Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BỒ TẬP TINH ĐÁNH NHAU VỚI CHÂU TUẤN VĨ?

Tác giả: Đưa #Châu_Tuấn_Vĩ_thật_thảm lên màn hình công cộng

---

Khi Quách Văn Thao kéo Châu Tuấn Vĩ ra khỏi ký túc xá, cậu nhận được vô số lời khen.

Còn có người vỗ vai Châu Tuấn Vĩ, nói rằng khá lắm người anh em, vừa tới đã câu ngay được con cá lớn.

Quách Văn Thao đứng yên trong sân, câu đầu tiên là: "Cậu quen Bồ Tập Tinh hả?"

Châu Tuấn Vĩ không nói gì.

"Tôi hỏi cậu đấy!" Bản tính nóng nảy của Quách Văn Thao không chờ nổi một giây.

Châu Tuấn Vĩ không nói gì như thể miệng đã bị khâu lại.

Quách Văn Thao giơ tay muốn đánh.

"Anh cũng chặn tôi rồi còn gì!" Châu Tuấn Vĩ trừng mắt nhìn anh: "Chúng ta không phải bạn bè, tôi sẽ không nói chuyện với anh."

"..." Quách Văn Thao cứng họng: "Có ai từng nói cậu rất ngây thơ không?"

"Có." Châu Tuấn Vĩ thật thà trả lời.

"Tôi nhờ cậu một việc." Quách Văn Thao không quanh co lòng vòng: "Cậu giúp tôi hẹn Bồ Tập Tinh ra ngoài, cậu cũng phải đến, tôi nghĩ giữa ba chúng ta có hiểu lầm."

"Không." Châu Tuấn Vĩ nghiêm nghị từ chối: "Tôi được lợi gì?"

"Tôi biết cậu sẽ hỏi mà."

Quách Văn Thao từ sau lưng lấy ra một hộp quà.

"Giày thể thao, bản giới hạn, gần mười nghìn tệ, cậu nhận đi."

Châu Tuấn Vĩ há hốc mồm.

Khi Quách Văn Thao lấy món quà ra, trên đỉnh đầu cậu bất ngờ vang lên tiếng reo hò và vỗ tay, kèm theo những tràng la ó ồn ào.

Châu Tuấn Vĩ ngẩng đầu nhìn đám người đông đúc ở hành lang ký túc xá, chen chúc nhau xem món đồ trong tay Quách Văn Thao, vừa hét vừa cười, vừa hô người anh em trâu bò vãi.

"Sao anh lại tặng đồ cho tôi ở chốn công cộng thế!" Châu Tuấn Vĩ toát mồ hôi hột: "Bọn họ sẽ hiểu lầm đấy."

Quách Văn Thao không quan tâm, bàn tay trong không khí vẫn không nhúc nhích: "Cậu nói đi, chuyện này cậu có giúp hay không?"

Châu Tuấn Vĩ đã thực hiện một lựa chọn khó khăn giữa mặt mũi và giày thể thao trong vòng một giây.

"Giúp!"

"Được, mau lên nhé, lúc hẹn đừng nói là tôi cũng đến." Quách Văn Thao vỗ vai Châu Tuấn Vĩ rồi xoay người rời đi.

Khi đi qua cửa ký túc xá, Quách Văn Thao trông thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc vụt qua cửa.

Muốn tới gần nhìn cho rõ, nhưng người đó đã đi lên cầu thang rồi, tới chỗ ngoặt liền biến mất.

***

Châu Tuấn Vĩ rầu rĩ ôm điện thoại.

Tề Tư Quân vỗ vai cậu: "Ăn đi! Ăn cơm thì phải tập trung, đừng nghĩ tới chuyện khác nữa, khó tiêu."

"Anh nói xem sao em lại rẻ tiền thế cơ chứ!" Châu Tuấn Vĩ giận đến mức muốn tự đấm cho mình mấy cái: "Tại sao em lại xen vào chuyện của bọn họ? Em còn chưa đủ khổ sao? Chỉ vì một đôi giày thể thao thôi ư?"

