Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sicheng mở mắt. Cảm giác ấm áp vẫn còn đó, kì diệu cùng lạ lẫm. Dù sao cũng thật thoải mái.


Sicheng mỉm cười khi nhìn thấy vị du khách Hàn Quốc đang nhìn cậu chằm chằm từ lúc nào. Tim cậu nhói lên một cách dịu dàng. Không phải ai cậu từng gặp cũng tốt như anh. Nụ cười của Jaehyun là đẹp nhất. Bao nhiêu năm đương đầu với cuộc sống khó khăn ngoài kia Sicheng gặp qua vô số người, nhưng bọn họ đều chỉ cười vì thương hại cậu. Jaehyun thì không. Khi anh cười, đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng khuyết đẹp đẽ.


“Chào buổi sáng.” Jaehyun nói, bàn tay anh vuốt ve mặt cậu nóng như lửa


Sicheng không thể rời mắt khỏi đôi môi anh, chúng quá quyến rũ và hoàn hảo. Cậu nhướn người đặt lên đó một nụ hôn. Sicheng không còn cách nào khác, cậu chỉ làm theo những gì bị mời gọi mà thôi. Mọi thứ về Jaehyun đều gợi tình như vậy.


“Chào buổi sáng.” Sicheng lùi về sau, nhìn Jaehyun cười rộ lên để lộ lúm đồng tiền bên má


Đêm qua là một trong những đêm tuyệt vời nhất Sicheng từng có. Cái cách mà Jaehyun ra vào bên trong cậu đầy thô bạo nhưng sau đó liền cảm thấy tội lổi, anh chăm sóc cậu như thể cậu là người mỏng manh nhất trên đời. Jaehyun cũng không quên nói với cậu tên mình trước khi chìm vào ngủ. Trái tim Sicheng thoáng chốc trở nên rung động.


“Em đói không?” Jaehyun hỏi


Sicheng khó hiểu chớp mắt. Jaehyun vẫn bán khoá thân nằm bên cạnh anh. Vậy mà anh ta hỏi tôi có đói không? Chết tiệt. Đồ dâm đãng.


“Vâng. Tôi cần ăn anh.”


Trong chớp mắt, Sicheng đã khoá Jaehyun lại dưới thân. Cậu bắt đầu hôn dọc theo xương hàm anh, chậm rãi di chuyển Sicheng hé miệng ngậm vào vành tai người nọ, hài lòng nhận lấy tiếng rên rỉ từ Jaehyun.


Jaehyun dường như nói điều gì đó nhưng Sicheng mặc kệ. Có thể anh đang cầu xin hoặc gọi tên cậu hàng trăm lần, nhưng cậu cứng đầu không rời đi. Sicheng không cần phải nghe nếu biết anh có hứng thú. Hông Jaehyun nảy lên, cố gắng để đạt được khoái cảm. Anh ấy rõ ràng là thích nó.


“Đợi đã. Đ- Đợi đã. Nói chuyện. Sicheng, chúng ta cần nói chuyện.”


Quần của Jaehyun nhanh chóng bị cởi bỏ. Sicheng điên cuồng muốn biến anh thành một mớ hỗn độn.


“Nói chuyện? Nói chuyện chẳng có tác dụng gì cả. Đừng lo, tôi sẽ khiến anh cảm thấy thích.”


“D- Dừng lại. Anh ở đây không phải để làm tình.”


Sicheng khựng lại. Anh ấy ở đây không phải để làm tình? Sicheng cau mày, rời khỏi Jaehyun ngay lập tức. Sicheng đã đọc khẩu hình suốt cả cuộc đời, đôi lúc cậu nhầm lẫn những từ tiếng Anh hoặc tiếng Trung, nhưng tiếng Hàn thì không bao giờ. Người Hàn nói rất rõ ràng.


“Anh không ở đây để làm tình, vậy thì là gì? Khoả thân trên giường tôi?” Sicheng biết cậu đã quá lời, cậu hối hận vì đã lỡ nói ra câu thứ hai. Nhưng khuôn mặt Sicheng không dịu đi. Cậu trừng mắt nhìn Jaehyun, cố gắng hiểu được những gì anh vừa nói


“Anh xin lỗi. Anh tiếp cận em vì tài năng âm nhạc của em. Anh... Nhưng mà em rất hấp dẫn. Đêm qua, anh đáng lẽ nên #&@*$((#*” Jaehyun cúi đầu xuống, anh lại cảm thấy lo lắng lần nữa.


Sicheng không thể đọc được khẩu hình nếu người đối diện không nhìn cậu. “Nhìn tôi này. Jaehyun. Nhìn tôi khi anh nói. Tôi bị điếc. Tôi không nghe được. Tôi chỉ có thể đọc được khẩu hình của anh thôi.”


“Anh... anh đáng lẽ nên làm rõ ý định của mình. Anh muốn tuyển dụng em.”


“Tuyển dụng? Ý anh là gì?” Sicheng vô thức dựng lên tất cả lớp phòng ngự trước Jaehyun


“Làm ơn, Sicheng. Hứa với anh em sẽ xem xét những gì anh sắp nói. Xin đừng từ chối ngay lập tức.” Jaehyun tiến lại gần hơn, nắm lấy tay cậu. Dù chỉ là những ngón tay nhưng Sicheng cũng dịu đi đôi chút


“Tiếp tục đi. Tôi sẽ không hứa nếu không thể giữ lời.”


