Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose. Vol 4

Một năm trước.

Chuyện đầu tiên khi Lộc Hàm xuống máy bay, chính là lôi điện thoại ra rồi đăng một bài lên twitter. Nội dung trong đó nói về việc cậu và một minh tinh Hàn Quốc nào đó, ngồi chung chuyến bay và cùng đáp xuống sân bay Incheon, đồng thời up lên ảnh cậu chụp trộm vị Hallyu star đó lên.

Sân bay Incheon khắp nơi đều là người đi đi lại lại, quần áo toàn thân của Lộc Hàm lại vô cùng bắt mắt. Áo nỉ màu ghi, tóc màu bạch kim pha hồng khoa trương, ngực đeo đủ các loại trang sức, kéo theo một cái vali đỏ choé còn quấn mấy đoạn băng dính, dán chi chít sticker lá cờ.

Tai nghe đeo trên cổ cậu đã dùng rất nhiều năm rồi, phải biết rằng, trước khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cậu tuân thủ quy định của đội rất nghiêm ngặt, không nhuộm tóc, không nhiều lời. Sau khi tốt nghiệp, tạm thời được trở về chính mình, mà cái gọi là tạm thời đó, quả thật là rất ngắn.

Cậu lôi trong túi quần ra giấy ủy nhiệm đã ố vàng, trên giấy là thông tin đơn giản về cậu và số hiệu của đội cảnh sát. Cậu được bổ nhiệm đến Sở cảnh sát Seoul, Lộc Hàm bĩu môi, kéo vali đi về phía trước.

Giơ tay lên vẫy taxi, lên xe, Lộc Hàm một tay chống cằm, nói: "Phiền anh đưa tôi đến Sở cảnh sát Seoul."

--------------------------------------------------

Một năm trước.

"Không dậy được thì đi chết đi! Không dậy được thì đi chết đi" Màn hình điện thoại dưới gối phát sáng, đồng thời rung lên, phát ra một giọng hơi nghèn nghẹt lại tràn đầy nghiêm túc.

Người đặt cái cái chuông báo đó chính là chủ nhân chiếc điện thoại. Hiển nhiên, từng câu từng chữ trong đó cũng là tự ghi âm lại.

Có đôi chút bực bội mò tay vào trong gối, người đàn ông đang nằm úp gãi gãi mái tóc rối bời của mình, không chút chần chừ liền bật dậy.

Anh luôn dậy sớm hơn một tiếng, bởi vì anh biết thời gian mình lãng phí ở trước tủ quần áo và tủ lạnh sẽ rất lâu. Ngô Thế Huân là một người đàn ông vừa sáng ra đã không biết nên mặc cái gì, ăn cái gì.

Rất nhiều người gọi Ngô Thế Huân là Ngô Bắn Tỉa bởi vì anh như thể vừa sinh ra đã trưng ra dáng vẻ "người lạ chớ đến gần". Có đồng nghiệp từng đối mặt với anh, cái loại ánh mắt lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy này, không phải ai cũng chống đỡ nổi.

Lúc này, Ngô Thế Huân đang đứng trước tủ lạnh nhìn đống đồ ăn nhanh đủ các nhãn hiệu trong đó. Quả thật anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào cái chuyện này nữa, nhưng sự thật là, khi anh vừa đối diện với việc phải lựa chọn, sẽ không tự chủ được mà để mình rơi vào trong đó, hơn nữa còn chẳng cảm thấy cần phải gấp gáp.

"Nếu như là sữa, nên là vị óc chó hay vị lạc đây? Hử? Sao mình còn chả biết mình mua vị mới rồi?...Hương lúa mạch, hương lúa mạch xem ra cũng không tệ."

Anh bắt đầu lẩm bẩm, không ngừng lôi những hộp sữa khác nhau ra rồi lại nhét vào, lặp đi lặp lại có khi phải vài chục lần cũng không tính là nói quá. Sau đó lại làm mặt lạnh tanh đóng cửa tủ lạnh vào, cuối cùng đều nhét cả ba hộp sữa vào trong ba lô. Sáng trưa tối, mỗi lúc uống một vị, đây chính là cách giải quyết tốt nhất.

Đương nhiên, bạn có thể nói Ngô Thế Huân là loại lắm tiền nhiều của. Anh đúng là một người sống trong một căn biệt thự kiểu Châu Âu, cũng ra gì lắm hơn nữa còn đi xe xịn. Như thế này có thể hiện ra như là Mary Sue, cũng chẳng phải là cố ý.

Có người sinh ra đã được sống có điều kiện như thế, bạn cũng chẳng có cách nào, đúng không?

