Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm hỏi đạo diễn Trần mới biết, SM sau khi ra tuyên cáo thế kia, ông cũng không dám hy vọng gì nữa, nhưng chỉ mấy ngày sau, lại chính là Ngô Thế Huân đã chủ động liên lạc với ông, nói cậu nhất định sẽ tham gia concert nhưng trong quá trình luyện tập thì không thể diễn tập cùng mọi người được, nên đã nhờ ông gửi clip dạy nhảy cho cậu.

Đạo diễn Trần lúc đó đã ngay lập tức bàn bạc với người phụ trách vũ đạo điều chỉnh lại toàn bộ concert, quay lại bài nhảy của một mình Ngô Thế Huân rồi chuyển cho cậu, như thế cho dù Ngô Thế Huân không thể đến kịp phối hợp nhảy với vũ đoàn, cũng có thể tự trình diễn những bài nhảy cá nhân.

Lộc Hàm nghe thấy thế khẽ khàng thở ra, lại càng muốn làm tốt vai trò hỗ trợ Ngô Thế Huân.

Trong lúc nói chuyện với đạo diễn Trần, Ngô Thế Huân ra ngoài nghe điện thoại, đạo diễn Trần hướng Lộc Hàm cười nói: "Thật tốt, cậu ấy may mắn, cậu cũng thật may mắn!"

"???" Lộc Hàm không hiểu sao tự nhiên đạo diễn Trần lại nói như thế.

Đạo diễn Trần sảng khoái nói: "Cậu ấy đến tham gia concert đa phần là để hoàn thành tâm nguyện cùng nhau biểu diễn trên cùng một sân khấu, tâm nguyện này cũng là vì cậu, là cậu ấy đối với cậu tình cảm sâu đậm, thế không phải là cậu may mắn sao? Nhưng mà cậu đối với cậu ấy cũng thật tốt, hai người là cùng may mắn trong cuộc đời này có thể gặp gỡ đối phương."

Lộc Hàm gật đầu, chỉ là có chút ngạc nhiên không ngờ đạo diễn Trần lại có thể hiểu thấu đáo như thế.

"Quan hệ của hai người cũng phải đợi vài năm nữa mới nên công khai, ngay bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp!" Đạo diễn Trần thật lòng nhắc nhở Lộc Hàm.

"Vâng, tôi biết!" Lộc Hàm cũng biết tình hình hiện tại cũng không phải thời điểm nên công khai.

Đều là quan hệ thân quen, đạo diễn Trần lại nói thêm: "Gia đình hai cậu thì thế nào? Nếu như được gia đình ủng hộ, áp lực của hai cậu cũng sẽ ít đi!"

"Bố mẹ cậu ấy từ sớm đã biết rồi, cũng không nói gì, chỉ là bố mẹ tôi vẫn còn đang giấu!" Lộc Hàm nghĩ lại bố mẹ anh vẫn chưa biết chuyện tình cảm của anh và Ngô Thế Huân, lúc nào Lộc Hàm cũng cảm thấy bất an.

"Tìm cơ hội mà thành thật đi, cũng không thể giấu mãi được, đúng không?" Đạo diễn Trần nhìn thấy hai người bọn họ là một lòng một dạ thương yêu đối phương, ắt hẳn gia đình nếu hiểu chuyện cũng sẽ không ngăn cấm.

"Tôi luôn có suy nghĩ muốn thành thật với gia đình, nhưng lúc nào Thế Huân cũng nói chưa vội." Lộc Hàm vuốt tóc mình nói.

"Cậu ấy là muốn bảo vệ cậu!" Đạo diễn Trần nhìn Lộc Hàm cười, rồi lại chuyển sang giọng khác nói: "Nhưng mà, cậu sao lại nghe lời cậu ấy như vậy, cậu ấy không cho nói thì cậu không nói!"

A? Lộc Hàm giật mình, chủ đề nói chuyện đổi cũng thật nhanh a!!!

Cũng may Ngô Thế Huân đã nghe xong điện thoại quay về phòng, nhìn thấy dáng vẻ Lộc Hàm đang ngây ngô, nhăn mày lại nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"

Lộc Hàm cười ngốc lắc lắc đầu.

Ngô Thế Huân lúc nãy ở bên ngoài nghe điện thoại, lão Cao đưa cho cậu một túi giấy nói là gà rán của đạo diễn Trần. Lộc Hàm ngửi thấy mùi thơm liền mở ra, cầm một cái cánh gà lên, bắt đầu gặm, Ngô Thế Huân mở giúp anh một lon coca, đạo diễn Trần nhìn nhất cử nhất động của hai người đều là những người yêu nhau, đã hiểu rõ thói quen của đối phương qua nhiều năm, thật tâm ông rất vui cho bọn họ.

Lộc Hàm mời đạo diễn Trần ăn, đạo diễn Trần lại nói vị ở nhà kia của ông dạo này ham mê việc ăn uống dinh dưỡng, không cho ông ăn uống đồ dầu mỡ, bị vợ quản chặt không dám trộm ăn.

