Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose . Vol 41

"Càng gần kề chân tướng, ngược lại càng đáng sợ. Không phải sợ chân tướng, mà là sợ bản thân không cách nào thừa nhận chân tướng đó." Kim Chung Nhân bỗng nhiên nhớ tới lời Ngô Thế Huân từng nói với mình, nhớ tới Ngô Thế Huân luôn chỉ buông một câu "ngụy biện". Cậu ta là người đàn ông, tuyệt đối dựa theo nguyên tắc riêng của mình mà tồn tại.

Kim Chung Nhân kéo thấp vành mũ, hai tay đút vào trong túi áo jacket màu đen, lưng đeo một cái balo căng phồng. Chỉ cần, lần giao dịch này thành công, tiền có lẽ cũng đủ rồi.

Giương mắt lên nhìn tòa biệt thự kia, rồi cất bước tiến về phía trước. Nếu như, cậu đoán không nhầm Ngô Thế Huân hẳn đã ở trong đó rồi. Động tác của cậu ta vẫn luôn rất lanh lẹ. Như vậy thì, cộng sự của cậu ta, chắc là cũng ở đó đi? Kim Chung Nhân khẽ cười, cậu đã đứng trước cửa.

Vươn tay định mở cửa ra, liền phát hiện cánh cửa ấy chỉ khép hờ. Ánh mắt Kim Chung Nhân trầm xuống, xem ra là thật rồi. Đây là đang "chào đón" mình sao? Kim Chung Nhân đi vào bên trong, tầng một không một bóng người, liền bước nhẹ chân, chậm rãi đi lên tầng hai.

Cuối cùng, cũng vào đến căn phòng khách kia. Vừa vào cửa, đứng ngay ngắn lại, đã thấy ba tên bị trói trong góc tường, trái tim lại chắc chắn thêm một chút.

"Không phải đang ở nhà sao? Sao nhanh thế đã đến Jeju rồi?" Phía sau, truyền đến giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa. Kim Chung Nhân khẽ cong khóe miệng lên, quay người lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Ngô Thế Huân. Anh cũng đang cười.

Đứng bên cạnh Thế Huân, chính là Lộc Hàm đang nhíu chặt lông mày. Cậu lại gần một bước, cầm lấy tay anh. Ngô Thế Huân liếc mắt, ý bảo cậu yên tâm, tiếp theo tiến về phía trước. Ngô - Kim hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một hồi, nhưng vẫn là Thế Huân mở lời trước: "Lần này, cũng vẫn không nói lý do sao?"

"Không có lý do." Kim Chung Nhân đáp lại rất nhẹ nhàng, rồi móc súng ra. Trái tim Lộc Hàm trầm xuống, vừa nghiêng người muốn tiến lên, lại bị Ngô Thế Huân đưa tay ra cản. Lộc Hàm gấp gáp, nhìn bóng lưng người đàn ông chắn trước người mình, trong nháy mắt cậu siết chặt nắm tay lại thành nắm đấm.

Ngô Thế Huân vẫn còn nhớ, vài năm trước trên sân thượng, khi Kim Chung Nhân dùng súng chĩa vào mình, bản thân cũng đang đứng chắn trước một người anh em khác, súng cũng chĩa vào Kim Chung Nhân. Lúc này cậu ta cũng đang như vậy, giống như trở lại vài năm trước.

"Vẫn so xem ai nhanh hơn ai à?" Ngô Thế Huân chỉ nhếch môi lên hỏi.

"Lần trước, là tôi thắng. Lần này, cậu nghĩ cậu có thể thắng sao?" Kim Chung Nhân khẽ cười một tiếng.

Hai họng súng, đều chĩa thẳng vào trái tim đối phương. Tiếng đồng hồ tích tắc chạy, bốn bề xung quanh đều yên lặng. Không còn có thêm bất kỳ một lời nào nữa. Hai người gần như, kéo cò súng cùng một lúc.

"Cạch!"

"Cạch!"

Khoảnh khắc ấy, đôi đồng tử của Kim Chung Nhân được phóng đại lên. Giống như cậu, người đàn ông phía đối diện cũng không hề bỏ đạn vào trong súng. Sự kinh ngạc đến tột độ của Kim Chung Nhân, đã in sâu vào trong đôi mắt của Lộc Hàm, trái tim của cậu, thấp thỏm nãy giờ cũng dần dần bình phục trở lại.

Quả nhiên, Ngô Thế Huân nói không sai. Trước khi Kim Chung Nhân đến, Ngô Thế Huân đã nói với Lộc Hàm. Vụ án lần này, rất có khả năng sẽ gặp người quen cũ, cũng là cộng sự trước đây của anh. Người kia, cũng không lừa mình, ngược lại, còn có thể là cố ý dụ mình đến đây.

"Làm sao chứng minh được?" Khi ấy Lộc Hàm đã hỏi như vậy.

