Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỀ TƯ QUÂN: CHÂU TUẤN VĨ, KHÔNG TÁN ĐƯỢC QUÁCH VĂN THAO THÌ CHÚ MÀY KHÔNG PHẢI ĐÀN ÔNG!

"Nhìn thấy không?" Tề Tư Quân ôm vai Châu Tuấn Vĩ: "Kia kìa, người kia chính là Quách Văn Thao."

Phía gian hàng của hội sinh viên đằng xa, bóng lưng cao gầy của thiếu niên áo trắng đối diện với cậu.

"Đẹp chứ đẹp chứ? Có phải rất đẹp không?" Tề Tư Quân điên cuồng đánh vào lưng Châu Tuấn Vĩ.

"... Em có nhìn thấy mặt anh ta đâu?"

"Nông cạn!" Tề Tư Quân gõ vào đầu Châu Tuấn Vĩ: "Phải nhìn khí chất!"

Châu Tuấn Vĩ nghiêm túc nhìn rất lâu.

Nam giới, biết động đậy, đủ hai tay hai chân, trên cổ có một cái đầu.

"Chân anh ta rất gầy, đầu lại rất to." Châu Tuấn Vĩ suy nghĩ hồi lâu: "Trông như que tăm cắm quả cà ấy."

Tề Tư Quân suýt nữa tát Châu Tuấn Vĩ đầu lìa khỏi cổ.

"Bảo sao mãi không tìm được người yêu!" Tề Tư Quân xách tai Châu Tuấn Vĩ: "Omega tuyệt vời thế kia mà chú mày dám bảo người ta như quả cà? Anh thấy chú mày mới giống quả cà ấy!"

Đàn chị phụ trách quay chụp tuần lễ định hướng cho sinh viên đi qua kéo hai người lại.

"Bạn học, mình có thể chụp cho hai bạn một tấm không?" Đàn chị giơ polaroid lên: "Nào, cheese(*)!"

(*) Từ gốc là quả cà (qiézi), đọc gần giống cheese.

Châu Tuấn Vĩ nở một nụ cười gượng gạo, tai vẫn còn nằm trong tay Tề Tư Quân.

Cheese cái mả mẹ nó.

"Tuyệt vời!" Đàn chị vẫy vẫy tấm phim đưa cho hai người: "Tặng hai bạn nè, đây là tấm ảnh của cặp đôi đầu tiên đi vào trường đấy, giữ làm kỷ niệm nha."

"Không phải mà." Tề Tư Quân cuống quít giải thích: "Bọn này không phải người yêu."

"Đương nhiên là không rồi." Châu Tuấn Vĩ trợn mắt: "Ai mà xui tám đời mới yêu phải một người như này... Áu áu! Tề Đại Cẩu anh buông ra!"

Cái tai trong tay đã đỏ bừng rồi, Tề Tư Quân còn nghiến răng nghiến lợi tăng thêm sức.

"Họ Châu kia, nói cho chú mày biết nhá, nếu trong vòng một tuần mà không tìm được omega nào để gả chú mày đi, sau này anh sẽ theo họ chú mày luôn."

"Ai cần anh theo họ em! Buông ra!"

Tề Tư Quân thả tay ra, Châu Tuấn Vĩ liền nhảy búng lên như một con búp bê lò xo.

"Anh bảo này." Tề Tư Quân hai tay chống nạnh: "Quách Văn Thao là omega nóng bỏng nhất khóa anh, tức là trên chú mày một khóa, có rất nhiều người theo đuổi đấy. Nhưng người ta kén chọn, vừa kén mùi hương vừa kén ngoại hình còn kén đầu óc nữa nên vẫn chưa ai theo đuổi được. Một đóa hoa cao lãnh như vậy, chú mày thử xem thế nào?"

Châu Tuấn Vĩ tỏ vẻ khó hiểu.

"Chú mày xem." Tề Tư Quân dùng tay xoay đầu Châu Tuấn Vĩ lại: "Cái mông đó, có phải là rất vểnh không? Có muốn véo nó không?"