"Ừ." Tề Tư Quân gật đầu khẳng định: "Chỉ vì một đôi giày thể thao thôi. Ăn nhanh đi."

Châu Tuấn Vĩ phiền muộn dùng đũa chọc chọc sợi mì.

"Không phải chỉ là hẹn ăn bữa cơm thôi à?" Tề Tư Quân gắp thịt bò vào bát của Châu Tuấn Vĩ: "Gửi tin nhắn cho cậu ta là được rồi còn gì?"

"Lấy lý do gì?"

"Tân sinh viên nhập học, có chút chuyện muốn thỉnh giáo đàn anh thôi."

"Không được." Châu Tuấn Vĩ lắc đầu: "Nghe rất giống lấy cớ, như là em có ý với anh ta vậy á."

"Hai người đều là alpha mà."

"Thời đại mới rồi."

"Vậy thì chú cũng phải làm top cho anh, nghe rõ chưa?"

"Được... hở?" Châu Tuấn Vĩ trợn trừng hai mắt: "Anh nói cái gì đấy?!"

"Không nói nữa, ăn cơm đi." Tề Tư Quân bực mình gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng Châu Tuấn Vĩ: "Chú lớn ngần này rồi còn không biết tự ăn nữa à, nào, a---"

Châu Tuấn Vĩ vừa mở miệng định ăn miếng thịt bò thì có người vỗ vai cậu.

Vừa quay lại thì trông thấy nhân vật chính trong cuộc trò chuyện vừa rồi đang đứng trước mặt mình.

"Cậu ra đây một lát."

Giọng Bồ Tập Tinh lạnh như băng, khiến Tề Tư Quân - dù chẳng liên quan gì - mà nghe cũng phải rùng mình.

Châu Tuấn Vĩ liếc nhìn Tề Tư Quân, khó khăn nuốt miếng thịt bò xuống.

"Tôi nói là ra đây." Bồ Tập Tinh lặp lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Sau đó quay người rời đi.

"Anh nghĩ là," Tề Tư Quân nói nhỏ, "cậu ta sắp đánh chú mày đấy."

Châu Tuấn Vĩ do dự đứng lên.

Tề Tư Quân túm lấy cánh tay cậu: "Nhớ kỹ lời anh nói với chú, chú phải là top đấy nhé!"

"..."

***

Đi theo Bồ Tập Tinh vào hành lang khuất sau canteen, rõ là ban ngày nhưng Châu Tuấn Vĩ vẫn có cảm giác Bồ Tập Tinh rất tối tăm.

Xoay người, Bồ Tập Tinh cũng nói thẳng.

"Đấy là ai?"

Châu Tuấn Vĩ chớp mắt: "Ai cơ?"

"Mẹ nó đừng có giả ngu với tôi." Bồ Tập Tinh đột nhiên cao giọng: "Người bón cơm cho cậu là ai?"

Châu Tuấn Vĩ vỗ tay cái bốp: "À, đấy chính là người lần trước tôi nói..."

Còn chưa nói xong đã bị Bồ Tập Tinh túm cổ áo ấn mạnh lên tường.

Sau đầu đập vào một mảnh cứng rắn, hai mắt Châu Tuấn Vĩ tối sầm xuống.

"Hôm nay lúc Quách Văn Thao tặng quà cho cậu tôi nhìn thấy rồi, cậu cũng đã nhận." Bồ Tập Tinh nghiến răng: "Nếu cậu không thích cậu ấy thì đừng có nhận quà khiến cậu ấy hiểu lầm. Nếu thích cậu ấy thì đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, mẹ kiếp cậu làm cái trò gì đấy?"

Máu nóng của Châu Tuấn Vĩ liền xông lên não.

Ai mà không phải là alpha đang tuổi trẻ khỏe chứ?

Cậu nắm lấy tay Bồ Tập Tinh vặn ngược lại, tung ra một đấm nhắm vào bụng dưới của Bồ Tập Tinh, bên kia lùi lại mấy bước.

"Anh phát rồ cái gì đấy?!" Châu Tuấn Vĩ giận đến mức hít thở không thông.