Lộc Hàm vẫn là lần đầu tiên nghe đến vị ở nhà kia của đạo diễn Trần, tự khắc hỏi thăm vài câu, đột nhiên thấy Ngô Thế Huân cúi xuống, anh liền hỏi: "Sao vậy?"

Ngô Thế Huân không ngẩng đầu lên nói: "Dây giày anh bị tuột."

"Ô?" Lộc Hàm cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, định bỏ cánh gà đang ăn ra cúi xuống thắt lại dây giày.

"Đừng cử động, anh cứ ăn đi!" Ngô Thế Huân ngăn Lộc Hàm lại, trực tiếp cúi xuống giúp anh thắt dây giày.

Đạo diễn Trần nhìn thấy màn này, trong chốc lát cảm thấy bản thân ông ngồi cũng không vững, hai đứa trẻ này thể hiện yêu đương cũng nồng nhiệt quá, bảo sao lão Cao suốt ngày trợn hết cả mắt lên, mặt không biểu cảm.

Thắt dây giày xong, Ngô Thế Huân thuận tay chỉnh giúp Lộc Hàm ống quần mới ngồi lên ghế.

"Cảm ơn!" Lộc Hàm cười đặc biệt ngọt ngào, ánh mắt cũng thật mơ màng.

Ngô Thế Huân lấy khăn giấy lau sốt còn dính trên miệng Lộc Hàm nói: "Giả vờ khách khí làm gì, ăn mau đi, lát nữa phải diễn tập chính thức đấy!"

Lộc Hàm gật đầu, lại cầm cánh gà lên gặm tiếp.

Trước khi diễn ra buổi diễn tập chính thức, vì có việc nên đạo diễn Trần đã đi trước, trước khi đi còn dặn hôm tổng duyệt ông nhất định sẽ có mặt ở hiện trường.

Thời gian chuẩn bị cho concert khoảng hai tháng rưỡi, từ đầu đến cuối chỉ chạy tổng duyệt hai lần, mọi người đều rất mệt.

Trong concert ngoài phần trình diễn của Ngô Thế Huân và khách mời, còn lại đều là phần biểu diễn của Lộc Hàm hát hoặc nhảy, thể lực của anh có chút không theo kịp, đang ngồi dưới đất thở phì phò, bên chân để một chai nước.

Ngô Thế Huân nhảy ở phần thứ ba của concert, không những không sắp xếp phần hát cho cậu mà hơn nữa các bài nhảy cũng được xếp khá cách, thoải mái hơn Lộc Hàm nhiều, lúc này Ngô Thế Huân cũng ngồi bên cạnh Lộc Hàm, giúp anh xoa bóp cổ.

Người trong vũ đoàn nhìn thấy cảnh kia, cũng không ai cảm thấy cần nói gì, càng không đi truy hỏi hai người có quan hệ gì.

Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, lại luyện tập thêm một lần, lúc kết thúc Lộc Hàm đã mệt nhoài, quần áo đều thấm đẫm mồ hôi.

Ngô Thế Huân không để cho Lộc Hàm ngồi xuống ngay, cậu sợ anh bị chuột rút, Lộc Hàm mệt đến mức không muốn động đậy, đành nằm xoài ra sàn, không ngừng điều chỉnh lại hô hấp.

Ngô Thế Huân mát xa cho anh từ vai lên, vừa vặn chạm đến trán, toàn là mồ hôi còn hơi lành lạnh.

"Lúc trước cũng vậy sao?" Ngô Thế Huân thương cho thể lực của Lộc Hàm vốn không thể chịu đựng nhiều công việc cùng lúc như vậy, "Lúc diễn ra concert của anh?"

"Ừ!" Lộc Hàm lười lười dùng giọng mũi trả lời.

"Quá vất vả rồi!" Ngô Thế Huân nghiêng đầu qua, lau mồ hôi vã ra như tắm giúp Lộc Hàm.

"Chỉ mệt thôi!" Lộc Hàm cười một tiếng: "Nhưng mà lần này không mệt, vì có em ở đây!"

Ngô Thế Huân mỉm cười: "Vậy hãy dựa dẫm thêm vào em đi!"

Tình hình hiện tại là tin tức Ngô Thế Huân tham gia concert vẫn ở trong vòng bí mật, đạo diễn Trần cũng không muốn công bố trước, dù sao trong concert Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiện mới là mang đến sự bất ngờ cho fans.

Sau khi việc chạy thử concert kết thúc, người hướng dẫn vũ đạo đến nói chuyện với Ngô Thế Huân, muốn điều chỉnh lại trình tự biểu diễn của cậu, vốn là ở đoạn thứ hai mới nhảy nay thêm vào một đoạn sẽ cùng Lộc Hàm đấu nhảy.

Ngô Thế Huân không có ý kiến gì, dù sao cậu cũng đã học rất nhiều.

Người hướng dẫn vũ đạo xác định xong trình tự thì rời đi, cả quá trình đều vô tình nhìn Lộc Hàm đang dựa vào lưng Ngô Thế Huân.

