Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Chương sau là end rồi đó mọi người, nhưng mai mình đăng nhé, lại xin mọi người ít sao nè >.<. Cảm ơn mọi người nhiều.

——

Một tuần trước kỳ lễ Giáng sinh, Choi Hyeonjoon đã gửi đơn xin phép cho Han Wangho.

"Em vẫn còn 7 ngày nghỉ phép năm, nên em là em muốn dùng nó."

Han Wangho rất vui vẻ mà phê duyệt.

"Chuẩn bị đi đâu chơi sao?"

Choi Hyeonjoon có chút ngại ngùng nói rằng.

"Em muốn đi Nhật Bản với Jihoonie."

Han Wangho cũng bó tay, hiển nhiên cũng sẽ không đối với Choi Hyeonjoon khoa tay múa chân, chỉ hỏi.

"Bây giờ em có vui không?"

Choi Hyeonjoon suy nghĩ một chút.

"Không có, nhưng mà Jihoonie mỗi ngày đều gửi cho em các loại video nghiên cứu, em cảm thấy em ấy thật đáng ghét."

Han Wangho nói.

"Vậy em chuyển lời đến em ấy, xử lý xong chuyện của anh nhờ thì mới được nghỉ ngơi đấy."

Choi Hyeonjoon nói được.

——

Nhưng Jeong Jihoon thì không thấy được chỗ nào, hắn đùng đùng gửi một đoạn tin nhắn dài cho Han Wangho.

"Anh ngồi xe của chồng thì có phải là ngoại tình đâu, Hyeonjoonie cũng tha thứ cho em rồi, anh cứ một mực làm phiền em làm chi vậy?"

Han Wangho đáp lại.

"??? Hai chúng ta không cần làm sáng tỏ một chút à??"

Jeong Jihoon cảm thấy mình không có lỗi.

"Hyeonjoon không để ý, em không thèm quan tâm người khác nói gì."

Han Wangho lại đáp.

"Nhưng mà anh để tâm!!! Chồng anh cũng để tâm!!! Em mà không làm rõ thì anh ấy sẽ ly hôn với anh!"

Jeong Jihoon dứt khoát.

"Vậy anh ly hôn đi."

Thấy chiêu này không thể dùng được, Han Wangho tương kế tựu kế.

"Sao chuyện đơn giản vậy mà em cũng không làm được, Jihoonie không phải là có tình ý với anh đâu đúng không, Hyeonjoonie vốn dĩ là sẽ không có trách móc em rồi, nhưng mà em thực sự xác định là em ấy không quan tâm à?"

Jeong Jihoon đúng là một chút cũng không xác định được, hắn lập tức lại tự ti.

"Được rồi em sẽ xử lý ổn thỏa, anh yên tâm đi."

Han Wangho đắc ý tắt điện thoại.

[Vỏ quýt dày có móng tay nhọn]

Thì ra câu này nói không sai.

——

Son Siwoo gần đây bận rộn nhiều việc, Han Wangho còn nghi ngờ rằng anh đã lén lút dọn ra ngoài ở cùng với Park Dohyeon.

Nhưng sau một thời gian ngắn, anh lại giống như kẻ trộm bỗng nhiên xuất hiện, lại thêm Han Wangho yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở trước phòng của anh, lại càng làm anh hoảng sợ.

Son Siwoo vỗ ngực một cái, hồn còn chưa tỉnh.

"Han Wangho! Còn chưa tới Halloween mà cậu làm cái chuyện dọa người gì vậy hả?"

Han Wangho tựa vào cửa, không giải thích được.

"Tôi chỉ định tìm cậu nói chuyện, mà cậu sao lại hoảng sợ như vậy, cứ coi như là muốn dọn đi đi tôi cũng có trừ tiền cọc của cậu đâu."

Phán đoán của Han Wangho chỉ đúng một nửa, nếu như chuyển đi, Son Siwoo sẽ không ngại đâu, nhưng gần đây anh và Park Dohyeon phát triển có hơi vượt quá dự liệu của anh.

——

Đêm đó khi anh lái xe chở Park Dohyeon về, hắn hình như là bị Jeong Jihoon một đấm vỡ đầu, còn đấm ra được nhân cách thứ hai, hắn đột nhiên không còn muốn hư tình giả ý ngươi tới ta đi với Son Siwoo nữa.

Không biết Son Siwoo tìm đâu ra một túi chườm đá, thoáng cái đưa lên vết thương trên khóe miệng của Park Dohyeon.

Hắn bị đá làm buốt đến giật mình, đau đến nhe răng trợn mắt.

Son Siwoo đứng ở bên một bên cười nhạo hắn.

"Lớn như vậy rồi mà còn giống như mấy đứa nhóc cùng người khác đánh nhau, thật là thú vị."

