Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun And Rose . Vol 53

Chuyến thăm viếng của Kim Mân Thạc ngoài việc mang kim cương trả về, còn để lại một lá thư. Nếu như nói, anh và anh em của mình là cực đoan, bởi vì báo thù mà chọn cách hủy diệt tòa nhà ấy, thì cuối cùng quyết định của anh thế nhưng lại rất nhẹ nhàng. Có lẽ, ngay cả mấy người em kia của anh, cũng không biết người đàn ông này sẽ làm vậy.

Hận thù, là một con dao hai lưỡi. Chẳng thể sống dễ dàng nổi, còn phải mang theo mặt nạ chạy vòng quanh thế giới, phải duy trì như vậy đến tận lúc nào? Màn đêm Seoul, ánh đèn nhiều màu nhấp nháy, Kim Mân Thạc đứng trước cửa sổ, nơi anh ở là tầng cao nhất của tòa nhà, từ nơi này chìm đắm nhìn xuống màn đêm phủ bóng cả thành phố, trông thì rất nhỏ bé nhưng thật ra lại rất to lớn.

Khi tòa nhà ấy thật sự biến thành tro bụi, thì bọn họ sẽ thế nào đây? Vui vẻ mà cười, rồi tiếp tục trải qua những ngày tháng tiếp theo tại Đức sao? Câu nói cuối cùng của người phụ nữ ấy trước khi chết, là nói với Mân Thạc. Bà nói, Mân Thạc là anh cả, phải chăm sóc các em thật tốt. Thù, tất phải báo, thế nhưng, trái tim lại chẳng thoải mái gì cho cam.

Hy sinh. Trên con đường báo thù mà bọn họ đang đi, đã hy sinh cái gì đây? Có lẽ là sự thuần khiết của bọn họ, và còn cả cả sinh mệnh của rất nhiều người nữa. Rất nhiều lần Kim Mân Thạc nằm mơ, đều mơ về cái ngày ấy. Bọn họ cùng với người phụ nữ ấy ngồi trước tòa nhà kia, bắt đầu từ ngày ấy, bọn họ chẳng còn tin tưởng gì vào pháp luật, vào chính phủ nữa. Cực đoan cùng bệnh hoạn, giống hệt như loài dơi chỉ sống trong thế giới không thấy được ánh mặt trời.

Trong tay anh đang cầm một ly rượu vang, lắc lắc rồi híp mắt lại, mím môi nhấp một ngụm, ánh mắt lại càng thêm mơ màng, không còn thấy nụ cười thường ngày. Căn phòng này rất lớn, nhưng cũng rất trống vắng, trống vắng đến mức bản thân trong lòng cũng cảm thấy trống vắng theo. Mấy đứa em chắc là đã gặp nhau tại Đức rồi nhỉ? Nhưng mà, liệu có thể như đám anh em bình thường, thoải mái nói cười hay không? Có lẽ, bọn họ đang nóng lòng chờ đợi, chờ đợi bản thân anh cũng đến Đức. Có lẽ, cũng đang nơm nớp lo sợ có người sẽ quấy rầy đến bọn họ. Cũng có lẽ, căn bản là không có cách nào nhắm mắt lại được.

Tình yêu, từ rất lâu rồi, là thứ tình cảm đã quên mất. Hôm nay, liệu có còn không?

Lộc Hàm, Kim Mân Thạc từng nói qua với Lộc Hàm lúc ở trong phòng bệnh. Anh từng nghe nói về cậu, nhưng trong thư cũng nói đến, anh, Kim Mân Thạc, không chỉ là nghe nghe nói về Lộc Hàm. Có lẽ bản thân Lộc Hàm cũng không nhớ được, lúc ấy khi cậu vẫn đang ở Mỹ, từ ngày ấy Kim Mân Thạc đã nhìn thấy con người này.