"Anh là biến thái à?!" Châu Tuấn Vĩ đẩy tay Tề Tư Quân ra.

"Chú mày có phải đàn ông không đấy?" Tề Tư Quân đá vào bắp chân Châu Tuấn Vĩ: "Chú mày không phải là alpha sao?"

"Là alpha thì thấy omega là phải cứng hả?"

"Đây đâu phải là omega bình thường?" Tề Tư Quân bẹo má Châu Tuấn Vĩ kéo mạnh sang hai bên: "Mở to cái đôi mắt chó của chú mày ra nhìn rõ cho anh! Đây là omega đẹp nhất trường mình đấy!"

"Em thấy anh ta còn chẳng đẹp bằng anh." Châu Tuấn Vĩ lẩm bẩm.

"Chú mày hết thuốc chữa rồi." Tề Tư Quân buông tay: "Anh mặc kệ, nếu là alpha anh chắc chắn sẽ tán Quách Văn Thao, chú mày phải hoàn thành giấc mơ của anh."

"Bây giờ chuyện tình giữa hai omega cũng được lắm đấy." Châu Tuấn Vĩ kéo tay áo Tề Tư Quân: "Thời đại mới rồi."

Tề Tư Quân trừng mắt nhìn Châu Tuấn Vĩ: "Chú mày nhìn mình đi, phân hoá bao nhiêu năm rồi mà chưa bao giờ được nắm bàn tay nhỏ bé của omega, dắt chú mày ra ngoài anh mất mặt lắm." Đảo mắt một cái, Tề Tư Quân chợt hỏi nhỏ: "Tiểu Châu, nếu có cái gì khó nói thì cứ bảo với anh mày, đừng sợ, hai đứa mình quen nhau từ thời còn mặc quần thủng đáy, anh sẽ không bỏ mặc chú mày đâu. Bao giờ anh cưới, cứ ngủ ở giường con anh, anh không thu tiền thuê đâu, gọi anh mày một tiếng bố là được."

"Anh mới không ổn ý!" Châu Tuấn Vĩ nổi cơn tam bành.

"Rồi, chú mày rất ổn, thế chú mày làm một phát cho anh xem nào!" Tề Tư Quân đứng thẳng: "Anh cho chú mày một ngày, nếu chú mày xin được số điện thoại của Quách Văn Thao, sau này anh sẽ gọi chú là anh!"

Châu Tuấn Vĩ im lặng: "Anh nói đấy nhé."

"Ừ, anh nói."

***

Châu Tuấn Vĩ quen Tề Tư Quân từ khi mới chào đời.

Lúc cậu được một tháng tuổi thì bố mẹ bắt đầu đi làm, cậu được bế sang nhà hàng xóm, đặt vào chung cũi với Tề Tư Quân, bàn chân nhỏ bé bị gặm thành bánh gạo Want Want(*), đặt nền móng cho mối quan hệ từ đó về sau của hai người.

(*)Bánh gạo Want Want

Châu Tuấn Vĩ tin rằng lý do bọn họ còn chưa tuyệt giao đơn giản là vì thù chưa báo hết.

Bắt đầu từ việc gặm chân, Châu Tuấn Vĩ đã làm một cuốn sổ ghi lại nợ nần giữa cậu và Tề Tư Quân, sau khi viết hết một cuốn sổ 40 trang giấy hai mặt, Châu Tuấn Vĩ lại mua một cuốn sổ 400 trang, đến giờ cũng đã viết được hơn nửa.

Cái chân bị gặm, sau này phải gặm trả mới được.

Có thù tất báo là đức tính tốt đẹp của đấng nam nhi.

Tề Tư Quân lớn hơn cậu một tuổi, so ra thì trí não Châu Tuấn Vĩ phát triển chậm hơn, nhìn chung thì trước năm tuổi, Tề Tư Quân bảo gì Châu Tuấn Vĩ nghe nấy, không dám cãi lời. Sau này lớn hơn một chút, Châu Tuấn Vĩ bắt đầu biết phản kháng, ghi sổ rất nhiều, nhưng chung quy Bật Mã Ôn vẫn chưa dám leo lên đầu Ngọc Hoàng ngay.

