớm biết Son Siwoo hiện tại đang dây dưa không rõ ràng với Park Dohyeon thì hắn sẽ tìm Han Wangho đi du lịch chứ không thèm tìm Son Siwoo đâu.

Hắn không hiểu, hỏi.

"Siwoo à, sao cậu lại cố tình chọc giận cậu ta vậy?"

Chính Son Siwoo cũng rất bực mình.

"Tôi cảm thấy vui!"

Park Jaehyuk nói tiếp.

"Vậy lần sau đừng có thể cậu ấy hiểu lầm hai chúng ta được không vậy? Cậu ấy nhìn qua như muốn đánh nhau với tôi vậy."

Son Siwoo trả lời.

"Không sao cả, nếu như em ấy đánh cậu nhập viện, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu mỗi ngày, ở bệnh viện tôi làm đi, tôi giảm giá 40% cho nhé."

Park Jaehyuk trước đây cảm thấy vận mệnh hắn thật tốt, nhưng sau khi gặp Son Siwoo và Han Wangho, liền trở nên đau khổ.

"Tôi hẳn là nên tìm một vị thầy bói toán xem tướng, bói xem có phải hai cậu là khắc tinh của tôi không!!"

——

Ngày cuối cùng ở Busan, Park Jaehyuk cảm thấy bình yên đến lạ kỳ, bởi vì Park Dohyeon sớm đã rời đi, lúc đi còn mạnh bạo mang Son Siwoo đi cùng.

Hắn hẹn Lee Sanghyeok gặp mặt vào buổi sáng, Han Wangho trực tiếp gửi cho hắn tin nhắn.

"Tao và Sanghyeok hyung không có rảnh buổi sáng, hay là buổi chiều nhé, tao sẽ mời."

Han Wangho nói là mời, cái mời đó chính là mời ngồi cạnh bờ biển ăn kem trong thời tiết băng giá.

Lee Sanghyeok mặc một chiếc áo khoác giản dị, nhìn qua như trẻ lại vài tuổi, Han Wangho thì trốn lạnh ở trong chiếc áo khoác bằng nhung mà liếm liếm kem, còn chẳng rõ cậu có phải là sợ lạnh hay không.

Han Wangho cầm muỗng biến hóa kem hoa quả tươi trong ly thành hình tròn tròn, còn Lee Sanghyeok ngồi an tĩnh ở một bên nhìn cậu.

Park Jaehyuk liền có cảm giác như trở lại lúc còn đi học, kỳ thực lúc còn đi học hắn và Lee Sanghyeok giao tiếp không nhiều, ba người bọn hắn cũng không giống như bây giờ tùy tiện ngồi chung một chỗ.

Han Wangho thấy hai người không nói lời nào, liền chủ động.

"Jaehyuk, mày tìm Sanghyeok hyung làm gì?"

Park Jaehyuk đẩy kính một cái, nói rằng.

"Xin lỗi nha, chuyện này không nói trước mặt giám đốc của HLE được đâu."

Hai ngày nay Han Wangho dường như có chút quên mất, cậu thiếu chút nữa đã quên thân phận của cậu.

"Hay là mày đừng hợp tác với Sanghyeok hyung nữa, hợp tác với tao đi, thế nào?"

Lee Sanghyeok lúc này rốt cục cũng có phản ứng, anh đưa tay lên nắm đến gáy của Han Wangho.

"Wangho à, em nghe lại xem em vừa nói cái gì."

Park Jaehyuk cự tuyệt rất quyết đoán, "Không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của HLE đâu."

Han Wangho liền hỏi.

"Vậy sao tao không thể nghe được?"

Park Jaehyuk lại nói.

"Sao lại hỏi nhiều như vậy, ăn xong rồi nhanh về phòng ngủ đi."

Han Wangho chỉ chỉ chính mình.

"Mày cho rằng tao là heo à?"

Park Jaehyuk không chút nào khách khí.

"Thì chính là vậy mà."

Hai người mỗi người một câu nói tới nói lui nửa tiếng, Han Wangho cuối cùng cũng ăn xong kem của cậu.

Lee Sanghyeok lên tiếng.

"Không muốn về phòng thì em đi xung quanh muốn mua gì thì mua đi, một lát nữa anh sẽ đón em."

