Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Về chuyện liên quan đến Trương Trạch Vũ, bạn thích ship với ai hơn?]

Không ngoài dự đoán, diễn đàn trường lại hot rần rần, đi một vòng quanh khuôn viên trường chắc chắn sẽ nhìn thấy những cô cậu học sinh cầm điện thoại lén lút bỏ phiếu.

[Cực Vũ VS Thuận Vũ]

[Cô Hàng Hiệp] Làm ơn đi, Thuận Vũ mới yyds* có được không?
*Vĩnh viễn là thần

[Tiểu Ly Bất Khí] Lầu trên này, tôi phản đối nàng! Cực Vũ của chúng tôi mới là thật! Mới ban nãy thôi tôi còn tận mắt nhìn thấy Trương Cực hôn môi Trương Trạch Vũ dưới bóng cây, triền miên không dứt, ngọt chết đi được! (Rớt nước miếng)

[Cát Lợi Bất Cát Lợi] Nửa lời lừa dối, cả đời trượt môn! Lầu trên có tôi chống lưng!!!

............


Trương Trạch Vũ ngay lúc này còn đang còng lưng làm bài tập, không một ai nói với cậu bài tập tiếng Anh lại nhiều như vậy a, nhìn một đống từ tiếng Anh mà mắt nổ đom đóm, Trương Trạch Vũ kêu trời trời không nghe, chỉ đành phó mặc số phận vùi đầu vào làm bài.

"Trương Trạch Vũ, cậu lên diễn đàn trường xem chưa? Chuyện giữa cậu, Trương Cực với Trương Tuấn Hào là sao thế?"

Một Omega cùng lớp mặt đầy hóng hớt ghé lại, còn thu hút không ít những người hóng chuyện khác.

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu, nhăn mày:

"Chuyện gì cơ? Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ từ tiết toán vừa xong à?"

Giọng điệu mang theo chút khó hiểu. Omega kia ngượng ngùng gật đầu, đang lúc muốn mở miệng hỏi tiếp thì bên cửa sổ vang lên hai tiếng ho khẽ khiến cậu lập tức im bặt.

Má nóa, hôm nay ra khỏi nhà không xem giờ hoàng đạo mà!

Trương Cực như cười như không chống cằm bên khung cửa sổ, cũng không thèm bận tâm đến những bạn đi qua sau lưng nghĩ gì, mở miệng liền dọa chết người ta:

"Bé cưng, em xem anh chuẩn bị cho em thứ gì này."

Trương Trạch Vũ nhìn ra ngoài cửa, một ly nước chanh mát lạnh thắp sáng hai con mắt đang bị tiếng Anh dày vò của cậu, nước chanh thanh mát đối với Trương Trạch Vũ ngay bây giờ chính là nước thần.

"Anh đến khu lớp 10 làm cái gì?"

Trương Trạch Vũ hút một ngụm, ánh mắt di chuyển trên người Trương Cực.

"Đến xem xem bé cưng nhà mình có học hành tử tế hay không thôi."

"Giờ thì sao, anh nhìn rõ rồi chứ."

"Không tệ, bé cưng khá ngoan."

Trương Cực đưa tay lên lau đi vết nước trên khóe môi Trương Trạch Vũ, khi lướt qua cánh môi sưng đỏ, trong lòng không kìm được mà trào lên cảm giác tội lỗi, nhưng đôi môi mềm mại đáng yêu ấy quả thực quá khiến người khác khó giữ được lý trí:

"Chiều nay em về nhà trước, anh có việc có lẽ sẽ về muộn hơn một chút."

Trương Trạch Vũ gật đầu:

"Vậy anh nhớ về sớm đó nha, nếu như bị em biết được anh có tiếp xúc da thịt với Omega nào đó, xem em có đánh gãy xương anh hay không."

"Vâng, vâng, vâng, anh hứa không trêu chọc một Omega nào khác."


Thật đúng gặp quỷ mà, đây là giáo thảo lạnh lùng Trương Cực trong truyền thuyết đó ư? Truyền thuyết đó là do ai nói vậy, mau cút ra đây đánh nhau với lão tử! Những người đi qua không khỏi rùng mình một cái, hai người họ không giả thì tụi tui giả! Ngang nhiên tán tỉnh nhau, giết chó mà!

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @beidou7xing và Wordpress của blog!

"Vào lớp rồi, anh mau quay về đi, em làm bài tiếng Tây tiếp đây."

Trương Trạch Vũ ngáp một cái rồi ngồi trở lại bàn học, vẫy vẫy tay rồi lại tiếp tục viết bài.

Trương Cực mỉm cười, tay đút túi quần rồi bước xuống cầu thang, lần này cậu tới là để xem cái tên rượu rum chết giẫm kia có lảng vảng ở đây hay không, nếu mà có ở đây, cậu lại tiếp tục show ân ái.

