Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose . Vol 31

Bang Mèo Xám, là bang phái đáng nghi nhất, tổ chức này làm việc rất cẩn mật, được xem như là một cục xương khó gặm đối với Sở cảnh sát. Bởi vì bất kể kết bè trộm cắp cướp giật, không lúc nào tóm được chứng cứ xác thực. Cho dù có bắt về được, cũng có thể thông qua một loạt động tác ở tòa án, biến tội phạm thành vô tội rồi phóng thích.

"Nói chung là phải đến đó xem thử thế nào." Lộc Hàm sờ cằm mình nói. Cậu đang ngồi trong phòng làm việc của Trương Nghệ Hưng. Hai người đều đang ngồi, trước mặt là tấm bảng trắng, trên đó có một vài bức ảnh vẽ các đường liên kết với nhau: "Trực tiếp bắt đầu luôn từ tên đầu sỏ sao?"

"Tên đó quả là một lão hồ ly." Trương Nghệ Hưng cầm phi tiêu trong tay ném về phía trước, cắm vào chính giữa bức ảnh. Người trong ảnh mang kính râm, thân hình gầy gò, để râu quai nón. Mặc một chiếc áo gió màu ghi, được vài người hộ tống. Đó là trùm sò bang Mèo Xám, Giang Nhân.

"Không có nhược điểm sao?" Lộc Hàm chống tay lên đầu gối: "Đổi cách nói khác, nơi nào có thể tìm được hắn? Cố hết sức, đừng chính thống quá!"

"Chuẩn bị mấy dùng mấy lời lẽ bẫy hắn nói ra sao?" Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm.

"Sòng bạc." Khóe miệng Lộc Hàm nhếch lên, vậy thì tới sòng bạc.

-------------------------------------------

Gần đây, luôn thấy bóng dáng Ngô Bắn Tỉa lởn vởn ở tổ đặc công. Đương nhiên, người ngoài không biết được lý do bên trong. Đáng nói là trường khí của người đàn ông này, có thể làm cho bầu không khí tụt xuống âm độ trong nháy mắt. Vừa đặt chân vào tổ đặc công, cái gương mặt lạnh như sắt kia, tức khắc thu hút ánh mắt không ít người.

Khí thế, đủ để dùng đến hai chữ tuyệt thế. Người đàn ông tự mang trên mình BMG(*), đâu phải nơi nào cũng có được.

(*)= Back ground music, ở đây là tự mình mang nhạc nền giống như nhân vật chính mỗi lần xuất hiện.

"Nhìn tôi làm gì? Mấy người là tổ đặc công, hay là hoa hướng dương đấy?" Mặt tối lại, mắt phóng đạn, đi thẳng đến phòng làm việc đặc biệt, trong tay vẫn còn cầm hai cốc cafe.

Tôi qua đấy đương nhiên không phải vì muốn biết Lộc Hàm và tên nào đó đang làm gì, chỉ là để tìm một chỗ uống cafe mà thôi. Giờ đang là buổi chiều, mặt trời vừa vặn chiếu đến tầng này, nhiệt độ thích hợp. Với lại, tổ trọng án quá nhốn nháo, điều hòa không đủ, nhiệt độ ở đây vừa hay lại thích hợp. Nếu đã muốn tìm một vị trí thoải mái, dĩ nhiên phải xác định tọa độ. Từ Nam tới Bắc, nơi có góc nhìn đẹp, độ thoải mái cao, trông lại vừa mắt, theo đánh giá trực quan nhất của bản thân, Ngô Thế Huân đương nhiên có thể xác định được tọa độ chuẩn xác trong giây lát.

Chính là chỗ này không sai. Ngô Thế Huân vắt chân lên, đặt một cốc cafe nóng lên bàn, cầm một cốc khác trong tay, híp mắt lại, một tay này đỡ lấy khuỷu tay kia.

Trán Lộc Hàm phát lạnh, khóe miệng run run, sống lưng như bị gai đâm. Chỉ cần cậu quay đầu lại, đường nhìn nóng rực của Ngô Thế Huân, sẽ trực tiếp rọi tới như laser, tuyệt đối không thể nhúc nhích.

Trương Nghệ Hưng vẫn duy trì ý cười như có như không, chỉ là tầm mắt vẫn tập trung vào bức ảnh trên bảng trắng. Lại nghịch nghịch cái phi tiêu trong tay, rồi phóng một cái. Cái cảm giác tồn tại của người kia, quả thật rất mạnh. Xem như người kia không tồn tại sao? Chẳng phải Lộc Hàm cũng không có động tĩnh gì đó sao? Vậy thì mình cũng không làm gì là được rồi!

