Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose . Vol 45

Ngô Thế Huân.

Ngô Diệc Phàm nhìn vào bức ảnh mà mình đang cầm trong tay, trước tiên là cậu ta giao lại thẻ cảnh sát, tiếp theo liệu sẽ có hành động gì đây? Với hiểu biết của anh về Ngô Thế Huân, cậu ta sẽ không tiếp tục truy lùng tung tích Kim Chung Nhân nữa. Bởi vì cậu ta biết, đó là một khúc xương cứng khó gặm, chỉ lãng phí thêm nhiều thời gian mà thôi. Ngô Thế Huân sẽ đặt chú ý và suy nghĩ, vào việc gì dễ dàng trước.

Anh híp mắt lại, khóe môi cong lên, gọi đi một cuộc điện thoại, mà cuộc điện thoại đó là gọi cho Biên Bá Hiền: "Đang làm gì thế?"

"Không phải chỉ là ngồi không thôi sao." Người ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng điệu hơi lên cao: "Chuẩn bị lát nữa gọi điện thoại, hỏi Chung Nhân bọn họ đến đâu rồi."

"Chuyện đó không cần gấp." Ngô Diệc Phàm cầm lên cây bút đặt trên bàn, quay tới quay lui, rồi nói: "Hai tên cảnh sát đó, đã nộp lại thẻ cảnh sát rồi!"

"Ừm, rồi sau đó thì sao?" Biện Bá Hiền khẽ ngồi thẳng dậy. Cậu biết Ngô Diệc Phàm muốn nói đến hai vị nào.

"Cho nên, hiện tại bọn họ là chó dữ." Ngô Diệc Phàm ném cây bút đi, cây bút vững vàng rơi vào ống đựng bút: "Chó dữ có thể đến thăm nhà bất cứ lúc nào."

"Sẽ rất nhanh đến chỗ em sao?" Biên Bá Hiền vò vò đầu, khóe môi cong lên: "Anh hiểu mà, giả bộ ngu ngốc là điều em giỏi nhất. Sẽ không để lại cho bọn họ manh mối nào đâu!"

"Không, ngược lại, phải để lại manh mối cho bọn họ." Ngô Diệc Phàm xoay chuyển ghế da, hướng ra cửa sổ, đôi mắt khép hờ, nói: "Sẽ đến chỗ hàng xóm của em trước, rồi bảo cậu ta đến chỗ em moi tin. Nếu như anh đoán không nhầm, dù sao thì một người gần gũi, cũng dễ dàng tiến vào hơn."

Bàn tay Biên Bá Hiền siết chặt, trong lòng cậu cảm thấy thật nặng nề. Nghĩ đến mọi chuyện sẽ như vậy, dường như có hơi tàn nhẫn. Nếu như, người kia thật sự sang gõ cửa nhà mình, có lẽ ban đầu cậu sẽ rất phấn khích, sẽ bối rối, sẽ không biết nên làm thế nào. Nhưng mà, một khi đã xác định được lập trường của người kia, có lẽ mọi thứ sẽ đều như chưa từng tồn tại.

Cậu sẽ dùng biểu cảm như thế nào, để mở cửa cho người kia đây?

"Phải để lại manh mối cho bọn họ sao?" Biên Bá Hiền tạm thời không muốn nghĩ đến điều gì nữa, chú tâm vào, cậu bắt buộc phải chú tâm vào.

"Trước tiên anh hỏi em." Ngô Diệc Phàm tay chống cằm: "Em đối với Phác Xán Liệt, có phải là có tình cảm không?"

Khoảnh khắc ấy, đầu óc Biên Bá Hiền đột nhiên trống rỗng, những suy tư dường như trôi dạt trở lại một năm trước, vào cái đêm ấy. Tiếp theo đó, là toàn thân tê dại, cổ họng khô khốc: "...Vâng."

"Vậy thì quá dễ rồi!" Ngô Diệc Phàm nói: "Trên tư liệu của Lộc Hàm, mọi mặt đều ưu tú, hơn nữa theo như anh quan sát lâu nay, cậu ta là một người rất cẩn thận. Em chỉ cần cư xử như bình thường với Phác Xán Liệt, kiểu gì cuối cùng bọn họ cũng sẽ tự đến viếng thăm căn nhà đó của em."

"Tại sao?"

Ánh mắt của Ngô Diệc Phàm khẽ trầm xuống, cuối cùng lại kéo lên một nụ cười khổ sở: "Bởi vì bọn họ, có máu có thịt."

"Chúng ta không có sao?"

