Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

^^ Cho tớ xin ít sao nhé, tớ sẽ cố gắng chạy lẹ ngày mai hết 7 chương để hoàn truyện luôn, cảm ơn.

——

Park Dohyeon cảm giác bản thân ở cửa công ty đánh nhau đã quá mất mặt, càng không muốn đến sở cảnh sát lại chuốc thêm nhục nhã, vì vậy mà nhặt mặt kính của mình, sửa sang lại quần áo liền chuẩn bị rời đi.

Jeong Jihoon sờ qua khóe miệng của mình, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, không biết vừa nảy bản thân mới làm ra cái chuyện gì.

Một cảm giác tội lỗi không rõ từ đâu xông lên trong đầu, hắn chặn lại Park Dohyeon đang chuẩn bị đi.

"Mắt kính anh bị tôi làm vỡ rồi còn có thể lái xe à? Nhà anh ở đâu tôi đưa anh về."

Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon một cái với ánh mắt nhìn kẻ có bệnh tâm thần, sau đó hất tay của hắn.

"Cút!"

——

Thực ra Jeong Jihoon lo lắng cũng không phải dư thừa, Park Dohyeon trên đường lái xe trở về, trong mắt đều là một mảnh mơ mơ hồ hồ, hắn lái xe với tốc độ thấp nhất, còn bị xe đằng phía sau bóp kèn cảnh cáo nhiều lần.

Nhà hắn cách công ty nửa giờ lái xe, hắn vừa đi được mười phút, đột nhiên lại không muốn đi nữa, vì vậy hắn dừng xe lại gần đó, gọi điện cho Son Siwoo.

"Siwoo, anh đến đón em được không, mắt em không nhìn được."

Bị câu nói ngắn gọn của Park Dohyeon làm cho giật mình, anh hét to một tiếng.

"Mắt em làm sao vậy?"

Nhưng Park Dohyeon lại nói.

"Anh đến xem rồi sẽ biết.", sau đó gửi định vị cho anh.

Tuy rằng nghe trong điện thoại giọng nói của Park Dohyeon vẫn còn rất bình thường, nhưng cái người này bản tính kiêu căng, Son Siwoo rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, vì vậy nên lập tức xuống xe sau đó gọi taxi đến chỗ của hắn.

Park Dohyeon dựa vào xe chậm rãi lướt điện thoại chờ Son Siwoo, còn Son Siwoo bên này thì vô cùng lo lắng hận không thể đem tài xế biến thành Fujiwara Takumi.

Thời điểm anh nhìn thấy Park Dohyeon cả người không có vấn đề gì, anh không nói lời nào trực tiếp lấy túi đập hắn một cái.

"Em có bệnh hả? Ở trong điện thoại nói chuyện dọa người như vậy để làm gì?"

Park Dohyeon nhìn bộ dạng tức giận không thở nổi của anh, tâm trạng lập tức khá lên, hắn liền giơ lên cặp kính mắt đã vỡ cho anh xem.

"Mắt kính em vỡ rồi, anh nghĩ đi đâu thế?"

Vừa ngẩng đầu lên, Son Siwoo lại thấy trên mặt hắn một vết bầm chỗ này rồi một vết bầm chỗ nọ, cảm thấy anh đã hiểu lầm hắn.

"Em sao vậy, mỗi ngày đều tăng ca, nhân viên tạo phản đem em đánh một trận à?"

Anh vươn tay định sờ vào mặt Park Dohyeon, lại bị hắn vòng tay kéo vào lòng.

"Anh lúc trên đường đến đây có lo lắng cho em hay không?"

Son Siwoo nhỏ giọng phản bác.

"Anh mới không thèm."

Park Dohyeon nói.

"Thành thật mà nói, Siwoo à, lúc em vừa tan làm gọi điện cho anh là thật muốn hẹn anh đi ăn, nhưng mà anh lại nói những lời đó, làm em rất buồn."

Son Siwoo khi đó nổi giận, cũng đã sớm quên rằng bản thân đã nói cái gì.

"Xin lỗi mà, anh không phải cố tình muốn mắng em, anh chỉ là muốn thay Hyeonjoon trút giận thôi, em cứ xem như là cậu ấy đang mắng em được rồi mà."

Park Dohyeon đáp lại.

