Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh muốn trở thành ca sĩ, đó là dự định tương lai của anh." Hui vừa nói vừa uống một ngụm soda, thoải mái tận hưởng phút giây nghỉ ngơi trong một quán nước ở trung tâm thương mại. Shopping coi bộ tốn năng lượng hơn họ nghĩ, Soojin đổ là do trời lạnh. "Nhưng bố mẹ anh có vẻ không thích lắm, nên chắc anh cần phải có kế hoạch dự phòng chuẩn bị trước." Soojin gật gù tỏ vẻ thông cảm.

"Hồi đầu em cũng có ý định thi Y theo ý bố mẹ, nhưng em thật sự rất thích nhảy, nên chắc sẽ theo đuổi nó." Cô cười. "Shuhua bảo em là một vũ công giỏi."

Hui cười. "Nếu em ấy nói vậy, thì chắc là thật rồi. Shuhua em ấy, có chút..." Cậu tựa hồ như đang cố gắng tìm cách nói giảm nói tránh hết mức có thể. "Thật thà một cách tàn nhẫn?" Cậu nhún vai. "Nên anh không nghĩ em ấy sẽ nói dối đâu."

"Nhân tiện thì, anh đã gặp Shuhua như thế nào vậy?" Soojin đột nhiên cảm thấy tò mò. Hui khịt mũi rồi uống thêm một ngụm soda.

"Tụi anh từng tham gia câu lạc bộ nấu ăn chung với nhau." Cậu nói, phải thừa nhận là Soojin cảm thấy có chút bất ngờ. "Anh tham gia vì muốn học cách nướng bánh cho em gái." Cậu gãi đầu, xấu hổ.

Soojin cười. "Dễ thương vậy."

Hui nhún vai. "Anh thích trẻ con." Rồi cậu gãi cằm, quay lại câu chuyện về Shuhua. "À, hồi đó em ấy hay gặp vấn đề với nguyên liệu, nên anh cũng có giúp đỡ." Hui nói, nhưng sao Soojin có cảm giác câu trả lời của cậu hơi mơ hồ.

Về phần Hui, cậu nghĩ Shuhua nhất định sẽ nổi giận nếu cậu đi rêu rao chuyện cậu vô tình tìm thấy em bó gối một góc trong phòng học của câu lạc bộ nấu ăn, mắt long lanh nước vì em không hiểu được tờ giấy nguyên liệu ghi cái gì. Lòng tự tôn của Shuhua cao lắm, em không thích bị người khác bắt gặp khi buồn bã, và Hui khi ấy cũng giả vờ tin khi em nói mắt em đỏ là do dị ứng, chứ không phải vì khóc. Cậu đã phiên dịch giúp Shuhua và còn đưa cho em công thức bánh kem cheese của mẹ mình vì em nói muốn nướng bánh tặng sinh nhật cho Yuqi, đổi lại, em sẽ chỉ cậu cách nướng bánh cookies như em định làm tặng Minnie.

Rồi cứ vậy mà họ trở thành bạn, mặc kệ cái ranh giới "cấm con trai" của Minnie và Yuqi vạch ra để bảo vệ cô gái bé bỏng của họ.

"Em biết con gái ở câu lạc bộ đó rất thích Shuhua." Soojin nhắc đến việc này khiến Hui không khỏi bật cười.

"Không, họ cưng chiều em ấy. Anh cũng không biết nói sao nữa, em ấy luôn bị các cô gái vây quanh cho dù không cần giúp đỡ gì cả." Cậu luôn nghĩ Shuhua trông rất buồn cười vì em ngồi không cũng có thể gây chú ý bởi sự đáng yêu trong vô thức của em. "Anh có cảm giác một trong số họ vẫn còn nuôi mộng hẹn hò với em ấy."

Một câu của Hui khiến Soojin đột nhiên siết tay thành nắm đấm dưới gầm bàn.

"Vậy sao?"

"Ừ, ví dụ như Hyewon này." Hui vô tư kể mà không để ý đến biểu cảm ngày một tối sầm của Soojin. "Hyewon rất hướng ngoại và táo bạo, nhưng để em ấy ở gần Shuhua là y như rằng, co rúm người lại luôn." Cậu bật cười khi nhớ lại vẻ rụt rè của Hyewon khi cố gắng bắt chuyện với Shuhua. "Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Shuhua nữa."