Đối với việc lái xe, Ngô Thế Huân cũng có quan điểm riêng. Anh sẽ căn cứ vào điểm số còn dư của bằng lái xe, cùng cả tâm tình ngày hôm nay nữa, để quyết định tốc độ lái xe của mình. Trong lúc đảo vô lăng, cái mông của anh cũng theo đó mà nghiêng ngả.

Liếm liếm môi, đi tới tòa nhà Sở cảnh sát Seoul.

Khi ấy Ngô Thế Huân vẫn còn là cảnh đốc cấp hai, cùng làm việc với cảnh đốc tối cao Ngô Diệc Phàm. Chuyện đáng để Ngô Thế Huân cao hứng chính là, Ngô Diệc Phàm chỉ còn một năm nữa sẽ bị điều đến nước Đức.

Nghĩ đến đó, anh không khỏi khẽ nhếch khóe miệng. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thoáng chút bỉ ổi, rồi lại không tự nhiên mà cười tà: "Sau đó là mình có thể chúc anh ta mau mang mấy bức vẽ kinh người của anh ta theo, rời khỏi Sở cảnh sát Seoul, ngồi máy bay mà bay, bay đi, bay đi, để không phải nhìn thấy luôn đi!" Ngô Thế Huân nén cười.

Đèn đỏ, phải dừng xe lại, nhân lúc này mở radio trên xe, lôi hộp sữa vị lạc ra, cắm ống hút vào. Trên hộp sữa có một chữ "sáng" sáng loáng được viết bằng bút dạ quang.

Bàn tay của người tài xế taxi vừa cầm vô lăng vừa gõ gõ theo giai điệu, giọng hát du dương trong radio khiến cho thần kinh của công dân nhỏ bé như ông được thả lỏng: "Nhìn cậu có vẻ như mới đi du lịch nước ngoài về phải không?"

Chàng trai ngồi ở ghế phó lái, áo nỉ tóc ẹp xuống, tay cầm PSP, đang cố gắp lập kỉ lục mới cho chính mình: "Vâng!"

"Nhưng mà cậu đến Sở cảnh sát làm gì thế? Có người quen à? Hay là bị gọi đến?" Người tài xế trêu chọc hỏi.

"Tôi qua đó nhậm chức." Lộc Hàm thuận miệng đáp lại. Người tài xế suýt chút nữa sặc một tiếng, một lần nữa liếc mắt qua nhìn kĩ cậu thanh niên quần áo lôi thôi bên cạnh, như có điều suy nghĩ mà hạ cửa kính xe xuống, châm thuốc hút.

Ngô Thế Huân đang nhàn nhã uống sữa, đột nhiên mùi thuốc lá thoang thoảng ở đâu lại bay tới cửa sổ xe. Nhíu mày lại, liếc mắt, bắn tỉa. Khoảng cách hai chiếc xe cũng không tính là xa, Ngô Thế Huân vừa quay đầu liền thấy có một người tài xế taxi đang ung dung nhả khói.

"Chú ơi!" Ngô Thế Huân gọi một tiếng.

"Gì thế?" Người tài xế taxi đó thò đầu ra. Đại khái là do ồn ào quá, Lộc Hàm đeo tai nghe trên cổ lên, khẽ nghiêng người, tiếp tục tập trung vào trò chơi.

Ngô Thế Huân nghiêm túc đặt hộp sữa xuống.

"Nhìn dáng vẻ của chú, con gái hẳn vẫn đang học tiểu học nhỉ? Để đảm bảo hôm nay chú vẫn còn sống sót mà về nhà ăn cơm vợ nấu, mời thắt dây an toàn vào. Và để xây dựng lại cảnh quan thành phố, đương nhiên, chủ yếu cũng là vì tâm tình của tôi, đề nghị tắt thuốc đi!"

Lúc này đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, khóe miệng Ngô Thế Huân nhếch lên nói: "Bỏ đi, chúc chú bình an!" Mặt người tài xế taxi dài ra, nhìn về phía trước, xe đã sớm vọt xa.

"Bị điên à???" Mãi lúc sau, người tài xế mới có lại phản ứng, sáng sớm mới vừa lái xe, chả hiểu sao lại bị cái mồm quạ đen trù ẻo cả nhà, thầm chửi mãi mới khởi động xe đi.    

--------------------------------------------------

Ngô Thế Huân đỗ xe ở khu B1 của nhà để xe Sở cảnh sát, là vị trí anh đã lựa chọn kĩ càng. Vị trí này, vừa có cửa thông gió tản nhiệt, lại gần thang máy. Dù cho lên xe hay xuống xe từ góc độ nào cũng thoải mái, tầm nhìn cũng thoải mái, nói thế nào cũng là một vị trí tốt.

