Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm ngồi ngoài xe chờ Ngô Thế Huân, buồn chán đem điện thoại ra nghịch đột nhiên nhận nhận được tin nhắn của Kim Mân Thạc:

"Lộc Hàm, nghe nói cậu và Thế Huân làm lành rồi, hôm khác cùng ăn cơm chúc mừng nhé!"

Lộc Hàm nghĩ Kim Mân Thạc giúp đỡ mình không ít hôm nào nhất định phải mời cơm cậu ấy, đang định nhắn tin đồng ý lại có một tin nhắn mới đến, lần này là của Kim Chung Đại.

"Lộc hyung, Lộc hyung, chúc mừng anh đã bỏ được mác xử nam nha, thất thân rồi có đau không hyung ~ ~" 

Tiếp đến lại là tin nhắn của Kim Tuấn Miên:

"Lộc hyung, thân thể anh có chịu nổi không hay để em gửi ít thuốc bổ cho nhé?"

Lộc Hàm có ngốc cũng cảm nhận sự quan tâm chân thành của "má Miên".

Chưa được tiêu hoá thông tin lại truyền đến tin nhắn của Độ Khánh Tú "⊙▽⊙" tự nhìn là hiểu biểu cảm cậu ấy lúc này.

Cuối cùng là tin nhắn của Kim Chung Nhân, đọc xong tin nhắn của cậu ấy, Lộc Hàm giận quá hoá thẹn, cái con Gấu đen này dám cả gan hỏi Thế Huân trên giường có mạnh mẽ không, aishiiii....

Mấy con người này ngày thường ra cái vẻ nho nhã văn minh lắm hoá ra chuyện gì cũng biết lại còn thích tám chuyện. 

Vứt điện thoại sang một bên, anh nghĩ lại ngay từ đầu đem chuyện của bản thân và Thế Huân chia sẻ với Bạch Hiền đúng là một sai lầm, cái mồm to của cậu ta đúng là không giữ được chuyện gì, anh ghim nha, bây giờ thì các thành viên EXO đều biết chuyện anh bị Ngô Thế Huân- "khẩu đại pháo Seoul" đè rồi, sau này nếu mồm cứ oang oang tự nhận mình là chuẩn men đảm bảo không có đứa nào tin.
Ai da, đau lòng quá man.

Biện Bạch Hiền bận bịu lịch trình cả ngày vừa mới trở về nhà, nằm dài trên ghế sô pha nghịch điện thoại chẳng muốn làm gì.

"Em đang làm gì thế?" Phác Xán Liệt vừa từ phòng bếp đi ra mang theo một đĩa dâu tây mới rửa đem đến chỗ Biện Bạch Hiền, đưa một quả đến tận miệng cậu. 

"Đem chuyện của Lộc hyung và Thế Huân báo cho các thành viên a!" Biện Bạch Hiền không nhìn Phác Xán Liệt tay vẫn nghịch điện thoại trượt lên trượt xuống.

Phác Xán Liệt tò mò không hiểu cậu nói cái gì, không nhịn được nhìn trộm một cái, mặt mũi biến sắc nhắc nhở Bạch Hiền:
"Bạch Bạch à, sao em lại kể cả chuyện hai người đó ấy ấy với mọi người, Lộc hyung nhất định sẽ giết em đó!"

Biện Bạch Hiền lè lưỡi nói: "Hai người họ ấy ấy là sự thật mà!"

"Nhưg Lộc hyung sẽ thẹn quá mà nổi điên!"
Biện Bạch Hiền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt: "Nổi điên cái gì, em cũng không phải bị anh đè bao lâu nay, em chỉ là muốn tìm một đồng minh, để sau này còn cùng hyung ấy bàn đại sự làm sao có thể đảo chính được hahaha!!!!"

Phác Xán Liệt lại đưa một quả dâu tây đến miệng Biện Bạch Hiền thầm nghĩ, đảo chính là chuyện không thể nào đâu.

Biện Bạch Hiền cố ý dùng ánh mắt mị tình, dịu dàng vuốt mặt Phác Xán Liệt nói: "Nghĩ xem em là đại tổng công thân cao 1m85, cái ngày em đè anh xuống dưới miệng không ngừng aaa cũng là chuyện sớm muộn thôi!"

Phác Xán Liệt liếm liếm môi, anh không nói gì chẳng qua là không muốn làm mất nhã hứng về giấc mơ đảo chính của vợ mình, nhưng phàm là chuyện nhường nhịn lâu quá, quân địch được thể làm tới nếu vậy thì phải dạy dỗ một trận cho vợ mình biết thế nào mới là chân chính đại tổng công.