Chỗ ngoặt, Trương Tuấn Hào tay ôm bóng rổ, sắc mặt không vui bước lên, vừa hay chạm mặt Trương Cực đang đi xuống.

Tục ngữ nói, tình địch gặp mặt hai mắt đỏ au, Trương Cực dừng bước, nhướn mày, Trương Tuấn Hào cũng không chịu thua phóng tin tức tố ra đáp trả.

"Đã nói rồi, anh không tính toán với bạn nhỏ, nhưng em cũng đừng được nước làm tới."

Trương Cực bước xuống một bước, sự nghênh tiếp của tuyết tùng như đang chèn ép Trương Tuấn Hào, bàn tay đặt bên người của Trương Tuấn Hào vô thức siết chặt.

"Nếu như lần tới để em tận mắt chứng kiến anh đánh dấu Trương Trạch Vũ thì sao nhỉ?"

Một câu nói bất chợt của Trương Cực khiến hai mắt Trương Tuấn Hào mở to, cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt đắc ý của Trương Cực, thật muốn đấm một trận mà, Trương Tuấn Hào nghĩ.

Trương Tuấn Hào không mạnh không nhẹ huých vai Trương Cực một cái, Trương Cực không kịp phản ứng bị huých nghiêng người, cậu "chậc" một tiếng, chó vội leo tường a~

Chân đang chuẩn bị bước xuống bậc, điện thoại trong túi quần liền rung lên.

[Sắp xếp xong bác sĩ cho con rồi, bệnh viện có máu của bé con rồi, con chỉ cần tới đây là được.]

Trương Cực cúi đầu, một tay gõ chữ:

[Vâng, con biết rồi.]

Tất cả chuẩn bị xong xuôi, lời Tô Tân Hạo nói ngày hôm ấy thực ra cũng là một tiếng chuông cảnh tỉnh. Cậu muốn kiểm tra cho rõ ràng, rằng cậu rốt cuộc có bị dị ứng với tin tức tố của Trương Trạch Vũ hay không, hay là hợp 100%. Bây giờ cũng chỉ có kết quả xét nghiệm mới có thể nói lên tất cả.

Nếu như thật sự dị ứng... Trương Cực siết chặt điện thoại không dám nghĩ tiếp nữa, màn hình điện thoại tối đen đột nhiên sáng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Trương Cực chau mày khi nhìn thấy dòng tin nhắn thoáng hiện ấy, nhưng đổi lại lại là biểu cảm cạn lời của cậu.

[Trương Cực! Yes ok mà cậu muốn nhảy tớ tìm thấy bản này nè, vì không để cậu thấy ngại ngùng, thân là huynh đệ tốt, tớ nguyện ý hi sinh nhảy cùng cậu! Hahahaha]

Trương Cực đen mặt trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại:

[Vậy tớ thực sự, thực sự phải cảm ơn cậu rồi.]

Mở file ra, mặt Trương Cực càng đen hơn, thôi bỏ đi, đợi lát nữa rồi xem sau.


Những giờ học buổi chiều trôi qua rất nhanh, chuông còn chưa kịp reo Trương Cực đã rời khỏi phòng học chạy đến bệnh viện xét nghiệm máu rồi. Từ xa cậu đã nhìn thấy Liễu Phương đứng đợi ở cổng, trái tim vốn bình lặng trong thoáng chốc trở nên loạn nhịp, vậy nên những bước kiểm tra sau đó đều được tiến hành cùng với một trái tim căng thẳng.

"Con trai! Tin tưởng bản thân, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Liễu Phương ngồi bên cạnh Trương Cực, tay đặt trên bàn tay vì lo lắng mà siết chặt kia của cậu, mặc cho chính bản thân cô cũng hết sức hồi hộp nhưng trước mặt con trai, cô phải thật bình tĩnh.

Trương Cực ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, bầu trời vốn xanh trong không biết đã nhuốm lên chút tím nhạt của ráng chiều từ bao giờ, cơn gió thổi nhẹ qua tấm rèm cửa khiến nó không ngừng lay động:

"Mẹ, lòng bàn tay mẹ đổ mồ hôi rồi, lau qua đi."

Khóe miệng Liễu Phương giật giật. Sư cái thằng nhóc phản nghịch này, thật muốn cho nó một cái bạt tai mà!!!



Ra khỏi bệnh viện kiểu gì thì cậu cũng không biết nữa, giấy xét nghiệm trong tay bị cậu siết đến nhăn lại, Liễu Phương sớm đã chạy đến bãi đỗ xe từ lâu. Hai tay Trương Cực run rẩy cầm tờ xét nghiệm lên nhìn lại lần nữa, lúc nhìn vào hàng chữ ở cuối tờ giấy, sự trống rỗng trong trái tim suốt bao ngày qua cuối cùng cũng được lấp đầy.

[Tin tức tố 100% phù hợp.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top