Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose . Vol 35

Trên chiếc valy màu đỏ ngoài mấy cái sticker quốc kỳ dán chi chít, còn treo móc lằng nhằng không gỡ nổi đủ các kiểu dây xích. Chủ nhân đi một bước, hành lý kéo theo sau liền phát ra mấy tiếng kêu loảng xoảng. Chân mày Ngô Thế Huân chưa từng thả lỏng phút nào, cuối cùng đành liếc mắt một cái.

"Tôi nói cảnh sát Lộc này, từ nhỏ đến lớn cậu luôn là cái kiểu này đó hả?" Ngô Thế Huân một tay đút túi, một tay chỉ vào đống hành lý khoa trương mà Lộc Hàm kéo theo. So với cậu, valy của anh hiển nhiên nghiêm túc, khí khái hơn nhiều.

"Cảnh sát Ngô, anh không nghĩ đến việc tích chút đức cho mình à?" Chiếc valy công vụ màu đen của Ngô Thế Huân, đang được tay phải của Lộc Hàm xách. Cậu và Ngô Thế Huân tuy rằng là sóng vai cùng sánh bước, nhưng khả năng chịu tải, chắc chắn vừa nhìn là hiểu được ngay. Được thôi, Lộc Hàm cuối cùng cũng đã phát hiện điểm ấy, bản thân mình trên giường làm thụ, xuống giường thế méo nào phải làm công.

Ngô Thế Huân không nói gì, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên, nhìn Lộc Hàm hai tay chẳng tay nào rảnh, dáng vẻ có chút thô kệch, tuy rằng nói như vậy rất đê tiện, nhưng quả thật Ngô Thế Huân anh thấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc là gì ý hả? Theo điều tra của ngành giáo dục quốc gia, 70% học sinh cấp hai đều cho rằng, bắt nạt đối tượng mà mình thích, là một chuyện tương đối hạnh phúc.

Hai người vừa bước vào khách sạn, Lộc Hàm dứt khoát ngồi phịch xuống sô pha trong đại sảnh, tứ chi dạng ra, ngửa đầu ra sau nhắm mắt lại, hai cái valy quẳng sang một bên. Ngô Thế Huân liếc xéo một cái, xem xem, Lộc Hàm vẫn còn kém lắm.

Phóng khoáng đi tới trước quầy lễ tân, cô gái lễ tân thấy khách đến liền cung kính cúi đầu chào: "Thưa ngài, chào mừng đến với khách sạn Lục Xuyên trên đảo Jeju." Nở nụ cười nghề nghiệp, khẽ nghiêng người giới thiệu với người đàn ông trước quầy lễ tân: "Nơi đây có các phòng với giá cả và chất lượng khác nhau, điều kiện và phục vụ mỗi phòng đều rất tốt."

Ngô Thế Huân nâng tay lên ra dấu hiệu ngừng lại, cô gái lễ tân hơi sửng sốt tạm dừng việc giới thiệu lại. Cảnh sát Ngô nhẹ nhàng ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm đang ngồi ngây ra ở sô pha không xa kia, sau đó hạ giọng xuống, nhìn chằm chằm vào quầy lễ tân: "Ừm, người kia." Anh dùng tay chỉ chỉ: "Tương đối bám tôi. Vậy nên chúng tôi đặt một phòng là được rồi, cậu ấy khá là nhát gan, lúc nào cũng ở cùng tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn."

Cô gái lễ tân trợn tròn mắt, còn chưa kịp đáp lại, Lộc Hàm ngồi ở sô pha đã nhảy dựng lên.

"Cmn anh tưởng tôi điếc rồi chắc Ngô Thế Huân?!"