"Anh chẳng nhớ nữa. Chắc là có." Khoảng thời gian dài tiếp theo, bầu không khí đều rơi vào yên lặng. Ngoài cửa sổ, trên bầu trời mây đen dần dần kéo đến, Ngô Diệc Phàm nhắm chặt mắt lại, nói: "Quả bom, đã bố trí xong rồi!"

"...Sau khi để lại manh mối, thì rời đi sao?" Biên Bá Hiền giương mắt lên, nhìn bức ảnh chụp chung trên tường: "Vì sao nhất định phải giết bọn họ?"

"Nếu như không giải quyết, thì làm sao có thể phá bỏ tòa nhà kia?" Ngô Diệc Phàm hỏi ngược lại Biên Bá Hiền: "Bây giờ ngồi ở chỗ này, thứ nhìn thấy được chỉ có mây đen mà thôi. Em có biết hay không?"

"Vẫn không thấy mặt trời sao?"

"Dựa theo lời anh mà làm là được!" Ngô Diệc Phàm cúp máy.

Nếu như, Ngô Thế Huân không thông minh đến thế, nếu như cậu ta cũng như những cảnh sát khác, có lẽ cậu ta cũng sẽ không phải là đối tượng bắt buộc phải chết.

Nếu như, Lộc Hàm có thể theo đúng như những gì bản thân anh đã nghĩ đến lúc đầu, làm loạn tiết tấu cuộc sống của Ngô Thế Huân, bọn họ cũng sẽ không phải là cặp đôi bắt buộc phải chết. Ngàn tính vạn toán, lại chẳng tính được đến, tình cảm.

Biên Bá Hiền thật sự đã làm rất tốt. Lúc mở cửa ra, quả nhiên như trong tưởng tượng ban đầu của cậu. Không biết làm sao, vui vẻ, rung động. Cho đến tận nửa đường mới như bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ không cùng chung một lập trường. Rồi đến sau đó, là rơi vào trạng thái khó khăn để mà phân biệt hay phán định, mục đích của anh ấy và cả hành động của anh ấy nữa.

Cho dù, chỉ là một chút chút chú ý thôi cũng được. Phần yêu thích này.

Nếu như bọn họ chỉ đơn thuần là hàng xóm, đơn thuần ăn bánh bích quy, đơn thuần ngồi nói chuyện cùng nhau thì tốt biết mấy?

Miếng bánh bích quy cuối cùng, cậu không bỏ vào miệng mà lại dùng giấy bạc gói kỹ lại, đặt trong túi áo của mình.

Từ đầu đến cuối, điều phân tán lực chú ý của hai tên cảnh sát kia không phải Kim Chung Nhân. Mà là kim cương, ngay từ khi bắt đầu từ việc trộm kim cương, mục đích chính là để dẫn dụ hai người họ ra.

Mà mục tiêu thật sự, là hủy đi tòa nhà đó.

Cái tòa nhà đã che mất đi mặt trời.

Nếu như, không thể dời được sự chú ý của hai người họ đi, vậy thì, hủy diệt bọn họ thôi. Đây là quyết định cuối cùng của Ngô Diệc Phàm.

Loại hình của quả bom, là loại gây nổ cục bộ. Bởi vì đã qua xử lý đặc thù, cho dù là sau khi cảnh sát đến nơi, cũng chỉ có thể nhận định là do nổ khí ga. Thế nhưng, cũng đủ khiến cho hai người kia mất mạng.

Rất đơn giản. Ngô Diệc Phàm sẽ thả một quả bom khói, mục đích là dẫn hai người vào căn phòng kia. Anh đặt bức ảnh trong tay xuống, bỗng nhiên hồi tưởng lại, trong một đêm nào đó, Ngô Thế Huân đứng che trước mặt mình.

"Đoàng!" Tiếng súng đó vang lên, sau đó, ngã xuống đất.

Ngô Diệc Phàm của khi đó, là thật hay giả? Từ khi bắt đầu, lập trường của bọn họ đã không giống nhau rồi. Có lẽ, chính bởi vì người đàn ông kia có máu có thịt, cho nên mới giúp anh cản phát súng đó.

Vậy nên hiện tại, Ngô Thế Huân đáng chết. Mỉa mai, giống như rất nhiều chuyện vậy. Ngô Diệc Phàm có dự cảm, lần này, nên kết thúc rồi.

Đánh cược một ván. Nếu như mọi chuyện tiến hành theo đúng những gì anh đã nghĩ...

