Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không sợ, không sợ con đường tương lai có bao nhiêu gian khó, cũng không ngại những khó khăn ở bên cạnh mình, lại càng không sợ những hỗn loạn của thế giới này.

Mà tôi chỉ sợ...lúc quay đầu nhìn lại, hồi ức đột ngột ùa về, vị trí quen thuộc ấy...nhưng lại không còn bóng dáng  của người kia.

Sẽ không còn bóng dáng của Ngô Thế Huân nữa...

Tôi rất sợ...

*************************

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi, sinh nhật Ngô Thế Huân cũng sắp đến, Lộc Hàm vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào sắp xếp được lịch trình dày đặc kia, để có thời gian dành tặng cho Ngô Thế Huân một sinh nhật khó quên, nhưng mà cậu bé ấy thời gian này cứ mơ mơ hồ hồ còn quên luôn cả sinh nhật của bản thân, nếu không phải có anh nhắc nhở thật sự cậu bé sẽ quên.

Nhưng trong lúc anh tưởng rằng sẽ dành tặng cho cậu một sinh nhật khó quên, thì anh và cả Ngô Thế Huân đều không biết rằng, lần sinh nhật này, quả thật lại là một mở đầu cho nạn kiếp của hai người.

Ngày 12/04 cuối cùng cũng đến, công ty cũng sẽ nhất định không vì chuyện này mà quên lịch trình, còn sắp xếp cho tiệc mừng công của hợp đồng quảng cáo kia tổ chức vào đúng hôm nay. Tất nhiên An Hạo Tuấn cũng sẽ đến, anh ta cùng vài người khác đi vào phòng đã đặt sẵn, trợ lý bên cạnh đưa cho anh ta một hộp quà được bọc sẵn vô cùng tinh tế, hiển nhiên lại không có logo của bất cứ hãng nào e là giá trị không nhỏ.

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân ngồi cùng nhau, cậu bé ấy nhìn anh cười đến thật mềm mại, anh nhẹ nhàng vuốt má cậu, cùng với người quản lý và các thành viên khác chào hỏi An Hạo Tuấn. An Hạo Tuấn lịch sự cười cười, sau đó ngồi xuống nói: "Cảm ơn mọi người mấy ngày qua đã vất vả rồi!" 

Anh quản lý cũng lịch sự nói vài lời khách sáo, cứ như thế nói chuyện một lúc, ánh mắt An Hạo Tuấn cuối cùng cũng rơi trên người Ngô Thế Huân: "Hôm nay là sinh nhật của Thế Huân, tôi đã chuẩn bị một phần quà cho cậu ấy!" Anh ta mở hộp quà ra, rồi nói tiếp: "Đây là chiếc vòng cổ tôi đã mời thiết kế người nước ngoài, đặc biệt chuẩn bị cho cậu ấy!" Trong chiếc hộp là một chiếc vòng cổ vô cùng tuyệt mỹ.

Đôi mắt của Lộc Hàm trầm xuống, cái tến An Hạo Tuấn này, dã tâm của hắn đối với Ngô Thế Huân chỉ còn thiếu nước trực tiếp viết lên mặt mà thôi, anh lại quay sang nhìn Ngô Thế Huân ở bên cạnh, cậu chỉ hơi mỉm cười, có chút ngại ngùng, đúng lúc cũng nhìn về phía anh.

"Làm anh tốn kém rồi, Thế Huân sao còn chưa cảm ơn đại biểu An!" Giọng anh quản lý vang lên làm ánh mắt hai người kia đang nhìn nhau rồi vội vàng tự động tách nhau ra.

"A...Vâng!" Ngô Thế Huân hướng An Hạo Tuấn cúi đầu nói: "Cảm ơn đại biểu An."

"Sao không gọi là hyung nữa?" An Hạo Tuấn cười cười nhìn Ngô Thế Huân: "Hyung rất thích Thế Huân của chúng ta gọi anh là hyung." 

Ngô Thế Huân chỉ cười mà không nói gì, Lộc Hàm biết cậu bé ấy là đang để ý đến cảm giác của anh.

"Đeo lên ngắm một chút đi!" An Hạo Tuấn lấy chiếc dây chuyền từ trong hộp ra, hướng Ngô Thế Huân nói: "Thế Huân, đến đây!"

"Không cần vậy đâu..." Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói: "Em sẽ cất giữ thật cẩn thận." Thế nhưng An Hạo Tuấn đã đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, nói: "Thử chút thôi!"

Tay của anh ta sắp chạm vào cổ Ngô Thế Huân...

"Để tôi đi!" Lộc Hàm ngăn anh ta lại, thật đúng là không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Không cần phiền Lộc Hàm đâu!" Anh ta vẫn là lịch sự từ chối, Ngô Diệc Phàm ở bên cạnh khẽ đá chân Lộc Hàm, nhìn anh nhẹ lắc đầu. Cậu ta thông minh như thế, chắc hẳn nhìn thấy những chuyện hoang đường này đã hiểu rõ từ lâu.

Lộc Hàm vẫn còn đang ngây người, An Hạo Tuấn lại nói: "Hình như Thế Huân vẫn luôn đeo chiếc dây chuyền kia phải không?" Lộc Hàm nhìn qua, An Hạo Tuấn là đang chỉ sợi dây chuyền nai nhỏ trên cổ Thế Huân, anh ta cười nói: "Có ý nghĩa gì chăng?" Nói xong lại làm ra bộ vô tình nhìn Lộc Hàm một cái.

Ngô Thế Huân vội vàng đút mặt dây chuyền nai nhỏ vào trong áo, bất an mà nhìn Lộc Hàm một cái, An Hạo Tuấn chớp chớp mắt, có lẽ anh ta cũng nghĩ rằng không cần hỏi thêm nữa. 