"Chỉ cần cả hai chúng ta đều thua." Ngô Thế Huân đáp lại như thế.

Quân tốt đem thí để bảo toàn ván cờ, trước khi đến căn biệt thự này, Ngô Thế Huân đã hoài nghi rồi. Lúc ban đầu khi anh đi tìm Kim Chung Nhân tìm manh mối, chắc là cũng đã nằm trong tầm khống chế của ván cờ này. Chỉ là, kẻ khống chế ván cờ này, đến nay vẫn chưa thể xác định là ai. Nhưng, ít nhất có thể xác định được, Kim Chung Nhân lần này không có ý định sống sót trở về.

"Vậy nên, trong balo của cậu, căn bản không hề có kim cương đúng không?" Bàn tay giơ súng lên của Ngô Thế Huân, dần dần buông xuống: "Giao dịch tiến hành tại một nơi khác."

Chân mày Kim Chung Nhân từ đầu đến cuối, chưa từng thả lỏng, rồi cuối cùng vẫn buông súng xuống: "Biết được từ khi nào?"

"Lúc chúng ta đồng thời kéo cò, là thời điểm xác định được." Ngô Thế Huân nhún vai, cúi đầu, loáng vụt qua: "Lần trước, cậu thật sự đã nổ súng, mà lần này lại không. Chờ tôi bắn vào trái tim cậu sao?" Thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, ngữ điệu lạnh lùng, nheo mắt: "Chuộc tội kiểu này, tôi không chấp nhận."

"Tội?" Kim Chung Nhân bỗng nhiên cười ra tiếng, vò vò đầu, đồng thời lại lắc đầu: "Từ trước đến nay cậu vẫn chưa từng hiểu, chúng ta chỉ là không cùng lập trường mà thôi."

"Ồ?" Ngô Thế Huân bĩu môi: "Đương nhiên rồi! Tôi và Mặt trời mới cùng một lập trường. Tiếp nhận chưa? Luật lệ của mặt trời."

"Luật? Hừ, đến cậu cũng tin vào luật." Kim Chung Nhân ngẩng đầu lên, ý cười đã tràn đầy khuôn mặt, mà ý cười này lại đồng thời khiến hai người Huân Lộc cảm thấy bất an: "Tôi còn...cho cậu mấy lần, cơ hội giết tôi."

Cậu không chết thì tôi phải chết. Nếu đã như vậy, không bằng khiến cho nó sảng khoái đi. Kim Chung Nhân nghiêng cái balo màu đen, lôi ra một khối kim loại có gắn một cái nút màu đỏ.

Lộc Hàm giật mình, khối kim loại này cậu không thể quen thuộc hơn được nữa. Đây là thiết bị kích nổ từ xa, sản xuất ở Pháp, thông qua tín hiệu vệ tinh kết nối đến hệ thống phát nổ đã được chỉ định.

Cũng chính là, bom không ở nơi này. Nhưng mà, còn chưa đợi cậu đưa tay ra đoạt, Kim Chung Nhân đã ấn cái nút đỏ trên khối kim loại.

"Các cậu chắc là đều biết cái này." Kim Chung Nhân vừa nói vừa lùi về phía sau: "Tôi ấn thêm lần nữa, có lẽ, một nơi nào đó mà các cậu không biết, sẽ nổ tung."

Ngô Thế Huân căm hận bước một bước về phía trước, nhưng càng khó lòng đuổi theo. Không sai, thiết bị gây nổ có thể đặt ở Sở cảnh sát, cũng có thể là nhà của bố mẹ mình, bất cứ nơi nào cũng có thể.

"Ngô Thế Huân, tạm biệt!" Kim Chung Nhân lùi bước đến cửa sổ, chính là từ tầng hai, trực tiếp nhảy xuống. Trong lúc rơi xuống đất, còn ngẩng đầu nhìn bóng cây dừa cao cao, tay chống lên bãi cỏ, một bên đầu gối khuỵu xuống chống đỡ thân thể. Lại mỉm cười, rồi đứng dậy rời đi.

Ngô Thế Huân hôm nay, bỏ lỡ mất hai cơ hội giết chết Kim Chung Nhân. Lần đầu tiên, là bắn một phát súng không đạn. Lần thứ hai...kéo chiếc balo đang đeo trên lưng xuống, kéo khóa ra. Bên trong chứa đựng, thiết bị phát nổ đầy dây dợ phức tạp.

Trong phòng khách tầng hai, Lộc Hàm đưa tay nắm chặt lấy tay Ngô Thế Huân. Cậu biết, anh tận mắt nhìn thấy Kim Chung Nhân chạy mất, nhất định lúc này không cam lòng. Nhưng mà, Lộc Hàm lại không biết rằng, điều càng khiến Ngô Thế Huân không cam lòng đó là, cuối cùng anh mới nghĩ đến, quả bom kia cũng có khả năng ở trên người Kim Chung Nhân.