Bồ Tập Tinh vừa tiến lên định tiếp tục thì một tiếng gầm đột ngột vang lên từ cuối hành lang.

"Dừng lại ngay!"

***

Vương Xuân Úc ra vẻ đao to búa lớn ngồi trong văn phòng, hai người trước mặt đứng một trái một phải.

Thầy Vương lấy hơi: "Nghỉ!"

"Nghiêm!"

"Lấy bên phải làm chuẩn!"

Bồ Tập Tinh và Châu Tuấn Vĩ bất lực nhìn thầy.

"Tại sao lại đánh nhau?" Vương Xuân Úc nhíu mày nhìn hai người trước mặt.

Thầy biết, với tư cách là một giảng viên dạy môn tự chọn, mình đã quản hơi nhiều, nhưng gặp phải những hành vi không tốt phá hoại môi trường học đường xinh đẹp thế này mà mặc kệ thì quả là thiếu tinh thần Lôi Phong.

Bồ Tập Tinh không nói gì.

Châu Tuấn Vĩ liếc nhìn Bồ Tập Tinh, nhóc con còn đang dỗi, anh không nói, tôi cũng ứ thèm nói.

Vương Xuân Úc suy nghĩ về cảnh tượng này.

Có hai người trong văn phòng, một người là alpha, người kia cũng là alpha.

"Ồ!" Vương Xuân Úc đột nhiên hiểu ra: "Là vì giành người hả?"

Khi Bồ Tập Tinh nhìn lên liền bắt gặp một tia sáng không thể giải thích được lóe lên trong mắt Vương Xuân Úc, rồi lại nhanh chóng bị biểu cảm nghiêm túc của thầy che đi.

"Ai thế?" Vương Xuân Úc hỏi như đang hỏi một câu hỏi về nguyên lý khoa học.

Châu Tuấn Vĩ mím môi.

"Quách Văn Thao."

Châu Tuấn Vĩ không ngờ Bồ Tập Tinh sẽ trả lời.

Ánh sáng trong mắt Vương Xuân Úc lại lóe lên, lần này còn sáng hơn một chút.

Châu Tuấn Vĩ nhìn chằm chằm gương mặt lạnh tanh của Bồ Tập Tinh mà muốn khóc luôn.

Anh giai ơi nhìn em đi! Anh ngó em một cái đi anh! Em không tranh với anh đâu mà! Anh muốn thì cứ lấy đi! Tha cho đứa bé này đi!

"Không ra thể thống gì cả!" Vương Xuân Úc vỗ bàn một cái, bể cá vàng nhỏ bên trái và ống đựng bút bằng trúc trên giá sách rung lên theo.

"Lên đại học các cậu đều đã là người lớn rồi, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện được à? Bố mẹ bỏ tiền cho các cậu đi học là để các cậu đi đánh nhau ư? Các cậu làm vậy có xứng đáng với bố mẹ mình không? Có xứng đáng với sự bồi dưỡng của Đảng và Nhà nước không? Hôm nay các cậu gây chuyện nhỏ, ngày mai các cậu lại kéo đàn kéo lũ đi đánh nhau, đánh xong vẫn chưa đã ghiền thì kết bè kéo phái, rồi đi làm đại ca xã hội đen, cuối cùng đánh nhau không thỏa mãn nổi các cậu nữa thì các cậu mua súng mua dao đi giết người, càng giết càng nhiều người, rồi sẽ có càng nhiều người trả thù, các cậu sẽ không đánh lại nổi, thế là các cậu đi giao dịch với người ngoài hành tinh, cuối cùng thì bán rẻ lương tâm và hủy diệt thế giới. Chờ đến ngày thiên thạch rơi xuống, trái đất nổ tung, các cậu phải khóc gào gọi mẹ rồi, các cậu sẽ hối hận vì cuộc chiến ngày hôm nay."

Bồ Tập Tinh và Châu Tuấn Vĩ vô cùng sửng sốt khi nghe lời thầy nói.

