Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Miyeon tăng cước bộ khi nhìn thấy Shuhua đang cau có cài nút áo đồng phục đi phía trước, hẳn là lại đang nghĩ đến tất cả những việc cần phải làm trong hôm nay đây. Miyeon nhanh chóng bắt kịp và bước đi bên cạnh em, cái vỗ nhẹ lên vai khiến em quay lại nhìn chị, sự cau có được thay bằng vẻ khó hiểu và rồi lại nhăn thành một đống khi nhận ra chỉ là Miyeon.

"Chuyện gì?"

"Nói chuyện với chị một chút được không?" Miyeon nhẹ giọng. "Chị biết hôm nay em không có lịch tập, nên đừng hòng trốn chị." Hơn phân nửa thành viên cuối cấp trong đội có bài kiểm tra buổi chiều hôm đó nên buổi tập bị hủy do không đủ số lượng người chơi.

"Làm sao mà chị lại biết đến cả lịch trình của em vậy?"

"Minnie."

"Cái tên tội đồ đó..." Em chán ngán để mặc Miyeon nắm lấy gấu áo khoác và kéo em vào một phòng học trống. "Sẽ mất nhiều thời gian không? Em vẫn còn chuyện phải làm." Shuhua kéo đại một cái ghế và ngồi xuống, Miyeon cũng vậy, ngồi ngay ngắn trước mặt em.

"Chị sẽ chỉ hỏi một lần thôi, và chị muốn... Không, chị yêu cầu em phải thành thật với chị." Shuhua mặt không biến sắc, nhưng trong tâm sớm đã loạn xà ngầu vì thái độ kì lạ của cô chị. Em có rất nhiều bí mật, và một câu nói như vậy của Miyeon là đủ để em phải lo lắng rồi.

"Chị không có miếng đe dọa nào hết." Em bĩu môi, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng đột ngột giữa hai người họ. "Chị muốn gì? Em sẽ không đi theo mua quà giáng sinh cho ba mẹ chị nữa đâu, nên đừng-"

"Em với Soojin đang hẹn hò hả?" Miyeon hỏi thẳng vào trọng tâm, không có lí do gì để nói vòng vo cả, tin đồn hành lang đã bắt đầu rộ lên và Miyeon cũng đã có một sự nghi ngờ nhất định về hai đứa em của mình được một thời gian rồi, Soojin cũng không giỏi giấu giếm cảm xúc lắm, cái ánh mắt mật ngọt mỗi khi nhìn Shuhua kia, làm sao Miyeon có thể bỏ lỡ được.

"Gì chứ?" Shuhua chỉ có thể phản ứng lại như vậy, một phần trong em cảm thấy nhẹ nhõm vì Miyeon không nói gì dính dáng tới cái việc em đang muốn giấu, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu và ngạc nhiên vì câu hỏi của chị. "Em và Soojin? Hẹn hò? Đương nhiên là không rồi."

Miyeon nhíu mày.

"... Nhưng mà trông không giống như em nói."

"Ý chị là sao?"

Miyeon đứng bật dậy, Shuhua cũng khó hiểu ngước đầu nhìn chị.

"Thế tại sao em lại hành động như vậy với Soojin?" Miyeon hỏi, lộ ra một chút khó chịu. "Nếu hai đứa không hẹn hò, vậy mấy lời đường mật, mùi mẫn kia-"

"Chỉ là đùa thôi, không có ý gì cả-"

"Đừng có đùa như vậy với Soojin." Shuhua mím môi khi nghe thấy giọng điệu cứng rắn của cô chị. Điệu bộ ngốc nghếch thường ngày của Miyeon khiến Shuhua thật sự quên mất rằng chị vẫn là người lớn hơn. Miyeon chưa bao giờ tỏ vẻ người lớn trước mặt Shuhua cả, vì chị muốn Shuhua xem mình như một người bạn giống Minnie và Yuqi, cho tới bây giờ đây, khi thái độ bỡn cợt của Shuhua khiến chị phải ra mặt một lần. "Em đang khiến Soojin hiểu nhầm đấy."

Shuhua ghét việc bị mắng như một đứa con nít, nhưng em không nói gì cả mà chỉ lắng nghe Miyeon.

"Nếu không có ý gì thì em không nên có những hành động như vậy. Em sẽ khiến em ấy hiểu nhầm có biết không hả?" Shuhua chỉ cúi đầu. "Thật là..." Miyeon không muốn gắt gao hay làm căng với em, nhưng Soojin là bạn với chị trước, và chị không thể chỉ ngồi im nhìn em ấy lao đầu vào tổn thương được, nhất là khi chị có thể làm gì đó để tránh cho việc đấy xảy ra. "Nếu không có ý nghĩa đặc biệt gì sau những hành động mờ ám của em thì hãy chấm dứt nó ngay đi."