Đối với Hui, họ đơn giản chỉ là đang trò chuyện về những cô gái yêu thích Shuhua, còn đối với Soojin, một danh sách đen đang dần hình thành trong đầu cô.

Những thứ này lại khiến cô đột nhiên nhớ tới Shuhua là đang một thân một mình ở nước ngoài, cùng với mối tình đầu sống ở đối diện nhà em, và cô ấy rất đẹp. Soojin tự nhủ cô không cần phải lo lắng như vậy, chỉ là cô gái Shuhua cảm nắng khi còn là một đứa trẻ thôi mà; Thế nhưng ngực trái cô lại khẽ đau khi chợt nghĩ lỡ như em vẫn còn thích cô gái kia thì sao.

Những suy nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu Soojin mãi đến khi trên đường trở về nhà và Hui phải lay người kéo hồn cô về.

"Soojin." Cậu có vẻ dè dặt. "Anh hỏi em cái này được không?"

"Chuyện gì vậy?"

"Em thích Shuhua đúng không?"

Đáng lý ra Soojin nên cảm thấy ngạc nhiên vì câu hỏi đột ngột này mới phải, nhưng cô lại không như vậy. Tuy nhiên, Soojin vẫn không đưa ra câu trả lời thật lòng.

"Tụi em là bạn." Không khẳng định, cũng không phủ nhận, dù gì đó cũng chính xác là trạng thái hiện tại của họ.

Hui mỉm cười.

"Ừm." Cậu gật đầu. "Well, nếu em không phiền, mai anh lại đến nhé?" Cậu vẫy tay chào và Soojin cũng chào lại trước khi mở cửa vào nhà.

.

.

.

Không khí Giáng sinh trôi qua, tất cả liền chuyển sang trông ngóng năm mới, nghĩa là sẽ có thêm nhiều bữa tiệc và lại càng nhiều thời gian với gia đình, và Shuhua biết em sẽ không có được một phút giây yên bình nào trong tầm mắt của cặp sinh đôi, tụi nhỏ không những thích em mà còn rất ngưỡng mộ mái tóc của em nữa. Khoảng thời gian mà Shuhua phải ngồi im chịu đựng để hai đứa nhỏ chơi thắt tóc với em là một cực hình, chưa kể đến chú thím cũng sẽ ở một bên vô cùng thích thú chụp một lô ảnh mà Shuhua nhất định đảm bảo không ai được thấy chúng, nhất là Soojin. Chị ấy sẽ nghĩ gì khi thấy bạn gái tương lai xinh đẹp tựa nữ thần của mình đột nhiên lại buộc tóc hai chùm thắt bím chứ? Hình tượng của Shuhua không thể sụp đổ như vậy được.

Nói về hình tượng, Shuhua cũng chưa thể hoàn hồn sau bức hình mà Soojin gửi em mấy ngày trước. Soojin trong em là một cô gái vô cùng... ngại ngùng và khép kín nên bức hình ấy đặc biệt khiến lòng em dậy sóng, em vừa mắng Soojin vì dám mặc những bộ đồ đó ở nơi công cộng, lại vừa không kiềm được mà khen cô thật xinh đẹp. Shuhua cũng biết Soojin là đi shopping với Hui, dạo này hai người rất hay đi chơi chung, em ghen chứ, nhưng cũng không muốn bình phẩm quá nhiều, Soojin vẫn chưa phải là người của em, em sẽ không kiểm soát những mối quan hệ của cô. Không sao cả, nếu Soojin đã nói cô không còn cảm xúc gì đặc biệt với Hui, em còn có thể làm gì ngoài tin tưởng cô đây?

Sau khi thay đồ xong xuôi và chuẩn bị xuống dưới lầu dùng bữa cùng gia đình, Shuhua mới dần nhận ra chuyến đi này còn dạy cho em ý nghĩa của sự tin tưởng, cũng là thứ em chưa bao giờ dễ dàng cho đi, nhưng em chính là đang cho Soojin một cơ hội và đến bây giờ thì cô cũng chưa làm gì khiến em mất niềm tin cả.

Vừa đặt chân xuống bậc cuối cùng của cầu thang, Shuhua đã nghe loáng thoáng có tiếng trò chuyện trong bếp, có vẻ là ba mẹ em, họ dùng tiếng Hàn, có nghĩa đây là chuyện không nên để cho những người khác trong gia đình biết. À, sự tiện lợi của việc biết nói nhiều thứ tiếng.