Vương Xuân Úc lắc đầu thở dài, cầm bình nước thủy tinh hoa văn lá trúc bên cạnh, mở ra thổi thổi, uống một ngụm trà, "phì" một tiếng phun lá trà vào trong cốc.

"Đúng là trẻ con không được dạy dỗ thì... Thôi lượn đi!"

Khi Bồ Tập Tinh và Châu Tuấn Vĩ đi ra khỏi văn phòng, Vương Xuân Úc liền vội vàng đặt cốc nước xuống, lao về phía bàn làm việc, ném mình lên chiếc ghế xoay, cầm điện thoại mở group chat của giảng viên rồi bắt đầu gõ chữ như bay.

"Này này, để tôi kể cho các thầy cô nghe, mọi người có biết tiểu mỹ nhân Quách Văn Thao của khóa 19 không? Hôm nay có hai alpha đánh nhau giành cậu bé đó đấy! Kích thích cực! Cảnh tượng thật dữ dội! Máu thịt bay khắp nơi luôn! Tôi đã gọi chúng nó đến văn phòng, còn chụp ảnh cho mọi người nữa, xem xem cậu nào đẹp hơn... Cá nhân tôi thấy cậu bên trái đẹp hơn, mày rậm mắt to, cao ráo lại ưa nhìn, tôi chấm cậu ta 10 điểm... Cậu bên phải cũng được, mặt mày sắc bén, mũi to, trông là biết thuộc kiểu ban đêm rất mạnh, cái này phải cộng 5 điểm..."

Thêm một cái meme "tui đến ngay đây", Vương Xuân Úc thả điện thoại xuống, hài lòng mở một túi kẹo sữa thỏ trắng.

Hôm nay có thể ăn thêm một viên kẹo để tự khen ngợi bản thân vì đã giải cứu thế giới.

***

"Anh ơi!" Châu Tuấn Vĩ vừa ra khỏi văn phòng liền nhào vào lòng Tề Tư Quân.

Tề Tư Quân ôm Châu Tuấn Vĩ trong tay, nhìn chằm chằm vào Bồ Tập Tinh đi theo sau, như là chó mẹ đang bảo vệ nhóc con nhà mình.

Bồ Tập Tinh muốn yên ổn đi ngang qua thôi nhưng lại bị một bàn tay của Tề Tư Quân chặn lại.

"Tại sao lại đánh nó?" Tề Tư Quân nghiêm mặt hỏi: "Xin lỗi đi."

Tề Tư Quân cực kỳ tức giận, xắn tay áo lên, trong đầu đã hiện lên cảnh tượng đó rồi. Bồ Tập Tinh không chịu nhận sai, sau đó anh dũng cảm giơ nắm đấm 490 lên đánh nhau với alpha, cuối cùng liếm máu trên mũi đao gian nan giành thắng lợi, Bồ Tập Tinh chạy trối chết, và em trai Tiểu Châu sẽ cổ vũ anh, hô lớn anh trai ngầu nhất, anh trai giỏi nhất, anh trai mạnh nhất trên đời...

Bồ Tập Tinh đứng lại, cúi gập người xuống: "Xin lỗi."

Sau đó quay đi.

Tề Tư Quân: ???

Mỗi thế? Mỗi thế thôi?!

Không làm gì được Bồ Tập Tinh, Tề Tư Quân quay lại bắt đầu giáo huấn Châu Tuấn Vĩ.

Anh vừa lau bụi bẩn trên trán, vừa nhăn mặt dạy dỗ: "Tại sao lại đánh nhau? Hả? Chỉ là vì Quách Văn Thao thôi sao? Thích thì phải theo đuổi chứ, đánh nhau với cậu ta thì có ích gì?"

Châu Tuấn Vĩ thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga (*).

(*) Giống như bên mình gọi là oan Thị Kính ấy.

"Em thực sự không thích Quách Văn Thao mà!" Châu Tuấn Vĩ ngước nhìn trời xanh, tháng chín có thể có tuyết rơi không?

Tề Tư Quân buông tay: "Không thích thật à?"

Châu Tuấn Vĩ lắc đầu như trống bỏi: "Không thích mà."