Mãi cho đến cái ngày định mệnh đó.

Chớp mắt, Tề Tư Quân phân hoá thành omega.

Tối hôm đó, Châu Tuấn Vĩ nhìn thấy sao tử vi lấp lánh, phượng hoàng quá cảnh, hòa tuệ song sinh, ngũ tinh tụ hợp(*). Cậu cảm thấy, những ngày tốt lành của mình sắp đến rồi.

(*)Cả câu trên đều nói về sự may mắn, mệnh đế vương... nói chung là điềm lành, chứ tui thực sự không hiểu hết đâu =)))

Châu Tuấn Vĩ cậu phải xướng lên bài ca nông nô vùng dậy.

Quả nhiên, một năm sau, Châu Tuấn Vĩ như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, phân hoá thành alpha.

Nghe nói hôm đó phải đến mười người đàn ông khỏe mạnh mới giữ lại được Tề Tư Quân luôn ôm ý định nhảy lầu.

Sau đó, hai người họ ngồi trong cùng một căn phòng suốt ba giờ đồng hồ.

Khi người nhà hai bên mở cửa với suy nghĩ hai người yêu nhau chắc rồi thì thấy hai người đang lao vào... đánh nhau.

Vô cùng hung hãn, tuyến thể của Tề Tư Quân cũng rách luôn rồi.

Không phải bị cắn, mà là bị Châu Tuấn Vĩ dùng móng tay cào rách.

Một alpha một omega ở chung một phòng, tay kề tay chân kề chân, đầu sát bên đầu, thế nhưng lại sản sinh ra mùi vị của sự cách ly sinh sản(*).

(*)Cách li sinh sản là trở ngại sinh học ngăn cản các loài sinh vật giao phối tạo ra đời con hữu thụ, bao gồm: cách li trước hợp tử và cách li sau hợp tử. (Sinh học 12)

Về sau Châu Tuấn Vĩ và Tề Tư Quân còn thi vào cùng một trường đại học.

Có rất nhiều trường ngang điểm nhau, tại sao chú mày lại vào trường này? Tề Tư Quân túm cổ áo Châu Tuấn Vĩ mà hỏi cậu đang suy tính cái gì.

Châu Tuấn Vĩ nói em muốn làm anh khó chịu.

Có một alpha mạnh mẽ như em ở bên cạnh anh, cả đời này anh cũng đừng mơ tìm được người yêu.

Tề Tư Quân quyết đoán đạp một chân lên thằng đệ của Châu Tuấn Vĩ. Còn mạnh nữa không?

Hết mạnh rồi. Châu Tuấn Vĩ xìu rất mau.

Ngược lại Tề Tư Quân cũng rộng lượng, hôm qua Châu Tuấn Vĩ vừa mới nhập học, hôm nay đã bị Tề Tư Quân xách cổ đi xem hơn ba trăm omega như đi xem sở thú vậy.

Cuối cùng quyết định ra mục tiêu có độ khó cực cao - Quách Văn Thao.

Châu Tuấn Vĩ chậm rãi bước đi.

Đàn anh kia trông có vẻ không dễ bắt chuyện, đến hỏi số điện thoại mà lỡ đối phương không vui rồi cho mình một đá thì phải làm sao đây?

Thằng em của cậu không phải bao cát đấm bốc, không chịu nổi giày vò như vậy đâu.

"Cốp" một cái, Châu Tuấn Vĩ va phải một người.

"Ngại quá ngại quá." Châu Tuấn Vĩ luôn miệng xin lỗi.

Người đằng trước xoay người lại.

Khoảnh khắc trông thấy khuôn mặt đó, trong đầu Châu Tuấn Vĩ bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nam sinh trước mặt vừa nhìn đã thấy là loại người viết chữ alpha lên mặt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt sáng, cả người bao phủ một làn hơi nước người sống chớ lại gần, khiến Châu Tuấn Vĩ phải lùi lại một bước.

