Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nghe nói Xán Liệt cùng Bạch Hiền đã về trước, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: "Vậy anh về bằng cách nào?''

"Tôi đưa anh về!" Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm đôi mắt nai trong suốt của Lộc Hàm, cơ hồ là không có suy tính bật thốt lên chẳng qua giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.

Lộc Hàm rất không thích Ngô Thế Huân có giọng điệu như vậy, nhất là khi cả người cậu phát ra tia băng lãnh, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không thể đến gần.

Dọc theo đường đi Ngô Thế Huân đều giống như có tâm sự, đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.

Lộc Hàm nhìn cậu như vậy, cho là cậu mệt mỏi, cũng không dám nói lời nào, trong xe rất yên tĩnh, tĩnh đến làm lòng người phát hoảng...

Ngô Thế Huân đầu óc rất thanh tỉnh, lúc trước cảm thấy bất an là bởi vì hai ngày qua không thấy Lộc Hàm, cậu còn tưởng rằng Lộc Hàm đã trở về Trung quốc, nhưng bây giờ vẫn là thấy khó chịu, cậu buồn rầu, tại sao bốn năm đã trôi qua rồi mà nhất cử nhất động của Lộc Hàm vẫn có ảnh hưởng rất lớn với cậu.

Không khí nặng nề làm cậu trợ lý đang lái xe cũng thấy nơm nớp lo sợ.

Mặc dù Ngô Thế Huân nói muốn đưa Lộc Hàm về, nhưng cũng không có nói tên khách sạn Lộc Hàm ở, cậu không muốn để cho Lộc Hàm biết cậu biết rõ anh ở đâu, sợ sẽ biểu lộ ra nội tâm.

Lộc Hàm chính là một lòng hướng về Ngô Thế Huân cũng quên mất không nói lại địa chỉ khách sạn.

Cậu trợ lý không ngừng lo lắng, đảo mắt theo dõi sắc mặt của Ngô Thế Huân.

''A a a, mình có nên hỏi anh ấy không nhưng sắc mặt anh ấy không tốt, bây giờ lại không biết ngủ chưa, bây giờ có hỏi có khi anh ấy lại nổi giận, thật là đáng sợ!"

''Mình nên làm gì đây?''

Do dự một hồi, cậu trợ lý quyết định làm theo ý mình, đành trực tiếp đánh xe về nhà Ngô Thế Huân, mặc kệ đi, dù sao quan hệ của hai người đó cũng không phải là bình thường.

Sau đó, Lộc Hàm liền bị đưa về nhà Ngô Thế Huân.

Xuống xe Lộc Hàm cảm thấy nơi nào không đúng lắm, nhìn kỹ một vòng bốn phía, mới phát hiện chỗ này anh căn bản chưa từng tới, biệt thự nhỏ trước mắt là của ai, đây là đâu?

Ngô Thế Huân xuống xe chậm một chút, tùy ý liếc mắt cậu trợ lý, vừa muốn tăng tiền lương lại vừa muốn hại chết cậu.

Cậu trợ lý lộ ra dáng vẻ vô tội đáng thương, đừng trách em a, thật không phải lỗi của em.

Lộc Hàm còn đang đứng ngây người, rốt cuộc bừng tỉnh, "Đúng rồi là anh đã quên không nói địa chỉ khách sạn.

"Ách, a a a a." Cậu trợ lý cười khan hai tiếng, anh vì sao không sớm có phản ứng chứ!

"Vậy làm sao bây giờ?" Lộc Hàm nói lời này lúc nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng không xác định cậu có thể hay không bảo trợ lý đưa mình trở về khách sạn, càng đang suy tư muộn như thế này có còn bắt được taxi không?

Ngô Thế Huân thở dài một cái nói: "Vào đi, đây là nhà tôi!"

Lộc Hàm cứ như thế ngây ngây ngô ngô đi theo Ngô Thế Huân vào nhà.

Rất nhiều người nói qua, Lộc Hàm luôn có thể vô ý thức biểu hiện vẻ ngốc nghếch, Ngô Thế Huân cảm thấy cái này TMD là sự thật.

Giống như bây giờ, Lộc Hàm nháy mắt đi vào nhìn loạn nhà của cậu, mặt đầy tò mò, nhưng lại sợ bị hắt hủi, dè dặt đứng một chỗ.

Ngô Thế Huân trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, cậu chính là một con sói, mà trước mặt chính là ''mỹ nhân'' Lộc Hàm, cậu thậm chí cảm thấy mình hẳn giống như một người xấu vậy, âm hiểm cười hai tiếng.

Bỗng nhiên lý trí trỗi dậy nói cho Ngô Thế Huân, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!

Cậu mới thanh tỉnh lại, cậu mới là người 4 năm trước bị vứt bỏ, cậu nên tức giận, nên đối xử với anh lạnh nhạt, còn phải ra cái vẻ ngạo mạn, ức hiếp anh.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mi mắt đau đau, Ngô Thế Huân giơ tay lên xoa xoa mi tâm, có lẽ là dầm mưa lâu, nhức đầu.

Lộc Hàm đêm đó phải ngủ ở ghế sô pha, anh không hỏi Ngô Thế Huân, tại sao nhiều phòng trống như vậy mà cậu lại để cho anh ngủ ghế sô pha.

Lộc Hàm cho là Ngô Thế Huân luôn có lý lẽ của mình hoặc giả là phòng khách rất lâu không người quét dọn không được sạch sẽ lắm, hoặc giả là ghế sô pha đặc biệt mềm.

Thật ra thì đều không phải.