"Vậy phải làm sao?" Lông mày của Tề Tư Quân nhíu lại: "Vậy thì chú mày sẽ yêu đương với ai đây?"

"Nhất định phải yêu đương à?"

Tề Tư Quân gõ đầu Châu Tuấn Vĩ: "Đương nhiên! Bây giờ chú đang tuổi xuân phơi phới!"

Cún con Châu Tuấn Vĩ bĩu môi.

Tề Tư Quân phất tay, sải bước đi về phía trước: "Đi thôi, anh dẫn chú đi chơi ngắm nhìn thế giới lần nữa."

Tề Tư Quân đi rất nhanh, Châu Tuấn Vĩ lon ton chạy theo: "Tiểu Tề! Tề Tề! Đại Cẩu! Tề Tư Quân!"

Vừa cất tiếng gọi, hai người đúng lúc đi ngang qua phòng thường trực, một cô gái chạy ra khỏi đó.

"Chào bạn, bạn là Tề Tư Quân hả?"

Tề Tư Quân dừng lại: "À, đúng vậy."

"Vậy thì tốt quá, vừa khéo, đây là kiện hàng của bạn do một bạn học trong trường ký gửi, mình vừa định gọi cho bạn đấy... Nào, ký nhận ở đây."

Tề Tư Quân bối rối ký nhận kiện hàng.

Châu Tuấn Vĩ từ phía sau đi tới: "Bố mẹ gửi cái gì đến à?"

"Không, là bạn học trong trường."

Mở ra thì thấy bên trong có một chùm chìa khóa, trông giống như chìa khóa phòng ký túc xá, cùng một chai mật ong kèm một tấm thiệp bên dưới.

Châu Tuấn Vĩ gác cằm lên vai Tề Tư Quân, đọc cùng anh.

Chào anh Tề Tư Quân, đây là chìa khóa anh để quên trong quán, còn có một chai mật ong nữa, mật ong pha loãng có thể giải rượu đấy.

Ps. Anh đẹp lắm.

--- Đường Cửu Châu (Uyên)

Bên dưới là một dãy số điện thoại.

Tề Tư Quân cau mày ngẩng đầu: "Châu với Uyên này là có ý gì? Đây là từ có nhiều cách phát âm sao?"

Trọng điểm quan tâm của Châu Tuấn Vĩ không nằm ở chỗ này.

"Anh đẹp lắm. Anh đẹp lắm... Anh đẹp lắm! Anh! Đẹp! Lắm!"

Tề Tư Quân giơ tay ngăn Châu Tuấn Vĩ đang hô ầm lên lại: "Yên lặng đi, anh biết chữ."

Châu Tuấn Vĩ trông rất suy sụp: "Cậu ta khen anh đẹp..."

"Không đẹp à?"

Châu Tuấn Vĩ kéo khuôn mặt của Tề Tư Quân lên xuống, nhìn trái nhìn phải, khó chịu hạ bẹt miệng xuống: "Đúng là rất đẹp."

Tề Tư Quân cầm tấm thiệp gõ lên đầu Châu Tuấn Vĩ: "Chú không biết đấy thôi, lúc anh chú còn là sinh viên năm nhất cũng có người xếp hàng theo đuổi anh đấy."

Châu Tuấn Vĩ bẹt miệng không nói gì.

Tề Tư Quân liếc nhìn tấm thiệp: "Anh có uống rượu đâu? Cũng lâu rồi không đến quán bar... Đường, Cửu, Châu, tên cũng dễ nghe lắm, không thì đi gặp thử xem sao?"

"Không!" Châu Tuấn Vĩ nắm lấy tấm thiệp, mặt đỏ tía tai: "Anh không được đi!"

"Tại sao?"

"Tại vì... không vì cái gì hết! Nói chung anh không được đi!" Châu Tuấn Vĩ trợn trừng đôi mắt to tròn của mình: "Anh không được yêu đương!"

Tề Tư Quân lập tức nổi giận: "Cái thằng vô lương tâm này, ngày nào anh cũng tìm người yêu cho chú mày, chú thì hay rồi, ngày nào cũng bám dính bên cạnh đuổi vận đào hoa của anh đi, bây giờ còn ăn nói ngông cuồng! Tại sao anh không được yêu đương?"