Trông có vẻ không thích người lạ.

Cũng may Châu Tuấn Vĩ quen rồi.

"Anh là alpha hả?" Châu Tuấn Vĩ đi lên kéo tay nam sinh.

Bồ Tập Tinh lui về phía sau một bước, thong thả rút tay ra.

Anh vào trường này một năm, thật ra từng có rất nhiều omega tới làm quen, đến giờ cũng đã có ít kinh nghiệm từ chối.

Nhưng cái người trước mặt này, trông kiểu gì cũng không thể là omega được.

Đây mà là omega, vậy những người trước đây anh từng thấy là gì? Omega trong omega? Omega bản plus?

"Anh là alpha hả?" Châu Tuấn Vĩ đuổi theo không dứt.

Bồ Tập Tinh do dự mà gật đầu: "Phải."

"Tôi tặng anh một anh bạn trai được không?"

"Gì cơ?" Bồ Tập Tinh nhíu mày.

"Đóa hoa cao lãnh, quả cà giữa nhân gian, omega nóng bỏng nhất trần." Châu Tuấn Vĩ nghĩ một hồi, đế thêm: "Mông rất vểnh."

Ánh mắt Bồ Tập Tinh dời xuống dưới.

Đâu có vểnh lắm đâu.

"Không phải tôi." Châu Tuấn Vĩ trợn mắt: "Anh biết Quách Văn Thao không?"

"Biết." Bồ Tập Tinh ăn ngay nói thật.

Châu Tuấn Vĩ cầm cặp sách, lấy ra một cái ví da, rút ra năm tờ màu đỏ(*).

(*)Mệnh giá lớn nhất của tiền tệ Trung Quốc là tờ 100 tệ màu đỏ.

"Tôi cho anh năm trăm, anh giúp tôi xin số điện thoại của anh ta." Châu Tuấn Vĩ nắm chặt tay Bồ Tập Tinh: "Đây xem như tiền đặt cọc, nếu xin được thật thì tôi sẽ đưa tiếp."

Bồ Tập Tinh nhìn tờ tiền đỏ chót trong tay.

Châu Tuấn Vĩ nói tiếp, giọng ngày càng gấp: "Anh không thiệt đâu, anh xem anh chỉ cần xin số điện thoại thôi, biết đâu lại vớt được một anh bạn trai luôn, tôi còn đưa anh tiền, mỹ nhân tiền tài cả hai đều không lỗ, vụ mua bán này tuyệt đối có lời."

"Cậu thích Quách Văn Thao à?" Bồ Tập Tinh hỏi.

"Không không không." Châu Tuấn Vĩ liên tục xua tay: "Tôi còn chưa thấy anh ta trông ra làm sao. Tôi đánh cược với người ta, đánh cược tôn nghiêm nửa đời sau của tôi, xin anh đấy."

"Vậy sao cậu không tự mình đi?"

"Tôi... tôi có chứng sợ giao tiếp."

Bồ Tập Tinh nói tôi nhìn không ra cậu có sợ chút nào đấy.

Cậu thả tay tôi ra trước đã.

"Anh đồng ý với tôi được không?" Châu Tuấn Vĩ trông như một con cún thành tinh.

Đàn em trông đáng yêu quá. Bồ Tập Tinh cân nhắc: "Được."

Châu Tuấn Vĩ còn chưa kịp hoan hô, nam sinh trước mặt đã thò tay ra, trực tiếp túm lấy một người từ trong đám đông bên cạnh.

Một tay tóm người một tay lấy tiền.

"Chào bạn học, có người cho tôi năm trăm, bảo tôi tán cậu."

Châu Tuấn Vĩ muốn ngừng thở.

Cậu nhận ra dáng người của người vừa bị túm lấy, vừa nãy cậu mới bị Tề Tư Quân ấn đầu thưởng thức suốt mười phút.

Quách Văn Thao thong thả quay sang: "Cậu có ý gì?"