"Em hôm nay thật sự rất ghen tỵ với Choi Hyeonjoon, khi nào thì Siwoo mới ra mặt giúp em như vậy?"

Son Siwoo ngửa đầu, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt.

"Em cần à? Hyeonjoon hiền lành cho nên luôn bị bắt nạt, còn em chỉ biết bắt nạt những người hiền lành giống như anh đây."

Bị anh vô cớ chỉ trích, Park Dohyeon có chút tức giận.

"Siwoo à, cuối cùng anh là đang giận dỗi cái gì vậy? Từ sau khi em về nước, anh vẫn luôn giận em, anh có thể nói cho em biết không?"

Một người yên lặng tức giận hai năm là Son Siwoo hiện tại không muốn giả vờ nữa.

"Dohyeon à, em đừng có dùng vẻ mặt vô tội như vậy nhìn anh, mất trí nhớ sao? Điều không phải là do em bỏ rơi anh, để anh như ổ bánh mì tình yêu xé đôi? Chẳng lẽ là anh có lỗi với em?"

Đối mặt với những lời chất vấn của Son Siwoo, hắn rất khó hiểu.

"Là anh đã bỏ rơi em trước mà, khi đó không phải là có Park Jaehyuk sao? Em mỗi ngày đều nghĩ đến việc khi nào thì anh sẽ nói lời chia tay với em, sau đó em phát hiện ra mình không đủ can đảm đương đầu với điều đó, cho nên em mới chạy trốn đấy."

Đây thực sự là lần đầu tiên là Son Siwoo biết được lý do của Park Dohyeon.

"Em bị ngốc à? Anh đã nói rồi mà, Park Jaehyuk là thích Han Wangho, aiya, đúng là cậu ấy có rất nhiều tiền, nhưng mà Dohyeon, chẳng lẽ anh ở trong mắt em là người tham vọng tiền tài vậy sao?"

Park Dohyeon nhắm hai mắt lại.

"Vậy thì anh mắng em đi, không cần phải lại dùng thái độ thờ ơ như trước phạt em."

Son siwoo vừa tức vừa buồn cười mà nói.

"Chỉ vì lý do đơn giản như vậy mà em không hỏi anh một câu nào đã rời đi, Park Dohyeon em đến tốt cùng là thông minh hay ngu ngốc vậy?"

Đương nhiên là hắn đều không phải thông minh mà cũng chẳng ngốc nghếch, chỉ là với tình cảnh lúc đó, hắn không tin bản thân, cũng không tin Son Siwoo.

Sau đó Park Dohyeon cũng nghĩ, nếu như hắn kiên trì ở lại không ra nước ngoài, vậy có phải bây giờ hắn vẫn sẽ hạnh phúc với Son Siwoo hay không? Cũng chưa chắc.

Nghĩ đến đây, Park Dohyeon ném chìa khóa xe cho Son Siwoo.

"Mắt của em không thấy rõ lắm, Siwoo chở em về nhé."

Son Siwoo còn rất nhiều thứ muốn mắng hắn nhưng tất cả đều bị nghẹn lại trước câu nói này, anh lại đáp.

"Khi nào em mới chịu đi làm phẫu thuật Femto Lastik hả?"

——

Tuy rằng đã hàn gắn được mối quan hệ với Son Siwoo một chút, nhưng vết thương trên mặt lại không dễ dàng chữa trị như vậy, dự án quan trọng đang được tiến hành, Park Dohyeon không thê xin nghỉ phép, vì vậy mà giám đốc Park bộ dạng bình thường hôm nay cứ như vậy mà đi làm với khuôn mặt sưng mày sưng mũi.

Bị vô số ánh mắt yên ắng quan sát cho đến trưa, Park Dohyeon đi vào phòng làm việc của Han Wangho, vào thẳng vấn đề.

"Choi Hyeonjoon khi nào mới chuyển đến bộ phận anh phụ trách?"

Han Wangho nói.

"Không phải bây giờ em đang thiếu nhân lực à? Anh là định khi nào bên chỗ em rảnh hơn một chút thì mới.."

Park Dohyeon liền cắt ngang anh.

"Bây giờ anh nộp đơn, em sẽ phê duyệt ngay."

Park Dohyeon như là đuổi ma đuổi quỷ muốn tiễn Choi Hyeonjoon đi nhanh, rất sợ Son Siwoo và Jeong Jihoon lại gây phiền phức đến hắn.