"Không được là không được!" Châu Tuấn Vĩ nước mắt ngân ngấn: "Anh trai chỉ là của mình em thôi, không thể chia sẻ với người khác..."

Tim Tề Tư Quân như thắt lại.

Châu Tuấn Vĩ ngồi xuống hàng ghế cạnh cửa phòng thường trực, tức giận đấm xuống.

Giận ơi là giận, giận mà đầu muốn bốc khói luôn.

Tề Tư Quân đi tới xoa đầu nhóc con: "Được rồi, anh không đi nữa, được chưa?"

Châu Tuấn Vĩ lấy tấm thiệp ra: "Cái này xé đi, anh cũng không được gọi cho cậu ta."

"Được." Tề Tư Quân xé nó thành mấy mảnh, ném vào thùng rác: "Thế này được rồi chứ?"

Châu Tuấn Vĩ liền nín khóc bật cười, sụt sịt mũi.

Giơ tay ôm eo Tề Tư Quân, Châu Tuấn Vĩ chống cằm lên bụng dưới của Tề Tư Quân, từ phía dưới nhìn lên Tề Tư Quân bằng đôi mắt cún con trong veo.

"Đừng đi với người khác, anh chỉ được đối tốt với một mình em thôi."

Tề Tư Quân vươn tay ôm lấy nửa mặt của Châu Tuấn Vĩ, có lẽ bởi vì nhóc con quá đáng yêu, cũng có lẽ là vì bầu không khí quá vừa vặn, Tề Tư Quân đột nhiên rất muốn cúi đầu hôn lên trán Châu Tuấn Vĩ.

Môi đã chu lên, mắt cũng nhắm nghiền.

Chuông điện thoại đột ngột reo vang khiến Tề Tư Quân suýt nữa đã biến về nguyên hình ngay tại chỗ, lùi lại bốn năm bước mới đứng vững.

Châu Tuấn Vĩ cau mày nhận điện thoại.

Chưa kịp nói câu "alo" thì đã nghe một tiếng gào thánh thót:

"Quách! Văn! Thao!"

***

Thiệu Minh Minh nhìn cánh cửa ký túc xá đã đóng chặt.

Vừa học xong hai tiết, dù đã hơi tỉnh rượu nhưng đầu óc anh vẫn còn choáng váng, một chút cử động cũng khiến đom đóm bay đầy trước mắt anh.

Cứ như vậy, anh vẫn kiên quyết phải lục khắp người mình trước cửa ký túc xá, đồng thời xác định rằng mình đã làm mất chìa khóa phòng ký túc xá.

Buổi sáng anh suýt thì đi muộn, lăn ra khỏi giường và chuồn ra khỏi ký túc xá theo chân Quách Văn Thao, giờ thì hay rồi, không vào được.

Lấy điện thoại ra, Thiệu Minh Minh tìm ba chữ Quách Văn Thao theo thói quen thì sực nhớ ra hình như mấy ngày trước anh đã đổi số điện thoại.

Thiệu Minh Minh đảo mắt, đau đầu mất ba giây, sau đó tìm thấy cái đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi.

Bên kia nhận máy rất nhanh, Thiệu Minh Minh dùng hết sức bú mẹ gầm lên.

"Quách! Văn! Thao!"

Một câu "cứu tao với" còn chưa kịp nói ra miệng, lửa giận ở đầu dây bên kia còn lớn hơn anh.

"Đừng để tôi nghe thấy cái tên đó nữa!!!"

Tút, điện thoại cúp máy.

Để lại Thiệu Minh Minh ngu người nhìn chằm chằm vào hình ảnh cánh cửa gỗ xếp chồng lên nhau.

Thế giới này bị làm sao thế? Mình vẫn còn trên trái đất à?

TBC.

---

Trans: Quà sớm để tối nay tui quẩy cho đã 🤭🤭 Gất nà mong chờ sân khấu Best match của Đường - Idol - Cửu Châu 😋😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top