Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai năm quen biết Shuhua, Soojin chưa bao giờ nhìn thấy em giận đến như vậy.

Mọi chuyện bắt đầu khi đội bóng chuyền và đội bóng rổ quyết định tổ chức một trận đấu giao hữu vì lịch tập của hai bên đều bị hủy do thời tiết xấu và đa số các thành viên không có lịch học sau đó. Soojin bị Miyeon lôi kéo đi xem buổi thi đấu, đội cổ động cũng không có cơ hội ra sân với bầu trời mây mù giăng lối và nhìn có vẻ như cơn mưa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

Kể cả Yuqi, người không có hứng thú mấy với thể thao, cũng hiện đang trên sân trong nhà thi đấu, do Shuhua chợt nhận ra đội bóng rổ thiếu người, nên Yuqi nghiễm nhiên được em tín nhiệm cho thế chỗ. Cũng không mất quá nhiều công sức dụ dỗ, em chỉ cần hứa hẹn gì đó với Yuqi và phút sau, nó đã đeo băng đội đầu của Shuhua thay cho đồng phục của đội, hào hứng khởi động như thể mình thật sự là một thành viên của đội bóng rổ vậy. Soojin không thể thôi cảm thán về việc Yuqi trông dễ thương ra sao với bộ đồ thể thao rộng thùng thình của nó, dẫu biết rằng Yuqi luôn muốn được khen ngầu, chứ không phải dễ thương.

Trong suốt tiến trình theo dõi trận đấu, Soojin nhận ra một điều, rằng Shuhua và Minnie thật sự phối hợp với nhau rất tốt, chả trách tất cả những trận đấu trước họ tham gia đều đem về huy chương, không phải bạc thì cũng là vàng. Không còn nghi ngờ gì, đội trưởng và đồng đội trưởng chính là cặp đôi át chủ bài, nhưng không cần là thành viên của đội cũng có thể nhận ra, thể trạng Minnie sáng hôm nay không thật sự tốt.

Miyeon đang mải mê lục lọi túi xách của mình khi chuyện xảy ra, và Soojin thật sự cảm thấy may mắn khi chị không phải chứng kiến mọi thứ.

Một thành viên của đội bóng chuyền trong nỗ lực vượt qua hàng tiền vệ, Soojin không thể nói được liệu đó là vô tình hay hữu ý, nhưng cô ta đã ôm bóng và thúc mạnh vào người Minnie, khiến chị lập tức ngã khuỵu xuống và Soojin ước gì mình có thể quên được tiếng la thất thanh đầy đau đớn cùng âm thanh rợn người khi đầu gối cô chị va chạm với sàn gỗ.

Nhận thấy chất giọng quen thuộc, Miyeon quay phắt người lại nhìn và chị liền trở nên hoảng loạn khi thấy bạn gái nằm bất động dưới sàn, cả hai nhanh chóng chạy xuống khán đài, tiến về phía Minnie.

Soojin chưa bao giờ thấy Minnie khóc, nhưng giờ đây hai má chị đều ướt đẫm nước mắt, và Soojin gần như bất động, cô không biết phải làm gì ngoài run rẩy kêu Yuqi đi tìm huấn luyện viên, hay bất cứ giáo viên nào ở gần đây, cô nghe tiếng Shuhua, lớn và rõ, thậm chí còn tràn đầy tức giận.

"Mẹ nó! Làm cái trò gì vậy hả?!" Đây là lần đầu tiên Soojin nghe em chửi thề. "Mắc cái chứng gì mà dám dùng vũ lực lên đồng đội của tôi? Hả?!"

"Tai nạn thôi."

"Đồ chó!"

"Này! Bình tĩnh, bình tĩnh." Soojin vòng tay ôm lấy eo và vai Shuhua hòng ngăn em lao vào thành viên của đội bóng chuyền, hiện cũng đang bị đồng đội kiềm lại y như vậy. "Chúng ta tập trung lo cho Minnie thôi, có được không?" Soojin nhẹ giọng nói, vẫn giữ chặt lấy Shuhua, khuôn mặt em đỏ bừng, đến mức Soojin tưởng chừng như em sắp bùng nổ tới nơi.

Shuhua hít một hơi thật sâu trước khi mạnh bạo gạt lấy cánh tay Soojin, khó chịu lầm bầm mấy chữ 'buông tôi ra' rồi quay sang lo lắng nhìn Minnie, vừa lúc giáo viên và bác sĩ xuất hiện.

.

.

.

Minnie phải ở lại phòng y tế cho đến khi phụ huynh có thể đến đón vào cuối ngày. Miyeon đương nhiên dành toàn bộ thời gian nghỉ của mình để ở bên Minnie, và do mỗi lần chỉ được một người vào thăm, Soojin, Shuhua và Yuqi đành tụ tập ở căn tin và ăn trong im lặng. Lâu lâu Miyeon sẽ lại gửi tin nhắn cho Yuqi để cập nhật tình hình của Minnie.

Soojin liếc nhìn Shuhua, em trông vẫn còn tức giận lắm, cứ luôn miệng than phiền với Yuqi rằng đúng ra em đã có thể đập cho cô ả kia một trận đòn tơi bời, trong khi Yuqi vẫn hết lời an ủi, mong bạn mình hạ hỏa.

Giữa sự lo lắng và bối rối của Yuqi, Soojin mới nhận ra việc chỉ ba người họ ngồi lại với nhau thế này vốn là lần đầu tiên, một tổ hợp hết sức... kỳ lạ. Chưa bao giờ cô mong có Soyeon ở bên như bây giờ, nếu được vậy thì có thể tình huống hiện tại có thể sẽ trở nên bớt ngượng ngập hơn một chút. Cả Yuqi và Soojin đều không muốn nói gì, nhỡ đâu lại vô tình làm ngọn núi lửa nhỏ đang ngồi giữa họ đây phun trào thì khổ, nên cả hai chỉ biết hết nhìn nhau lại nhìn núi lửa nhỏ, cứ như chơi trò thần giao cách cảm vậy.