Nghĩ là làm, Phác Xán Liệt một tay kéo Bạch Hiền ngồi dậy, rồi anh tự mình ngồi lên ghế  đôi mắt to đẹp của anh long lanh nhìn Bạch Hiền vỗ vỗ đùi nói: "Nào lại đây, ngồi xuống hôm nay anh để cho em đè anh" 

Biện Bạch Hiền trong phút chốc hai mắt sáng ngời: "Thật sao?"

Phác Xán Liệt sờ sờ tai mình, giọng nói đầy mơ hồ hàm ý xấu xa đáp: "Ừ đấy"

Biện Bạch Hiền bây giờ cả đầu chỉ nghĩ đến chuyện đảo chính, không nghi ngờ gì, trực tiếp ngồi lên đùi Phác Xán Liệt mặt đắc ý: "Đây là anh đồng ý rồi đó nhé, hôm nay nhất định em phải ở trên"

Hai người mặt đối mặt, tay Phác Xán Liệt nhẹ nhàng luồn vào áo của Bạch Hiền đỡ lấy eo cậu, cười như không cười: "Muốn ở trên nhiều như vậy sao?" 

"Tất nhiên rồi!" Biện Bạch Hiền vốn dĩ rất để ý chuyện chia công, thụ vì nó ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của cậu.

"Vậy tối nay làm với tư thế này?" Phác Xán Liệt ghé sát vào tay Bạch Hiền thổi nhẹ một cái, cố tình thấp giọng nói đem theo cảm giác dụ tình. 

Biện Bạch Hiền cảm thấy không khí có gì không đúng, không phải hôm nay cậu là công sao?

Phác Xán Liệt nắm lấy cái mông căng tròn của Bạch Hiền đẩy đẩy kéo cậu về sát mình, hai người cứ thế dính sát vào nhau, thậm chí Biện Bạch Hiền còn cảm nhận được chỗ nào đó của Phác Xán Liệt đang hùng dũng đứng lên dưới lớp quần.

Môi Phác Xán Liệt hôn khắp mặt Biện Bạch Hiền, tay cũng bắt đầu đưa ra phía sau không ngừng đưa vào giúp cậu khuếch trương. Biện Bạch Hiền đã thở hổn hển, ánh mắt giận dữ nhìn Phác Xán Liệt: "Anh là đồ chết tiệt không phải nói em ở trên sao?"

Phác Xán Liệt đắc ý cả mặt lại tỏ vẻ vô tội nói: "Em nhìn xem không phải bây giờ em đang ở trên sao?"

Biện Bạch Hiền há mồm định gào lên mắng anh, đã bị Phác Xán Liệt nhân cơ hội, bá đạo tiến tới mãnh liệt hôn xuống, lưỡi anh mãnh mẽ tiến vào chiếm đoạt lấy tất cả mọi thứ trong khoang miệng cậu.

Ôn nhu, từng điểm từng điểm làm người khác đi vào mê đạo.

Phác Xán Liệt ngừng hôn tay mới bắt đầu cởi áo của Bạch Hiền, lòng thầm nghĩ thỉnh thoảng thay đổi tư thế cũng rất thú vị nha, vợ anh muốn đảo chính ư? Không có cửa nào đâu! Biện Bạch Hiền trong cơn say tình chợt nghĩ giấc mơ đảo chính của cậu bao giờ mới thành công a???
---------------------------------------
Ngô Thế Huân kết thúc cuộc phỏng vấn đã là hai tiếng đồng hồ sau, trong lòng nhớ thương Lộc Hàm đang ở trên xe đợi, gia nhanh tốc độ ra xe chỉ hận không thể đi nhanh hơn được nữa.

Chỉ khổ thân cậu trợ lý vất vả chạy theo, đây là cái đạo lý gì a, ỷ chân dài bắt nạt chân ngắn sao....

Trên xe Lộc Hàm buồn chán hết nghịch điện thoại lại xem đồ đạc trên xe, một lúc sau mệt quá anh lăn ra ngủ. Anh ngủ không say, cảm thấy có tiếng mở cửa xe, dụi mắt hỏi: "Kết thúc rồi sao!"

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng lên xe đóng chặt cửa quay lại hỏi anh: "Chờ có sốt ruột không?"

"Cũng không sao!" Lộc Hàm vươn tay duỗi duỗi toàn thân hỏi: "Em đói không?"

