Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Trương Cực, cậu chắc chắn không dán băng cá nhân hả ?"

Bạc Phương Ly đặt cánh tay lên vai Trương Cực, biểu cảm bỡn cợt nhìn mà chỉ muốn đấm.

"Không được, vết thương mà khỏi, tối nay không ăn vạ được tiểu tổ tông nữa."

Trương Cực sờ vết xước trên mũi, khóe miệng không kìm được mà cong lên:

"Được rồi, đừng nhìn nữa, tất có rồi đấy, mau đi làm trà sữa của cậu đi."

"Oke đại ca."

/

"Cậu giết người về rồi ấy hả?"

Chu Chí Hâm nằm bò trên chiếc bàn gần cửa lớp nhất, híp mắt cười. Cậu ngồi đây cũng có thể cảm nhận rõ ràng sát khí của Trương Trạch Vũ đang từ hành lang bước qua, nhưng khi nhìn thấy gương mặt bực tức của cậu ấy, Chu Chí Hâm không ngừng thầm gào thét trong lòng, sao cậu ấy lại có thể đáng yêu như vậy!

"Hừ, cái tên đáng chết Trương Cực kia trù ẻo tớ, dám để bít tất vào cặp tớ, muốn tớ phân hóa thành Omega hay gì? Tớ thấy hắn chán sống rồi đây mà."

Trương Trạch Vũ tức đến ngứa cả răng, nhưng vừa mới nghĩ đến chiếc mũi của Trương Cực bị hộp bít tất làm đau kia, trong lòng lại thấy áy náy.

"Thôi bỏ đi, bỏ đi, tối nay về xử lí hắn sau."

Trương Trạch Vũ kéo tay Chu Chí Hâm

"Tìm thấy tài liệu của tớ rồi, bạn trai cậu còn chưa mang tài liệu sang đây cho cậu hả?"

Nói đến bạn trai, Trương Trạch Vũ cố gắng nhỏ giọng lại, sợ bị người khác nghe được.

Chu Chí Hâm khẽ cười, xoa mái tóc mềm mại của Trương Trạch Vũ, ý cười trong ánh mắt không ngừng dâng lên

"Sao cậu đáng yêu thế hả?"

"Không được nói tớ đáng yêu"

Trương Trạch Vũ vuốt lại mái tóc bị vò loạn lên

"Tớ, Trương Trạch Vũ, muốn làm một Alpha cấp S. Tớ muốn ấn Trương Cực xuống đất, đánh!"

Vừa nói còn hung hăng vung hai quyền trong không khí.

"Được, được, được, làm Alpha~"

Thằng nhóc này thật sự quá là đáng yêu huhu.

Chu Chí Hâm thầm cầu khẩn, mong Trương Trạch Vũ sẽ là một Omega, như vậy tốt biết bao a, có một Omega vừa đáng yêu lại vừa thú vị chơi với cậu, nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi.

"Cậu cười cái khỉ gì vậy, trông nham hiểm chết đi được."

Không hay rồi, phải khống chế biểu cảm cho tốt. Chu Chí Hâm vội vã ho hai tiếng

"Không có gì, nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp bạn trai thôi."

"Tiểu tình lữ chít tiệt, lêu! Cậu tự đi mà tìm bạn trai cậu đi! Tớ về lớp ngủ!"

Đúng là buồn ngủ thật, dù sao thì tối qua thức quá khuya, Trương Trạch Vũ ngáp một cái, quầng thâm dưới mắt nhắc nhở cậu hãy ngủ một lát đi, còn không ngủ thì sẽ buồn ngủ chết luôn.

Chu Chí Hâm cũng không ép Trạch Vũ phải đi cùng cậu, chỉ gật đầu rồi để cậu quay về lớp học. Ngày thứ hai đi học chạy đông chạy tây như vậy, không mệt mới lạ.