Chính anh cũng cảm thấy, mình tốt nhất không nên biết quá nhiều.

"Haizz, em không định hát thật à!" Lộc Hàm kéo tay Ngô Thế Huân.

"Không hát đâu, để phần anh!" Ngô Thế Huân chỉ cho mình là khách mời, cậu vẫn là chờ mong những phần biểu diễn bùng nổ của Lộc Hàm trên sân khấu.

"Hay là chúng ta hát chung một bài?" Lộc Hàm phấn khích đề nghị.

"Hát bài gì?" Ngô Thế Huân nghiêng mặt hỏi anh.

Không đợi Lộc Hàm trả lời, lão Cao đi qua liền nói chen vào: "Hai người thì có thể hát được bài gì, thôi thì hát "Hôm nay anh phải gả cho em đi!"
( Bài gốc 今天你要嫁给我- Hôm nay em phải gả cho anh :)))

Ngô Thế Huân âm thầm gật đầu, cảm thấy ý kiến đó không tồi chút nào.

Lộc Hàm lại thẹn thùng đỏ mặt.

Lúc về đến nhà đã là 3h sáng.

Ngô Thế Huân tắm rửa xong quay ra, Lộc Hàm đã ngủ rồi, thời gian này tập luyện cho concert quá vất vả, nghĩ đến thế, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đắp lại chăn cho anh.

Ngủ ngon.

Sáng hôm sau, cho dù buồn ngủ đến không thể mở mắt, Lộc Hàm vẫn gắng gượng ngồi dậy.

"Hay là anh không đi nữa, ngủ thêm một lát!" Ngô Thế Huân nhìn thấy anh ăn sáng mà mắt vẫn lờ đờ, còn ngáp liên tục, thật là không thể nhịn được nữa mới nói.

Lộc Hàm lắc đầu nói: "Anh cùng em đi, chọn sẽ nhanh hơn!"

Phục trang của concert từ sớm đã được chuẩn bị, lúc đó vẫn không biết Ngô Thế Huân sẽ đến, cho nên không chuẩn bị phần của cậu, lần này là Lộc Hàm đi cùng Ngô Thế Huân chọn trang phục.

"Buổi chiều vẫn phải luyện tập, anh có chống đỡ nổi không?" Ngô Thế Huân chầm chậm chia quả trứng luộc trong bát.

"Chắc vẫn được!" Lộc Hàm uống một ngụm sữa nói: "Ngày mai, buổi chiều sẽ đến nơi diễn ra concert tổng duyệt."

"Không vấn đề gì, anh giỏi như vậy mà!" Ngô Thế Huân đưa nửa quả trứng đã chia sang bát của Lộc Hàm.

"Ừ..." Tự nhiên được Ngô Thế Huân khen ngợi, Lộc Hàm cười tươi đến vành mắt cong cong.

Lần này trang phục của concert đều là do đạo diễn Trần sắp xếp, có rất nhiều hãng lớn muốn tài trợ, tất cả đều đặt ở phòng tạo mẫu, Ngô Thế Huân chọn quần áo rất nhanh, nhìn quét qua một lượt rồi chọn lấy vài bộ rồi đi đến phòng thay đồ thử, lúc trước đạo diễn Trần đã dặn dò nhân viên để Ngô Thế Huân lấy ba bộ, người phụ trách trang phục và đạo diễn Trần là người quen biết, lúc Ngô Thế Huân đi thử trang phục ở bên ngoài cùng Lộc Hàm nói chuyện.

Hơn một tiếng sau đã chọn xong trang phục, nhân viên tổ trang phục còn gợi ý cho Ngô Thế Huân một bộ đồ đôi với Lộc Hàm, nói là Lộc Hàm đã chọn bộ này, Ngô Thế Huân suy nghĩ một lát, vẫn là không chọn, chỉ chọn hai bộ na ná.

Chọn xong trang phục, hai người cùng đi đến phòng tập.

Cách thời gian tập luyện buổi chiều vẫn còn một lúc, Lộc Hàm ở phòng nghỉ buồn ngủ không chịu nổi, ngáp lên ngáp xuống.

Ngô Thế Huân vuốt tóc anh nói: "Buồn ngủ quá thì nằm nghỉ một lát!"

Lộc Hàm gật đầu, nằm xuống sô pha.

Ngô Thế Huân cởi áo khoác ngoài đắp lên người anh, ngồi ở cạnh bên thấy anh ngủ rồi mới đi ra ngoài, không biết đã ngủ bao lâu, Lộc Hàm bị tiếng ồn ngoài cửa làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn căn phòng một lượt không thấy Ngô Thế Huân, nghi hoặc ngồi dậy, đi ra bên ngoài.

Phòng tập đã có mấy người đến, mỗi người đang tự luyện tập, Ngô Thế Huân ở giữa, đang nhìn về camera, nghiêm túc thực hiện từng động tác.