"Cứ theo kế hoạch mà làm. Cậu nói đúng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con." Lộc Hàm dùng tiếng Trung nói với Trương Nghệ Hưng: "Tìm Giang Nhân, sau đó bẫy hắn nói ra."

"Tôi chủ yếu là sợ sau khi bị nhận ra thân phận, lão hồ ly kia sẽ làm gì đó, lại không thể mang nhiều người theo cùng." Trương Nghệ Hưng cũng dùng tiếng Trung đáp lại.

Ngô Thế Huân ngồi trên sô pha phía sau hai người cau mày lại, bỏ mie, nghe không hiểu. Anh nheo mắt nhìn tấm bảng trắng kia, đập vào mắt đầu tiên là bức ảnh của Giang Nhân bị ghim phi tiêu. Đó là trùm của bang Mèo Xám, thích đánh bạc. Sao đây, muốn bắt đầu hạ thủ từ tên này? Cái này không dễ đâu...Ngô Thế Huân âm thầm tính toán trong lòng. Cơ mà, xem chừng với bầu không khí hiện tại này, có vẻ hai người kia không phát hiện ra mình sao?

Nghĩ lại thì, Lộc Hàm quả là một tên phản ứng chậm, còn tên nào đó kia hình như cũng không phải một người thông minh lắm. Nếu đã như vậy, Ngô Thế Huân âm thầm cân nhắc, nếu như anh vì tìm một nơi thích hợp để uống cafe, ngẫu nhiên gặp hai người này tốt xấu gì cũng nên bắt chuyện đôi chút, anh vốn dĩ là một người lịch sự, hơn nữa, Lộc Hàm với anh là quan hệ gì chứ, bắt chuyện cũng là việc nên làm.

"Khụ khụ!" Ngô Thế Huân cố ý ho khan hai tiếng, tay vờ che lấy miệng. Đến mức này rồi, thì hẳn là phải phát hiện rồi chứ. Thử ngó tới bóng lưng hai người kia, đường nhìn rất mãnh liệt.

Sống lưng Lộc Hàm phát run. Không ổn, Ngô Thế Huân bắt đầu rồi. Dựa theo hiểu biết của Lộc Hàm với Ngô Thế Huân, đã làm đến động tác này, đầu óc hẳn là lại nghĩ đi đằng nào rồi. Còn tiếp tục lựa chọn không để ý nữa, thì hơi quá rồi. Khẽ liếc mắt, nhân tiện trao đổi ánh mắt với Trương Nghệ Hưng.

Hai người đồng thời quay người lại, vừa lúc đối diện với khuôn mặt nghiêng đang uống cafe kia, làm ra vẻ không có việc gì của Ngô Thế Huân.

"Cảnh sát Ngô!" Lộc Hàm mở miệng gọi một tiếng. Ngô Thế Huân chỉ đưa mắt về phía trước đáp một tiếng, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Trương Nghệ Hưng liếc mắt nhìn hai người, khoanh tay lại trưng ra bộ dạng ngồi hóng kịch vui.

Cái thái độ gì thế này? Trong lòng Ngô Thế Huân có chút gấp gáp. Gọi một tiếng thế thôi? Không bằng nói Lộc Hàm ngâu si đi? Lẽ nào không thấy trên bàn vẫn còn một cốc cafe? Dựa vào cái tính cách thùng cơm di động của Lộc Hàm, rõ ràng lúc này đáng lẽ phải hai mắt sáng ngời, đi qua đây ngồi bên cạnh mình, vừa uống cafe vừa cảm thấy biết ơn mới đúng. À, hay là vì có người khác ở đây nên xấu hổ chăng?

Nghĩ thế, lại thấy trong lòng vui hơn một chút. Gì đây, tên này đáng yêu thế, còn xấu hổ cơ đấy! Thầm sung sướng một phen, tự cảm thấy mình không nên làm khó Lộc Hàm nữa, dứt khoát đưa tay ra cầm lấy cốc cafe kia, ngoảnh mặt sang nhìn Lộc Hàm: "Ơ này, ở đây cũng có một cốc này, ai pha đấy?"