Anh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, lau đi vụn bánh mì ở khóe miệng, một lần nữa chỉnh lại cà vạt, chắc chắn bản thân đã đẹp trai hoàn hảo xong mới tiêu sái rút chìa khóa xe ra.

Lộc Hàm vừa bước vào cửa tòa nhà Sở cảnh sát, liền bị một loạt ánh mắt soi mói ở trong đại sảnh. Đương nhiên cậu chẳng quan tâm đến mấy cái này. Việc của cậu là đến tổ trọng án tầng 7 báo danh.

Khuôn mặt mang theo ý cười, kéo hành lý hùng hổ bước tới thang máy. Trước thang máy, có một người đàn ông một thân đồ vest giày da đã chờ từ sớm. Người này cao hơn Lộc Hàm, mặt mày nghiêm túc như thể ảnh photocopy từ sách giáo khoa mà ra.

Đối với sinh vật lòe loẹt đột nhiên lọt vào khóe mắt, Ngô Thế Huân lựa chọn dùng thái độ liếc xéo quan sát đánh giá người bên cạnh.

Lộc Hàm cũng đã nhận ra, cái loại ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bài xích này. Nhưng khó xử chính là, cậu không thể nhìn thẳng lại, vậy nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào các loại thông báo dán chi chít trên dưới ở tầng trệt.

Thời gian dài dằng dặc, nhưng không có ai phá vỡ cục diện căng thẳng này. Thang máy có hai người, người đứng bên phải và bên trái, rõ ràng có khác biệt rất lớn. Phải đó, ai lại tình nguyện cùng chung thang máy với Ngô Bắn Tỉa cơ chứ? Đó chẳng phải là vừa sáng ra đã đi tìm không khí lạnh mà hít ra hít vào hay sao?

Đại khái Lộc Hàm cũng ý thức được, bầu không khí nơi này không đúng lắm. Âm thầm cất bước về bên phải, chuẩn bị bước ra khỏi ranh giới 38 vô hình giữa hai cái thang máy, nhưng giây tiếp theo, trong lòng lại cảm thấy hồi hộp. (*)

(*) = Ranh giới quân sự giữa Triều Tiên và Hàn Quốc.

"Ding." Cửa thang máy đã mở. Bây giờ nếu mà thay đổi vị trí trận địa, đó chính là biểu hiện không lịch sự. Lộc Hàm hít sâu một hơi, chỉnh lại biểu cảm trên mặt cho tốt, kéo hành lý vào thang máy.

Hai người đàn ông đứng trong thang máy. Lộc Hàm thả lỏng chân trái, dồn lực lên chân phải, vai dựa vào tường thang máy. Bị đặt vào trạng thái trống rỗng, ánh mắt rơi vào phím ấn trên thang máy.

Ủ ôi, chẳng lẽ mình vừa bước vào, đối phương đã cảm giác được mình là nhân vật lớn sắp tới tầng 7? Lộc Hàm có chút đắc ý cười thầm.

"Ding."

Cửa thang máy mở ra, Ngô Thế Huân đứng thẳng người lên một cách nghiêm chỉnh. Ban nãy đúng là anh ấn phím tầng 2 và tầng 7. Lúc này, là anh đang chờ người bên cạnh đi ra ngoài.

Lộc Ham cũng cứ thế chờ người kia ra ngoài. Bởi vì cậu phải tới tầng 7. Hiện tại, đúng là càng lúc càng gượng gạo. Hai người đàn ông, dùng tư thế khác nhau cùng đứng ở trong thang máy.

Dòng người đứng trước thang máy, đều đang nghi ngờ nhìn vào phía trong.

Không có ai đi vào. Sau vài giây giữ nguyên, thang máy lại chầm chậm đóng lại. Trong lòng Lộc Hàm lại căng thẳng. Nói như vậy, người này là đồng nghiệp tầng 7?

À...Ngô Thế Huân đột nhiên hiểu ra. Thì ra không phải đi đến tổ bài trừ tệ nạn xã hội ở tầng 2. Chắc là lên tầng 7 báo án đây mà! Gần đây tổ trọng án đã nhận không ít vụ buôn lậu của xã hội đen, vừa liên tưởng cái là hiểu liền.

Cho đến khi...

Tổ trọng án tầng 7 Sở cảnh sát, phòng làm việc của cảnh đốc tối cao.

Ngô Thế Huân ngồi trên ghế xoay, bàn làm việc trước mặt bày đống hồ sơ chất cao như núi. Mà gần anh nhất, lại là một trang giấy trắng.