----------------------------------------------

Kéo rèm cửa sổ ra phía bên ngoài là biển xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào rất chói mắt. Lộc Hàm buộc rèm lại xong, xoay người lưng tựa lên bệ cửa sổ. Một tay chống cằm, nghiêng đầu liếm liếm môi. Suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Anh nói cuộc giao dịch kim cương sẽ diễn ra ở đảo Jeju, tôi rất muốn hỏi anh, Ngô sir, mấy tin tức này anh làm sao mà có được?"

"Quan trọng sao?" Ngô Thế Huân ngồi trên giường, rồi dần dần thuận theo thế từ từ ngả người xuống, giơ tay lên nới lỏng cà vạt, sau đó dùng tay che mắt lại, có vẻ như rất đắc ý: "Như cậu thấy đấy, tôi đã đưa cậu đến đây, loại bỏ cộng sự mới của cậu. Giờ đang nằm trên chiếc giường này, mà giây tiếp theo, cậu chẳng phải nên qua đây hay sao?"

"Haha." Cảm thấy hơi buồn cười, Lộc Hàm dứt khoát cười ra thành tiếng: "Tôi nói này, cảnh sát Ngô, lão Ngô chỉ định Trương Nghệ Hưng cùng tôi phá án, để anh tiếp tục cùng mấy tay buôn ma tuý đấu trí, anh thì hay rồi không giải thích lấy một câu, cũng chẳng nói cho ai một tiếng, cứ thế đưa tôi qua đây."

"Cậu thấy tôi buồn cười lắm à?" Ngô Thế Huân ngồi dậy, vò vò tóc, nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm. Bốn mắt giao nhau, Lộc Hàm nhất thời ngẩn ra. Bởi vì Ngô Thế Huân đã đi tới, không nói thêm câu nào, cứ thế túm tay Lộc Hàm rồi kéo cậu đi đến bên giường. Ngô Thế Huân ấn vai Lộc Hàm xuống, khiến cậu chỉ có thể đặt mông ngồi xuống giường. Thế Huân nửa ngồi, giương mắt lên đối diện với Lộc Hàm: "Cậu hợp tác với bất cứ ai cũng không sao, điều đó không phạm vào nguyên tắc của tôi. Thế nhưng an toàn của cậu nếu như không được đảm bảo, vậy là đã nằm ngoài phạm vi nguyên tắc của tôi rồi! Cũng chính là, nếu như cậu còn chưa giải quyết được vụ án này, Ngô Thế Huân sẽ luôn phân tâm vì cậu. Mang theo một thân thể không chuyên tâm đi làm việc, đều là vô trách nhiệm."

Ánh mắt của Ngô Thế Huân rất chân thành, nhất thời Lộc Hàm thậm chí không tìm được lời nào để phản bác: "...Ngụy biện." Cuối cùng, cậu chỉ có thể để bầu không khí vô cùng nghiêm túc lúc này, trôi qua một cách không được tự nhiên như vậy.

"Vì thế, đừng nhận điện thoại, cũng đừng cảm thấy làm trái nhiệm vụ cấp trên giao cho là làm càn." Ngô Thế Huân còn đưa tay lên đầu xoa xoa đầu Lộc Hàm: "Ở bên tôi, cậu nên coi chuyện làm càn như sữa đi, ngày nào cũng uống."

"Thật đúng là một cái ví dụ rất ra gì." Khoé miệng Lộc Hàm méo xệch, đẩy cánh tay Ngô Thế Huân ra, nằm lên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"...Thế Huân này!"

"Ừ?" Ngô Thế Huân lúc ấy quả thật có hơi ngẩn ra. Bởi vì Lộc Hàm rất hiếm khi nghiêm túc gọi tên mình như vậy, thật sự có chút không thích ứng nổi.