Không kịp nữa rồi, thiên thạch sắp đụng vào trái đất rồi, anh hùng không tính toán cái thiệt trước mắt.

Châu Tuấn Vĩ nhanh chân bỏ chạy.

"Người đó..." Bồ Tập Tinh vừa quay đầu lại, trước mặt đã chỉ còn là khoảng không: "Ồ, đi mất rồi."

"Thật mà." Bồ Tập Tinh làm bộ nghiêm túc nhìn Quách Văn Thao: "Cậu đừng nghi ngờ tôi."

Quách Văn Thao liếc Bồ Tập Tinh lại liếc nhìn tiền trên tay anh: "Từ lâu đã có người dùng chiêu này rồi."

"Chiêu này?" Bồ Tập Tinh nghiêng đầu: "Dùng năm trăm tệ mua số điện thoại của cậu ư? Sao vậy? Cậu còn có cả bảng giá hả?"

Quách Văn Thao nghẹn họng.

"Thế một nghìn thì làm được gì?" Bồ Tập Tinh mở to mắt: "Một nghìn rưỡi thì sao?"

Quách Văn Thao chớp chớp mắt.

"Năm trăm một đấm, một nghìn rưỡi ba đấm."

Bồ Tập Tinh theo bản năng lùi lại phía sau một bước.

"Muốn số điện thoại của tôi hả?" Quách Văn Thao xoay người, nhìn Bồ Tập Tinh từ trên xuống dưới.

Ánh mắt đánh giá cũng không thêm che giấu, nhìn từ đầu xuống chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu, nhìn đến mức Bồ Tập Tinh cảm thấy mình như con cá nằm trên thớt, vảy bị đánh sạch vậy.

"Cậu thế này có lịch sự không?" Bồ Tập Tinh nghĩ gì nói nấy.

"Không phải muốn tán tôi sao?" Quách Văn Thao nâng mắt: "Tuy cách làm hơi thô tục, nhưng cũng đẹp trai ra phết."

Bồ Tập Tinh suýt thì sặc nước bọt.

Một câu cậu đừng có tự tin quá suýt nữa đã phun ra lại bị cưỡng chế nuốt ngược vào trong.

Nhận tiền làm việc là phải có trách nhiệm.

"Phải." Bồ Tập Tinh bấm bụng gật đầu: "Có thể cho tôi xin số điện thoại không?"

Quách Văn Thao lại có vẻ vô cùng nghiêm túc mà cân nhắc.

"Đưa tay cho tôi." Anh nói.

Bồ Tập Tinh hơi do dự nhưng vẫn đưa tay ra.

Rất dứt khoát, Quách Văn Thao cầm tay Bồ Tập Tinh, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng bóc của Bồ Tập Tinh.

"Cậu có bút không?" Quách Văn Thao hỏi.

Bồ Tập Tinh cứng nhắc lắc lắc đầu.

Quách Văn Thao thở dài, tiện tay chặn một người lại: "Bạn học, có thể cho tôi mượn cái bút không?"

Người kia lúng ta lúng túng, đầu như sắp cắm xuống đất mà dâng bút lên.

Quách Văn Thao cầm lấy rồi viết số điện thoại của mình lên tay Bồ Tập Tinh.

Ngòi bút lông dầu viết ngắt quãng, đau đau lại ngưa ngứa, Bồ Tập Tinh hơi rụt người lại.

"Cám ơn." Quách Văn Thao mỉm cười trả bút lại cho người kia.

"Được chưa?"

Bồ Tập Tinh gật đầu: "Được rồi."

Quách Văn Thao chìa tay ra: "Năm trăm."

"?"

"Không phải cậu nói dùng năm trăm tệ để mua số điện thoại của tôi đó sao?" Quách Văn Thao ra vẻ đương nhiên: "Trả tiền đi."

"Thế tôi kiếm cái gì?" Bồ Tập Tinh thốt ra.

Quách Văn Thao chỉ chỉ cánh tay Bồ Tập Tinh: "Cái này chứ cái gì."