Nhìn thấy ý định muốn đuổi người của hai người bọn họ, Han Wangho cũng không thể làm gì khác mà rời khỏi.

——

Park Jaehyuk muốn cùng Lee Sanghyeok nói về việc hợp tác vận chuyển dây chuyền lạnh, Lee Sanghyeok nghe đại khái về phương hướng kế hoạch, nói rằng có thể thảo luận chi tiết với người phụ trách cụ thể, sau đó giới thiệu cho Park Jaehyuk người phụ trách chuyên môn nghiệp vụ hậu cần của SKT, việc hợp tác này Park Jaehyuk dường như đã nắm chắc 60% đến 70%.

Sau khi đơn giản đạt được thỏa thuận, Lee Sanghyeok lại hỏi.

"Jaehyuk, về phần cần giữ bí mật với Wangho, cậu hẳn là còn những điều khác muốn nói với tôi?"

Park Jaehyuk trầm mặc mấy giây, sau đó nói rằng.

"Năm đó người phía sau bày ra kế hoạch hãm hại ác ý thu mua tập đoàn Han chính là Kim Jeonggyun."

Lee Sanghyeok sửng sốt, sau đó nói rằng.

"Tôi cần bằng chứng."

Danh tiếng của Kim Jeonggyun không đơn giản bị lay động kể cả ban lãnh đạo của tập đoàn, chưa kể hắn ta là người thuộc nhóm ủng hộ kiên quyết việc Lee Sanghyeok nắm quyền của SKT, Park Jaehyuk bất ngờ đặt tên điểm mặt làm cho Lee Sanghyeok có chút không ngờ đến được.

Park Jaehyuk giải thích.

"Tôi ở Trung Quốc gặp được cấp dưới của hắn năm đó, anh cũng biết mà, Kim Jeonggyun có một đoạn thời gian ở Trung Quốc. Hắn ta chỉ thị người quản lý giám sát thực hiện kế hoạch đó, sau khi kế hoạch bị bại lộ thì người đó trốn sang Mỹ, cho nên là Wangho mới đi Mỹ để truy đuổi theo."

"Ngoài ra còn có một kẻ thân cận của hắn, bởi vì tuổi còn nhỏ, chức cũng thấp nên không có ai chú ỷ đến. Tôi tra ra được khi Kim Jeonggyun đi Trung Quốc có dẫn theo kẻ đó đi cùng, mới phát hiện ra có chút kỳ quái. Cũng may là khi ở Trung Quốc tôi đã tìm ra được danh tính của kẻ đó, Kim Jeonggyun dùng không ít thủ đoạn đem kẻ đó giữ lại Trung Quốc, còn có cho người giám sát."

Hắn nói đến đây, Lee Sanghyeok liền hiểu.

"Cho nên là, cậu đột nhiên đi Trung Quốc công tác là bởi vì muốn truy ra được chân tướng của năm đó sao?"

Park Jaehyuk nhìn Lee Sanghyeok, trì trệ không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn nghĩ Lee Sanghyeok mà hắn biết, là người cực kỳ thông minh và tỉnh táo, độ nhạy bén và khứu giác còn vượt qua người bình thường, SKT mấy năm nay xưng bá chủ đều là công lao của Lee Sanghyeok.

Nhưng khi Han Wangho yêu đương với Lee Sanghyeok, bình thường bởi vì phản ứng trì trệ của anh mà còn tức giận giậm chân.

"Sanghyeok hyung thật sự ngốc nghếch, sao hyung ấy lại không nhìn ra được chứ."

Cho nên hắn thực sự không xác định được Lee Sanghyeok có hoài nghi hắn là phải chăng đang ôm dạng gì tình cảm với Han Wangho mà làm những điều này.

Mà bây giờ hắn bất tri bất giác phát hiện Lee Sanghyeok và Han Wangho đã kết hôn, nên đối với chất vấn của Lee Sanghyeok, hắn đột nhiên có chút chột dạ mà đứng dậy.

Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Lee Sanghyeok nói thêm.

"Jaehyuk, cảm ơn cậu đã vì Wangho mà làm tất cả những việc này."