Ngô Diệc Phàm ra khỏi phòng làm việc của cảnh đốc cấp cao, hướng sân thượng đi tới. Trương Nghệ Hưng đang ngồi xổm ở đó ăn cơm nắm, chỉ giơ tay lên chào hỏi Ngô Diệc Phàm.

"Đến rồi à? Hoàng tử nhỏ báo thù?" Lúc này mà pha trò, lại càng có ý châm chọc. Ngô Diệc Phàm đi đến bên cạnh Trương Nghệ Hưng, ngồi xuống, cầm một nắm cơm lên, bắt đầu ăn.

"Chúng ta có thể sống sót mà rời khỏi không? Tòa nhà này."

"Anh sợ rồi?" Trương Nghệ Hưng quay đầu nhìn về hướng Ngô Diệc Phàm. Anh chỉ cười cười, không đáp lại: "Tôi đang nói cái gì thế này...Chúng ta từ lâu đã chẳng còn gì để sợ nữa rồi!"

"Lần này, tôi cũng coi như rất thấu đáo."

"Anh không mệt sao?"

"Có một chút." Ngô Diệc Phàm nhìn người bên cạnh, khóe môi cong lên: "Tôi sợ tôi sẽ hối hận."

"Vậy thì thật không thể tưởng tượng nổi rồi!" Trương Nghệ Hưng cũng cười. Cậu biết, người khác sẽ không thể nào hiểu được. Bất kể ai thấy rồi, cũng sẽ thấy đầu óc mình mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng mà, nếu như may mắn, mọi người sẽ vẫn tiếp tục mơ hồ. Nếu như, không may mắn, ván này mà thua, thì chân tướng này sẽ bị truyền ra rộng rãi.

Càng gần kề chân tướng, ngược lại càng đáng sợ.

Không phải sợ chân tướng, mà là sợ bản thân không cách nào thừa nhận chân tướng đó."

---------------------------------------
          
"Kế hoạch là như vậy." Ngô Thế Huân hướng Lộc Hàm nói: "Sẽ từ cửa sổ phía sau tiến vào, sau khi xác định người kia đã rời khỏi." Lộc Hàm gật đầu. Bọn họ xuống dưới tầng, trước tiên là nhìn bố cục tòa nhà, sau đó còn phải trở lại trước tầng kia nằm vùng. Sau khi xác nhận người đã đi xong, lại xuống dưới tầng đột nhập vào từ cửa sổ đằng sau. Không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào, bởi vì rất có khả năng đánh rắn động cỏ. Cũng không có cách nào xác định, chủ căn nhà kia rốt cuộc có quan hệ gì với Kim Chung Nhân, điểm này vốn dĩ đã là rất khó khăn.

"Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy khâu nào đó có vấn đề." Ngón cái của Lộc Hàm đặt lên môi dưới. Cậu không nói rõ được, bởi trong lòng cứ luôn cảm thấy không thể bình tĩnh. Ngô Thế Huân không đáp lại, mà chỉ xoa xoa đầu Lộc Hàm.

"Không giống phong cách của cậu lắm đâu, Lộc sir. Nếu có sai, thì cũng sai một cách sảng khoái đi!" Ngô Thế Huân nhún nhún vai.

"Được, vậy tiếp tục."

---------------------------------------

Biên Bá Hiền trở lại căn phòng của mình, lấy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một cái hộp giấy. Bên trong hộp giấy, được đặt một cái hộp bằng kim loại. Cậu ổn định lại tinh thần, siết chặt nắm tay: "Không còn đường lui nữa rồi!"

---------------------------------------

Kim Chung Nhân quay trở lại chiếc xe lần nữa, đưa bánh mỳ và nước vừa mua cho Độ Khánh Tú, rồi nắm chặt tay lái, môi dưới xệ xuống. Nếu như không thể tách hai người Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ra khỏi chuyện này, có lẽ, sẽ cần đến tính mạng của bọn họ.

Phải.

"Không còn đường lui nữa rồi!" Chiếc xe lao vun vút về phía trước. Độ Khánh Tú quay đầu nhìn sang Kim Chung Nhân.

---------------------------------------

Phác Xán Liệt ngồi trước bàn ăn, anh đang uống canh, mẹ anh vẫn đang ngồi lải nhải bên cạnh. Xán Liệt chỉ cười cười gật đầu. Bỗng nhiên, nghe được có tiếng động bên ngoài cửa. Ý cười càng nồng đậm thêm một chút. Ra khỏi nhà rồi.

Cậu ấy, chắc là sẽ không liên quan gì đến vụ án này đâu nhỉ?

Ai, lại có thể đảm bảo đây?

--VOL 45--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top