Lộc Hàm nhìn thấy bóng lưng Ngô Thế Huân, tự nhiên cảm thấy mình đang được nhìn thấy cảnh đẹp nhất thế gian.

"Lộc Hàm, cậu không chăm chỉ bằng Thế Huân rồi!" Một người quen với Lộc Hàm nhìn thấy anh đứng ngẩn ra ở cửa, cất tiếng trêu đùa.

"Ừ...đúng vậy!" Lộc Hàm cười

Ngô Thế Huân dừng lại động tác, nhìn về phía Lộc Hàm nói: "Còn buồn ngủ không?"

Lộc Hàm lắc đầu.

"Vậy...cố lên!" Ngô Thế Huân chớp chớp mắt, chọc cho Lộc Hàm cười.

Sau đó liền tù tì tập luyện suốt hai tiếng, Lộc Hàm cả thân toàn mồ hôi, lúc uống nước Ngô Thế Huân ở bên giúp anh lau mồ hôi trên trán.

Hôm sau tại địa điểm chính thức diễn ra concert, lần concert này toàn bộ thiết bị âm thanh ánh sáng đều của nước ngoài, lúc tổng duyệt hiệu quả vô cùng tốt, Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đội mũ lưỡi trai cùng kiểu, vì để giữ bí mật, Ngô Thế Huân vẫn đeo khẩu trang, đạo diễn Trần đã từng nói sẽ đến xem tổng duyệt, nhưng lúc ông đến được nơi chương trình cũng đã chạy được một nửa.

Lộc Hàm ở trên sân khấu đang hát một bản tình ca, Ngô Thế Huân đứng ở dưới sân khấu, đạo diễn Trần đứng ở bên cạnh cậu nói: "Tôi đoán ra bài hát kia là dành cho cậu!"

Ngô Thế Huân hơi kéo khẩu trang xuống nói: "Vâng, việc này nhất định là do Lộc Hàm nhà tôi sắp xếp rồi!"

Đạo diễn Trần cạn lời, đúng là những người đang yêu mặt thường dày mà!

Những nốt nhạc nhẹ nhàng bay bay, giọng hát ngọt ngào của Lộc Hàm cất lên.

Tương lai vẫn còn dài, chúng ta vẫn cùng nhau nhiều năm như thế, sự nồng nhiệt của tuổi trẻ, cuối cùng vẫn là em được khắc lên trái tim anh, ánh sáng trong đôi mắt em, ẩn giấu hàng ngàn vì sao khiến anh không thể quay đầu, chỉ muốn tiến lên phía trước cùng em...

Hiện trường và phòng tập đúng là vẫn có sự cách biệt rất lớn, mọi người đều nỗ lực không ngừng luyện tập cùng điều chỉnh, xác định những trình tự cuối cùng và thời gian biểu diễn của khách mời, Lộc Hàm hy vọng lần concert này mọi thứ sẽ đều hoàn hảo, không có điểm sai sót nào, không ngừng tập đi tập lại, lúc đạt được kết quả mong muốn nhất cũng đã là 3h sáng, tất cả mọi người đều mệt đến mức không thể nói nổi, vừa kết thúc mọi người đều tự động rời đi, Lộc Hàm ngồi ở trên sân khấu có chút không nỡ.

Ngô Thế Huân nhìn khắp một lượt, thấy không còn ai mới đi từ phía khán giả bước lên sân khấu, ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm nói: "Không đi sao?"

"Ngồi một lát đi, hiếm khi ở cùng nhau tại một nơi như vậy!" Lộc Hàm bỏ mũ của mình xuống.

"Cũng đúng!" Ngô Thế Huân cũng bỏ mũ của mình xuống nói: "Ngày mai, em sẽ ở nơi này nhìn thấy anh toả sáng rực rỡ!"

Lộc Hàm nghiêng mặt qua nhìn Ngô Thế Huân nói: "Sao thế? Có phải cảm giác rất ngưỡng mộ anh không?"

"Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!" Ngô Thế Huân ôn nhu gật đầu: "Còn là quá yêu anh nữa!"

Lộc Hàm nghe thấy Ngô Thế Huân nói thế cười thật vui vẻ.

Lão Cao vừa về đến nhìn thấy hai người kia ngồi ở giữa sân khấu, không biết nói chuyện gì, nhất là Lộc Hàm, cười đến híp cả mắt, một chút phong thái ảnh đế cùng không còn.

Lão Cao để cái túi giấy trước mặt hai người, rồi biết ý đi luôn.

"Là cái gì vậy!" Lộc Hàm nói xong, nhìn sang đã thấy Ngô Thế Huân lôi từ trong túi ra một lon bia, rồi dùng một tay mở nắp bia.

Ngô Thế Huân đưa cho Lộc Hàm cầm lon bia mới mở, còn tự mình mở một lon khác, rồi cụng nhẹ vào lon của Lộc Hàm nói: "Anh nói xem hiếm có phải không?"

Lộc Hàm uống một hụm bia, lại nhìn về phía vị trí khán giả trống trơn nói: "Cảm giác không chân thật, thật không ngờ, anh thật sự có cơ hội lại được biểu diễn cùng em, cùng nhau đứng trên một sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ."