"Tôi lấy số điện thoại của cậu làm gì?" Bồ Tập Tinh sụp đổ: "Tìm cậu nạp cước điện thoại à?"

"Cậu bị dở à?" Quách Văn Thao cau mày thả tay Bồ Tập Tinh ra: "Ai thèm mấy đồng bạc của cậu, cậu có biết nói chuyện không đấy?"

Bồ Tập Tinh chun mũi.

Lúc trước tôi cũng biết đấy.

Sau khi gặp đàn em lúc nãy và cậu, tôi thấy tôi không biết nữa rồi.

Xã hội rộng lớn quá, tôi còn phải học tập nhiều.

"Cứ như cậu thì đừng có mơ mà tán được tôi."

Nói xong, Quách Văn Thao xoay người bỏ đi.

Để lại Bồ Tập Tinh tay cầm năm trăm, đầu đầy hỏi chấm.

Cái gì mà có nằm mơ mà tán được cậu? Cậu cho tôi cả số điện thoại rồi đấy thôi? Sớm muộn gì tôi cũng tán đổ cậu, ngày mai tôi sẽ...

Bồ Tập Tinh vỗ đầu một cái.

Ủa, tại sao mình phải tán đổ cậu ta?

"Không phải! Từ từ! Tôi không hề muốn tán cậu! Nghe tôi giải thích đã!"

***

Khi Bồ Tập Tinh xắn tay áo lên, Châu Tuấn Vĩ đã nhanh chóng che tay trước mặt.

"Đừng đánh vào mặt!"

Bồ Tập Tinh trợn trắng mắt.

Với những gì tôi đã trải qua, không băm cái mặt cậu ra đã là phước đức nhà cậu rồi.

"Này, số của Quách Văn Thao." Bồ Tập Tinh giơ tay ra.

"Quao." Mắt Châu Tuấn Vĩ sáng lên: "Viết trên tay luôn? Được lắm người anh em!"

"Được cái cục kít!" Bồ Tập Tinh nổi đóa: "Cậu không đưa tôi một hai nghìn tệ thì không thể bù lại được những tổn thất tinh thần mà tôi phải gánh chịu."

"Chưa chắc." Châu Tuấn Vĩ vừa chép số điện thoại vừa liếc mắt nhìn Bồ Tập Tinh, mỉm cười: "Lỡ đâu tôi lại vô tình thúc đẩy một mối lương duyên thì sao?"

Bồ Tập Tinh xì một tiếng: "Cậu đã vô tình khiến chúng tôi hết hi vọng luôn rồi."

"Ôi xời, vạn dặm nơi nào mà không có cỏ thơm, trên đời này có bao nhiêu là omega, có ai không tốt chứ?" Châu Tuấn Vĩ chăm chú gõ ba chữ "Quách Văn Thao" vào điện thoại di động: "Tôi nói anh nghe, bạn nối khố của tôi cũng ổn lắm. Đúng rồi, hôm nay người đánh cược với tôi chính là ổng đó. Ổng đúng là rất đẹp, ừm... Anh đã bao giờ nhìn thấy cáo tuyết ở núi Trường Bạch chưa? Ổng còn dễ thương hơn nó nữa, nếu anh có hứng thú..."

"Câm miệng." Bồ Tập Tinh ngắt lời Châu Tuấn Vĩ: "Cậu nói nhiều quá."

Châu Tuấn Vĩ cắn cắn môi.

"Chờ chút." Bồ Tập Tinh bỗng giật mình: "Bạn nối khố của cậu là omega hả?!"

"Hai chúng tôi không có gì hết." Châu Tuấn Vĩ cũng đã quen với kiểu kinh ngạc này rồi, chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Dù tôi có gì với tất cả omega trên đời này cũng không thể có gì với ổng."

"Đừng nói cái gì tuyệt đối." Bồ Tập Tinh vỗ vỗ tay Châu Tuấn Vĩ như thể an ủi: "Không phải omega nào trên đời này cũng muốn có gì với cậu đâu."

"..."

