Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em tự thấy mình thật sự không có một xíu kiên nhẫn làm mẹ nào luôn á." Soojin miệng cười, tay vẫn đều đều băm nấm để nấu bữa tối, nghe Shuhua than vãn. Sau khi hiểu lầm được hóa giải, họ vui vẻ trích xuất một chút thời gian rảnh hiếm hoi sau khi Shuhua tạm trốn khỏi buổi tụ họp với gia đình để gọi cho Soojin. "Thiệt luôn, tụi nó mà còn gọi em một lần nữa chỉ để khoe mấy đồng xu ông nội tặng-"

Theo lời Shuhua thì nhà có mấy đứa cháu đều là kiểu điên và cuồng ẻm nặng. Soojin cười lớn vì cô cũng có thể nghe được loáng thoáng tiếng bọn nhóc léo nhéo 'Shuhua! Shuhua!' trong điện thoại cho đến khi chúng có được sự chú ý của em. Hai đứa con gái sinh đôi mà theo Shuhua là giống như Yuqi và Miyeon có con vậy: ồn ào, dư năng lượng và có rất nhiều tình yêu dành cho dì bé đáng yêu của chúng.

"Có lẽ là tụi nhỏ nhớ em thôi." Soojin cố gắng bao che cho những đứa cháu trong tương lai của mình.

"Tụi nó mới có 9 tuổi!" Shuhua bóp trán. "Lúc em rời Đài Loan tụi nó còn chưa được sinh ra! Nhớ kiểu gì..."

Soojin vừa định trả lời nhưng điện thoại lại truyền đến tiếng kêu chói tai từ hai cô gái nhỏ, cô cười nhẹ tuy không hiểu chúng nói gì, nhưng vẫn nghe ra tên của Shuhua và tiếng em thở dài mệt mỏi.

"Dì đang nói chuyện điện thoại với bạn, đừng có nháo!" Em gắt nhẹ và hai đứa nhỏ liền lấy tay che miệng, Shuhua mới lại có thể tiếp chuyện Soojin. "Xin lỗi, tụi nó muốn khoe với em đồ chơi mới."

"Đồ chơi gì vậy?" Soojin thuần túy vì tò mò hỏi, cô muốn hiểu hơn về gia đình của Shuhua.

"Hở..." Em quay sang hai đứa nhỏ. "Bạn... của dì... muốn biết hai đứa có đồ chơi gì?" Chỉ vậy thôi đã đủ khiến cặp song sinh hào hứng trở lại, nhanh tay mở hộp cho Shuhua xem, trong khi Soojin ở đầu dây bên kia vẫn tủm tỉm cười thích thú. "Tụi nó có mô hình lò nướng và... em không biết, đồ chơi dọn nhà? Ai mà lại coi chổi là đồ chơi chứ?" Shuhua lầm bầm. "Đây là kỳ vọng về tương lai mấy đứa nhỏ của chú sao?" Shuhua lắc đầu, giống như là tự nói với bản thân mình hơn là Soojin.

Không cần phải là người thông minh mới có thể nhận ra gia đình Shuhua truyền thống đến mức nào, cả bên nội lẫn ngoại, dù cho bên ngoại đã lâu không còn liên lạc gì với ba mẹ em nữa. Đôi khi chuyện này khiến Soojin lo lắng về phản ứng của họ nếu... khi họ biết về chuyện của cô và em. Đương nhiên Soojin đồng ý giữ kín bí mật này bao lâu tùy ý Shuhua, nhưng cô cũng biết cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, một ngày nào đó ba mẹ em cũng sẽ biết sự thật thôi, cho dù họ có thích hay là không. Thường thì cô ít có khi nào nghĩ đến những chuyện như thế này, nhưng rồi có những khi, giống như bây giờ, khiến Soojin nhận ra đây là chuyện mà sớm muộn gì em và cô cũng phải ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau.

"Em nên mua cho tụi nhỏ những món đồ chơi thật sự đi." Soojin gợi ý.

Shuhua lại quay sang hai đứa sinh đôi và nói với chúng bằng tiếng Trung, và Soojin cảm thấy thật thú vị khi em bây giờ giống như phiên dịch viên của ba người họ vậy. Hai đứa trẻ có vẻ rất thích gợi ý của cô bởi vì chúng đột nhiên reo hò rất to khiến Shuhua hoảng hốt bịt miệng cả hai lại.