"Chị ấy thích em sao?" Shuhua khoanh tay hỏi, lảng tránh ánh nhìn của Miyeon. Trước dáng vẻ như không quan tâm ấy của em, chị chỉ có thể thở dài.

"Em nên tự mình đi hỏi Soojin." Đây không phải vấn đề chị có thể lên tiếng, chị chỉ là đang bảo đảm bạn cũng mình không phải chịu tổn thương vì những tín hiệu lộn xộn Shuhua đưa ra thôi. "Soojin là người dịu dàng và tốt bụng, em không nên chơi đùa với em ấy như thế."

"... Em xin lỗi, Miyeon."

"Người em cần xin lỗi là Soojin, không phải chị."

Shuhua thở dài một hơi nhưng vẫn gật đầu, em không muốn cãi nhau với Miyeon.

.

.

.

Thứ đầu tiên Shuhua cảm nhận được khi vừa bước vào sân bóng rổ là vòng tay Minnie quấn quanh eo khiến em cũng tự động ôm lấy vai của cô chị để giữ thăng bằng, trong khi Minnie không ngừng nhảy tới nhảy lui và cười lớn như bị nhập.

"Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất!" Minnie hét lớn, nắm tay Shuhua xoay vòng vòng.

Shuhua cười lớn. "Yayyy!!..." Em hớn hở rồi mới nhìn quanh trong sự hoang mang. "... Mà chúng ta đang ăn mừng cái gì vậy?" Câu hỏi khiến Minnie khựng lại và nhận ra chị chưa giải thích mô tê gì cho Shuhua hết mà đã nhào vào ôm em rồi.

"Giáng sinh này ba mẹ chị sẽ sang Hàn Quốc đó!"

Một điều mà Shuhua luôn thán phục Minnie đó là việc chị đã sống một mình được một thời gian, kể từ khi ba mẹ Yontararak phải quay về Thái Lan để chăm lo cho sự nghiệp của gia đình, nhưng Minnie lại không muốn phải rời xa bạn bè nên đã chọn ở lại Hàn Quốc. Shuhua từng rất ngạc nhiên vì ba mẹ cho phép chị ấy ở một mình và họ thì luôn tranh thủ ghé thăm con gái nhân dịp lễ, em biết Minnie hẳn phải nhớ gia đình của mình lắm.

"Chị đã rất nhớ họ-"

"Em biết." Shuhua vỗ vai chị. "Này, nếu họ cũng nhớ chị như vậy, chắc là sẽ không để ý đến cái lọ hoa đắt tiền đột nhiên biến mất đâu ha?" Em trêu làm Minnie bật cười.

"Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cuối cùng chị cũng có thể trực tiếp đưa Miyeon ra mắt ba mẹ." Cả hai cùng im lặng một hồi, Shuhua điềm nhiên nhìn mắt Minnie mở to. "Ôi trời ạ, họ sẽ gặp Miyeon! Lỡ ba mẹ không thích cậu ấy thì sao?"

"Nếu họ thích những cô gái kì lạ giống chị thì em chắc họ cũng sẽ thích Miyeon thôi." Em vỗ vai cô chị. "Nếu họ không thích, thì cũng không có vấn đề gì. Chị thích Miyeon, vậy cứ tiếp tục hẹn hò với chị ấy là đuợc."

"Lần đầu tiên em nói được một câu ủng hộ cho chuyện tình cảm của tụi chị đó." Minnie cười và Shuhua vờ tỏ ra tổn thương.

"Ủa chứ ai là người giúp chị tổ chức buổi lễ kỷ niệm 8 tháng quen nhau và 7749 sự kiện khác nữa vậy?" Shuhua cắn môi, đánh vào vai chị khiến Minnie bật cười. "Em lúc nào chẳng ủng hộ chuyện tình cảm của hai người, vậy mà dám nói em thế đấy hả?" Shuhua cũng cười và Minnie gật gù đồng ý.

"Rồi, rồi... Em nói đúng!" Minnie khoanh tay, nở nụ cười đầy hàm ý. "Mà nói về chuyện tình cảm...-"

"Tự nhiên lạnh sống lưng ghê ta ơi."

"Có con chim nhỏ nói với chị là em đang hẹn hò." Minnie cười. "Hình như là với cô cổ động viên nào đó..."

