Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt trợn trắng dã chỉ có thể lặng lẽ nuốt ngược lại vào bụng, quay người đi không nhìn chính là cách tốt nhất đối với tâm hồn trẻ thơ của mình, Trương Tuấn Hào cũng giật giật khóe miệng ép bản thân không được quay đầu sang.

Xì, có gì đâu chứ, không phải chỉ là yêu đương thôi sao... Thôi được rồi, thật ra mình ăn giấm rồi.

Trương Tuấn Hào chống tay vào bức tường đầy bụi ngước mắt nhìn về phía Trương Trạch Vũ, chỉ thấy đôi mắt đầy ý cười của Trương Trạch Vũ chỉ nhìn về phía Trương Cực, mây khói lượn lờ không ngần ngại mà vẽ ra khung cảnh này, mắt đưa về phía Trương Trạch Vũ đang nhìn, Trương Tuấn Hào lập tức đen mặt, quay người bước đến chỗ khác.

Trương Cực mặc cho Trương Trạch Vũ thao túng, khi nhận ra có ánh nhìn đang rơi trên người Trương Trạch Vũ, Trương Cực lập tức thuận theo cảm giác nhìn qua, quả nhiên, chính là tên cún con Trương Tuấn Hào đang nhìn. Chánh cung đang ở đây này, còn nhìn, còn nhìn!

"Xì" một tiếng, Trương Tuấn Hào khom lưng thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi mà không nói một lời nào, mũ lưỡi trai che khuất đi đôi mắt lạc lõng, bóng lưng mong manh lại càng khiến sự lạc lõng ấy hiện ra rõ hơn.

"Sao Trương Tuấn Hào lại đi rồi?"

Chu Chí Hâm ngồi một bên, khó hiểu nhìn theo bóng lưng ngang qua của Trương Tuấn Hào.

"Không biết nữa, chắc là có chuyện gì thôi."

Trương Trạch Vũ kéo cổ áo cho bớt nóng, làn da không tì vết bị người đứng bên cạnh cậu nhìn không sót một chút nào, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Trương Cực liếm môi quay sang đòi chai nước của Tô Tân Hạo.

Cho đến khi nước khoáng thanh mát tràn vào cổ họng Trương Cực mới tạm đè nén được sự khô nóng ấy.

Trương Cực day mi, khi nhắm mắt lại lại nhớ đến con thỏ trắng trước ngực Trương Trạch Vũ, làm sao giờ, dường như cậu càng ngày càng không giống con người nữa rồi.

"Trương Cực, cậu thấy sao?"

Đại oan chủng Tô Tân Hạo vỗ vai cậu:

"Lát nữa tan học đến hồ bơi mới xây gần đây không?"

Nói xong còn vỗ ngực:

"Mẹ tớ cho tớ 4 tấm thẻ trải nghiệm, không nên lãng phí, cậu thấy đúng không?"

Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ một cái, lại nhìn sang Tô Tân Hạo một cái, nhất thời không biết nên nói như thế nào.

"Đi đi mà, đi đi mà, nghe nói còn có cầu trượt trên nước, vui biết bao a."

Bạn trai đã lên tiếng rồi, vậy tất nhiên phải đi chứ. Trương Cực gật đầu:

"Đồ bơi thì sao, quay về nhà lấy sao?"

Tô Tân Hạo lấy điện thoại ra xem giờ:

"Được, vẫn còn kịp."

Trên đường về nhà, Trương Trạch Vũ cảm thấy đến ngay cả bầu không khí cũng hết sức ngọt ngào, bơi miễn phí, đây không phải miếng bánh ngọt rơi xuống đầu cậu hay sao, ngâm nga ca khúc đang hot dạo gần đây, Trương Trạch Vũ bước nhanh hơn:

"Trương Cực, anh mau chân lên."

Giây phút đó năm tháng thật bình yên, càng xe của Trương Cực treo hai chiếc balo, làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua màu sắc của thanh xuân, cuối chân trời là màu tím nhạt, sắc tím lại hòa cùng ráng chiều đổ bóng xuống mặt biển rộng lớn, tiếng chuông xe đạp vang lên trong giây phút cuối cùng của một ngày dài.