Anh cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã xác định được, con người này có thể kết thúc tất cả. Ván cược này, từ sớm đã bắt đầu rồi. Vậy nên, Kim Mân Thạc mới có thể đưa ra tư liệu về Lộc Hàm, lúc Ngô Diệc Phàm quyết định sắp xếp một người ở bên cạnh Ngô Thế Huân

-------------------------------------------

Hai năm trước, anh và tổng thống cùng tới trường cảnh sát đó ở nước Mỹ để tiến hành giao lưu. Hôm ấy, cũng có rất nhiều phóng viên có mặt...

Trường cảnh sát CDU- Mỹ, tầng huấn luyện quân sự.

Chuyến ghé thăm của tổng thống Hàn Quốc, được người chấp hành cao nhất của trường cảnh sát Bernard Schutt tiếp đón. Hai người đi ở phía trước, đi theo hai bên tổng thống là phiên dịch viên và Kim Mân Thạc. Đó là vị trí mà Kim Mân Thạc không dễ dàng gì mới leo lên được, bọn họ đi từng bước, qua từng phòng huấn luyện quân sự. Cuối cùng, dừng lại trước một căn phòng.

Cửa sổ căn phòng đó, được làm bằng chất liệu đặc thù. Từ bên trong không nhìn ra được bên ngoài, nhưng bên ngoài có thể nhìn rõ từng chi tiết bên trong. Kim Mân Thạc đi theo bước chân của tổng thống, lúc xoay người đối diện với cửa kính kia, đôi con ngươi nhất thời mở lớn. Anh chưa từng thấy, kiểu huấn luyện tàn bạo kinh người như vậy bao giờ.

Một chàng trai với vẻ ngoài thanh tú, thân trên để trần, trên lưng, bên hông quấn toàn các cuộn dây đầy màu sắc. Cuộn dây dẫn đến trên bàn, bên trong là bộ hẹn giờ. Dưới bộ hẹn giờ, là quả bom.

Mô hình chăng? Nếu như không phải, anh thật sự rất khó tưởng tượng, chàng trai bên trong căn phòng kia, thần kinh sẽ căng thẳng đến mức nào. Kim Mân Thạch có thể nhìn thấy rất rõ ràng, mồ hôi chảy xuống từ trên trán chàng trai kia. Nhưng ánh mắt cậu ta lại rất dứt khoát, động tác tay cũng rất linh hoạt.

"Xem ra là một người phương Đông." Tổng thống nói: "Người Hàn Quốc phải không?"

"Không, là người Trung Quốc." Bernard Schuttđáp lại như vậy: "Một người Trung Quốc đáng sợ."

"Đáng sợ?"

"Ngày nào cũng chịu huấn luyện cường độ cao như vậy, đặc biệt là phần huấn luyện gỡ bom. Nghe nói, vì người nhà có liên quan đến vụ án do bom nổ." Bernard Schutt cũng không hiểu quá rõ chuyện đã qua của chàng trai này. Khi cậu ta gia nhập trường cảnh sát, chỉ là đã nói một cách đầy kiên định, sẽ dốc sức vì pháp luật thậm chí cho dù phải hy sinh bản thân mình. Cậu ta đến đây, từ lá thư tiến cử của giáo sư đại học.

Chàng trai trong phòng, tay cầm kìm kim loại, nhẹ nhàng gỡ dây xuống, chân mày đồng thời nhíu chặt, bởi đang phải suy nghĩ quyết định xem nên cắt đi dây nào. Theo như lời Bernard Schutt, quả bom trong mỗi lần huấn luyện đều là thật. Nếu như không kịp thời gian, cậu ta sẽ bị nổ tan xương nát thịt.

Vì sao, lại có thể kiên định như vậy. Đánh cược cả tính mạng, để tin tưởng pháp luật? Kim Mân Thạc hiểu rằng, cả đời này có lẽ anh cũng không biết, trên người chàng trai này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng đôi con ngươi đầy kiên định kia, lại khiến anh không thể nào quên được. Ánh hào quang ấy, tỏa ra tựa như ánh sáng mặt trời. Bất khuất, chính nghĩa, cực kỳ chói mắt, thứ hào quang ấy là một loại tín ngưỡng.