Nhưng, điều đó khiến Thế Huân cảm giác được, lúc này Lộc Hàm đang rất nghiêm túc. Khoan đã, chẳng lẽ lần này mình làm gì sai rồi? Không đến nỗi vậy chứ, bản thân dẫn cậu ấy đến, cậu ấy cũng có thể không đi mà, cuối cùng chẳng phải vẫn đi đó sao, còn giúp mình xách hành lý suốt chuyến đi, không phải cậu ấy muốn sinh sự với mình về chuyện đó chứ? Thế Huân vừa nghĩ, vừa nằm xuống bên cạnh Lộc Hàm, cũng nhìn chằm chằm lên trần nhà, vòng tay xuống dưới đầu gối lên.

"Anh khẳng định 100%, cuộc giao dịch kim cương ở chỗ này sao?" Giọng nói của Lộc Hàm không có ngữ điệu lên xuống, thế nên Ngô Thế Huân căn bản không phán đoán được tâm tình của cậu.

"Ừ, tôi khẳng định." Có điều về điểm này, Ngô Thế Huân rất chắc chắn. Câu khẳng định của anh, khiến tay trái Lộc Hàm khẽ động đậy, lập tức rất nhanh đã nắm lấy tay phải của Ngô Thế Huân, tuy nhanh nhưng rất nhẹ, ngón tay đan chặt, đồng thời trái của tim Thế Huân cũng không hiểu sao lại run lên: "Làm sao thế?"

"Ngô Thế Huân ơi là Ngô Thế Huân..." Lộc Hàm nhắm mắt lại, khóe miệng cũng nhếch lên: "Anh biết không, anh là một người mà ngay cả sữa vị gì cũng phải chọn mất cả tiếng đồng hồ. Muốn anh xác định một việc là chuyện quá khó, anh ngay cả chính bản thân mình còn không tin, trừ khi tự mình chứng nhận một chuyện gì đó, bao gồm cả phá án cho dù là chính anh có được manh mối, chưa đến phút cuối cùng cũng sẽ không xác định được phán đoán của mình."

Giọng nói của Lộc Hàm cùng với lực độ của ngón tay cậu ấy, nhẹ như nhau, nhưng mỗi một chữ đều như gõ thẳng vào trên trái tim Ngô Thế Huân. Bừng tỉnh đại ngộ trong nháy mắt, khiến Ngô Thế Huân bỗng nhiên không biết phải làm sao. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc dâng lên trong lòng quá nhiều, quá phức tạp, vậy nên rối loạn đến mức cả bàn tay đang được Lộc Hàm nắm lấy, cũng khẽ thu về.

Có lẽ do cảm nhận được sự hoảng hốt của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm lần nữa trừng mắt, nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn trông thấy gương mặt bất lực của anh: "Là có người giúp anh xác định nhận định của anh." Ánh mắt Lộc Hàm mang theo tia khẳng định: "Vậy nên, anh đưa tôi đến là muốn phá án. Tôi đến cùng anh, là vì quyết định mà người kia làm thay anh, là sai rồi!"

"... Sai?" Ngô Thế Huân không hiểu, vì vậy cũng quay đầu sang, hai khuôn mặt đối diện, chăm chú nhìn vào đối phương. Trên khuôn mặt Lộc Hàm thoáng cười: "Bởi vì anh từng nói, phải đứng cùng bên với anh, giúp anh lựa chọn. Vì vậy, tôi ở đây, bởi nếu không phải là Lộc Hàm giúp Ngô Thế Huân đưa ra lựa chọn, Lộc Hàm đều sẽ không yên tâm."

Khoảnh khắc ấy, Ngô Thế Huân đã hiểu. Sự hoảng hốt lúc nãy của mình, giống hệt như mấy nhóc con tiểu học ấu trĩ. Mà anh, ở trước mặt cậu vẫn như một tên nhóc. Tự cho mình là ngầu, kéo cậu đến đây muốn phá án nhanh một chút. Nhưng mà trên thực tế lại bị người này, ngầu hơn, thậm chí ngầu đến mức ngốc ngếch, muốn bảo vệ cho anh.