"..."Nếu như mặt Lộc Hàm có thể viết chữ, thì ba chữ "bệnh thần kinh" sớm đã hiện lên mặt cậu rồi. Ngô Thế Huân như thể một thằng nhóc cấp hai, à không, tiểu học, tự cho rằng nụ cười kia của mình đẹp trai lắm hả? Không, cái nụ cười ấy quá sức kỳ dị rồi đấy. Ánh mắt ấy là đang chờ mong gì sao? Lẽ nào còn đòi đáp án?

Không được đáp lại, Ngô Thế Huân thu hồi lại nụ cười. Sao vậy, ánh mắt Lộc Hàm đang tỏ ý chán ghét sao? Không thể nào, nhất định là nhìn lầm rồi. Những lúc thế này, đáng lẽ Lộc Hàm phải mặt đầy chấn động sau đó sẽ cảm ơn mình, rồi đến đây ngồi xuống bên cạnh, mới đúng chứ.

"Tôi chờ cậu trên xe. Xuống sau nhé cảnh sát Lộc." Trương Nghệ Hưng đứng dậy, cười cười nói với Lộc Hàm, sau đó cúi đầu chào Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân chỉ gật đầu, dùng ánh mắt tiễn người nào đó ra cửa.

Cửa đóng, chỉ còn lại hai người Ngô Lộc.

"Cứ để tôi cầm thế này mãi à?" Ngô Thế Huân hỏi, Lộc Hàm đành đứng dậy, đi tới trước mặt anh nhận lấy cốc cafe. Ngô Thế Huân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Lộc Hàm liền ngồi xuống: "Sao hả, định bắt đầu từ Giang Nhân à?"

"Đây không phải vụ án mà cảnh sát Ngô có thể nhúng tay vào, không thể báo cáo." Lộc Hàm chỉ cúi đầu uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói. Ngô Thế Huân cũng không buồn tức giận, tính cách Lộc Hàm vốn cố chấp như thế, có hỏi cũng không hỏi được nguyên do, dứt khoát nói gì đó mang tính xây dựng là được rồi.

"Đầu tiên, tên đó rất nguy hiểm." Ngô Thế Huân đặt cốc cafe lên mặt bàn, quay đầu nhìn Lộc Hàm:"Đừng cố gắng tiếp cận hắn, hắn rất thận trọng. Chỉ cần phát hiện có gì đó không đúng, liền lập tức phản ứng lại ngay."

Ngô Thế Huân nói như vậy, bàn tay cầm cốc cafe của Lộc Hàm khẽ siết chặt. Quả thật, phương án mà cậu và Nghệ Hưng đã xác định, là tiếp cận tên đầu sỏ trước rồi mới điều tra.

"Trước đây tôi cũng từng tiếp xúc với hắn. Thủ hạ của hắn toàn là mấy tay chơi súng thật dao thật thôi." Ngô Thế Huân gác hai tay ra sau gáy: "Vậy nên rất nguy hiểm, đi dò la xung quanh là OK rồi, đừng manh động."

"Anh quan tâm tôi vậy à?" Lộc Hàm dứt khoát cắt ngang, lúc chuyển chủ đề còn tràn ngập hứng thú nhìn Ngô Thế Huân. Anh nhắm mắt lại, như thể đang tận hưởng ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ.

"Tôi quan tâm ai làm đồ ăn khuya đêm nay cho tôi." Ngô Thế Huân khẽ nghiêng đầu, tựa lên vai Lộc Hàm: "Tôi ghét phải lo lắng cho một người, vậy nên phải nói trước cho cậu. Lộc Hàm, đừng làm chuyện khiến cho người khác lo lắng. Đặc biệt là cậu còn không xác định được, tôi có lo lắng cho cậu hay không?"

"Ghét lo lắng. Vậy nên sẽ không lo lắng cho tôi." Lộc Hàm chỉnh lại lời nói của Ngô Thế Huân, sau đó khẽ cười thành tiếng: "Logic lạ lùng."

-------------------------------------------

Ai bảo không phải chứ? Ngay cả khi đã ngồi trên xe Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm vẫn liên tục nghĩ về câu nói kia của Ngô Thế Huân. Đừng làm chuyện khiến anh phải lo lắng. Bọn họ là cảnh sát lo lắng chuyện gì? Chuyện gì nguy hiểm? Khi Ngô Thế Huân bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề này, không thể không thừa nhận, có lẽ cậu đã bắt đầu phân tâm rồi.

Thế nhưng nghĩ lại thì nếu như Ngô Thế Huân làm chuyện nguy hiểm, có lẽ bản thân cậu cũng có thái độ như vậy.

"Nghĩ gì vậy?" Trương Nghệ Hưng tay nắm vô lăng, nhìn chằm chằm về phía trước rồi hỏi như thế.