Anh ta cầm một cây bút dạ quang trong tay, đang tô tô vẽ vẽ. Xét về góc độ ý tứ, Ngô Diệc Phàm là một người rất bình tĩnh, thế nên tốc độ và ngữ khí nói chuyện của anh ta đều rất thẳng thắn, cũng rất bình tĩnh: "Lộc Hàm này, là một nhân tài vừa tốt nghiệp trường cảnh sát xong. Lúc kiểm tra tố chất, thành tích của cậu ta đứng ở vị trí số 1 trong trường."

Ngô Thế Huân ngồi ở đầu kia bàn làm việc, mà ngồi bên cạnh anh chính là một sinh vật nào đó vừa lên cùng thang máy với mình, tạp nham, bậy bạ, kém cỏi. Ngô Thế Huân thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lại lần nữa. Đương nhiên, nếu dùng hầm băng để hình dung sắc mặt của anh lúc này, chính là tương đối chính xác.

"Thế Huân làm việc với tôi rất lâu rồi! Cộng sự với cậu ta ngày trước vì một số chuyện nên tạm thời không làm việc ở đây." Ngô Diệc Phàm từ đầu đến cuối còn chẳng buồn ngẩng đầu. Đương nhiên, anh cho rằng, vẽ tranh, ngoài việc dựa vào thiên phú thì vẫn còn cần phải chuyên tâm vào nữa.

Lộc Hàm quả thật có chút đứng ngồi không yên. Đầu tiên, cấp trên mà cậu trực thuộc còn chẳng xem sơ yếu lý lịch cuả mình. Tiếp đó, cậu cảm thấy đồng nghiệp của mình không có thiện ý đối với mình cho lắm.

Việc này giống như áp lực vô hình ép cho đầu Lộc Hàm ngây cả ra.

"Anh đang nói, đây là cộng sự mới anh tìm cho tôi?" Ngô Thế Huân rốt cuộc cũng phá tan sự yên lặng. Bởi vì ngữ khí của anh bây giờ không tính là bình thản, khiến cho Ngô Diệc Phàm chau mày lại, phải hạ bút vẽ xuống, đứng dậy.

"Có tốt không?" Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên tỉnh táo, giọng nói mang chút cảm thán: "Tốt nghiệp trường cảnh sát, năng lực ưu tú, nhan sắc cũng không tệ, nhìn lý lịch, còn là một tay gỡ bom diệt đồi trụy siêu đẳng nữa. Quá tốt ấy chứ!"

Ngô Thế Huân chọn cách trực tiếp đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc. Đây xem như cách kết thúc cuộc nói chuyện này nhanh nhất. Cửa phòng làm việc bật ra, tiếng động vừa vang lên, khóe miệng Lộc Hàm liền run run, nhìn cấp trên của mình.

Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên hít một hơi, dùng ánh mắt vô cùng thấu hiểu nhìn Lộc Hàm: "Tôi hiểu cả, ừm, ừ thì, cậu ra ngoài đi. Cố gắng chung sống cho tốt với cộng sự, còn nữa, tóc ấy, nhuộm đen lại đi."

"A?"

Lộc Hàm mơ mơ hồ hồ rời khỏi phòng làm việc. Ý tứ của cấp trên là, ngày mai quay lại nhậm chức. Tìm nơi ở trước đã, sau đó ăn mặc quần áo tử tế nghiêm chỉnh vào. Khi Lộc Hàm kéo hành lý ra ngoài, đồng thời nhìn thấy Ngô Thế Huân đang cầm hồ sơ bước về phía cậu.

"Hey, cộng sự mới!" Lộc Hàm cảm thấy dù sao đi chăng nữa, cũng nên chào hỏi chính thức, cậu giơ tay lên tỏ ý chào hỏi,nhưng mà người kia lại đi vụt qua người cậu.

"Không cần luyên thuyên, dùng thực lực mà nói chuyện đi!" Ngô Thế Huân đi rất nhanh, Lộc Hàm sửng sốt, lập tức há miệng.

"Vừa đến đã thấy mùi thuốc súng, hứ, thẳng tính thế cơ đấy!" Quay đầu nhìn bóng lưng đã đi xa, Lộc Hàm khẽ cười một tiếng. Lát sau thu lại nụ cười, nói: "Đợi đấy, tôi sẽ cho anh thấy, ai mới là lão đại."

Vali màu đỏ dần dần bị kéo đi xa.

Có lẽ là từ khi ấy, bọn họ liền cứ như thế cho đến tận bây giờ.

-Vol 4-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top