"Là người trước đây giúp anh lựa chọn, nói cho anh manh mối này phải không? Anh tin tưởng anh ta như vậy, tôi lại hoài nghi nói không mang theo tư tâm là giả." Lộc Hàm rúc về phía trước, đầu áp lên ngực Ngô Thế Huân, cuối cùng thoải mái thả lỏng thân thể: "Thế nhưng, gay go là, thích và quan tâm so với ghen tuông, dường như ông đây càng chú trọng vế trước hơn."

Ngô Thế Huân cũng buông bỏ mối hoảng loạn trong lồng ngực, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm lấy Lộc Hàm: "Cảnh sát Lộc, có đôi khi, cậu rất là ngầu."

"Anh cmn nói thừa quá đấy!"

Ánh mặt trời trên đảo Jeju chưa bao giờ là thiếu, chìm trong ánh mặt trời buổi chiều lan tỏa, tạm thời thần kinh được thả lỏng. Người quan trọng ở bên cạnh, dựa dẫm vào nhau đó là bình yên.

----------------------------------------------

Sân thượng Sở cảnh sát Seoul, Trương Nghệ Hưng một tay cầm lon cafe, hướng về phía trước, người đàn ông ngồi trên bệ đá, tay trái cầm bảng vẽ, tay phải cầm bút, đang nghi hoặc tự hỏi nên vẽ tiếp thế nào. Không giống thời tiết ở Jeju, bầu trời ở Seoul bị vài đám mây đen che phủ. Nghệ Hưng đi tới bên cạnh người đàn ông, ngồi xuống, đưa cafe cho đối phương: "Sao rồi?"

"Không nằm ngoài dự liệu, hiện tại không liên lạc được người, xem chừng đã đến đảo Jeju rồi!" Đặt bút vẽ xuống, nhận lấy cafe, giật nắp ngửa đầu uống một ngụm: "Vốn dĩ không muốn, để Thế Huân nhúng tay vào chuyện này."

"Sao thế? Lão Ngô anh lại không tính đến chuyện này hả?" Trương Nghệ Hưng nhún vai: "Anh ta chẳng phải vẫn như vậy sao, làm loạn toàn bộ kế hoạch? Lần trước không phải cũng vậy."

Bàn tay cầm lon cafe thoáng siết chặt, Ngô Diệc Phàm nhếch nhếch khóe môi, khẽ nheo mắt lại: "Chung Nhân đã trên đường tới đảo Jeju rồi, cuộc giao dịch kim cương hoàn tất xong, tất cả sẽ kết thúc."

"Anh không lo, cậu ta sẽ bị bắt sao?"

"Nếu như cậu ta đã để Ngô Thế Huân và Lộc Hàm qua đó, nhất định có lý do của cậu ta." Ngô Diệc Phàm quay đầu qua, lắc lắc lon cafe: "Mà chúng ta, chỉ cần kiên trì với lý do của mình, là đủ rồi."

"Rất giống tuyên ngôn chính nghĩa đấy!" Trương Nghệ Hưng cụng lon cafe trong tay mình với Ngô Diệc Phàm: "Trước đó, hãy tự bảo trọng đi." Trương Nghệ Hưng đứng dậy, kéo áo khoác của mình lại, xoay người rời đi.

Gió thổi đến gấp gáp, xem chừng trời sắp đổ mưa rồi. Ngô Diệc Phàm đóng bảng vẽ vào, bóp bẹp cái lon rỗng trong tay ném ra ngoài. Cùng với cơn gió, sắc mặt của anh u ám đi rất nhiều.

----------------------------------------------

"Các vị hành khách, chuyến tàu đến đảo Jeju chỉ còn một trạm nữa là đến. Xin quý khách chú ý hành lý của mình." Tiếng thông báo vang lên trên tàu.

Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, áo khoác jacket cũng màu đen, khép lại cái túi màu đen bên tay mình. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài trôi vùn vụt qua. Lần này, sẽ là kết thúc phải không?

-Vol 35-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top