Lee Sanghyeok giọng điệu vĩnh viễn là âm trầm không nhanh không chậm, chuyện đại sự từ trong miệng của anh nói ra cũng giống như chuyện đã được giải quyết.

Đối với lời cảm tạ của anh dành cho hắn, hắn cư nhiên còn phát hiện trong giọng nói của anh có một chút chân thành cùng áy náy lộ ra.

Hắn bất chợt thả lỏng hơn nhiều.

"Thực sự không phải hoàn toàn là vì chuyện đó, tuy rằng trong nước làm việc rất thoải mái nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không tài nào thoát ra được sự điều khiển của ba tôi, thị trường Trung Quốc đối với tôi mà nói chính là cơ hội để tôi chứng minh năng lực của mình."

"Tôi thừa nhận Wangho cũng chiếm một phần nhỏ trong những lý do nhưng không hẳn là toàn bộ, huống hồ năm đó một trong những hung thủ cũng là nhà tôi, tôi chỉ là đang sửa sai mà thôi."

Lee Sanghyeok lại nói.

"Không phải giải thích nhiều như vậy, bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi đều là nên cảm ơn cậu. So với cậu hay Kyungho, việc tôi làm được đều ít hơn."

Park Jaehyuk tán thành câu nói này của đối phương, nhưng hắn cũng có biện pháp gì đâu. Khi hắn nhận thức Han Wangho, lúc đó cậu đang cùng Lee Sanghyeok hẹn hò, chờ đến lúc hắn thích Han Wangho thì Han Wangho đã sống cùng Lee Sanghyeok hai năm.

Hơn nữa là, mối quan hệ giữa hắn và Han Wangho, cảm giác hổ thẹn luôn luôn xuất hiện lớn hơn những loại cảm giác khác.

Park Jaehyuk đối với Lee Sanghyeok vừa có ao ước vừa có kính trọng, cũng có một chút căm hận nho nhỏ.

"Sanghyeok hyung, bởi vì Wangho yêu anh, cho nên tôi không muốn anh trở thành điểm xuất phát đau đớn của cậu ấy."

"Trước đây không nghĩ như vậy, cho nên mới giúp cậu ấy chạy trốn, hiện tại cũng không nghĩ như vậy, nên là tôi lựa chọn đem chuyện này nói cho anh biết."

"Wangho chỉ biết rằng người đứng sau kế hoạch đó đang ở SKT, cậu ấy không tra ra được đích danh của Kim Jeonggyun, sau cùng vẫn là anh giúp cậu ấy trả thù, tôi nghĩ như vậy là ổn nhất, cũng sẽ làm cho Wangho rất hạnh phúc."

Sau đó hắn còn nhỏ nhen uy hiếp Lee Sanghyeok một chút, cho anh thời hạn là một tuần.

"Nhưng bất quá Sanghyeok hyung, tôi chỉ ở Trung Quốc hai năm thôi, nếu như anh không giải quyết được, tôi sẽ tự mình ứng phó người kia trả thù thay cho Wangho đấy."

Lee Sanghyeok gật đầu.

"Tôi sẽ nghiêm túc suy xét lời nói của cậu."

——

Hai người bọn họ nói chuyện hơn hai tiếng, Han Wangho đi dạo một mình chán muốn chết.

Máy bay Son Siwoo ngồi đã đáp cánh, vừa đi xuống anh liền gửi tin nhắn cho Han Wangho.

"Han Wangho, cậu phải làm việc thật tốt, để sang năm thăng chức thay thế chức lãnh đạo của Park Dohyeon, sau đó lập tức sa thải cậu ta, cậu ta thật là, nhân phẩm của cái con người thực sự là quá đáng lắm rồi, quang minh chính đại chen chân vào chuyện tình cảm của tôi, như vậy là được hả?"

Han Wangho cũng gửi lại tin nhắn.

"Nếu như cậu chỉ có tình cảm với em ấy thì không phải tốt hơn sao? Cậu rõ ràng cũng thích lắm mà."

Son Siwoo đột nhiên nghĩ lại, Han Wangho bây giờ cũng đã chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác rồi, nên hình như còn cảm thông với tên thần kinh Park Dohyeon, anh là nên tự nói chuyện với chính mình thì hơn.