"Bé cưng, hay là mua một bộ đồ bơi mới đi, giờ em phân hóa thành Omega rồi, mặc đồ cũ không thích hợp lắm đâu đúng không."

Trương Cực đứng chặn trước tủ quần áo, nói gì cũng không chịu đi ra, đây không phải là nói thừa hay sao, trước đây Trương Trạch Vũ chưa phân hóa mặc loại đó thì không sao, giờ phân hóa rồi, mặc loại đồ đó là đợi mấy Alpha khác chiếm tiện nghi hay gì.

"Ai da, Trương Cực, lần này thôi, mau lên, không kịp nữa rồi."

Trương Cực cương quyết:

"Không được, chúng ta đi mua bộ mới, nếu không thì không đi nữa!"

Đến cuối cùng, Trương Trạch Vũ vẫn không nói lại Trương Cực, chỉ có thể bị người ta kéo đi mua bộ đồ mới.

Chu Chí Hâm ngẩn ngơ kéo dây áo hoodies của Tô Tân Hạo. Tô Tân Hạo sau khi nhìn bạn trai nhỏ nhà mình một cái liền đưa ra đề nghị:

"Chỉ 4 người chúng ta thì cũng hơi nhàm chán nhỉ, Trương Tuấn Hào đi, lại gọi thêm Tả Hàng nữa đi."

Trương Cực cũng không phản đối, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tả Hàng, đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, Trương Cực tắt điện thoại đi nhét lại vào túi, rất tự nhiên nắm lấy tay Trương Trạch Vũ:

"Chúng tớ đi mua đồ bơi trước đây, đợi lát nữa gặp nhau ở hồ bơi luôn nhé."

Trương Tuấn Hào cũng bị một cú điện thoại của Tô Tân Hạo gọi quay lại.

Bóng lưng của hai người biến mất trong tầm mắt của mọi người, Tô Tân Hạo giơ tay búng một cái trước mặt Trương Tuấn Hào:

"Đừng nhìn nữa, cậu không có cơ hội đâu, bạn trai của em ấy là Trương Cực đó."

Trương Tuấn Hào không nói gì, trầm mặc đi đến một bên thu dọn đồ.

Chu Chí Hâm kéo góc áo của Tô Tân Hạo, sắc mặt có chút lo lắng nhìn Trương Tuấn Hào, cậu có thể nhìn ra Trương Tuấn Hào thực sự thích Trương Trạch Vũ, nhưng dù sao người ta cũng đã có bạn trai, hơn nữa lại còn lớn lên bên nhau từ nhỏ đến giờ, Trương Tuấn Hào cho dù có muốn đào góc tường nhà người ta cũng không có cơ hội:

"Anh nói như vậy với cậu ấy có phải quá thẳng thừng rồi không?"

"Em còn không hiểu cậu ấy sao? Chính là vì em luôn không muốn đả kích cậu ấy, khiến cho người ta nghĩ rằng bản thân có cơ hội, Trương Trạch Vũ lại lơ mơ, không nhìn raTuấn Hào thích em ấy, vậy nên bây giờ chuyện phát triển đến mức này, có một nửa là trách nhiệm của em đấy."

Tô Tân Hạo giữ lấy tay áo của Chu Chí Hâm lắc qua lắc lại, đối phương hung dữ trợn mắt một cái, sau đó một chân giẫm lên đôi giày trắng mới mua của Tô Tân Hạo. Đối với biểu cảm bi thương của Tô Tân Hạo, cậu xem như không thấy, cao quý rời đi, để lại một Tô Tân Hạo khóc thầm trong lòng.

"Anh cút mau."

Trương Trạch Vũ sống chết chặn cánh cửa phòng thay đồ lại, nhưng có một tên lưu manh đã thò được một chân vào khe cửa. Trương Cực đáng thương nhìn chằm chằm cậu, tay còn không thành thực móc vạt áo của cậu.

"Nãy anh cũng thấy một lần rồi, giờ sao lại không được nhìn nữa!"