Cuối cùng cũng thử xong sợi dây chuyền mà anh ta tặng, Ngô Thế Huân ngồi im trên ghế, toàn thân toát lên vẻ không thoải mái, lúc này mọi người mới bắt đầu ăn uống nói chuyện. Lộc Hàm quả thật cũng đang rất không thoải mái, mặt mày cau lại không nói chuyện gì. Ngô Thế Huân thì cúi gằm mặt, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Cho đến khi cậu ho một tiếng, Lộc Hàm mới quay mặt sang nhìn Ngô Thế Huân, thấy cậu bé lấy tay ôm miệng, khuôn mặt trở nên trắng bệch: "Xin lỗi, tôi đi rửa tay một chút." Lộc Hàm nhìn thấy cậu ấy hơi khom lưng xuống bước ra cửa, đoán là cậu ấy lại có chỗ nào không thoải mái rồi, đang định đi theo, thì lại bị người đi cùng An Hạo Tuấn bước vào giữ lại: "Lộc Hàm là người Bắc Kinh sao? Tôi đối với Bắc Kinh rất có hứng thú, cậu có thể nói về Bắc Kinh cho tôi nghe được không?"

Lộc Hàm không có cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn nói vài câu, người kia càng nghe lại càng tập trung hỏi cái nọ rồi lại hỏi cái kia, Lộc Hàm vô cùng sốt ruột, lại thấy An Hạo Tuấn chào hỏi một chút rồi cũng đi ra ngoài.

Qua thêm vài phút, Ngô Diệc Phàm cũng không nhịn được nói: "Kỳ thực Trung Quốc của chúng tôi cũng còn nhiều chỗ đẹp khác nữa..." Cậu ấy là đang giúp anh chuyển dời sự chú ý của người kia, Lộc Hàm thấy hai người đó nói chuyện với nhau rồi cũng vội vã đứng lên đi tìm Ngô Thế Huân...

Nhưng mà, những gì mà anh nhìn thấy, lại là cảnh tượng như vậy sao?

Ngô Thế Huân mà anh luôn tâm tâm niệm niệm, đang cùng An Hạo Tuấn, hôn nhau...

Anh đứng từ xa nhìn hai người kia, nhìn Ngô Thế Huân bất động cùng An Hạo Tuấn diễn kịch cho mình xem...

Anh ngay cả đến hô hấp cũng dường như quên mất...

Đến cuối cùng anh cũng không bước qua, chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ, cho đến khi nhìn thấy Ngô Thế Huân hoảng loạn đẩy An Hạo Tuấn ra, anh mới quay người bước đi.

Một lát sau, Ngô Thế Huân vẫn còn trong tình trạng hoảng loạn đi về chỗ ngồi, Lộc Hàm nhìn cậu, cậu lại cười với anh, là một nụ cười dối trá.

Đợi đến khi tiệc mừng công kết thúc, bọn họ mới về ký túc.

"Hyung, chúng ta đi uống trà sữa được không?" Ngô Thế Huân bước vào phòng anh khẽ nói: "Hôm nay là sinh nhật của em."

Lộc Hàm nhìn nụ cười ngây thơ trong sáng của người trước mặt mà trong tim lại rộn lên những mảng âm u.

"Em không có gì để nói với hyung sao?" Lộc Hàm khẽ cười, hỏi cậu: "Thật không có không?"

"A..."Ngô Thế Huân giật mình: "Có!" Cậu bé tiến đền gần: "Em yêu Lộc hyung!"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân cười, em yêu anh, nhưng tại sao lại không nói rốt cuộc em và An Hạo Tuấn đã xảy ra chuyện gì?

"Thế Huân có đồng ý chia sẻ với Lộc hyung mọi chuyện không? Vui vẻ hay đau buồn, sẽ không nói dối hyung chứ?"

"Vâng!" Cậu ấy gật đầu, nhưng vẫn không hề nói đến chuyện anh muốn biết, Lộc Hàm nhìn nụ cười ngây thơ của cậu ấy, trái tim càng lúc càng lúc càng lạnh.

"Thế Huân!" Anh nói: "Em có biết thế nào là yêu không? Em có thật sự biết không?"

Ngô Thế Huân dường như hiểu lại dường như không hiểu, gật gật đầu.

"Hyung..." Lời của cậu còn chưa nói xong, anh liền lôi cậu ấy đến bên cạnh mình, hung hăng hôn lên môi cậu, cậu bé ấy lúc này ngạc nhiên vô cùng, đôi môi mềm mại giống như kẹo ngọt kia, lại có hương vị của kẻ khác.

Rất lâu sau, lúc cậu bé sắp không thể thở được, Lộc Hàm mới buông ra, Ngô Thế Huân ở trước mặt anh ho liên tục, cả khuôn mặt cũng nhuộm một màu phiếm hồng.

"Hyung..." Cậu ấy ngẩng mặt lên, nói không nên lời.

"Nụ hôn của Thế Huân có mùi sữa." Lộc Hàm vuốt ve khuôn mặt của cậu, nói: "Nhưng mà tại sao lại có mùi vị của người khác đây?"

Khuôn mặt Ngô Thế Huân trong phút chốc trở nên trắng bệch.

Lộc Hàm nhẹ nhàng đẩy mặt cậu bé ra: "Làm sao bây giờ, Thế Huân, hyung thấy thật buồn nôn."

Gió đêm nhè nhẹ thổi tới, rõ ràng không lạnh, nhưng tại sao Lộc Hàm lại cảm thấy bản thân từng câu từng chữ của mình như kết lại thành một tảng băng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top