Ngô Thế Huân trầm lặng uống bia, lắng nghe Lộc Hàm nói.

"Có lúc anh từng rất nhớ đội hình 12 người ngày trước của chúng ta, lúc đó thật tốt biết bao!" Nói một hồi, Lộc Hàm cảm thấy có chút bi thương: "Tuy là cũng có lúc ồn ào cãi nhau, nhưng toàn thân đều tràn đầy năng lượng, không giống như bây giờ, có được nhiều mà mất đi cũng nhiều quá, tương lai thì mơ hồ không rõ!"

Ngô Thế Huân đột nhiên che mắt Lộc Hàm, thanh âm ấm áp nói: "Đừng nghĩ đên chuyện quá khứ nữa, anh chỉ cần biết rõ, tương lai của anh có em là đủ rồi!"

"Ừ, anh biết!" Lộc Hàm bỏ tay Ngô Thế Huân đang che mắt mình xuống, nắm tay cậu thật chặt.

Cảnh sắc như hiện nay, đúng như Lộc Hàm nói thật khó khăn lắm mới lại có được, ngồi một lúc lâu, Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ trên tay, liền đứng dậy, giơ tay về phía Lộc Hàm nói: "Chúng ta về nhà thôi!"

Ánh sáng trên sân khấu vừa vặn chiếu lên người Ngô Thế Huân, trong khoảnh khắc đó toàn bộ thân người Ngô Thế Huân đều toả ra ánh sáng rực rỡ, Lộc Hàm thừa nhận, anh bị trầm mê rồi, chậm chạp mới đưa tay ra cho Ngô Thế Huân, cậu dùng sức kéo anh đứng dậy, lại còn thuận tay phủi phủi mông anh, vốn chẳng bị dính tí bụi nào.

Vừa ra khỏi sân vận động, Lộc Hàm nhìn thấy gần đấy có một cái cầu thang, bèn kéo theo Ngô Thế Huân bắt cậu chụp ảnh cho để anh đăng weibo chia sẻ cảm xúc lúc này.

Ngô Thế Huân là tiểu hoàng tử thích đi du lịch trong truyền thuyết, chụp ảnh rất chuyên nghiệp, cậu còn chỉ đạo Lộc Hàm ngồi trên cầu thang, còn tự mình cầm điện thoại chụp.

"Chụp anh công một chút!" Lộc Hàm chỉnh lại mũ của mình nói.

Đã gần 4h sáng, ngoại trừ bọn họ cũng không còn ai khác, có thể là nhờ hiệu quả của bóng đêm, bức ảnh Lộc Hàm trong đêm tối ngồi trên cầu thang khí chất công vô cùng nhiều.

Lộc Hàm mở album ảnh ra xem, vô cùng hài lòng lập tức đăng weibo.

Hẹn gặp ở concert!

Dường như không ai để ý ra hiệu ứng ảnh lần này không giống các lần trước, cái kiểu hiệu ứng đen trắng này vốn luôn là style yêu thích của Ngô Thế Huân.

Hôm diễn ra concert, Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đến trước để chuẩn bị, tóc của Lộc Hàm nhuộm thành màu xám ánh bạc, lại còn kẻ mắt, mang theo cái vẻ quyến rũ hơn ngày thường rất nhiều.

Ngô Thế Huân thì nhuộm tóc màu vàng, còn cắt ngắn một đoạn.

Tin tức Ngô Thế Huân sẽ có mặt trong concert vẫn còn được giấu, lúc fans đến sân vận động, bọn họ vẫn không biết rằng sẽ có bất ngờ cực lớn đang đợi mình.

Lúc trước khi lên sân khấu, tất cả mọi người đứng quây lại thành hình tròn, cùng giơ tay ra hô vang cố lên, động viên tinh thần nhau, Ngô Thế Huân tranh thủ lúc nhiều người hỗn loạn, nắm nhẹ lấy tay Lộc Hàm.

Lúc đồng hồ đếm ngược, ở trong hậu đài đều nghe thấy tiếng gọi của fans, Lộc Hàm cùng vũ đoàn đều đang bước về phía sân khấu, suốt dọc hành lang ra sân khấu nhân viên tổ chức đều xếp một hàng hoa lan, trong mùi hương hoa lan thanh khiết, anh nghe được tiếng gọi Lộc Hàm.

"Ơi?" Lộc Hàm quay đầu lại, Ngô Thế Huân đang đứng trước cử phòng nghỉ.

"Lát nữa trên sân khấu gặp nhau nhé!" Ngô Thế Huân ánh mắt thâm tình nhìn anh nói.

Lộc Hàm trịnh trọng gật đầu: "Lát nữa gặp!"

Ngô Thế Huân đứng trước cửa phòng nghỉ, không lâu sau đó nghe được những tiếng hét mạnh mẽ vang lên, đoán được chắc Lộc Hàm đã lên sân khấu rồi!