Khi Lee Sanghyeok đến đón Han Wangho, sắc mặt thoạt nhìn qua so với với lúc cậu rời đi khó coi hơn rất nhiều.

Han Wangho thấy lại càng hết hồn.

"Sanghyeok hyung, anh là bị Jaehyuk bắt nạt sao?"

Hắn một thân cao lớn đem Han Wangho ôm vào trong lòng.

"Xin lỗi, Wangho."

Han Wangho liền vỗ về hắn an ủi.

"Sao lại đột nhiên nói xin lỗi thế này?"

Lee Sanghyeok không có nói lý do.

"Wangho ở bên anh thực sự quá vất vả, về nước lại trở thành mối quan hệ kẻ thù của nhau, thật là đáng tiếc."

Han Wangho hiếm khi thấy được bộ dạng mềm lòng như vậy của Lee Sanghyeok, nghĩ lại có chút hài lòng, cậu ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lee Sanghyeok.

"Tuy rằng nghe hyung nói như vậy em rất vui nhưng mà em sẽ không vì thế mà hạ thủ lưu tình đâu đấy."

Lee Sanghyeok nói.

"Được rồi, anh cũng sẽ không nhẹ tay với em."

——

Park Jaehyuk buổi sáng sẽ về lại Bắc Kinh, cho nên đêm trước đó hắn đi tìm Han Wangho nói lời tạm biệt, nửa năm ngắn ngủi lại nói lời tạm biệt hai lần, nhưng hắn phát hiện ra bản thân có thật nhiều lời muốn nói.

Bộ dạng hắn cứ như một trưởng bối mà quan tâm chăm sóc nói.

"Wangho yah, công việc mới của mày có thuận lợi không?"

Han Wangho đáp rằng.

"Bây giờ cũng tàm tạm, tớ vừa mới cướp được một dự án quan trọng từ tay của Sanghyeok hyung hehe."

Nhắc đến Lee Sanghyeok, hắn lại hỏi đến một vấn đề mà gần đây quấy nhiễu đầu óc của hắn.

"Vì sao đột nhiên kết hôn với Sanghyeok hyung sớm như vậy? Cũng không nói cho ai biết cả."

Han Wangho có lỗi mà đáp.

"Bởi vì tao cảm thấy rất sợ, Sanghyeok hyung cũng sợ, tao còn chưa nghĩ ra được giải pháp khác thì anh ấy đã cầu hôn rồi, trong tình huống kết hôn như vậy cũng không có cách nào thông báo cho mọi người được."

Park Jaehyuk thở dài.

"Thật đáng tiếc."

Han Wangho nghi hoặc.

"Tiếc cái gì?"

Park Jaehyuk bất ngờ có điểm lắp bắp.

"Thì tao vẫn rất muốn tham dự hôn lễ của mày, lúc trước người khác bảo mày làm phù rể [*] cho họ, mày còn chẳng phải là ai oán bộ y phục đó bêu xấu mày sao? Tuy rằng trong hôn lễ ánh mắt mọi người đều chú ý đến cô dâu chứ ai đâu mà thèm để mắt đến mày."

Han Wangho lập tức phản bác lại.

"Mày thì biết cái gì chứ, đương nhiên là bởi vì lúc đó Sanghyeok hyung cũng ngồi ở dưới, nên tao mới cảm thấy rất mất mặt đó."

Park Jaehyuk đã đều quen với việc đầu đuôi đều vì Lee Sanghyeok của Han Wangho, cho nên cũng không có những cảm xúc thăng trầm khác.

"Nên là không có viễn cảnh mặc âu phục cưới đẹp nhất đi thảm đỏ, mày không thấy tiếc à?"

Han Wangho nhanh chóng giải thích.

"Tao không có thảm như lời mày nói đâu, Aiya, tuy là hôn lễ có chút qua loa nhưng mà cũng có mặc âu phục đẹp mà."

Park Jaehyuk thất vọng "ồ" một tiếng.

Hắn trước đây nghĩ rằng, lúc Han Wangho kết hôn, hắn sẽ tặng cậu một bộ lễ phục đẹp nhất thế giới.

Nhưng mà hiện tại chỉ có thể hỏi Han Wangho.

"Tao xem ảnh chụp lúc mày kết hôn được không?"

—— Đã beta ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top