Lộc Hàm vốn là định xuống xe mua đồ ăn cho Thế Huân, nhưng lại sợ bị phát hiện nên đến cuối cùng anh cũng không đi mua. Ngô Thế Huân nhìn thấy lúc Lộc Hàm vươn vai lộ ra cả vùng eo, lại nhớ đến chuyện tối qua, bất giác cười rất gian.

Cậu trợ lý đang lái xe, Ngô Thế Huân cố ý che mắt Lộc Hàm nói: "Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, đến nhà em sẽ gọi."

Lộc Hàm đã ngủ được một lúc, bỏ tay Thế Huân ra khỏi mắt mình không vừa ý nói: "Bây giờ anh không muốn ngủ!"

Ngô Thế Huân nghịch ngợm không buông tay tính trêu cho Lộc Hàm tức lên, thật là đã lâu rồi Lộc Hàm mới lại có cảm giác vừa giận vừa yêu thế này...

Cậu trợ lý lần trước vì bị Ngô Thế Huân trừng mắt doạ, đã tự hứa với lòng dù đằng sau có xảy ra chuyện gì cũng không được nhìn. Nhưng mà, ai có thể giải thích cho cậu, cái người ngồi đằng sau nghịch ngợm như một cậu nhóc kia có phải idol Ngô Thế Huân mà bao năm qua cậu làm việc cùng?
----------------------------------
Lại lần nữa bước vào nhà Ngô Thế Huân, cảm xúc của Lộc Hàm so với lần trước khác biệt rất nhiều, thận trọng tỏ ra mình vẫn bình thường, ngồi lên sô pha nghịch ngợm đống đồ trang trí, mũi cứ thế hít hà, mọi thứ ở đây đều mang mùi hương của Ngô Thế Huân, mãi một lúc anh mới quay lại nhìn Ngô Thế Huân an tâm cười nói: "Anh ở đâu, hay vẫn ở sô pha?"

Ngô Thế Huân để hành lý dựa vào sô pha, một mặt khẳng định nhìn Lộc Hàm nói: "Tất nhiên là ở chung với em!"

Lộc Hàm vốn dĩ với căn nhà của Ngô Thế Huân thập phần tò mò, bận bịu nhìn ngó lung tung, tuỳ tiện trả lời: "Không phải bây giờ đã ở chung rồi sao?"

Ngô Thế Huân nở nụ cười đầy thâm tình: "Nhưng em còn muốn ngủ chung nữa"

Lộc Hàm bất giác sờ eo của mình, tự hỏi tự trả lời: "Anh có thể từ chối sao?"

Đáp án đương nhiên là không thể, Ngô Thế Huân nhanh như một cơn gió đem hành lý của Lộc Hàm mang lên tầng rồi lại lập tức chạy xuống.

Lộc Hàm cảm thấy màn này giống như mình đã bị bắt về hang sói, dự toán sau này cứ không 3 hôm thì cũng 5 ngày eo sẽ lại đau,

Ngô Thế Huân rốt cuộc cũng có được tất cả mọi thứ thuộc về Lộc Hàm, tâm trạng rất vui tiến tới ngồi sát bên anh nói: "Đói rồi!"

"Anh cũng vậy!" Tuy là rất muốn nói để anh làm gì cho em ăn nhưng quả thật Lộc Hàm với chuyện bếp núc thật không có hứng thú.

"Vậy em đi nấu!" Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy thầm nghĩ nhất định không được để bảo bối nhà mình bị đói.

"Em cũng đâu biết nấu!" Lộc Hàm dựa vào sự hiểu biết của mình đối với cậu liền nói.

Ngô Thế Huân như thế mà lại trả lời: "Em biết mà lần trước còn đi quay chương trình ẩm thực" 

"Chương trình đó anh xem rồi..." Lộc Hàm đã xem qua Ngô Thế Huân nấu món mì rất kỳ quái, nghĩ đến điểm này không dám tin tưởng hỏi cậu: "Em không phải là định đi nấu mì đấy chứ?"

Ngô Thế Huân cạn lời, lúc đó là do quay chương trình ngẫu hứng nấu ra món mì như vậy, không ngờ lại bị Lộc Hàm xem rồi nhớ, thôi bỏ đi, coi như cảm kích anh lén lút xem chương trình của cậu, cậu sẽ không tính toán với anh.

"Sao vậy?" Lộc Hàm cho rằng Ngô Thế Huân đang nhớ cách nấu mì, giật mình sợ hãi anh là không muốn ăn mấy món kỳ lạ đâu. Ngô Thế Huân đứng dậy đi vào phòng bếp trước khi đi còn ném lại một câu: "Em chỉ định úp mì thôi!"