"Chúng ta chờ một lát rồi cùng đi!" Bị Lộc Hàm giao nhiệm vụ ở lại cùng với Ngô Thế Huân, lão Cao nhìn đồng hồ nhắc nhở cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Ngô Thế Huân gật đầu, cầm lấy hình xăm của Lộc Hàm (LH7) dán ra sau tai.

Lão Cao trong khoảnh khắc đó cảm thấy toàn thân cứng đờ, Ngô Thế Huân như thế kia là muốn dùng đại chiêu a, dám dán hình xăm độc quyền của Lộc Hàm lên tai, quả nhiên là muốn công khai ngầm rồi!

"Như thế có không ổn không?" Lão Cao sợ một lát nữa thôi hàng nghìn fans dưới sân khấu kia sẽ không chịu nổi.

"Dán cũng dán rồi!" Ngô Thế Huân mặc kệ tất cả nhẹ nhàng gỡ lớp giấy dán, chỉ còn lại hình xăm LH7 màu đen trên tai.

"Hơn nữa, tôi chính là muốn nói cho tất cả biết rằng, tôi là của anh ấy!"

"..."

Điện thoại đặt ở một bên đột nhiên reo lên, là số điện thoại quen thuộc, Ngô Thế Huân mặt không biểu tình là muốn nghe, trước khi cùng lão Cao đi ra còn tự mình tắt máy.

Tuy rằng thời gian chuẩn bị concert gấp gáp, nhưng hiệu quả vẫn là rất cao, lúc Lộc Hàm nhảy xong đoạn mở đầu, cởi bỏ áo khoác ngoài, tiếp theo vừa nhảy vừa hát, Ngô Thế Huân sẽ xuất hiện ở bài thứ ba, mặc giống Lộc Hàm, trên sân khấu sắp xếp một cái kính, hai người đứng cách tấm kính nhưng động tác nhảy lại hoàn toàn giống nhau.

Fans nhìn thấy từ trong bóng tối Ngô Thế Huân xuất hiện, trong phút chốc không thể tin nổi vào mắt mình, phải đợi đến khi camera quay được chính mặt Ngô Thế Huân, tất cả mới ồ lên kinh ngạc cùng vui sướng hét vang tên cậu.

Đoạn nhảy đôi này không dài, Ngô Thế Huân nhảy xong liền lập tức lui vào hậu đài.
  
Lộc Hàm nhảy xong lại cởi thêm một lớp áo, lúc này chỉ còn lại một cái áo phông trên người, anh điều chỉnh lại nhịp thở mới bật mic lên nói với fans: "Ngạc nhiên không?"

Có rất nhiều fans lúc này đã khóc như mưa vẫn hét vang lên: "Ngạc nhiên!!!"

Lộc Hàm nhìn xuống dưới sân khấu, trong tay fans đều là lightstick đại diện của anh, biển đại dương màu vàng, ngồi ở hàng đầu tiên là đạo diễn Trần cùng những người bạn ông mời tới, Lộc Hàm đột nhiên mỉm cười nói: "Tôi cũng rất ngạc nhiên!"

Câu nói này lại làm fans thêm phần kích động.

Nửa tiếng sau, Lộc Hàm theo trình tự chương trình lui về hậu đài thay trang phục, trước khi lui xuống anh đứng ở trên sân khấu nói với fans: "Tôi phải đi thay trang phục, hay là các bạn gọi tên Ngô Thế Huân, để cậu ấy xuất hiện có được không?"

Mới bắt đầu chỉ có một ít người gọi loạn tên Ngô Thế Huân, sau đó dường như là hàng nghìn người cùng nhau đồng thanh gọi tên cậu, ánh sáng màu vàng trên cây lightstick cũng được giơ theo nhịp điệu.

Lộc Hàm tự nhiên cảm thấy rất cảm động, thấy sân khấu dưới kia có bao người gọi tên Ngô Thế Huân, anh cười rất vui vẻ, thầm nghĩ.

Em nhìn xem, đây chính là vinh quang của chúng ta.

Hai người ăn ý đến nỗi một người xuống sân khấu, một người lên sân khấu, lúc đi ngang nhau vai còn chạm nhẹ, hơn nữa còn nắm lấy tay nhau.

Lúc thay quần áo, Lộc Hàm cũng vẫn còn nghe rất rõ tiếng fans gào thét tên Ngô Thế Huân.
Rồi sau đó tiếng nhạc vang lên, anh liền nghĩ, Ngô Thế Huân của anh lúc này nhất định vô cùng tự tin, vô cùng anh tuấn.

Thay trang phục với tốc độ thần tốc, cũng kịp lúc màn độc diễn của Ngô Thế Huân kết thúc, hai người bắt đầu bài nhảy đôi trên sân khấu, Ngô Thế Huân đã vô cùng hoà mình vào không khí trên sân khấu, cậu cũng cởi áo khoác tuỳ tiện vứt một bên, còn cởi bỏ hai cái cúc áo của sơ mi.