Trong lá thư anh gửi cho Lộc Hàm, đã viết ra tất cả những chuyện bọn họ làm mấy năm nay. Lá thư rất dài, thậm chí còn viết cả đến những chuyện rườm rà lộn xộn, đã dùng cả tấm lòng để viết. Đoạn cuối cùng, thậm chí Kim Mân Thạc còn đọc thuộc cả lòng.

"Tòa nhà ấy, chúng tôi đã cài đặt quả bom thêm một lần nữa rồi. Vốn dĩ nên tận mắt chứng kiến nó sụp đổ, nhưng chúng tôi không tự chủ được mà lại chọn cách rời xa nơi này. Trong tiềm thức chúng tôi đều hiểu rõ, chúng tôi làm vậy có lẽ là sai, nhưng chúng tôi cũng không thể phản bác lại lý do muốn làm cho nó sụp đổ. Sống trong mâu thuẫn cùng gánh nặng, luôn tự hỏi bản thân tại vì sao. Ngay cả hiện tại, tôi cũng vẫn đang hỏi là tại vì sao, vì sao lại muốn nói cho cậu biết những chuyện này. Trên thực tế, thì tôi chỉ muốn đánh cược một ván mà thôi. Giữa việc chúng tôi kiên trì hủy hoại và việc cậu kiên trì gìn giữ pháp luật, rốt cuộc ai sẽ thắng. Nếu như tòa nhà kia sẽ sụp đổ vào hôm đó, tôi sẽ chĩa súng vào đầu tổng thống, lúc ấy tôi chắc chắn sẽ bị bắt. Còn nếu như tòa nhà kia vẫn không sụp đổ, cũng xin hãy cứ bắt tôi đi. Nước Đức, tôi cũng không có ý định đi nữa. Việc cuối cùng mà tôi làm cho mấy đứa em, hẳn là nên chuộc tội thay chúng. Mặc dù cho đến bây giờ tôi vẫn không rõ, đó rốt cuộc là tội gì, tuy nhiên, tôi hiểu rõ nó vô cùng nghiêm trọng."

Ngày kia, hội nghị cấp cao sẽ được tiến hành bên trong Nhà Xanh. Quả bom được hẹn nổ chính xác vào lúc 2 giờ chiều. Vị trí quả bom, cần Lộc Hàm tự tìm kiếm, mà sở dĩ cậu không nói những điều này cho Thế Huân biết, là bởi vì quá khứ của sáu người này, cậu không muốn để thế Huân lần nữa sa vào trong đó.

Rất nhiều chuyện, trời xui đất khiến sẽ tạo thành những cục diện khác nhau. Lần này, đổi lại sẽ thành Lộc Hàm che chắn phía trước cho Ngô Thế Huân. Tìm ra được quả bom, bảo vệ cho tòa nhà đó vẫn cao sừng sững, rồi bắt giữ con người tuy không biết sai ở đâu nhưng đã chịu sám hối. Tựa như Kim Mân Thạc không biết mình làm sao mà bị tội, Lộc Hàm chỉ biết rằng, luật pháp cần phải trừng trị anh ta, nhưng rốt cuộc cái gì là trừng phạt, cũng giống như tội danh kia vậy, quá khó để giải thích.

Chiến tranh, đói khổ, thiên tai, thảm họa do con người, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết đi. Đến không ai biết, chết cũng chẳng ai hay. Sống lại, nảy mầm, hy vọng, rồi lại có biết bao người thức tỉnh trên mảnh đất này. Giới hạn giữa yêu và hận, quá mức mơ hồ.

Kim Mân Thạc, vì sao lại chọn cách tự thú như vậy? Bởi vì cho đến tận hôm nay, anh cũng không thể phản bác việc bản thân đã sai rồi. Nhưng lại không có cách nào không thừa nhận, pháp luật là đúng. Không có sai mà cũng không có đúng, mâu thuẫn như vậy biết phải tỉnh ngộ thế nào? Chỉ có cách dựa vào người khác, để kết thúc tất cả những nóng nảy, tất cả những dữ dội này.