Han Wangho chú ý đến khuôn mặt của hắn, còn chưa mở miệng thì Park Dohyeon liền nói.

"Là Jeong Jihoon làm đấy, em cũng đánh lại cậu ta."

Han Wangho cười khúc khích.

"Không sao không sao, quả nhiên là người trẻ tuổi có khác ^^."

Có điều là hắn tìm đến Han Wangho cũng còn một vấn đề khác.

"Loại thuốc đặc trị của Jeong Jihoon phát triển đã được tổng bộ phê duyệt, Phó Chủ tịch bảo rằng hôm nay tan tầm muốn tổ chức tiệc mừng cho anh."

Han Wangho không khỏi kinh ngạc.

"Được rồi, anh sẽ thu xếp thời gian."

——

Lee Sanghyeok từ sau khi trở về từ Busan thì tâm trạng rất tốt, ngay cả Choi Wooje chỉ là nhân viên ngồi ở xa xa nghe hắn diễn thuyết cũng nhận ra được điều này.

Choi Wooje khi phát hiện ra rằng Han Wangho cũng đi đến Busan, cậu không khỏi nghĩ đến trong ví tiền của Lee Sanghyeok có tấm ảnh chụp Han Wangho.

"Nếu như quay lại rồi thì Wangho hyung có khi nào sẽ đến SKT không nhỉ?"

Nhiều chuyện là bản năng của con người, Choi Wooje sau đó cứ như cũ mà ngây ngô nhìn ảnh của Han Wangho trên diễn đàn, lại bị Moon Hyeonjoon thấy được cảnh đó hơn mười lần.

Cho nên ở một buổi sáng thứ Hai, tại bàn làm việc, mái tóc của Moon Hyeonjoon đã biến thành màu bạc.

Dọa cho bộ ba Choi Wooje, Lee Minhyung, Ryu Minseok một phen đến mực suýt không nhận hắn là ai.

Cuối cùng, Choi Woojee bình luận rằng.

"Hyeonjoon hyung, tóc của anh thật xơ."

Moon Hyeonjoon nghiêm túc nói cho cậu biết.

"Bây giờ là màu trắng, sẽ còn tẩy nữa, sau đó sẽ thành màu vàng kim."

Choi Wooje nháy mắt một cái tràn ngập vô tri.

"Anh không cần rủ rê em đâu, em sẽ không nhuộm tóc."

Trước khi nhuộm tóc, Moon Hyeonjoon vô cùng lạc quan, trải qua một đoạn thời gian quan sát, hắn phát hiện ra Choi Wooje nhìn vậy thật ra là một người nghiện tóc nhuộm, cậu nhóc vô cùng thích xem hình chụp người anh trai tóc vàng xinh đẹp kia, mà còn thân thiết với người nhuộm tóc duy nhất trong phòng là Ryu Minseok.

Nhưng mà Ryu Minseok lại thay đổi màu tóc quá nhanh nên Moon Hyeonjoon không rõ ràng lắm Choi Wooje cuối cùng là thích màu nào, cuối cùng hắn chọn ra được màu tóc Choi Wooje yêu thích tha thiết nhất chính là màu vàng kim.

Dần dần Moon Hyeonjoon sau khi nhuộm tóc lại phát hiện, Choi Wooje thái độ với hắn không có gì khác biệt cả, cậu cũng không có cùng hắn trở nên thân thiết hơn, cũng không có nhìn chằm chằm vào tóc của hắn mà ngẩn ngơ.

"Wooje, em thấy màu tóc của anh thế nào?"

Choi Wooje thậm chí không ngẩng đầu mà nói.

"Không phải vẫn giống như hai ngày trước sao hyung? Anh chắn mất màn hình máy tính của em."

Ngay khi Moon Hyeonjoon đang tự an ủi bản thân mọi chuyện sẽ thay đổi khi màu tóc của hắn chuyển từ bạc sang vàng kim thì Choi Wooje lại đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính hình ảnh giám đốc Han Wangho tóc đen được chụp bởi giới truyền thông, còn bày ra vẻ mặt sùng bái.

"Wangho hyung thật lợi hại, có thể cướp được dự án lớn từ tay SKT của chúng ta."