Trong lòng Lộc Hàm thầm mắng cái tên kia trước con mắt hàng nghìn người mà dám làm trò câu dẫn.

Lúc hoàn thành bài nhảy đối nhau, hai người lại cùng nhảy chung một bài.

Kết thúc bài nhảy, Ngô Thế Huân lại phải lập tức xuống sân khấu, lúc này Ngô Thế Huân ở sân khấu thất thần một lúc, camera vẫn luôn bám sát cậu, ánh mắt của fans đã nhìn thấy hình xăm phía sau tai của Ngô Thế Huân, tuy nhìn không rõ nhưng lờ mờ đoán được rất giống ký hiệu đặc biệt của Lộc Hàm LH7.

Lộc Hàm đứng trên sân khấu, hát bài hát tuyên truyền phim "Vô thanh giả".

Anh không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể đi theo con đường em đã đi, cảnh sắc tuy u ám, câu chuyện đã kết thúc theo sự sắp đặt của vận mệnh, tuy rằng khác biệt, nhưng ngoài em ra ai có thể có cùng cảm giác với anh?

Ngô Thế Huân ở hậu đài, dựa vào tường mỉm cười, người trang điểm bên cạnh không hiểu, chỉ có thể chờ cậu để trang điểm lại.

Điệu nhảy thứ ba của Ngô Thế Huân kết thúc, đơn giản trang điểm lại, cậu cầm lấy mũ trực tiếp chạy về phía khán giả ngồi, đạo diễn Trần cũng dự liệu cậu sẽ làm như vậy, nên đã dành trước một vị trí, tiếng hét vang của fans lại vang lên, trên sân khấu lúc này Lộc Hàm đang hát, hào quang toả rực rỡ.

Lộc Hàm ở trên sân khấu là Lộc Hàm mê người nhất, Lộc Hàm, cho dù là lúc trước hay sau này, anh luôn là niềm tự hào của em, những bạn fans đứng ở phía trước vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi lẫn trong vị trí khán giả, bèn rút điện thoại chụp ảnh cậu, trong khi concert diễn ra, đã có người up lên weibo.

Thật không ngờ Ngô Thế Huân cũng đến. Hạnh phúc đến chết mất thôi!

Không còn nghi ngờ gì nữa, weibo lại nổ tung, Lộc Hàm, Ngô Thế Huân, Huân Lộc, Vô thanh giả, từng từ ngữ liên quan đến hai người đều lên top search, lại luôn trong tình trạng "bạo nổ"

Lần thay trang phục thứ hai của Lộc Hàm, người biểu diễn là một khách mời, fans đều tưởng Ngô Thế Huân chỉ nhảy có hai đoạn, cảm thấy thật tiếc nuối.

Thay quần áo xong, Lộc Hàm lại hát Endless love.

Lão Cao trốn ở bên cạnh Ngô Thế Huân, nhắc cậu đừng làm lỡ việc đi thay trang phục.

Ngô Thế Huân gật đầu.

Lúc muốn đứng dậy, lại nghe nhạc nổi lên, hoài nghi một chút, lại ngồi xuống.

Lão Cao nhìn lên sân khấu. "Huân chương"?
(Bài Medals của Lộc Hàm)

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Dưới sân khấu có rất nhiều fans hát cùng Lộc Hàm, tất cả đều không phát hiện, lần này hát ca khúc này Lộc Hàm có biết bao kiên định.

Có thêm rất nhiều rất nhiều năng lượng vượt qua đầu sóng ngọn gió.

Hát đến cuối cùng, Lộc Hàm bước về phía Ngô Thế Huân, vừa đúng lúc hát đến câu: "Bất luận con đường phía trước có dài như thế nào, tôi cũng sẽ vững bước, mang theo huân chương của tôi."

Không giống những lần trước, lần này Lộc Hàm hát nhấn rất mạnh vào chữ "Huân", lúc hát, Lộc Hàm nhìn chằm chằm vè phía Ngô Thế Huân, mày Ngô Thế Huân hơi hơi động, chỉ có ở hiện trường mới hiểu được tấm lòng của Lộc Hàm khi hát bài này, đây là tình ca Lộc Hàm dành cho Ngô Thế Huân.

Nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt của Ngô Thế Huân hơi long lanh nước, lúc này cậu mới đứng dậy rời đi, còn nhẹ nhàng lấy tay dụi mắt.

Điệu nhảy thứ ba của Ngô Thế Huân được phát trên nền nhạc Promises của Lộc Hàm, trên sấn khấu chỉ chiếu hai ngọn đèn, một ngọn đèn chiếu xuống Lộc Hàm, anh đang cúi đầu cất lên những tiếng hát đầu tiên.

Một ngọn đèn chiếu xuống Ngô Thế Huân, tóc vàng kim, sơ mi trắng, cùng hoà mình nhảy theo giai điệu của âm nhạc, khoảng cách của hai người không xa không gần...

Nhảy xong Ngô Thế Huân lại thay bộ trang phục với áo khoác da màu đen, không biết ai để một cái lightstick ở chỗ ghế ngồi của cậu, Ngô Thế Huân bèn cầm lên nghiên cứu xem dùng như thế nào.