"Có vẻ chúng thích ý tưởng của chị nhỉ?"

"Tất nhiên rồi." Shuhua nói. "Trẻ con là lý do chủ nghĩa tư bản phát triển mạnh mẽ đó, cứ đưa đồ chơi cho là ngoan như cún."

Soojin cười. "Em diễn sâu quá đi."

"Em là đứa con của nhà hát, Soojin." Shuhua nói. "Một diễn viên tương lai."

"Chị thích sự tự tin đó của em."

"Em biết chị thích mà." Shuhua cười. "Chúng ta đã nói chuyện trước khi đi ngủ, nhớ không?"

"Em im đi." Soojin nói. "Trước mặt trẻ con mà nói năng kiểu gì thế."

"Tụi nhỏ đâu có hiểu tiếng Hàn, không sao, không sao." Em quay sang cặp sinh đôi. "Bạn của dì nói cô ấy rất thích Giáng sinh." Rồi lại nói với Soojin. "Giáng sinh của chị sao rồi?"

"Thì, chị vẫn một mình." Soojin chán chường. "Lễ lộc nghĩa là bệnh viện sẽ luôn chật cứng người nên bố mẹ chị không về được." Cô lắc đầu. "Cũng may mà chị hai không nhẫn tâm đến nỗi đem bạn trai về nhà để chị làm bóng đèn."

"Ước gì em có ở đó với chị." Shuhua gần như là thì thầm khiến Soojin mỉm cười. Cô rất thích những lúc em nhỏ nhẹ như vậy. "Chị có nhớ em không?"

"Nhớ." Soojin mỉm cười. "Nhưng mà chị hy vọng mình đang không bắt cóc em quá lâu đó."

"Chậc, em còn mong được chị bắt cóc đây này." Shuhua liếc nhìn phòng khách. Ba và chú em có vẻ như đang tranh cãi với nhau, em cũng chả biết, mẹ thì hẳn là ở trong bếp. "Chị có biết em bị hỏi vụ bạn trai biết bao nhiêu lần rồi không?" Shuhua than thở với Soojin, bỗng hai đứa nhóc sinh đôi lại léo nhéo gọi em, cô phì cười.

"Tụi nhỏ nói gì vậy?"

"Hỏi bạn của em có đẹp không." Shuhua đáp, mắt lườm hai đứa nhỏ bỏ chạy tới chỗ ba em. "Em nói là chị rất đẹp."

"Dẻo miệng. Nói thế với bao nhiêu cô rồi?"

"Không nhiều- Ý em là, không còn nữa, chỉ nói như vậy với chị thôi." Shuhua nhanh miệng chữa cháy. "Em từ bỏ con đường trăng hoa lâu rồi." Okay, có thể không thật sự như vậy, chưa lâu đến mức đó. Nhưng giờ thì em bỏ hẳn rồi. Em thậm chí còn chặn số của những cô gái em đã nhắn tin trước đó, em cũng không muốn gần gũi với họ khi mà giờ đây em đang có ý định thật sự nghiêm túc với Soojin.

"Được vậy thì tốt." Soojin có chút tinh nghịch đáp, nhưng Shuhua biết cô không có đùa. "Chị không muốn dính vào sự trăng hoa của em đâu."

"Vâng, thưa Quý cô!" Shuhua nghiêm giọng. "Em chỉ nhìn thấy mỗi chị thôi."

.

.

.

"Ồ, em ấy đã nổi giận sao?" Hui hỏi khi sóng bước cùng Soojin trong trung tâm thư mại. "Tại sao?" Cậu tỏ vẻ hoang mang. Soojin có nói sơ qua về việc Shuhua không thích bức hình họ chụp chung với nhau hay là việc cô đi chơi riêng với cậu, nhưng giờ cậu lại hỏi vì sao em lại có phản ứng như vậy, Soojin không chắc liệu có nên nói thật với cậu không.

"À, em ấy là một người bạn hay ghen." Vẫn là nên chọn cách an toàn thì hơn. "Chắc do em ấy sợ anh sẽ cướp em khỏi em ấy." Đó là sự thật, nhưng chắc chắn không phải theo cách Hui nghĩ, cậu chỉ cười vô tư.