Về đến lớp học, Trương Trạch Vũ chọn một góc ngồi xuống, lấy bộ đồng phục mới phát ra làm gối, tìm một tư thế thoải mái nhất chuẩn bị đi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Thời tiết tháng 9 không nóng lắm, gió bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua giọt mồ hôi trên trán Trương Trạch Vũ, hàng lông mày nhíu chặt cũng được làn gió mát làm cho thoải mái giãn ra. Cậu trong giấc mơ, đang đánh nhau với Trương Cực, không nghi ngờ gì cả, cậu thắng rồi, dẫm lên gương mặt mà Trương Cực tự hào nhất, Trương Trạch Vũ cười đến nấc cụt.

"Bạn ơi, bạn ơi? Tan học rồi, đừng ngủ nữa."

Một bạn Alpha cùng lớp nhẹ nhàng lay tỉnh Trương Trạch Vũ. Trương Trạch Vũ mơ màng ngồi dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy ánh tịch dương vàng cam rơi trên mặt bàn, khoảnh khắc đó thật bình yên biết bao.

"Thật ngại quá, cảm ơn cậu nhe."

Trương Trạch Vũ nở một nụ cười ngọt ngào với bạn Alpha đó, ánh dương rơi trên gương mặt cậu ấy, nếu như không phải gò má đang dần ấm lên, người bên cạnh có khi còn không biết trên mặt cậu rốt cuộc là ánh dương hay là đỏ lên vì nụ cười của Trương Trạch Vũ.

Ra khỏi cổng trường, Trương Trạch Vũ vươn người một cái, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm thật dễ chịu. Trương Trạch Vũ đi một vòng quanh cổng trường, đáng ghét, Trương Cực chết tiệt đi đâu rồi, không phải đã nói là đợi cậu rồi sao?

"Nè tiểu tổ tông, mới đi học được hai ngày đã bị giáo viên giữ lại rồi sao? Đợi em sắp nửa tiếng rồi đấy."

Trương Cực lưng khoác balo, một chân chống trên đất, hai tay nắm lấy tay lái, khí chất niên thiếu được dùng trên người Trương Cực vào khoảnh khắc đó thật không gì thích hợp hơn.

"Làm gì có, em ngủ quên mất, vừa được gọi dậy liền chạy ra luôn ấy."

Trương Trạch Vũ dắt xe đi đến bên Trương Cực, Trương Cực hỏi chuyện mà cậu cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, dù sao dưới đôi mắt ấy chính là vết xước mà cậu gây ra aaaaa. Trương Trạch Vũ lúng túng sờ chóp mũi.

"Thôi được rồi, mau về nhà! Mẹ nói làm món ngon cho em kìa, không có phần của anh."

Nói xong, không đợi cho Trương Cực phản ứng lại, Trương Trạch Vũ liền đạp xe đi trước, giống như cách mà Trương Cực bỏ cậu đi trước vào hôm qua.

"Này..."

/

Đợi đến khi Trương Cực về đến nhà liền bị dọa bởi một màn trước mắt: Trương Trạch Vũ dính lấy người mẹ cậu, ủy khuất nói hôm nay Trương Cực thế nào thế nào. Cả người Trương Cực hóa đá, không dám nhìn vào đôi mắt của mẹ cậu, ánh mắt đang lạnh dần ấy, ướp lạnh sống lưng cậu.

"Mẹ, mẹ nghe con giải thích..."

"Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích con không mắng tiểu Bảo nhà ta? Được lắm Trương Cực, lén bắt nạt tiểu Bảo sau lưng mẹ, da con cứng quá rồi nhỉ."

Chổi lông gà thuận thế chạy đến bên tay mẹ Trương Cực, Trương Cực thấy tình huống không ổn, vứt lại cặp sách chạy vội lên tầng hai. Trương Trạch Vũ bịt miệng cười nhìn Trương Cực hoảng loạn bỏ chạy, trong lòng thầm đắc ý.

Trương Trạch Vũ không biết rằng sau khi Trương Cực về phòng đóng cửa lại, hai mắt cụp xuống, chiếc mũi cao thẳng cho Trương Cực thêm dũng khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top