"Em không có hẹn hò với Soojin." Shuhua nói thẳng, em lại chẳng biết quá đi. "Tụi em chỉ là bạn-"

"Hay tán tỉnh nhau-"

"Hay đùa giỡn với nhau-"

"Em không nên đùa về những chuyện như vậy."

"Vâng, em biết rồi!" Shuhua mệt mỏi bóp trán. "Người yêu chị vừa tìm đến em rồi giảng cho một bài y xì, còn em phải ngồi im đó kiểu 'Vâng, Miyeon. Em xin lỗi, Miyeon. Sẽ không như vậy nữa, Miyeon' để chị ấy chịu để cho yên đấy." Shuhua phàn nàn.

"Và cậu ấy nói đúng. Em không nên chơi đùa với tình cảm của Soojin." Minnie đương nhiên sẽ đứng về phía Miyeon rồi, Shuhua thầm bĩu môi. "Nếu như có người cũng làm vậy với em, đưa ra những tín hiệu gây nhầm lẫn thì sao?" Minnie hỏi và Shuhua chỉ có thể nhìn chị chằm chằm, trong đầu cân nhắc việc có nên nói ra chuyện em biết rõ cảm giác khi phải nhận về những tín hiệu lộn xộn hay không, cuối cùng em vẫn chọn im lặng.

"Ừ, rồi, sao cũng được." Shuhua lảng đi. "Đằng nào thì chị cũng sẽ bênh bạn gái của mình thôi."

"Đây không phải vấn đề chị bênh ai, mà là lời cậu ấy nói hoàn toàn đúng." Minnie phản pháo. "Nhưng... Chị sẽ không nói gì nữa. Chị cũng mong em sẽ đến thăm ba mẹ chị hôm Giáng sinh." Minnie nhoẻn miệng cười. "Em biết mẹ chị cưng em thế nào mà." Điều đó là sự thật. Ở Shuhua có cái gì đó khiến em trở thành con cưng của mọi gia đình và Minnie chỉ có thể đồ rằng là do vẻ đáng yêu mà em chẳng mấy khi thể hiện ở trường.

"Em cũng muốn ghé sang." Shuhua mỉm cười rồi như chợt nhận ra điều gì, em gãi đầu. "Nhưng chắc không được... Em xin lỗi." Minnie khó hiểu nhìn em. "Ba em nói sẽ dẫn cả nhà đi du lịch vào dịp lễ."

"À, chị từng nghe qua." Minnie đáp. Ba Yeh lúc nào cũng hứa hẹn dành thời gian cho gia đình, nhưng cuối cùng đều thất hứa vì quá chăm lo cho công việc, kết quả là Shuhua sẽ luôn quanh quẩn ở nhà, vờ rằng mọi chuyện đều ổn trong khi chẳng có gì ổn cả. "Rồi sau đó ông sẽ bảo rằng lỡ quên mất, xong em và mẹ dành cả mùa lễ ở một mình."

"Ba làm việc mệt nhọc lắm, tha cho ông đi!" Shuhua như mọi khi vẫn bảo vệ ba của mình, Minnie chỉ có thể thở dài. "Ba lúc nào cũng làm điều tốt nhất cho mẹ và em."

"Ba của em bị nghiện công việc." Minnie khoanh tay. "Và em cũng y như vậy, chỉ là em không chịu thừa nhận thôi."

"Ngưng, không nói nữa, ok?" Shuhua giơ tay. "Em không muốn cãi nhau với chị... Em sẽ ráng sắp xếp qua chào ba mẹ chị một tiếng nếu được." Minnie gật đầu, hài lòng tuy vẫn chưa thật sự muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

"Chị nghĩ Miyeon sẽ an tâm hơn khi có em ở đó cùng tụi chị." Minnie biết rằng người yêu của mình hẳn sẽ rất lo lắng, có một người bạn ở đó, cậu ấy sẽ được an ủi phần nào. Nhưng rồi Shuhua mới nhướn mày như thể vừa sực nhớ ra Miyeon cũng sẽ có mặt ở nhà Minnie.

"Giờ thì em lại chẳng muốn sang nữa..."

"Ầy, Yeh Shuhua! Đừng có xấu tính như vậy với bạn gái của chị chứ!"

.

.

.

Có lẽ em thật sự là kẻ xấu ở đây và Miyeon nói đúng về việc khiến Soojin hiểu lầm vì những tín hiệu lẫn lộn đúng như ý em.

Có lẽ.