"À, anh hiểu rồi." Soojin cũng cười theo, dù cô biết chắc rằng cậu không hiểu được ý nghĩa thật sự của cô trong câu trả lời đó. "Em ấy rất giống Yuqi. Yuqi cũng từng rất bảo bọc Shuhua khi cả hai mới chuyển về đây." Hui lơ mơ nhớ lại ánh nhìn sắc lẻm của cô bé Trung Quốc khi cậu bắt chuyện với họ lần đầu. "Anh nghĩ em ấy cũng không muốn bị ai cướp mất bạn thân."

Soojin gật gù. Đó là sự thật. Cả hai đứa nhỏ đều thuộc dạng dễ ghen. Yuqi luôn sợ hãi rằng cấp 3 sẽ khiến hai người xa cách, rằng Shuhua sẽ tìm bạn mới và quên mất cô bạn từ tấm bé của mình, nhưng rõ ràng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Về phía Soojin, là nói dối nếu bảo rằng cô không cảm thấy vui vẻ khi bản tính ghen tuông của Shuhua phần lớn chỉ bộc lộ khi gặp chuyện liên quan đến cô.

Nhưng cũng không có nghĩa là Soojin không ghen, nhất là khi cô gái mà cô (chưa chính thức) hẹn hò lại nổi tiếng đào hoa khắp trường, Soojin có cảm giác cô phải mau mau cho họ một cái danh phận để chấm dứt sự phiền não này mới được.

"Chỗ đó thì sao?" Hui chỉ về phía một cửa hàng. "Mình ghé vào xem thử không?" Soojin mỉm cười, gật đầu đồng thuận với cậu.

"Ừm, có vẻ được đó."

.

.

.

"Đương nhiên là tớ giận rồi!" Yuqi nói khiến Shuhua cười nắc nẻ trong khi vẫn tập trung vào màn hình điện thoại. Cả hai đang cùng chơi PUBG và Yuqi thì lại than phiền về sự việc không mấy vui vẻ với Soyeon sáng hôm đó. "Thằng đó giở trò cưa cẩm Soyeon chắc luôn, tớ không có ngốc, chính mắt tớ thấy đó." Thường thì cả hai sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, nhưng tình hình bây giờ có vẻ dùng tiếng Hàn thì tốt hơn. "Còn mặt dày xin số của chị ấy nữa!"

"Gan to bằng trời, cậu nên dạy cho hắn một bài học chứ." Shuhua trêu cô bạn, dù bản thân em cũng có chút tự nhột. "Đập cửa kính xe của hắn hay sao đó. Khẳng định chủ quyền."

"Soyeon không cho phép." Yuqi buồn rầu thú nhận, khiến Shuhua được một phen cười lớn.

"Ít ra tớ không phải lo nghĩ về những chuyện như vậy." Shuhua mỉm cười tự mãn, biết rằng Soojin sẽ không bao giờ khiến em phải lo lắng về những vấn đề đó. Yuqi bên kia mới nén tiếng cười.

"Không phải mấy ngày trước chị ấy mới đăng hình với Hui sao?" Yuqi hỏi, và Shuhua liền buông tiếng thở dài, em đương nhiên không muốn nhớ lại chuyện đó. Dù em tin Soojin khi cô nói không có gì và em không cần lo về Hui, nhưng cũng không có nghĩa là em không ghen. "Trông hai người họ có vẻ thân thiết."

"Im đi, còn nói nữa là tớ để mặc cậu bị bắn chết đấy." Shuhua nói rồi liền điều khiển cho nhân vật của mình vào trong xe rồi đạp ga lái đi mất, bỏ lại Yuqi ở phía sau.

"Nè! Chơi gì kỳ vậy!" Yuqi đau lòng gào lên. "Tớ đùa thôi mà!" Nó vừa nói vừa để nhân vật miệt mài chạy sau xe Shuhua. "Tớ không nghĩ Soojin còn thích anh ta đâu."

"Tớ biết." Shuhua đáp.

"Biết sao còn tức?"