Ngô Thế Huân là sợ, sợ nơi nào có Lộc Hàm lưu lại đều sẽ lưu giữ mùi hương thuộc về anh, sợ đột nhiên có một ngày Lộc Hàm lại ra đi, để lại cậu một lần nữa một thân một mình, sợ nửa đêm tỉnh mộng, cậu muốn tới gần anh, nhớ anh, chỉ có thể đi đến căn phòng vẫn còn lưu lại mùi hương của anh.

Cậu sợ mình sẽ thất thố, cho dù là trước kia hay sau này, cậu chính là như vậy nhát gan vừa mềm yếu.

Bây giờ ở trong mắt cậu, hoặc là tìm mọi cách giữ lại Lộc Hàm, hoặc là cũng đừng dính lấy một chút quan hệ.

Nếu không bốn năm cô đơn của cậu, quả là lãng phí!

Ngày hôm sau, Ngô Thế Huântỉnh lại cũng chưa đến 7 giờ, cậu sớm đã hình thành thói quen chỉ ngủ 2, 3 tiếng một ngày.

Bốn năm qua, đếm không biết bao nhiêu đêm cậu lẩm bẩm hai chữ Lộc Hàm, nhìn trần nhà ngẩn người, cậu nhớ thời điểm mất ngủ nghiêm trọng cậu sẽ một mình lái xe lao vào màn đêm đi không chủ đích.

Seoul đêm khuya luôn là an tĩnh giống như nước suối, sáng ngời khiến người khác mê mệt, giống như đôi mắt nai của người nào đó.

Ngô Thế Huân đứng ở bên ghế sô pha, mắt nhìn xuống người còn đang trong giấc mộng, Lộc Hàm, anh ngủ miệng luôn là sẽ theo thói quen hơi mở ra, nhiều năm như vậy mà thói quen xấu cũng không bỏ được.

Ngô Thế Huân nhức đầu, nước mũi chảy liên tục, giọng cũng đau, quả nhiên, dầm mưa mười mấy lần, là người đều không tránh khỏi bị bệnh.

Cậu cả tối hôm chân chân thật thật nghĩ qua, rốt cuộc quyết định đánh cược một trận, đánh cược kiếp này của cậu và Lộc Hàm.

Dù sao Lộc Hàm sớm muộn cũng phải quay phải về Trung Quốc, tốt nhất cậu nên thắng.

Một khi nếu đã thua Ngô Thế Huân sẽ triệt để từ bỏ ý định, quên hết tất cả để Lộc Hàm trở về Trung Quốc tiếp tục làm thần tượng, tiếp tục được nhiều người yêu mến, vinh quang vạn trượng.

Từ nay về sau hai người không còn liên hệ.

Sau này cả cậu và anh đều không liên quan đến nhau.

Lộc Hàm tỉnh ngủ phát hiện Ngô Thế Huân đứng ở bên cạnh mình, lấy cùi chỏ chống lên hơi đứng dậy, chăn từ nửa thân người trên của anh tuột xuống, mắt lim dim buồn ngủ hỏi: "Sao em tỉnh sớm vậy?"

"Ừ." Ngô Thế Huân chẳng qua là đáp lại một tiếng, liền xoay người rời đi, không có bất kỳ biểu lộ gì.

Lộc Hàm không hiểu, anh còn tưởng rằng trải qua ngày hôm qua, anh cùng Ngô Thế Huân quan hệ đã khá hơn rất nhiều, dẫu sao anh cũng được ngủ lại nhà cậu,

Rửa mặt xong, Ngô Thế Huân liền gọi điện thoại để cho trợ lý tới đưa Lộc Hàm về khách sạn.

Lộc Hàm một mực ngoan ngoãn ngồi, trong lòng lại không được vui lắm, bữa sáng cũng không cho anh ăn sao?

Lại nghĩ 4 năm trước Ngô Thế Huân trong lòng vẫn còn nút thắt chưa mở được, Lộc Hàm cũng ổn định lại tinh thần, Huân Huân à, kỳ nghỉ của anh còn dài lắm có thể chờ được đến khi em lại gọi anh một tiếng: "Hyung!"

Cuối cùng Lộc Hàm cũng không quay về khách sạn mà nhờ cậu trợ lý đưa anh qua nhà Kim Mân Thạc lúc này hãy còn sớm biết đâu còn tranh thủ ăn ké được bữa sáng.

Sau khi Lộc Hàm đi, Ngô Thế Huân tự mình tìm thuốc cảm uống mấy viên, cậu nhớ trước kia mỗi lần bị bệnh Lộc Hàm đều nhắc cậu chú ý nghỉ ngơi, xế chiều hôm nay mới phải đến chỗ quay phim, cậu trở về phòng nằm lên giường đắp chăn kín mít ngoan ngoãn nằm nghỉ.

Tiện tay kéo ra ngăn kéo của tủ đầu giường, bên trong để một tờ giấy, Lộc Hàm viết tiếng Hàn luôn là xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trên giấy viết không nhiều chỉ có vài chữ: ''Thế Huân à, hyung đi rồi em nhất định nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt!''

Tờ giấy này là Lộc Hàm đêm trước khi ra đi bốn năm trước, nhét vào phòng Ngô Thế Huân, cậu vẫn bảo quản thật tốt cho đến tận bây giờ.

Ngô Thế Huân dựa vào gối bỗng nhiên cười.

''Tiểu Lộc anh nhìn xem, em có biết nghe lời không, không có anh những năm qua em vẫn tự chăm sóc bản thân mình thật tốt!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top