Hoặc có lẽ Soojin đủ thông minh để hiểu rằng em chỉ đang đùa giỡn và không có ý gì hết. Họ là những người bạn đang tìm hiểu lẫn nhau, một chút đùa giỡn mùi mẫn cũng không sao, phải không? Shuhua không nghĩ giữa thế giới 7 tỉ người này mà Soojin lại đi yêu em đâu, nhất là khi em biết cô đã để ý Hui được một thời gian rồi. Shuhua chắc chắn mình không phải đối tượng nằm trong danh sách ứng cử viên hẹn hò của Soojin.

"Hôm nay mệt thật sự ấy." Soojin đi đến hàng ghế khán đài nơi Shuhua đang ngồi, dõi theo buổi luyện tập của đội cổ động. Điều này dường như đã trở thành một thói quen mà Shuhua không ngại nuôi dưỡng. "Tụi chị đã thử một vài động tác mới."

"Chị làm tốt lắm, trông ấn tượng thật sự!" Shuhua mỉm cười nhìn Soojin trước khi mắt em liếc xuống và nụ cười trên môi vụt tắt. Em đứng bật dậy khiến Soojin có chút khó hiểu nhìn theo. Shuhua cởi áo khoác của mình và cúi người buộc nó quanh hông Soojin, khiến cô lại không tự chủ mà đỏ mặt. "Thật tình... sao lại ngắn như thế chứ-" Cô nghe em bất mãn lầm bầm, mắt nhìn chiếc váy cổ động của cô.

Soojin nắm lấy vai Shuhua và đánh ánh mắt đi nơi khác, nhưng lại bắt gặp những cô gái trong đội đang nhìn họ và xì xầm với nhau. Cô biết họ là đang bàn tán điều gì, nhưng trông Shuhua chẳng có gì là để tâm đến chuyện đó cả, em chỉ đang tập trung vào việc che chắn cho cô hết mức có thể mà thôi.

"Rồi đó, xong." Shuhua chật lưỡi, vẫn có chút khó chịu với chiếc váy ngắn của cô, trong khi Soojin chỉ mỉm cười đầy e thẹn. Và rồi Shuhua ngước nhìn lên, Soojin có thể thấy được một tia kinh ngạc trong mắt em khi nhận ra họ đang gần nhau đến mức nào, nhưng em vẫn ngồi yên đó, nhìn thẳng vào mắt cô. Soojin cảm thấy sống lưng lạnh toát khi bản thân cô cũng không nhúc nhích được, dẫu biết rằng đang có rất nhiều người nhìn về phía họ. Tim cô đập nhanh hơn theo từng cử động của Shuhua khi em rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Em-"

"Soojin, em có ở đây không- ồ, Shuhua!" Minnie vui vẻ chạy lại phía họ và khựng lại khi nhận ra hai đứa đang rất gần gũi với nhau, không mất tới 2 giây để chị nhận ra dường như mình vừa phá hỏng giây phút lãng mạn nào đó, Soojin thì đang lườm chị đến rách mắt, Shuhua thì lại quay mặt đi, chị cho rằng đó là do em ngại.

"Chuyện gì?" Soojin gằn giọng, còn không thèm che giấu sự phẫn nộ rằng Minnie vừa phá rối giây phút mà cô đã vô cùng trông đợi. Chị bối rối gãi đầu, đột nhiên trở nên u uất vì tình huống hiện tại.

"Miyeon muốn nói chuyện với em." Minnie nói. "Nhưng chị có thể báo lại với cậu ấy là em đang... bận chuyện khác rồi." Chị nói nhanh, sợ rằng mình lại thêm dầu vào lửa giận của Soojin mất. Minnie chắc chắn không muốn phải đối mặt với Soojin khi tức giận đâu. Chứng kiến những lần em ấy đuổi đánh Shuhua là chị đã biết mình sẽ không sống nổi với em ấy rồi.

Soojin thở dài, mệt mỏi nhìn Shuhua một lần nữa, Minnie vội quay mặt đi, chị thề chị không cảm thấy xấu hổ giùm hai đứa khi nghe Soojin thì thầm cái gì đó mà 'nói chuyện sau' đâu, chỉ là cảm giác như hai đứa vốn không phải chỉ đang nói chuyện với nhau vậy.

Mãi đến khi Soojin rời đi, Shuhua mới chịu quay lại nhìn Minnie. Chị không mấy ngạc nhiên khi thấy ánh mắt giận dữ của em, nên chỉ đành nhún vai.

"Xin lỗi."

Shuhua lớn tiếng thở dài rồi cũng quay lưng bước đi, Minnie liền chạy theo ngay phía sau.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top