"Ồ ồ ồ" Lộc Hàm vui vẻ đi theo hỏi cậu: "Vị gì thế?"
-----------------------------------
Một lúc sau Lộc Hàm đã được ăn no mãn nguyện vỗ vỗ bụng, chủ động đi rửa bát.

Ngô Thế Huân vẫn còn lo lắng eo anh còn đau không cho anh rửa, ai dè anh lại dùng khuôn mặt vô cùng ngây thơ của mình nói với cậu xem anh vẫn còn mạnh lắm , bla bla các kiểu, thiếu chút nữa còn định so xem bắp tay ai to hơn với cậu, Ngô Thế Huân không dỗ được anh đành để anh tự làm.

Lộc Hàm rửa bát xong không thấy Thế Huân đâu, trực tiếp đi lên tầng, phòng ngủ cũng không thấy, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy hoá ra cậu đang tắm.

"Đang nghĩ gì sao?" Ngô Thế Huân tắm xong đi ra nhìn thấy Lộc Hàm đang ngồi ngây ngốc không hiểu nghĩ gì.

"Anh đang nghĩ xem xếp đồ ở đâu?" Lộc Hàm quay đầu nhìn cậu, quả thật mỹ nam tử bước ra từ phòng tắm chính là tuyệt cảnh, tóc còn ươn ướt xương quai xanh lấp ló, aaa sao lại hấp dẫn như vậy chứ!

"Để đâu ư?" Ngô Thế Huân nghĩ một lát, mở một cánh cửa bí mật, bên trong toàn là tủ quần áo giày dép cùng phụ kiện. Lộc Hàm cũng không thấy lạ, đều là idol, đồ tự mua cũng nhiều, đồ fans tặng cũng không ít, so với phòng đồ của Ngô Thế Huân, phòng đồ của anh còn khoa trương hơn. Ngô Thế Huân mở một cánh tủ bên trong đều là đồ cậu mặc thường ngày, hất hàm nói:"Để đây"

Lộc Hàm nghe thấy liền tự mình đem đống quần áo treo lên tủ, vừa treo vừa nói: "Mấy cái áo này của em cái nào anh cũng có 1 chiếc"

Ngô Thế Huân nhìn anh treo từng chiếc áo, đồ giống nhau nhiều như vậy, không phải vô tình mà là cố ý, có khi cậu đi mua đồ cứ mua mải miết lại mua thành kiểu dáng mà anh thích, không thì cũng là lên mạng xem anh mặc gì, hôm sau liền đi mua một cái giống vậy.

Lộc Hàm không mang theo nhiều quần áo rất nhanh đã treo hết lên, nhìn qua nhìn nhìn lại nhìn đến tủ đồ phụ kiện của Ngô Thế Huân, anh biết bây giờ cậu không thích đeo trang sức vòng vèo như ngày xưa cùng lắm là đeo đồng hồ thôi, đang định thử đeo đồng hồ của cậu anh lại nhìn thấy một thứ vô cùng thân thuộc.

Anh cầm lên đưa đến trước mặt Ngô Thế Huân hỏi: "Anh tưởng em đã vứt đi rồi?"

"Chẳng phải anh cũng chưa từng vứt sao?" Ngô Thế Huân hỏi ngược lại, ánh mắt dừng trên ngón tay đeo nhẫn của Lộc Hàm.

Lộc Hàm không nói gì liền đeo nhẫn cho Ngô Thế Huân "Bất kể lúc nào anh cũng đeo cả!"

Ngô Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm vuốt ve bàn tay anh nhẹ nhàng nói: "Em cũng không bao giờ tháo xuống nữa!"

Ánh mắt của Lộc Hàm loé sáng: "Được!"

Lộc Hàm về nước đã mấy năm, ngón tay đeo nhẫn luôn luôn đeo chiếc nhẫn kỉ niệm của hai người, có rất nhiều phóng viên đã từng phỏng đoán ý nghĩa của chiếc nhẫn, thậm chí có tin đồn là anh đang giấu diếm việc mình đã kết hôn, Lộc Hàm chỉ giải thích với báo giới rằng anh đeo nhẫn đã thành thói quen, sau đó lại có fasn hỏi nguồn gốc của chiếc nhẫn anh liền trả lời là mua ở Hàn Quốc. Anh chưa từng nói với ai chiếc nhẫn là do anh và Thế Huân lúc mới debut cùng mua một đôi nhẫn, anh mang theo một chiếc về Bắc Kinh, chiếc còn lại ở lại Seoul cùng cậu, bây giờ chủ nhân của đôi nhẫn đã quay về bên nhau, nhẫn cũng lại hợp thành đôi, không còn gì nuối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top