Trên sân khấu là vị khách cuối cùng đang biểu diễn, concert lúc này cũng diễn ra được hơn hai tiếng, cũng sắp đến lúc kết thúc khi vị khách cuối cùng biểu diễn xong, Lộc Hàm cầm lấy microphone đột nhiên nói: "Hôm nay là ngày bao nhiêu a?"

Fans đứng phía dưới đồng thanh hô: "Mùng 10."

"Vậy...qua hai ngày nữa là sinh nhât của ai?" Lộc Hàm vừa uống nước vừa nói.

Ngập ngừng một vài giây, phía dưới fans mới hét  ầm lên: "Ngô Thế Huân"

"Ồ!!!" Lộc Hàm cười thần bí nói tiếp: "Vậy các bạn hãy gọi cậu ấy lên sân khấu đi!"

Fans còn gì mong mỏi hơn điều đó, lại gọi tên Ngô Thế Huân rầm rầm.

Ngô Thế Huân nghi hoặc nhìn đạo diễn Trần, đây là chuyện gì? Trong trình tự chương trình không có đoạn này?

Đạo diễn Trần xua xua tay, ý chỉ cậu mau lên sân khấu đi.

Không hiểu là chuyện gì, Ngô Thế Huân vẫn trực tiếp bước lên sân khấu, trên tay vẫn cầm lightstick của Lộc Hàm.

Lộc Hàm đưa cho Ngô Thế Huân một cái microphone rồi nói: "Chào hỏi trước đã nhỉ?"

"Ừ!" Ngô Thế Huân nhìn xuống phía dưới một lượt, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn nói: "Xin chào các bạn, tôi là Ngô Thế Huân."

"Hôm nay có vui không?" Lộc Hàm đột nhiên hỏi.

"Vui lắm!" Ngô Thế Huân cười cười để xem anh định làm gì.

"Ngày kia là sinh nhật của em!" Lộc Hàm cố ý nhìn về phía sau sân khấu: "Em có biết không?"

"Biết chứ!" Ngô Thế Huân nhìn xuống phía dưới cũng không thấy bóng dáng đạo diễn Trần đâu.

"Vậy đối với chuyện lại già đi một tuổi em có gì muốn nói?"

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, cực kì thâm tình nói: "Chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình."

Lộc Hàm lại hỏi: "Thế ước nguyện sinh nhật thì sao?"

Nguyện ước của Ngô Thế Huân đều liên quan đến Lộc Hàm, không dám nói.

"Em biết không? Việc này là do đạo diễn Trần đặc biệt sắp xếp cho em đó!" Lộc Hàm đột nhiên lùi một bước nói: "Chúc mừng sinh nhật, Ngô Thế Huân!"

Lúc này trên sân khấu, nhân viên hậu đài đẩy đang đẩy bánh sinh nhật đi ra, đi cùng còn có đạo diễn Trần.

Ngô Thế Huân không kịp phản ứng, ngây ngốc vài giây.

"Đặc biệt sắp xếp đó!" Đạo diễn Trần vừa lên sân khấu đã nói.

Ngày tổ chức concert gần ngày sinh nhật của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đã đi nói chuyện riêng với đạo diễn Trần muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ngay hôm tổ chức concert, đạo diễn Trần không có ý kiến, để mặc hai người thể hiện tình cảm đi.

Sự việc này là giấu Ngô Thế Huân mà tiến hành, từ đầu đến cuối, đều là Lộc Hàm muốn dành bất ngờ cho cậu, Ngô Thế Huân thật sự đã bị Lộc Hàm làm ngạc nhiên, cậu nhìn Lộc Hàm, nhìn đạo diễn Trần, rồi lại nhìn xuống sân khấu, không biết nói gì.

Lộc Hàm nhìn về phía fans dưới sân khấu nói: "Mọi người cùng hô chúc mừng sinh nhật cậu ấy có được không?"

Fans cũng phối hợp vô cùng ăn ý, đồng thanh hét lên: "Ngô Thế Huân sinh nhật vui vẻ!"

Ngô Thế Huân, sinh nhật vui vẻ.

Ngô Thế Huân, sinh nhật vui vẻ.

...
Ngô Thế Huân cau mày, cố gắng áp chế nước mắt đã vòng quanh hốc mắt.

Lộc Hàm cũng chẳng khá hơn Ngô Thế Huân là mấy, nghe mãi nghe mãi mắt cũng đỏ hoe.

"Sinh nhật của Lộc Hàm cũng sắp đến rồi, các bạn hay là cũng chúc cậu ấy luôn nhé!" Đạo điẽn Trần đề nghị.

Fans lại hét lớn, Lộc Hàm, sinh nhật vui vẻ.

Lộc Hàm, sinh nhật vui vẻ.

Cuối cùng tất cả đều đồng thanh hét vang
Lộc Hàm Ngô Thế Huân, sinh nhật vui vẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top