Ván cược này một khi kết thúc, thì sẽ không còn tồn tại ai đúng ai sai, mà chỉ còn ai thua ai thắng. Chỉ có một điều duy nhất không thể xác định được đó là, rốt cuộc là thua hay thắng mới vui vẻ đây? Nếu thua, Kim Mân Thạc sẽ bị bắt, mà kể cả có thắng thì kết cuộc cũng vẫn là vậy. Chỉ là, vấn đề tòa nhà kia có còn tồn tại hay không. Chỉ là, vấn đề pháp luật có còn tồn tại hay không mà thôi.

Có lẽ do đã uống quá nhiều rượu vang, đầu óc của Kim Mân Thạc có hơi bay bay. Nghĩ nhiều quá rồi sao? Lắc đầu, cười rồi thở dài. Con người luôn cứ luôn cố giữ lấy tư tưởng của mình, ai cũng cố chấp, có ai dễ dàng thay đổi được đâu?

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

"...Alo?"

"Ừ!"

"Anh!" Ở đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của Ngô Diệc Phàm, anh khẽ hạ thấp giọng, mang theo sự mệt mỏi: "Bọn em đã ở Đức rồi, chỉ đợi anh đến nữa mà thôi!"

"Rất nhanh sẽ qua thôi, bên này vẫn còn có việc phải xử lý." Kim Mân Thạc thản nhiên trả lời, anh ngồi vào sô pha, tự rót cho mình ly nữa: "Đều ổn cả chứ?"

"Ổn cả, Chung Nhân với Bá Hiền đang cãi nhau, Khánh Tú đang nấu cơm, còn Nghệ Hưng như mọi khi vẫn đang nghe nhạc." Thanh âm của Ngô Diệc Phàm, dường như thả lỏng đi đôi chút.

"Tìm được chỗ ở chưa?" Vậy là yên tâm được phần nào rồi. Uống một ngụm rượu, bàn tay cầm ly siết chặt hơn một chút, Kim Mân Thạc im lặng hồi lâu rồi mới nói..."Chăm sóc tốt cho mọi người nhé!"

Đầu dây bên kia điện thoại cũng không nói gì nữa, trong điện thoại chỉ còn lại làn sóng điện từ rè rè yếu ớt như được phóng đại đến vô hạn, không có lời nào được nói ra nhưng lại tựa như đang trao đổi gì đó. Rất lâu, rất lâu.

"Anh, anh lúc nào cũng vậy..." Ở đầu kia điện thoại, dường như mang theo ý cười.

"Hả?"

"Có còn nhớ, trước đây ở khu dân nghèo, em làm vỡ cửa sổ nhà hàng xóm, lần đó ý anh nhớ không?" Ngô Diệc Phàm dường như thở dài một hơi, rất nhẹ cũng rất chậm: "Anh lại nói là anh làm, kết quả thế là bị ăn đánh."

"...Nói chuyện trước đây làm gì?" Kim Mân Thạc vò vò đầu, anh không thích nhắc lại những chuyện trước đây. Rất nhiều chuyện, vừa nghĩ đến là trong lòng liền đau nhói. Cái cảm giác co rút đau đớn kỳ lạ ấy, rất dễ làm cho sống mũi cay cay.

"Còn có một lần, có thằng ức hiếp Bá Hiền, anh đã triệu hồi cả nhà cùng nhau bắt nạt lại tên đó, hahaha! Buổi tối đến, chúng ta cùng nhau úp sọt thằng kia, rồi đánh nó một trận. Sau đó anh còn bảo bọn em nên chạy đằng nào, còn dặn bọn em đừng quay đầu lại, kết quả người bị bố mẹ thằng đấy bắt được, lại là anh."

"Anh là anh cả mà." Kim Mân Thạc trả lời rất thẳng thắn. Hai người lẫn nữa rơi vào trong yên lặng.

"Buổi tối hôm ấy, chuyện chúng ta làm là sai phải không anh?" Ngô Diệc Phàm lần nữa mở lời nói, giọng nói của anh càng nhẹ thêm mang theo nhiều nghi vấn, khó hiểu, mê muội cùng bất lực khiến giọng nói ấy còn có chút nghẹn ngào.

