Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1- Vol 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun And Rose. Vol 59

Lộc Hàm ngồi ở ghế sau, Ngô Thế Huân lái xe, còn ngồi trên ghế phó lái là Kim Mân Thạc vừa bị bắt. Chiếc xe lao vụt đi trên đường, ba người đều không nói với nhau tiếng nào. Hàng lông mày của Kim Mân Thạc, vẫn luôn nhíu chặt lại. Mặt trời xuống núi, phía chân trời bắt đầu nhuộm tràn một sắc tím nhàn nhạt. Một vài ngôi sao lác đác, như khối kim cương bị đập vỡ.

"Rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?" Kim Mân Thạc cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, nhưng cũng không có ai đáp lại. Xe chạy qua một con đường ngoằn ngoèo, cách Seoul càng ngày càng xa. Trong núi sâu có tiếng chim kêu lảnh lót, lên đến đỉnh núi lại trông thấy một mảng đại dương mênh mông. Kim Mân Thạc trợn to đôi mắt, lòng anh xao động. Đột ngột quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, chẳng lẽ...

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên bờ biển, nơi ấy có một con tàu cao tốc đang đợi sẵn. Ngô Thế Huân nhanh nhẹn xuống xe, đưa tay mở còng ra, sau đó đi đến bên bờ biển. Bước chân càng lúc càng nhanh, còn lớn tiếng hét vang lên, tiếng hét ấy mang theo sung sướng, mang theo cả sự giải thoát. Anh giống như một đứa trẻ, mặc cho gió biển phả vào mặt, mặc cho sóng biển vỗ vào thân người.

Kim Mân Thạc quay sang, nhìn về phía Lộc Hàm.

"Không tò mò vì sao tôi biết phải cắt sợi dây màu vàng sao?" Lộc Hàm liếm liếm môi, khóe miệng khẽ cong lên, nói tiếp: "Lúc anh đến bệnh viện thăm tôi, đã tặng tôi một bó hoa nghinh xuân. Hoa nghinh xuân có màu vàng, mà ngôn ngữ của loài hoa đó lại là--ma thuật. Là ma thuật đã khiến tôi thắng được."

Kim Mân Thạc đứng ngây người, lắc lắc đầu: "Hả...Hoang đường...Các cậu muốn thả tôi? Hoa nghinh xuân cái gì chứ..."

"Đương nhiên là nói đùa thôi! Tôi nào có tài giỏi đến thế!" Lộc Hàm thu lại nụ cười, lôi điện thoại từ trong túi ra: "Trước 2h, Thế Huân không nhận được điện thoại của tôi." Cậu nói, rồi vứt điện thoại cho Kim Mân Thạc. Anh nhận lấy rồi nhìn lên màn hình, đôi con ngươi lập tức trợn to lên.

"Ngược lại, cả hai người chúng tôi đều nhận được một tin nhắn."

Trên màn hình, hiển thị tên người gửi: Ngô Diệc Phàm. Nội dung tin nhắn: hoa nghinh xuân.

Kim Mân Thạc nắm chặt điện thoại trong tay, rồi bất giác bật cười. Đầu gối anh khuỵu xuống đất, dường như cả thân thể đều được buông lỏng. Kim Mân Thạc nằm xuống, khoảnh khắc ấy, anh rốt cuộc đã hiểu, khi nước mắt thấm vào trong cát, anh đã hiểu ra. Khi trông thấy mảng trời đêm kia, anh cũng đã hiểu ra.

Cái gì mới là luật pháp chân chính.

Phải, đó chính là lòng người.

-------------------------------------------

Tại nước Đức, Ngô Diệc Phàm đang đứng trên sân thượng, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cuối cùng, rốt cuộc là vì cái gì đã khiến anh buông tay được? Đợi một người, có thể đợi được bao lâu? Đợi một người có thể sẽ không trở lại nữa, lại phải mất bao nhiêu thời gian? Khi anh Mân Thạc, lựa chọn dùng phương thức như vậy để quyết đấu đến cùng, có thể trong mơ hồ đã định sẵn kết cục của câu chuyện này rồi...

"Đang ngắm gì vậy?" Trương Nghệ Hưng khoác áo lên, bước ra đi đến đứng bên cạnh Ngô Diệc Phàm.

"Bầu trời."

"Như thế nào?"

"Rất đẹp!"

Trương Nghệ Hưng cúi đầu cười cười. Biết không? Hàng lông mày của anh, đã thả lỏng rồi!

-------------------------------------------

Viện bảo tàng Đế Mậu hôm mở triển lãm ấy, có không ít nhân vật nổi tiếng đã tới. Có hai người đàn ông mặc vest bảnh bao, giày da bóng lộn một trước một sau đi vào bảo tàng. Viện trưởng lập tức bước đến nghênh tiếp, hai vị này đều là cảnh đốc của Sở cảnh sát Seoul, viên kim cương có thể tìm lại được hoàn toàn là nhờ vào họ, Ngô Thế Huân vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh băng như trước.