"Chỉ bởi vì tớ biết giữa họ không có gì cũng không có nghĩa là tớ không gh-... tức!" Shuhua đảo mắt, vô tình lại nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cô gái nhà bên ra ngoài bỏ rác, em bất giác mỉm cười. "Này, đoán xem sang đây tớ đã gặp ai."

"Ông chú béo của cậu hả?"

"Không, ý tớ là... Ừ, có gặp chú ấy, nhưng tớ không có nói chuyện đó!" Em nhìn cô gái quay bước vào nhà. "Còn nhớ cô gái mà tớ từng thích chứ?"

Yuqi im lặng một lúc. "Cô nào? Cụ thể hơn một xíu đi."

Shuhua bóp trán. "Trước khi tớ chuyển đến Hàn Quốc ấy." Em nói. "Không nhớ à, tớ đã nuôi tóc dài vì cô ấy để rồi cũng chính vì mái tóc mà cậu lại yêu tớ đó."

"Ôi trời ạ, cậu tự luyến vừa thôi." Shuhua chỉ cười. "Khen có một câu mà đã vậy!" Yuqi thở dài. "Cô ấy thì sao?"

"Cô ấy vẫn sống ở căn nhà đối diện." Shuhua nói. "Không phải rất tuyệt sao?" Em vừa tập trung bắn game vừa cười.

"Cô ấy có đẹp không?" Yuqi hỏi.

"Cậu không nên hỏi câu đó đâu, chị Soyeon sẽ nghĩ gì chứ?" Shuhua đùa. "Nhưng nghiêm túc mà nói, Soojin cũng hỏi câu y chang vậy. Có vấn đề gì sao?"

"Nếu Soojin hỏi như vậy, có nghĩa là cậu vừa cho chị ấy lý do để nghĩ rằng chị ấy có tình địch." Yuqi đáp. "Có phải là tình địch không?"

"Đương nhiên là không rồi. Bộ tớ không được khen một cô gái xinh đẹp sao?" Shuhua hỏi. "Với lại, 'cô ấy' mà chúng ta đang nói là người tớ thích hồi 7 tuổi, thôi nào, có cần phải lo lắng đến mức đó không?"

"Biết vậy, nhưng mà cậu cũng đâu còn 7 tuổi nữa."

"Yuqi, tớ thậm chí còn chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ! Ước mơ lớn nhất của tớ là được chải tóc cho cô ấy thôi đó." Em gắt. "Cùng lắm là nắm tay."

"Nắm tay? Woah, có chuyện để nói rồi đây." Yuqi bên kia thoải mái cười đùa, chỉ có Shuhua chán nản thở dài, trước khi có tiếng báo tin nhắn và tâm trạng em đột nhiên thay đổi 180 độ. "Sao vậy?"

"Soojin nhắn, đợi chút." Em mở tin nhắn và suýt chút nữa thì ho sặc cả nước miếng.

"Sao, sao, sao? Chuyện gì?" Yuqi ở một bên lo lắng đến sốt ruột vì phản ứng của cô bạn trong khi Shuhua sớm đã đổ rạp trên sàn nhà vì bộ đồ Soojin đang mặc trong bức hình cô gửi cho em. Từ bức hình có thể đoán Soojin đang trong phòng thử đồ, nghĩa là cô đang đi shopping, nhưng em vẫn không lý giải được vì sao đột nhiên cô lại chọn những bộ trang phục khêu gợi như vậy. Soojin trong suy nghĩ của em trước giờ đều là một cô gái ngại ngùng và khép kín mà!


Jinjin <3:

Chị nên chọn bộ nào đây? 😊


'Sao tự dưng lại tỏ vẻ ngây thơ và đáng yêu thế này?' Shuhua thầm nghĩ, điện thoại dí sát mặt, may mà không có ai ở đây để thấy mặc em đã đỏ đến mức nào. Bây giờ kể cả Yuqi có kêu gào thảm thiết đến cỡ nào đi nữa thì em cũng nghe không lọt. Mấy ngày qua em luôn dặn lòng phải gắng sức chịu đựng họ hàng dù xấu tính vì còn có Soojin ở nhà đợi em quay về.

Nhưng giờ đây em lại nghĩ Soojin có khi sẽ giết chết em trước cả lúc đó nếu cô cứ không đâu mà bày ra mấy cái trò khiêu khích như thế này mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top