"Không sai. Bị người ta bắt nạt thì phải đáp trả lại, có gì là sai chứ?" Kim Mân Thạc dùi dụi khóe mắt, rồi lại ngẩng đầu lên, khuôn ngực phập phồng, thở ra một hơi dài.

"Vậy lần này, sai rồi sao?"

"...Không biết."

"Đến chưa?"

"Đang đợi sao?"

"Đang đợi."

"Có lẽ phải mất một thời gian nữa."

"Sẽ đợi."

Ngô Diệc Phàm cúp điện thoại, chỉnh đốn lại biểu cảm trên khuôn mặt, day day huyệt thái dương, rồi hướng Kim Chung Nhân và Biên Bá Hiền còn đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai trong phòng khách, nói: "Hai đứa có thể khiến cho người khác bớt lo đi được không? Chung Nhân trước nay cậu chững chạc như thế, sao cứ vừa gặp Bá Hiền là lại như thế không nhịn được thế hả?"

"Câu này anh sai rồi, rõ ràng là em đang nhịn nó!" Biên Bá Hiền bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm: "Vừa rồi anh gọi điện cho anh cả à? Nói thế nào? Anh ấy sắp qua chưa?"

Ngô Diệc Phàm khóe miệng chỉ hơi nhếch lên: "Anh ấy nói, muốn ở lại Hàn Quốc."

"Tại sao?" Kim Chung Nhân ngoảnh đầu lại hỏi, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt của Ngô Diệc Phàm, căn nhà phút chốc chìm vào trong yên lặng.

"Muốn kiếm đủ tiền cho chúng ta. Với cả, đầu tổng thống dễ bắn vào như vậy chắc? Ít nhiều cũng phải đợi thêm vài ba năm nữa. Sao hả, không đợi được à?" Ngô Diệc Phàm gác chân lên, vừa cười vừa nói.

"Hứ, lại đợi...Anh ấy luôn bảo chúng ta phải đợi. Đợi kế hoạch của anh ấy, đợi sắp xếp của anh ấy, đợi hoài đợi mãi đợi cũng thành quen rồi!" Biên Bá Hiền cong môi lên nói. Căn nhà, lại rơi vào yên lặng lần nữa.

Trương Nghệ Hưng tháo tai nghe xuống, không nói gì, đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Kim Chung Nhân im lặng cũng không hé nửa lời, hướng trong bếp đi vào. Biên Bá Hiền tự thấy vô vị, nhún nhún vai bước về phía cửa sổ. Ngô Diệc Phàm tựa đầu lên sô pha...

-------------------------------------------

"Này! Đứa nào làm hỏng cửa sổ nhà bà đấy hả?" Bà hàng xóm chống nạnh gào lên. Ngô Diệc Phàm lúc ấy tuổi còn nhỏ, trốn sau lưng anh cả, còn anh ấy thì chỉ chăm chăm che chở cho cậu em.

"Là cháu ạ...Cháu thật sự xin lỗi bác!" Khu dân nghèo, cái gì cũng quý giá, huống chi là kính cửa sổ che gió che mưa. Mông bị ăn đòn là điều đương nhiên. Về đến nhà còn bị bác phạt quỳ trong phòng khách, nhà thì bị dột, nước mưa men theo khe hở chảy xuống tong tỏng. Bên ngoài vừa sấm vừa chớp, Kim Mân Thạc quỳ trong phòng khách, trong tay bưng cái bát, cổ cũng cứng cả lại.

"...Anh." Từ trong phòng ngủ, có cái đầu nho nhỏ thập thò ló ra.

"Suỵt, chăm sóc các em cho tốt, nhớ đắp chăn kín vào." Trong nụ cười của Kim Mân Thạc còn mang theo cả cưng chiều, nói: "Đợi anh một lát, rồi anh lập tức qua liền."

Đợi anh một lát, chỉ một lát thôi.

--Vol 53--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top