Thấy quá nhiều bộ mặt lạnh lùng còn mang chút trí trá ngày bình thường của Park Dohyeon rồi, Son Siwoo nghĩ cái bộ dạng sưng mặt sưng mũi bây giờ còn tương đối dễ nhìn hơn.

"Son Siwoo."

Park Dohyeon bỗng dưng gọi cả tên lẫn họ của anh, mà Son Siwoo hoàn toàn đang đắm chìm trong dáng vẻ chật vật của hắn mà "ừ" một tiếng.

"Chúng ta kết hôn đi."

Park Dohyeon cứ như vậy không có cái gì làm nền, cũng không có chuẩn bị trước mà bất ngờ cầu hôn.

[Aishh, đến cả nhẫn mà còn chẳng có nữa cơ đấy.]

Son Siwoo còn cho mà mình lãng tai, "Cái gì?"

Đèn trong phòng đột nhiên trở nên có chút chói mắt, Park Dohyeon đỡ mắt kính của mình lặp lại một lần nữa.

"Em nói là, chúng ta kết hôn đi."

Thật ra Son Siwoo cho đến bây giờ cũng không có nghiêm túc nghĩ đến tương lai của anh và Park Dohyeon, khoảng thời gian hẹn hò trước anh đã từng nghĩ, lúc tốt nghiệp cũng đã từng nghĩ đến, nhưng sau khi Park Dohyeon về nước ở bên cạnh anh, anh ngược lại không biết nghĩ đến chuyện đó như thế nào.

Lên kế hoạch nhiều như vậy để làm gì, dù sao cũng dễ đang đổ vỡ trong một đêm, chẳng thà là cứ tùy ý xem rằng không có ngày mai mà chuẩn bị, như vậy lại càng tận hưởng vui vẻ.

Anh vươn tay dán lên trán của Park Dohyeon.

"Em là bị Jeong Jihoon đấm cho ấm đầu à?"

Park Dohyeon cầm lấy tay của anh, khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc ngày thường, nét mặt chăm chú chưa từng có, cứ như là chuẩn bị ký một hợp đồng triệu won.

Son Siwoo liền không cảm thấy Park Dohyeon không đáng yêu chút nào.

Park Dohyeon không biết Son Siwoo đang nghĩ cái gì, hắn tiếp tục nói.

"Cùng em kết hôn đi, tuy rằng Han Wangho thay thế chực vụ của em, nhưng em tạm thời không có rơi vào tình cảnh thất nghiệp đâu, mà sang năm còn có cơ hội thăng chức nữa."

"Em gần đây đã đến Gangnam xem nhà, cách chỗ làm của anh rất gần, xe cũng sẽ chuẩn bị đổi, anh có thể chọn mẫu xe mà anh thích. Cũng không cần anh phải vay tiền mua xe mua nhà, cũng không cần phải lo lắng bị Han Wangho đuổi ra ngoài, nên là Son Siwoo, anh có đồng ý kết hôn với em không?"

Những lời này nghe qua đều rất quen tai, suy nghĩ một chút, Son Siwoo mới ý thức được những điều này đều là những mộng tưởng lúc hai người bọn họ gần tốt nghiệp.

Không biết từ lúc nào mà Park Dohyeon một mình đem kế hoạch của bọn họ chu toàn gần phân nửa, hiện tại chỉ cần Son Siwoo xác nhận một chút, bọn họ liền có thể sửa đổi cuộc sống chính mình.

Son Siwoo nghĩ anh đã không còn tin tưởng Park Dohyeon, nhưng có lẽ là do hôm nay lúc đang làm việc lén uống một lon bia, dưới sự phát huy của cồn, lý trí của anh đang bị ánh mắt khẩn cầu của Park Dohyeon thiêu rụi hủy diệt không còn chút nào, cứ dễ dàng như vậy mà nói một câu.

"Được."

——

Nói toàn bộ mọi chuyện cho Han Wangho xong, anh lại nghiến răng nghiến lợi, "Wangho yah, thằng cún con này lúc cầu hôn nhẫn cũng không thèm chuẩn bị, vậy mà tôi lại cứ như thế mà đồng ý, chắc chắn lúc đó tôi đã bị bỏ bùa."

Han Wangho nghe anh nói thao thao bất tuyệt xong, cuối cùng cũng hiểu anh muốn nói gì, Son Siwoo muốn cùng Park Dohyeon kết hôn.

"Siwoo à, chỉ là cầu hôn thôi mà, không giữ lời cũng không sao đâu mà."

Son Siwoo từ chối rất quyết đoán.

"Hả? Đổi ý hả? Park Dohyeon sẽ giết tôi, sau đó kết hôn cùng xác của tôi đấy, tin tôi đi, thằng cún con đó chính là người như vậy."