Vì thế, khi Lộc Hàm đến trước mặt Ngô Thế Huân, lần đầu tiên cậu thấy trong ánh mắt của anh, có phẫn nộ nhưng vẫn mang theo chút đau lòng, có hoảng hốt cùng không thể giải thích, còn có cả bất lực nữa. Trong ánh mắt ấy, tạm thời không có Lộc Hàm.

Thế Huân à, tôi rốt cuộc có thể đưa ra được lựa chọn chính xác cho anh không? Mà mỗi một lựa chọn của tôi, anh thật sự sẽ tuân thủ chứ?

Khi anh, thậm chí có thể dùng tính mạng để chứng minh người kia sẽ không làm hại mình, có từng nghĩ tới, trong lúc hai người nổ súng vào nhau, Lộc Hàm sẽ sợ đến mức không thể nhúc nhích không. Nghĩ đến như vậy, dường như càng gần kề chân tướng, vì thế càng sợ hãi. Bởi vì quá sợ hãi, lúc đó, anh không có cách nào gánh vác được, còn bản thân tôi cũng không thể nào nhúc nhích.

"Trở về thôi, về lại Seoul." Lộc Hàm nhẹ giọng nói, lần nữa cầm lấy tay anh.

"Tạm thời." Ngô Thế Huân lại rút tay ra: "Tạm thời, đừng nói chuyện với tôi." Ngô Thế Huân biết, chỉ cần anh ngẩng mắt lên, là sẽ thấy đôi mắt ngỡ ngàng lẫn tổn thương của Lộc Hàm. Nhưng lúc này, Ngô Thế Huân hiểu rõ, bản thân thật sự không có cách nào cười nổi, càng không thể mở lời nói chuyện với Lộc Hàm. Vậy nên, anh không ngẩng mắt lên, chỉ quay lưng mà đi, ra khỏi căn phòng.

---------------------------------------------------

Hàn Quốc-- Seoul, trên cầu.

"Còn một tháng nữa, văn kiện phê duyệt anh rời nước sẽ được ban xuống. Trước đó, Nghệ Hưng sẽ đưa em tới Đức." Ngô Diệc Phàm đặt hai tay lên vai Độ Khánh Tú.

"...Anh... Nhưng mà, Chung Nhân vẫn chưa trở về."

Ngô Diệc Phàm nhíu mày: "Nghe lời đi!" Rồi nghiêng đầu nhìn về phía Trương Nghệ Hưng: "Bá Hiền đã quay về thu dọn hành lý của Khánh Tú rồi, cậu cũng chuẩn bị dần đi."

"Biết rồi!" Trương Nghệ Hưng gật đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Trước khi đi, có thể tới thăm bác ấy không?" Độ Khánh Tú khẽ cúi mắt, có đôi lúc cậu luôn mơ về nơi ấy. Khi đó, vẫn còn mang gương mặt trẻ con, bọn họ bây giờ đều đã trưởng thành cả rồi. Con người càng lớn, dường như càng dễ hồi tưởng lại chuyện khi còn bé.

Vấn đề này, thật khiến người ta trầm tư.

Phải rồi, đã bao lâu rồi chưa trở lại? Nơi ấy...

----------------------------------------------------

Trên chuyến bay về Seoul, Ngô Thế Huân gần như vừa ngồi xuống là ngủ ngay. Đầu vẹo sang một bên, đeo bịt mắt, hơi thở tuy rằng ổn định, nhưng nắm tay cuộn chặt, từ đầu đến cuối chưa từng thả lỏng.

Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn. Không nghĩ ngợi gì nhiều, mà giống như xuất phát từ bản năng, hai tay dịu dàng vuốt ve nắm tay cuộn chặt đó. Chầm chậm, chầm chậm, thả lòng bàn tay người ấy ra. Sau đó lại nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, đem bàn tay phải của mình nắm lấy bàn tay trái người ấy, mười ngón tay khẽ đan, bản thân cậu cũng nhắm mắt lại.

Không tiếng động, nhưng lại cảm giác thấy bờ vai mình nặng đi.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu, tựa lên vai Lộc Hàm.

Lại cảm giác, bàn tay phải của mình ấm lên. Lòng bàn tay người đàn ông ấy rất rộng, cứ như thế, mười ngón đan càng thêm chặt.

Hiện tại, không nói chuyện với anh. Mặc dù biết, cả hai chúng ta đều còn tỉnh táo. Anh mệt mỏi rồi, tôi sẽ ở đây cùng bên anh. Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, Ngô Thế Huân, anh biết mà, Lộc Hàm rất ăn ý với anh.

Không bởi vì cái gì khác.

Chỉ bởi vì.

Thích anh.

-Vol 41-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top