Một cỗ oán khí không có nơi nào để trút lên, Moon Hyeonjoon chỉ có thể cay đắng nói rằng.

"Wooje à, nếu như thích anh ấy như vậy thì cứ thẳng thắn đi đến HLE làm việc là được rồi."

Choi Wooje nhìn hắn một cách kỳ quái.

"Nhưng mà nói không chừng sau này Wangho hyung sẽ đến SKT làm đó."

Cậu thật ra là có lý của cậu, nhưng Moon Hyeonjoon lại nghĩ cậu bệnh không nhẹ.

"Em nằm mơ đi!"

Tuy vậy, lời của cậu thế nhưng mà ở buổi tiệc do đích thân phó chủ tịch HLE tổ chức chúc mừng Han Wangho đã được kiểm chứng.

——

Vào lúc bọn họ nâng ly rượu cùng nhau, trừ Han Wangho, những người khác đồng thời nhận được một email nặc danh.

Nội dung trong email là một số bức hình, những người quen của Han Wangho nhanh chóng nhận ra được trong chiếc xe trong hình là chiếc xe mà mà Han Wangho đã thường lái đến công ty khi vừa nhậm chức, còn có nhân vật mà mọi người rất quen mắt là Lee Sanghyeok chủ tịch của SKT đang bước ra từ chiếc xe đó.

Bầu không khí thoáng trở nên lúng túng, mọi người liếc mắt nhìn nhau, ý tứ trong ánh mắt là gì không cần nói cũng biết.

[Còn tưởng rằng vị giám đốc trẻ tuổi này bản lĩnh tài cao thế nào, thì ra là leo lên giường của Lee Sanghyeok.]

Tuy rằng bọn họ hiện tại là đang ăn mừng ký kết thành công dự án thuốc đặc trị của công ty, nhưng so với đế chế thương nghiệp khổng lồ của Lee Sanghyeok thì thật sự không đáng giá bao nhiêu.

[Là tặng quà cho tình nhân bé nhỏ của mình đi, có gì quan trọng đâu.]

Trong bữa tiệc tạm thời vẫn chưa có người nào lên tiếng trước, nhưng mỗi người bọn họ đều đang lặng lẽ đem Han Wangho ra phán quyết và xét xử từng lần một.

Rất nhiều chi tiết mà mọi người lơ đãng nhớ lại, chiếc xe đắt tiền tám chữ số, chiếc túi hàng hiệu, chiếc đồng hồ đeo trên tay vô ý hiện ra cũng là tám chữ số, cho dù là áo sơ mi bọn họ thấy thường ngày cũng đến từ Chanel.

Bọn họ khi đó còn len lén thảo luận, Han Wangho có phải là con của tài phiệt hay không, cuối cùng bây giờ cũng có đáp án.

Lee Sanghyeok trước đây ở trong một lần phỏng vấn tuyên bố công khai đã có vợ, cũng bị mọi người mổ xẻ thành ý tứ khác.

Chẳng lẽ ngài chủ tịch là bị người thân ép buộc công khai lập trường của bản thân, việc ngài chủ tịch kia biểu đạt rằng đã kết hôn cũng đồng nghĩa với việc Han Wangho chỉ có thể là "bạn giường".

[Dự án hợp tác với Jeong Jihoon, có lẽ là "bồi thường" của ngài chủ tịch rồi.]

Thế giới của người trưởng thành tràn ngập điều xấu xa, đặc biệt còn là ở một công ty lớn như vậy, gièm pha loại nào Han Wangho đều đã nhìn quen mắt, cậu ngược lại là bình thường nhất.

Cho nên cũng có người sau lưng mà ghen tỵ cậu, ở bên cạnh Lee Sanghyeok, chẳng phải là đã có nửa đời sau tiêu xài vô lo vô nghĩ, còn có cái gì mà không thể thỏa mãn được, cũng không có lợi ích nào khác khi kết hôn với ngài chủ tịch.

Mà Han Wangho hoàn toàn hoàn toàn không nắm rõ được tình huống bên trong phòng.

"Mọi người, sao lại đột nhiên yên ắng vậy?"

Dù sao có lợi nhất vẫn là HLE, phó chủ tịch cũng chỉ cười cười.

"Không có việc gì, giám đốc Han của chúng ta quả là một người phi thường lợi hại."

—— Đã beta ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top