Han Wangho không tin nổi, cậu nói.

"Rõ ràng là cậu cũng muốn cùng em ấy kết hôn mà, Siwoo này, chuyện đó coi như xong đi, nhưng sao cậu lại muốn trốn tôi?"

Vấn đề này, Son Siwoo thực sự không biết phải trả lời thế nào.

Anh ở Busan tận mắt chứng kiến Han Wangho cùng Lee Sanghyeok một cảnh thân mật, sau khi trở về chuyện xấu của hai người trở thành đề tài bàn tán, sau lưng Han Wangho liền có không ít người chửi mắng cậu.

Son Siwoo không có quan điểm đạo đức tuyệt đối, Han Wangho là bạn của anh, anh cũng chỉ hy vọng bạn của mình có được hạnh phúc, coi như là ở bên cạnh một người đàn ông đã có gia đình, cũng là con đường do cậu lựa chọn.

Nhưng anh nghĩ Lee Sanghyeok sẽ không ly hôn vì Han Wangho đâu, Han Wangho có thể vĩnh viễn sẽ không được công khai thân phận của mình, mà anh lại ở đây nói chuyện kết hôn không phải là tổn thượng cậu sao, cho nên mấy ngày hôm nay anh đều một mực né tránh cậu.

Càng nghĩ, anh càng lắp bắp.

"Tôi.. Wangho yah, tình yêu không cần phải dùng đến hôn nhân để chứng minh đâu, cậu hiểu tôi đang nói gì, đúng chứ?"

Han Wangho không hiểu, Son Siwoo cứ như trúng một tờ vé số độc đắc, sau đó lại đến dạy bảo cậu rằng, mua vé số căn bản sẽ không dễ trúng như vậy.

Cho nên Son Siwoo chỉ còn cách nói thẳng ra một chút.

"Tôi là nói, Lee Sanghyeok thân phận như vậy, hôn nhân đối với anh ta mà nói không nhất định phải trói buộc đến tình yêu đâu, cho nên là.. nếu như cậu thực sự yêu anh ta, thì cứ nghe theo con tim là được rồi, biết không hả?"

Han Wangho bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng cậu cảm thấy cậu nhất định phải giải thích làm rõ.

"Siwoo à, tuy rằng tôi với Sanghyeok hyung đúng là ở bên nhau, nhưng hình như cậu hiểu lầm cái gì rồi, hai người bọn tôi không phải là ngoại tình đâu, hai năm trước bọn tôi đã kết hôn rồi, mặc dù không có bạn bè đến dự hôn lễ nhưng thực sự đã đăng ký kết hôn rồi."

Son Siwoo miệng mồm há hốc như nuốt phải một quả dưa hấu.

"Cái gì? Cậu là đang nói, phu nhân trong lần phỏng vấn đó của Lee Sanghyeok.. là.. là cậu?"

Han Wangho gật đầu.

"Đúng vậy, căn nhà này thật ra là anh ấy mua đó, bất quá không phải là lừa mọi người đâu, bởi vì lúc trước tôi vẫn chưa biết phải đối diện với Sanghyeok hyung như thế nào, cho nên mới.. aishh, xin lỗi cậu Siwoo à."

Son Siwoo rất khó để hình dung ra được tâm trạng của bản thân lúc này, hoảng sợ còn nhiều hơn tức giận, kinh ngạc còn nhiều hơn phẫn nộ, anh nói.

"Cậu chậm chậm đã, phu nhân của ngài chủ tịch Lee Sanghyeok cao quý của SKT là bạn cùng nhà của tôi, Wangho à, kịch bản này có điểm thái quá rồi đó."

Trong đầu đã muốn hỏng, nhưng trước tiên Son Siwoo nhớ đến việc anh từng làm trò trước mặt Han Wangho nói muốn kết hôn cùng với Lee Sanghyeok, anh nghĩ hay là bản thân nên làm sáng tỏ một chút.

"Wanghooooo, tôi thực sự! Không có! Chưa bao giờ! Tìm cách để kết hôn với chủ tịch Lee đâu! Tất cả chỉ là giỡn thôi!!!!!!"

Han Wangho nói rằng cậu cũng không để bụng đâu.

"Siwoo à, cậu không phải là loại người mà Sanghyeok thích."

Son Siwoo đột nhiên lại tò mò.

"Vậy anh ta thích loại người như thế nào?"

Han Wangho chỉ chỉ chính mình.

"Hyung ấy thích tôi, từ trước đến nay đều thích tôi."

Son Siwoo nghĩ, anh hiện tại thực sự muốn đấm Han Wangho một cái.

—— Đã beta ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top