"Hai người là bạn thân từ bé, sao lại không có gì được?" Bồ Tập Tinh ra vẻ nghi ngờ.

"Bát tự không hợp." Châu Tuấn Vĩ giơ một ngón tay: "Mệnh ổng thiếu thủy, mà tôi lại vượng hỏa."

Bồ Tập Tinh nhăn mũi không nói gì.

"Ê." Châu Tuấn Vĩ chọc chọc cổ tay Bồ Tập Tinh: "Tôi thấy anh với Quách Văn Thao hợp nhau ra phết đấy, số điện thoại cũng viết lên tay rồi, không tán à?"

Bồ Tập Tinh lắc đầu: "Không phải gu tôi."

"Thế gu anh là gì?"

"Tôi thích người hay nói."

"Ngon! Thế thì Tề Tư Quân cực kỳ hợp với anh." Châu Tuấn Vĩ vỗ tay cái đốp, bày ra tư thế nhân viên tiếp thị: "Ổng sinh ra đã mang theo cái chiêng, một tay dùi một tay phách, có thể khiến người chết phải đội mồ sống dậy, tôi nói anh nghe..."

"Nhưng đừng nói nhiều quá." Bồ Tập Tinh lịch sự cắt ngang lời Châu Tuấn Vĩ.

Châu Tuấn Vĩ im lặng mấy giây: "Pheromone của ổng có mùi soda quýt, thơm cực."

Bồ Tập Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên: "Sao cậu lại biết pheromone của người ta?"

"Có một lần khi hai chúng tôi đang tắm cùng nhau, tôi vô tình làm rơi miếng dán ức chế của ổng nên ngửi thấy." Châu Tuấn Vĩ bình tĩnh trả lời.

"Sau đấy thì?" Bồ Tập Tinh nói như rít lên.

"Sau đấy hả?" Châu Tuấn Vĩ chớp mắt: "Sau đấy thì tôi dán lại giúp ổng."

Vẻ mặt Bồ Tập Tinh bỗng trở nên phức tạp, trong nghi ngờ lại có chút bất đắc dĩ, trong thông cảm lại có chút lo lắng.

Nắm lấy tay Châu Tuấn Vĩ, Bồ Tập Tinh vỗ vỗ tỏ vẻ an ủi.

"Người anh em, có phải cậu không lên nổi không?"

***

Châu Tuấn Vĩ ném người cái bịch lên giường Tề Tư Quân.

Tề Tư Quân dứ dứ một chân lên lưng Châu Tuấn Vĩ: "Xê ra!"

Châu Tuấn Vĩ miễn cưỡng dịch người vào trong.

Tề Tư Quân chen vào, lại đẩy người vào trong.

"Anh làm gì thế?" Châu Tuấn Vĩ cau mày quay đầu lại: "Không phải bạn cùng phòng của anh không ở đây à? Anh ngủ giường ổng là được mà."

Từ lâu trước đây Tề Tư Quân đã giới thiệu với Châu Tuấn Vĩ bạn cùng phòng mình tên là Thạch Khải, là một beta.

"Phòng ngủ là của anh mày!" Tề Tư Quân véo đùi Châu Tuấn Vĩ: "Chú mày cút xuống, sang giường nó mà ngủ."

"Không đi, mệt lắm."

"Oẳn tù tì."

"Không."

"Thế thì cút!"

"Ngủ cùng đi." Châu Tuấn Vĩ quay đầu lại ôm lấy Tề Tư Quân.

"Chú mày còn động tay động chân nữa là anh hô lên đấy."

Châu Tuấn Vĩ thu tay lại.

"Nhanh lên!" Tề Tư Quân bấu vai Châu Tuấn Vĩ: "Gọi cho Quách Văn Thao đi."

Châu Tuấn Vĩ sửng sốt: "Tại sao?"

"Số điện thoại không phải dùng để gọi hả?" Tề Tư Quân cau mày: "Nếu không thì để làm gì? Tập đọc số à?"

"Gọi thật hả?"

"Thật chứ đùa." Tề Tư Quân rúc vào lòng Châu Tuấn Vĩ, thò tay sờ soạng.