Trương Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, lại thầm dùng sức đóng cửa lại:

"Ban nãy không phải vì hai phòng thay đồ kia có người rồi, em còn lâu mới cho anh có cơ hội giở trò lưu manh."

Trương Cực dùng sức mở cửa ra, tranh chấp với Trương Trạch Vũ cả nửa ngày, nói thật cậu cũng phát mệt. Mau chóng len người vào trong, khóa cửa, đẩy Trương Trạch Vũ vào góc tường, khóa chặt người ta trong lòng mình.

"Anh còn như vậy nữa em mách mẹ đấy."

Trương Trạch Vũ khó khăn nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm Trương Cực, hai tay đặt trước ngực cố chống lại anh nhưng có vẻ thật vô nghĩa. Tên lưu manh trước mặt không hề phản ứng lại trước lời uy hiếp này, còn như đang khiêu khích hôn lên môi cậu một cái. Trương Cực nhếch môi cười:

"Mẹ mà biết chúng ta như thế này, sướng chết đi được ấy chứ."

Yêu càng lâu, Trương Cực càng phát hiện bản thân thích khám phá những đặc thù nho nhỏ trên người Trương Trạch Vũ, ví dụ như hiện tại, bờ môi vốn đang dán trên môi Trương Trạch Vũ đã di chuyển sang bên tai. Môi Trương Cực thiên dày, lại mềm mại, Trương Trạch Vũ không từng chỉ một lần cảm thán, môi của bạn trai lớn nhà mình đáng lí ra nên để cho người ta hôn thật mạnh mới đúng.

Liếm láp vành tai, Trương Cực lơ mơ nói:

"Độ mẫn cảm đạt 3 sao."

Sau đó lại di chuyển xuống dưới, hôn đến dái tai, Trương Trạch Vũ rùng mình, không kìm được mà ôm lấy eo Trương Cực, cậu cần một nơi để chống đỡ chính bản thân mình. Trương Cực bị bạn nhỏ chọc cho bật cười, tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng:

"Bạn nhỏ, độ mẫn cảm đạt 5 sao rồi, nếu anh còn xuống dưới nữa, chỉ số sao của em sẽ nổ đấy."

Trương Trạch Vũ đỏ mặt giơ tay bịt miệng anh, giọng nói cũng run lên, cả người ướt át như vừa từ bồn tắm bước ra:

"Anh không được nói nữa!"

Đuôi mắt của Trương Trạch Vũ rất tròn, lúc ủy khuất lại cụp xuống, như chú cún con đáng thương vậy, chọc cho Trương Cực không kìm được lòng. Anh khẽ liếm lòng bàn tay cậu, gỡ tay cậu xuống, mười ngón đan nhau, môi hơi mím lại, suy nghĩ một lát rồi ôm cậu vào lòng, ghé vào tai người ta nói một câu.

Giây sau cửa liền bật mở, Trương Cực bị đẩy ra ngoài, anh cũng không phiền, mà ngược lại, tai của Trương Trạch Vũ đã đỏ như dâu tây vậy, ai không biết còn tưởng cậu bị dị ứng rồi. Cún con tức giận nhốt anh ngoài cửa, Trương Cực khoanh tay đứng dựa vào tường, lúc nói cũng không khống chế được ý cười, bạn nhỏ nhà mình sao lại đáng yêu vậy chứ:

"Chó con, đừng giận nữa, ca ca vẫn yêu em lắm đó."

"Anh mới là chó, cả nhà anh là chó!"

Trương Cực không nhịn được mà phì cười, tên ngốc này một mặt nghiêm túc mà lôi cả chính mình vào mà mắng rồi. Trêu chọc người ta xong, Trương Cực cũng đi thay quần áo, Tả Hàng cũng đến từ bao giờ rồi, còn dẫn theo một người. Đại thiếu gia nhà họ Tả kia bưng một ly nước cam ngồi bên hồ bơi, mặt mày thúi hoắc không biết là đang giận dỗi chuyện gì.

"Trần Thiên Nhuận, em không thể dỗ dành anh một chút được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top