Mấy cái thứ vinh dự kiểu này, anh trước nay đều không thèm để ý. Nếu muốn nói thì phải nhắc đến Lộc Hàm bên cạnh anh, cười nhiều đến mức sắp sửa thành Phật Di Lặc của Trung Quốc đến nơi rồi! Xuỳ xuỳ, có tý tuổi mà đã coi trọng danh lợi như thế rồi! Ngô Thế Huân ném qua một ánh nhìn khinh bỉ, nhưng vừa khéo bị Lộc Hàm thấy được. Gương mặt cậu co lại, Lộc Hàm tiến gần đến bên Ngô Thế Huân thêm một chút: "Anh lại bị cái mie gì thế?" Lộc Hàm kiềm chế cơn giận nói.

"Nào nào, xin các vị chú ý, chụp ảnh nào." Phóng viên cầm máy ảnh, giơ ống kính lên. Khoé miệng Thế Huân khẽ cong lên, khoác vai Lộc Hàm. Cậu cắn môi dưới, huơ huơ nắm đấm.

"Một, hai, ba!"

Hai người đồng thời giơ tay lên, tạo dáng V-sign. Được rồi, trông quả thật rất não tàn, nhớ trước đây khi bọn họ tới trường cấp ba F nằm vùng, Lộc Hàm đã dạy Ngô Bắn Tỉa động tác này, mà phải dạy đi dạy lại biết bao lượt mới tạm được.

Kim cương, đã được hoàn về với chủ cũ. Còn phạm nhân? Vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nói không chừng còn đang làm hải tặc, cướp bóc vùng biển khơi nào đó cũng nên. Sau khi triển lãm kết thúc, hai người Huân Lộc liền ra khỏi viện bảo tàng.

"Kim Mân Thạc, Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng còn có Kim Chung Nhân." Lộc Hàm suy nghĩ một lúc, rồi nhướn mày lên nhìn người đàn ông bên cạnh: "Trước đây chẳng phải anh đã từng xem qua bức ảnh đó rồi sao? Còn hai người nữa là ai vậy?" Lộc Hàm chớp chớp mắt hỏi, Ngô Thế Huân trề môi ra, lại nhún vai không nói gì.

"Quan trọng sao? Cậu cũng giống tôi, cũng đâu có nói cho tôi biết nội dung lá thư của Kim Mân Thạc còn gì!" Ngô Thế Huân hai tay đút túi, đi về phía trước.

"Quá khứ của anh, tôi cũng nào hay biết, nói cho ai nghe chắc cũng chẳng có ai tin nổi, chúng ta là quan hệ người yêu cơ đấy?" Lộc Hàm cười khẩy một tiếng, bước theo Ngô Thế Huân, hai tay cũng như vậy đút vào túi.

Hai người đàn ông bước qua đường, đều mang theo trên khuôn mặt ý cười lấp lánh. Mọi thứ ở phía sau, dường như đều không còn quan trọng nữa: "Tiếp theo sẽ đi đến nơi nào đây?" Lộc Hàm vò vò đầu hỏi.

"Có hẹn với Xán Liệt." Ngô Thế Huân khẽ liếc mắt, dừng bước chân lại: "Cách xa tôi thế để làm gì?" Dứt lời, anh liền tiến lên một bước để đến gần Lộc Hàm, đồng thời vươn tay ra nắm chặt lấy tay đối phương. Mười ngón tay đan vào nhau, anh ngẩng đầu ngước mắt lên, mỉm cười nói: "Theo sát nhé, Mặt trời biết đi của tôi."

"Ding!" Cửa thang máy mở ra, hai người Huân Lộc vừa đấu khẩu vừa tiến về phía trước. Lúc tiến lên một bước đồng thời lại dừng lại, Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn về bên đó.

Phác Xán Liệt lúc này đang đứng ở cửa, anh mặc một thân áo khoác màu be nhạt, trên khuôn mặt là nụ cười hớn hở. Mà bên còn lại, có một chàng trai mang theo hành lý đang đứng. Chàng trai kia, có mái tóc màu tím, mặc áo khoác bò phối với áo trong màu đen, gương mặt cậu ấy cũng đang mỉm cười.

Ngô Thế Huân khẽ nheo mắt lại, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên.

"Biết nhau sao?" Lộc Hàm vừa cười vừa đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt. Thế Huân đi theo phía sau Lộc Hàm, đối diện với Phác Xán Liệt, vẻn vẹn một giây.

"Hàng xóm mới chuyển đến." Phác Xán Liệt cười nói: "Mau vào đi, món ăn sắp nguội cả rồi, chúng ta hôm nay phải uống cho đã thì thôi!"

Người bên ngoài cửa.

Cũng tự đi vào cánh cửa mình nên bước vào.

Chẳng có ai ngoảnh đầu lại, liếc lấy một cái.

(Cười).

--- Hoàn phần 1---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top