Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả giống như một giấc mơ, vẫn còn chưa kịp ôm lấy đã phải tỉnh giấc.

Tháng năm đã tới, Lộc Hàm phải cùng đội M quay lại Trung Quốc bắt đầu hoạt động. Ngô Thế Huân rất tự nhiên lại rất hay trợn mắt không thì lại bày ra khuôn mặt khó ở, Lộc Hàm phải nghĩ đủ mọi cách mới dỗ ngọt được tiểu tổ tông.

Phác Xán Liệt thế mà lại cười Ngô Thế Huân đến không thể dừng lại.

"Ai ya, Thế Huân à, em nhìn em xem lạnh lùng cool ngầu, dáng vẻ cao lãnh là thế mà chỉ cần nhìn thấy Lộc hyung, lập tức lại hiện nguyên hình, hahaaaaa!!!" Không hiểu vì sao Phác Xán Liệt lại cười đến lộ ra cả hàm răng trắng bóng, mới bị  Biện Bạch Hiền kéo áo đi mất.  Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt Ngô Thế Huân ngày càng thâm trầm, cậu biết nếu còn không mau kéo Phác Xán Liệt đi, thì đứa bé ngốc kia đúng là gặp xui rồi!

Đợi Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đi khỏi, Ngô Thế Huân mới ngồi xuống ngây ngốc.

Cậu dạo này thật cảm thấy buồn bực, cảm giác giống như sắp có chuyện không tốt sẽ xảy ra.

Dự cảm mãnh liệt đè áp lên ngực cậu, thật nhớ Lộc Hàm a...

Đừng xảy ra chuyện gì thì tốt, cậu nghĩ, mong mọi người đều có thể vui vẻ.

Nhưng trên thực tế, lại không bao giờ được như lòng người mong ước.

Lộc Hàm dạo gần đây bận đến tối tăm mặt mũi, hết lịch trình nọ đến lịch trình kia, Ngô Thế Huân lại càng không cần nói, đội M vừa đi, đội K lại càng vất vả hơn, mấy ngày này mỗi người giỏi lắm chỉ được ngủ bốn tiếng đồng hồ, mệt mỏi không chịu nổi, vậy mà vẫn phải cố gắng cười thật tươi và thể hiện tinh thần tốt nhất trước ống kính.

Một buổi fanmeeting nhỏ.

Đội K đến hiện trường, đang ở hậu đài hoá trang, Ngô Thế Huân chuẩn bị xong trước, muốn ngủ một lát mà không ngủ được, đành đi dạo vòng quanh. Bởi vì hiện trường đã được quây kín, cách buổi fanmeeting còn 40 phút nữa, nên không có ai ở đây. Ngô Thế Huân chậm rãi bước vòng quanh, cậu nhìn thấy trên tấm bảng có dán poster quảng cáo, đột nhiên lại nở nụ cười. Thì ra chỉ là vì Lộc Hàm trên poster quảng cáo kia dường như đang cười với cậu thật dịu dàng.

"Bao giờ thì mới trở về?" Cậu hỏi người trên poster kia, nhưng người đó chỉ biết nở nụ cười, Ngô Thế Huân cũng cười: "Lộc Hàm em thật là ngốc quá rồi, đều ngốc đến mức tự nói chuyện với cả poster của anh..." Ánh nắng tháng năm rực rỡ rơi xuống khuôn mặt của người thiếu niên xinh đẹp, một khuôn mặt sáng ngời.

Cứ đứng như thế một lúc, bỗng nhiên có tiếng gì đó rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh leng keng,  Ngô Thế Huân cúi đầu xuống nhìn, là dây chuyền nai nhỏ bị rơi xuống, cậu ngay lập tức xoa xoa trên ngực trống không, quả nhiên là món quà kỉ niệm của Lộc Hàm, cậu vẫn luôn đeo trên cổ, sao tự nhiên bây giờ lại bị đứt dây đây, may mà là rơi xuống đất còn phát ra âm thanh, nếu không thì phiền phức rồi!!!

Ngô Thế Huân ngồi xụp xuống, nhặt sợi dây chuyền lên, cẩn thận kiểm tra một lượt xem có bị hỏng chỗ nào không, may mà không sao, cậu thở phào. Cũng may, xem ra chỉ bị đứt dây. Cậu đứng dậy, có lẽ là do đứng dậy hơi đột ngột tự nhiên lại thấy mọi thứ tối sầm, cả người lảo đảo, đứng không vững, cậu bèn đứng dựa vào tấm bảng dán đầy poster, nhưng có lẽ tấm bảng không được đóng cố định, tay Ngô Thế Huân vừa đặt vào, cả cái bảng đều bị đổ ập xuống. Ngô Thế Huân cũng không khống chế được phương hướng, mà cũng ngã đổ nhào xuống tấm bảng, trong phút chốc, toàn bộ ý thức đều biến mất.

Lộc Hàm ở bên này vẫn đang tham gia chương trình, mọi người cùng với MC ở trên sân khấu tương tác rất vui vẻ, nhưng trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy một trận hoảng hốt ập đến. Tự bản thân nói sẽ không có gì xảy ra đâu, trong đầu luôn là hình ảnh của cậu bé ấy gọi anh, lúc vui vẻ, khi tủi thân, có khi lại tức giận, lúc lại làm nũng... Lộc Hàm thậm chí còn thất thần.

Cuối cùng chương trình cũng kết thúc, Lộc Hàm trở về hậu đài vội cầm lấy điện thoại gọi cho cậu bé kia, nhưng lại không ai nghe. Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, Lộc Hàm lại gọi cho Kim Tuấn Miên nhưng cũng là không có ai bắt máy.

"Lộc hyung gọi điện cho ai vậy?" Hoàng Tử Thao nhìn thấy Lộc Hàm vừa xuống sân khấu đã ôm lấy điện thoại, không nhịn được bèn hỏi.

"Gọi cho Thế Huân và Tuấn Miên, không hiểu sao không có ai nghe máy cả..." Lông mày Lộc Hàm cau lại, trong lòng vô cùng lo ngại.

"Ồ, hôm nay bên đấy cũng có fanmeeting mà!" Hoàng Tử Thao nghĩ  một chút, nói: "Hình như chính là lúc này, chắc là đang làm việc thôi!" Lộc Hàm bây giờ mới ra đúng là có việc này, miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn ngập tràn lo lắng.

"Ai ya, Lộc hyung, anh đừng lo lắng quá, Tuấn Miên hyung nhất định sẽ gọi cho anh thôi, chúng ta đi đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top