"Đang nghĩ xem, làm thế nào để chuyên tâm làm một cảnh sát tốt." Lộc Hàm nhún nhún vai nói.

"Kết luận thì sao?"

"Phải làm thôi!" Lộc Hàm vò vò đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cách để người ta không phải lo lắng, có hai cái. Một là, không làm. Hai là, làm thật tốt và an toàn. Hiển nhiên, kết luận là cái thứ hai.

Ngô Thế Huân trở lại phòng làm việc của mình, anh ngồi trước bàn làm việc chỉnh sửa tài liệu. Điện thoại reo lên, mò tay vào lôi điện thoại ra, là tin nhắn của Kim Chung Nhân: "Có manh mối quan trọng, 8 giờ tối nay, số 29 phố Thuận Huyền."

Đặt điện thoại xuống, vươn tay ra lấy tài liệu nhưng vì khuỷu tay quệt vào mà bút dạ quang trên bàn rơi xuống sàn nhà. "Bịch." Chân mày Ngô Thế Huân chợt nhíu lại. Tiếng động kia, tựa như nhịp tim mình bỗng nhiên hỗn loạn. Khoảnh khắc ấy, trong lòng mơ hồ xẹt qua tia bất an, mỏng manh đến mức bản thân Ngô Thế Huân cũng không phát hiện ra.

-------------------------------------------

Xe của Trương Nghệ Hưng, cuối cùng cũng dừng lại ở một sòng bạc. Sòng bạc ở Seoul có thể đếm được trên đầu ngón tay, điều tra ra sòng bạc mà Giang Nhân thích đến nhất xong, liền dựa theo kế hoạch mà hành động.

"Trước đây vì nhiệm vụ tôi đã từng chạm trán với hắn, vậy nên không thể xuất hiện trực tiếp được."

"Ừ, cậu ở trên xe đợi tôi." Lộc Hàm nói với Trương Nghệ Hưng: "Nếu có gì bất thường, tôi sẽ nháy máy cho cậu."

"Cẩn thận." Hai người trao đổi ánh mắt. Lộc Hàm xuống xe chỉnh chỉnh lại cà vạt. Nhìn tấm biển hiệu nhấp nháy ở bên ngoài, mới hơn 6 giờ chiều, lúc này người đã đến chưa? Lộc Hàm mang theo bộ dạng tươi cười tiến vào bên trong. Trương Nghệ Hưng khẽ hạ cửa sổ xe xuống, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Vào trong sòng bạc, dù rằng vẫn chưa đến tối, cũng đã tấp nập người qua lại. Bầu không khí tràn ngập mùi nicotin, tiếng người hô hào, người sau to hơn người trước. Phụ nữ trang điểm diễm lệ, quần áo hoa mỹ. Đàn ông chỉnh tề, mỗi người đều mang theo nụ cười trên mặt. Là sòng bạc của tầng lớp thượng lưu.

Lộc Hàm nheo mắt nhìn, muốn nhanh chóng xác định bóng dáng Giang Nhân. Vừa nhìn vừa đi đến chỗ đổi tiền, nhịp tim cậu vẫn rất bình ổn: "Cho tôi đổi một ít phỉnh (*)."

(*) Phỉnh là đồng tiền tượng trưng thay tiền mặt để đánh bạc.

Người đàn ông ngồi trên xe limo, mặc dù tuổi đã ngoài 50 nhưng nhìn vẫn có vẻ tràn đầy tinh thần. Một tay hắn cầm điện thoại, một tay đặt lên đầu gối gõ nhịp: "Bây giờ đang ở đâu rồi?"

"Đảo Jeju."

"Rất nhanh sẽ phái người tiếp ứng." Người này chính là Giang Nhân: "Chuyện giao hàng, phải mau mau sắp xếp ổn thỏa."

"Vâng, ông chủ."

Cúp máy. Tài xế mở cửa xe, Giang Nhân bước xuống, mặc lại áo khoác ngoài, chỉnh lại kính râm, bước vào cửa.

-------------------------------------------

Đảo Jeju.

"Sao, ông chủ gọi điện tới rồi?"

"Ừ, bảo là người cung cấp kim cương sẽ tới ngay thôi."

"Bên đó định giá bao nhiêu?"

"Đó là chuyện của lão đại, sau đó sẽ tìm người gửi tiền qua, chúng ta chỉ cần phụ trách kiểm hàng là được rồi!"

"...Ờ!"

-Vol 31-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top