Soojin chưa từng nghĩ Shuhua đáng sợ. Thường thì trông em giống như một chú cún con hay cáu giận, cùng với một nguồn năng lượng dồi dào đến đáng kinh ngạc, điều mà Soojin cảm thấy khá phiền, thật sự. Nhưng em giờ đây trông thật khác.

"Đừng có nhìn nữa được không?" Shuhua đột nhiên lên tiếng, khiến Soojin cùng Yuqi vội quay mặt đi. "Sao? Chưa từng thấy gái đẹp tức giận bao giờ à?"

"Ban nãy cậu thiếu điều muốn lao vào đánh con người ta nhập viện luôn ấy." Yuqi nói trong khi Soojin im lặng xử lý phần cơm trưa của mình.

"Thì? Lúc nào Soojin chả làm vậy." Suýt chút nữa thì Soojin hóc luôn miếng xương cá rồi. Giờ thì em lại lôi cô vào chuyện này trong khi đã vờ như cô chẳng hề tồn tại suốt mấy tiếng vừa qua sao?

"Xin lỗi nhưng, tôi đã cố tình đưa em vô phòng y tế bao giờ chưa?" Cô lên tiếng thanh minh, Yuqi thở dài khi nghĩ đến một cuộc chiến nữa lại sắp nổ ra. "Với lại Minnie cũng chả muốn nhìn thấy em vướng vào rắc rối đâu."

Shuhua không nói gì, em chỉ nhìn chằm chằm Soojin một lúc rồi quẩy cặp xách lên vai, cầm theo khay đồ ăn.

"Sao cũng được." Em đứng dậy khỏi bàn, Yuqi cũng đứng theo nhưng liền bị ngăn lại. "Tớ muốn ở một mình."

Soojin im lặng nhìn Yuqi cứng nhắc ngồi xuống và Shuhua quay lưng rời khỏi căn tin, không quên đóng sầm cánh cửa, khiến mọi người đều phải ngoái đầu nhìn vì tiếng động mạnh.

Hai cô gái còn lại chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài. Soojin chỉ mong lát nữa Shuhua sẽ không giận cá chém thớt ở buổi tập kịch ngu ngốc, thật lòng thì cô còn hi vọng em sẽ không xuất hiện ở buổi tập cơ, nhưng sự ám ảnh của em với diễn xuất thì ai mà chẳng biết, nên Soojin chỉ đành chấp nhận rằng mình sẽ phải đối mặt với tâm tình nóng nảy của Shuhua đến hết ngày hôm nay thôi.

"Em ước gì chị Soyeon ở đây." Soojin nghe Yuqi than vãn, và cô chưa bao giờ đồng tình với nó đến thế.

.

.

.

Sau khi Miyeon rời khỏi phòng y tế, Soojin mới tranh thủ ghé vào sau khi nhác thấy ba mẹ Minnie ở bãi đỗ xe, chuẩn bị đón con gái cưng về. Từ những gì nghe ngóng được từ Miyeon thì vết thương của Minnie cũng không đến nỗi, không gãy xương nhưng sẽ cần kha khá thời gian nghỉ ngơi để hồi phục, và chắc chắn chị sẽ không thể tham gia bất cứ trận đấu nào trong ít nhất là ba tháng tới, và Soojin dám cá rằng đó mới là điều làm phiền lòng Shuhua, chứ không phải thể trạng của Minnie.

Em vẫn luôn ích kỷ và bất chấp mọi thứ để đạt được điều mình muốn mà, giờ thì Minnie không thể giúp em đạt được huy chương cho mùa giải cuối năm, không có gì để khoe khoang, nên hẳn là em phải tức lắm.

"Em xin lỗi." Soojin khựng người trước cửa phòng y tế, là giọng của Shuhua, nhưng không phải tiếng hét chói tai thường ngày, mà là chất giọng âm trầm, ngắt quãng bởi những tiếng nấc. "Chị đã than phiền về cơn đau đầu gối cả tuần nay rồi, đúng ra em không nên ép chị-"

"Thôi nào, đừng như vậy mà." Soojin nghe tiếng Minnie đáp lời, cô gần như có thể mường tượng ánh mắt yêu chiều và điệu cười mỉm trấn an mà cô chị vẫn hay dùng để giúp Shuhua bình tĩnh. "Đáng ra chị cũng phải tự biết mà cẩn thận hơn, nhưng này, mọi chuyện vẫn ổn mà, không có gì nghiêm trọng xảy ra cả, phải không nào?"

Có một khoảng không im lặng và Soojin bắt đầu cảm thấy có chút không phải phép khi tiếp tục đứng đây và lén lút lắng nghe cuộc trò chuyện của người khác, dù rằng cô cũng chả biết liệu mình có nên xen vào không, và bằng cách nào nữa.

"Miyeon sẽ săn sóc tốt cho chị mà." Minnie lại nói. "Em biết cậu ấy như thế nào rồi đấy."

"Một con người phiền phức?"

"Yah!"

Soojin cẩn thận khép lại cánh cửa phòng y tế, mong họ không biết rằng nãy giờ cô đã có mặt ở đây. Giờ thì Soojin cảm giác như một tên trộm lén lút vì đã nghe lỏm câu chuyện của bọn họ, và có lẽ là một chút tội lỗi vì đã có những suy nghĩ không đúng về cô nhóc bóng rổ đáng ghét kia.

Soojin lẳng lặng rảo bước tiến về hội trường. Có thể tâm trạng của Shuhua sẽ khá hơn khi em đến đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top