"Anh làm gì đấy?" Châu Tuấn Vĩ giơ tay ngăn lại: "Đừng có sờ linh tinh!"

"Ề hế!" Tề Tư Quân cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại của Châu Tuấn Vĩ, lục lọi tìm số của Quách Văn Thao.

Châu Tuấn Vĩ không kịp ngăn lại, cuộc gọi nhoáng cái đã được kết nối.

Châu Tuấn Vĩ giơ tay ra cướp điện thoại, chưa kịp cúp thì bên kia đã bắt máy.

"Alo."

"Loa ngoài loa ngoài!" Bàn tay nho nhỏ của Tề Tư Quân siết chặt vạt áo của Châu Tuấn Vĩ.

"Anh giết em rồi!" Châu Tuấn Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn Tề Tư Quân.

"Alo!" Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới rất chi là gắt gỏng.

Tề Tư Quân và Châu Tuấn Vĩ cùng run lên.

Đầu dây bên kia có tiếng thút thít khe khẽ, giống như một con mèo con bị giẫm phải đuôi.

"Người ta đang khóc kìa!" Tề Tư Quân bấu chặt tay áo của Châu Tuấn Vĩ: "Châu Tuấn Vĩ, còn không lên thì chú mày là thái giám!"

Châu Tuấn Vĩ nghiêm túc nhìn Tề Tư Quân: "Em thà làm thái giám còn hơn."

"Ai đấy?" Giọng nói phát ra có chút nghẹn ngào.

Châu Tuấn Vĩ hắng giọng, liếc nhìn Tề Tư Quân, thấy đối phương còn căng thẳng hơn mình: "Alo, Quách Văn Thao đấy hả? Tôi là..."

"Văn Thao hả?" Giọng nói bên kia hô lên khiến hai người đang nghe điện thoại bên này chấn động: "Là Văn Thao đấy à? Mẹ đổi số điện thoại rồi à? Mẹ mau về đi, hu hu hu... Con bị trai đểu đá rồi, hu hu, con cần một đấm năm trăm của mẹ hu hu..."

Tút, Tề Tư Quân quyết đoán cúp máy.

"Đây không phải là Quách Văn Thao."

"Thế, thế anh cứ vậy mà cúp máy hả?"

"Không thì sao?" Tề Tư Quân vừa ý lật người, ngửa mặt lên trời: "Chú mày thất bại rồi. Châu Tuấn Vĩ, cơ hội để anh gọi chú mày là anh hết rồi, chú mày chỉ có thể làm em thôi."

Châu Tuấn Vĩ lập tức nổi giận, không chút nghĩ ngợi liền sán lại véo khuôn mặt trắng mịn của bé cáo con, véo đến mức ngũ quan của Tề Tư Quân đều lộn xộn hết cả.

"Xê ra!" Tề Tư Quân tay đấm chân đá.

Nhưng đáng buồn là từ lúc phân hoá đến giờ, Tề Tư Quân chưa một lần đánh lại Châu Tuấn Vĩ.

Mặt sắp bị vo thành cái bánh sữa Vượng Tử(*) rồi mà anh còn chưa trả được đòn.

(*)Bánh sữa Vượng Tử

Cũng vì ầm ĩ quá nên không nghe thấy tiếng cửa mở.

Người đi vào hô lớn: "Tiểu Tề! Tôi mang đặc sản cho ông đây! Ông..."

Thạch Khải đứng trước cửa sáu giây, liếc nhìn Tề Tư Quân một giây, nhìn Châu Tuấn Vĩ đè trên người anh hai giây, lại nhìn cả hai ba giây.

Người trẻ tuổi phản ứng rất nhanh.

Thả đồ đạc xuống, cúi đầu, đi ra ngoài, xin lỗi, tất cả đều chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, tiếng nói còn vang vọng ngoài cửa.

"Xin lỗi, làm phiền rồi!"

TBC.

---

Hố mới đây hố mới đây, chừng nào lấp thì chưa biết nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top