Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngô Thế Huân được đẩy vào phòng phẫu thuật, Lộc Hàm đứng ở bên ngoài chờ. Trên khuôn mặt của anh, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Anh biết đây có nghĩa là gì, mỗi người đang chờ ở bên ngoài cánh cửa kia, cũng tự mình hiểu đây có nghĩa là gì. Lời nói tối qua của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai: "Chúng tôi sẽ mổ để xem tình trạng của cậu ấy trước, nếu như vẫn còn khả năng cứu được, vậy chúng tôi sẽ dốc hết sức mình, chỉ là sác xuất...Cậu cũng biết đấy, vẫn còn một khả năng..." Lộc Hàm an tĩnh nhắm mắt lại.

Vẫn còn một loại khả năng.

Trước đây, anh vẫn luôn nghĩ rằng, bất luận thế nào, chỉ cần anh không bỏ cuộc, chỉ cần anh nguyện nỗ lực, nhất định kết quả sẽ khiến mình mãn nguyện. Còn hiện tại, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác bất luận anh có cố gắng thế nào cũng là bất lực, giống như sợi dây tuyệt vòng từ từ siết chặt cổ họng anh. Anh thậm chí còn cảm thấy, đến phản kháng cũng không cần nữa.

Phác Xán Liệt nhìn điện thoại một cái, 9h15 phút, cách thời gian Ngô Thế Huân được đẩy vào căn phòng kia chỉ mới 10 phút, mà anh đã cảm giác như mình bị giày vò cả mấy thế kỷ, chân chân thực thực, mỗi giây trôi qua đều dài như vài năm.

Còn trong phòng phẫu thuật lúc này, không khí lại trở nên ngưng trọng, dao phẫu thuật tinh tế rạch xuống làn da trắng nhợt, người bác sĩ dày dặn kinh nghiệm cau mày lại kiểm tra tình hình bệnh nhân của mình.

"..." Trợ lý bên cạnh bác sĩ mổ chính nhìn về phía ông thương tiếc lắc đầu, có chút không nhịn được mà đi nhìn người nằm trên bàn mổ. Cậu ấy là một cậu thanh niên còn rất trẻ, mặt mũi như họa, chỉ là sinh mạng tốt đẹp như thế, lại sắp bị các tế bào ung thư điên cuồng cắn nuốt.

Bác sĩ mổ chính thở dài, cuối cùng cũng nói : "Khâu lại thôi, không cần làm phẫu thuật nữa!"

"Bạch!"

Kim Tuấn Miên vốn dĩ đang cúi đầu, lại nghe thấy có tiếng người ngã, mạnh mẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đi đi lại lại bỗng nhiên lại xoay lưng lại với anh ngã xuống nền nhà.

"Xán Liệt, không sao chứ?" Kim Tuấn Miên vội vàng chạy qua đỡ lấy Phác Xán Liệt, lại phát hiện cậu ấy toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm vào đèn phòng phẫu thuật. Kim Tuấn Miên cũng nhìn lên, chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc trống rỗng, cái đèn đó, tắt rồi...Đợi bọn họ trong sự ngỡ ngàng quay đầu nhìn Lộc Hàm, mới phát hiện Lộc Hàm từ sớm đã ngây cả người nhìn vào chiếc đèn kia, trên mặt không rõ cảm xúc.

"Vẫn còn một loại khả năng, nếu như các tế bào ung thư đã di chuyển quá nhanh không thể phẫu thuật được, cũng có thể nói, là không còn khả năng cứu...Vậy thì, vì những ngày tháng còn lại của cậu ấy, chúng tôi sẽ dừng phẫu thuật lại." Vị bác sĩ đó nói.

Hiện tại đèn phòng phẫu thuật đã tắt, chính là để nói đến loại khả năng này. Lộc Hàm bỗng nhiên cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, tay anh cũng run lên từng trận, muốn chống tay đứng dậy mà làm thế nào cũng không có lực.

Cais dáng vẻ này của mày được đâu, anh âm thầm nghĩ, mày còn phải chăm sóc em ấy, không được đau buồn...Ít nhất, không cần lo lắng, lần sau nhìn thấy em ấy, là đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, đối với không khí dường như muốn nói lời từ biệt, chí ít, những ngày này, nhìn thấy em ấy sẽ thấy em ấy nói cười, sẽ thấy Ngô Thế Huân còn đang thở...Lộc Hàm không ngừng an ủi mình trong lòng, anh đã cảm nhận được, sợi dây chịu đựng trong lòng mình cũng sắp đứt rồi, chỉ là, anh không được ngã trước mặt Ngô Thế Huân.

Kim Tuấn Miên đỡ Phác Xán Liệt đứng dậy, Lộc Hàm thì đang lảo đảo đi qua, vẫn là ánh mắt như cũ, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật. Kim Tuấn Miên nhìn dáng vẻ Lộc Hàm như thế, lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt, anh ấy của bây giờ lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

Cho đến tận khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, Ngô Thế Huân được đẩy ra ngoài, bác sĩ cởi bỏ khẩu trang nhìn bọn họ lắc lắc đầu: "Những ngày sau này....hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt..."

Lộc Hàm gật gật đầu, vẫn đứng nguyên tại chỗ dường như đang suy nghĩ điều gì, mà không tiến lên nhìn Ngô Thế Huân. Đợi đến khi y tá muốn đẩy xe đến phòng hồi sức, anh đột nhiên kéo người y tá đứng gần mình nhất ra, mở miệng, nôn ra một hụm máu tươi.

Máu kia văng đến miếng drap trải giường màu trắng nhuộm thành một mảng rạng rỡ sắc màu, từng ly từng tí, cực kỳ giống như hoa anh đào đang nở rộ.

"Thế Huân..." Đôi môi nhuốm máu gọi lên hai tiếng, vẫn là vô cùng ôn nhu cùng dịu dàng như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top