Nhưng càng lại gần, mày em càng nhíu chặt. Sao nghe giống cãi nhau quá vậy?

Nhác thấy bóng em lấp ló, hai người liền im bặt.

"Con có làm phiền ba mẹ không?"

"Không." Ba Yeh phẩy tay. "Ba mẹ chỉ đang... bàn bạc một số chuyện thôi."

'Nghe giống gây lộn thì có' Shuhua muốn nói lắm chứ, nhưng em không có thiếu ý tứ đến vậy, nếu đó là chuyện có thể nói với em, đến một lúc nào đó họ sẽ trực tiếp nói với em thôi. Hy vọng.

"Con chúc mừng năm mới Yuqi chưa?" Ba Yeh nhanh miệng đổi chủ đề, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Em lắc đầu. "Sao lại chưa?"

"Cậu ấy không bắt máy, chắc là lại bận đi chơi với Soyeon rồi." Shuhua đáp, điềm nhiên kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

"Lại là Soyeon?" Mẹ Yeh nhíu mày. "Hai đứa nó lúc nào cũng đi chung với nhau, cứ như vậy làm sao Yuqi có bạn trai được?" Nói rồi bà thở dài, Shuhua chưa kịp mở miệng thì ba Yeh đã tiếp lời.

"Bạn trai gì chứ, mới tí tuổi đầu." Shuhua có chút muốn cười, ba em luôn có cùng một phản ứng mỗi khi nhắc tới chủ đề này, nghĩ rằng hai đứa con gái của mình hãy còn bé bỏng lắm. "Yêu đương gì đó đều có thể chờ sau khi tốt nghiệp, mà tốt hơn là sau khi có công việc ổn định luôn!"

Do chuyện ba mẹ Song ly hôn, mẹ thì về Trung Quốc, ba thì vùi đầu vào công việc, nên ba mẹ Yeh từ lâu đối với Yuqi vẫn xem như người một nhà, cũng không có gì ngạc nhiên khi ba Yeh luôn lo lắng về chuyện học tập và dự định tương lai của cả hai đứa. Ba không hay xuất hiện, nhưng em biết ông vẫn quan tâm, dù mọi người đều nói điều ngược lại. Với Shuhua, chỉ cần như vậy là đủ.

.

.

.

"Em đang trốn hả?" Soojin mỉm cười khi nghe Shuhua thì thầm ở đầu dây bên kia. "Sao vậy?"

"Cặp sinh đôi muốn chơi làm tóc với em."

"Ỏ, dễ thương-"

"Tụi nó cầm kéo thật đó!" Shuhua hơi lớn tiếng. "Còn lâu em mới để tụi nó lại gần mái tóc quý giá của mình." Em xìu xuống. "Để tụi nó nghịch đủ kiểu tóc với em thôi là đủ lắm rồi."

"Ồ, chị muốn thấy cảnh đó lắm đấy." Soojin cười. "Tốt nhất là nên có hình cho chị xem đi nhé."

"Có mà nằm mơ." Soojin lại càng cười lớn. "Em còn hình tượng cần bảo tồn, em phải luôn luôn xinh đẹp cơ."

"Em lúc nào cũng xinh đẹp mà." Soojin dịu giọng.

"Aww, chị thật là..." Shuhua cười ngại ngùng. "Đùa thôi, nói tiếp đi, em thích được nghe khen lắm."

"Em đúng là đồ ngốc." Soojin nói. "Nhưng đó là sự thật, em rất đẹp và chị khá khó chịu khi đi chơi với em đấy có biết không?" Shuhua bất giác giật mình.

"Cái gì? Tại sao?" Em hốt hoảng. "Em tưởng chúng ta đi chơi chung rất vui mà?"

"Thì vui, nhưng mà chị không thích cái cách những người khác nhìn chằm chằm em." Soojin đáp. "Chị rất không thích."

"Biết làm sao, hẹn hò với gái xinh khổ vậy đấy." Shuhua không nhịn được lại trêu cô. Soojin tuy muốn nói rằng cô hoàn toàn nghiêm túc, nhưng lại thôi. Họ đang có khoảng thời gian vui vẻ, chưa nên vì những chuyện này mà làm không khí chùng xuống.

Vả lại, mặc kệ có bao nhiêu người luôn nhìn chằm chằm và ngưỡng mộ em,

Shuhua đã hứa sẽ chỉ nhìn về phía cô thôi.

Với Soojin, chỉ cần như vậy là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top