“Gia đình anh sở hữu một công ty ở Hàn Quốc. Nó thuộc thị trường âm nhạc. Và anh... lần đầu tiên nghe em chơi đàn, anh hoàn toàn bị thuyết phục. Thế giới cần được nghe nó, chứ không phải chỉ là vài đám đông. Anh muốn em đến Hàn Quốc để sáng tác chúng thật hoàn chỉnh. Đến Hàn Quốc với anh đi.”


Jaehyun dường như ngừng thở, anh đã nói ra tất cả mục đích của mình. Anh nhìn Sicheng, bắt gặp ánh mắt mãnh liệt của cậu.


“Vậy, anh là muốn đưa tôi đến Hàn Quốc.”


“Phải, nếu em muốn.” Jaehyun cuối cùng cũng hít thở trở lại


“Nếu tôi từ chối thì sao?” Sicheng cảm thấy có gì đó bên trong cậu kích động. Không dễ gì để gặp được người nhận ra niềm đam mê âm nhạc của cậu


“Sicheng...”


“Anh không đi theo tôi vì đơn giản là cần một bạn giường. Nó khiến tôi bối rối thật đấy. Vậy nếu tôi chấp nhận đề nghị của anh, anh sẽ là sếp của tôi? Tôi có nghĩa vụ phải phục vụ sếp của tôi không?”


“Không!!! Đó không phải vấn đề. Không phải như thế. Anh... anh sẽ không làm sếp của em. Đúng là công ty của gia đình anh nhưng, không. Anh chỉ là một tên thừa kế thích đi du lịch mà thôi.”


“Hừm... vậy là anh rất giàu.”


Sicheng hối hận ngay khi vừa dứt câu. Cậu không muốn biết gia thế của gia đình anh. Sicheng không phải là một kẻ ham tiền.


“Anh đoán là anh khá may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có. Một ngày nào đó anh sẽ phải tiếp quản nó, nhưng không phải trong tương lai gần. Vậy nên anh sẽ không làm sếp của em.”


“Nghĩa là chúng ta vẫn có thể tiếp tục chơi đùa?”


“Ừm... có lẽ.”


Sicheng gật đầu, đứng dậy rời xa Jaehyun. Lời đề nghị mà Jaehyun đưa ra như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.


Đến Hàn Quốc với anh đi.


Sicheng bước vào phòng tắm, đóng lại cánh cửa sau lưng. Cậu cần phải ở một mình. Cậu cần tránh xa aehyun. Cậu cảm thấy một điều gì đó vượt qua giới hạn khiến cậu bận tâm.


Tại sao cậu lại nghĩ đến những thứ liên quan đến tương lai lúc này. Đó không giống với Sicheng của bình thường. Cậu thậm chí không nên nghĩ đến ngày mai với Jaehyun sẽ ra sao. Bởi vì dù cậu có mong đợi thế nào, cũng đều vô ích.


Cửa phòng tắm chợt bật mở từ bên ngoài.


“Này, Sicheng.”


Sicheng cảm thấy từ đầu đến chân của cậu đang được dò xét, mắt Jaehyun di chuyển từ trên xuống dưới.


“Anh muốn tham gia?”


Sicheng cảm thấy bối rối. Jaehyun đã mặc quần áo đầy đủ. Cậu không thích sự thật rằng cậu là người duy nhất khoả thân. Nhưng cái cách mà mắt của Jaehyun lúng túng không biết nên đặt chỗ nào khiến cậu có chút phấn khích.


“Anh... anh tìm được chuyến bay rồi. Trong 3 giờ tới.”


Ổn thôi, ai bảo mày hi vọng vào thứ mà mày mà lẽ ra không nên chứ?


“Nhưng... em có cần thời gian để suy nghĩ không? Anh có thể huỷ nó. À không, anh... anh sẽ huỷ nó. Chúng ta sẽ nói chuyện khi em tắm xong. Anh... được rồi.”


Trước khi Jaehyun kịp đóng cửa trốn thoát, Sicheng kéo anh vẫn còn mặc đầy đủ quần áo vào dưới vòi hoa sen.


“Em đang làm--”


Sicheng ngắt lời anh bằng một nụ hôn. Toàn thân Jaehyun giờ đã ướt sũng. Lưng anh tựa lên bức tường phòng tắm. Kí ức về cảm giác bị bẫy giữa cánh cửa và Sicheng quay trở lại khiến Jaehyun ngay lập tức cứng rắn.


Quần jeans bị cởi bỏ lần nữa. Tay Sicheng nắm chặt cái đó của Jaehyun, kéo nhẹ nó và xoa phần đầu bằng ngón cái trong khi vẫn tiếp tục hôn anh. Những gì đã thay đổi, bản thân Sicheng cũng không biết rõ. Cậu chỉ muốn chạm vào anh, muốn được người nọ âu yếm, chỉ có thế.


Jaehyun quên bẵng mọi thứ. Đầu anh lâng lâng như trên chín tầng mây. Sicheng đang kiểm soát mọi thứ. Jaehyun cảm thấy đầu gối như nhũn ra còn tất cả trọng lượng thì đặt lên Sicheng.


“Anh không thể.”


“Giải phóng đi.” Sicheng thì thầm vào tai Jaehyun


Cậu gấp gáp nắm chặt nó hơn. Hông Jaehyun đẩy về phía trước một cú cuối cùng trước khi bắn khắp tay Sicheng.


“Em sẽ đi.”


Jaehyun nhanh chóng đem linh hồn trở lại với cơ thể, nhìn Sicheng chằm chằm như thể muốn xem cậu có đúng thật là nói về chuyện mà anh vẫn hi vọng hay không.


“Đến Hàn Quốc? Với anh?” Jaehyun cảm thấy bàn tay của Sicheng đang rời khỏi cơ thể anh, vòi hoa sen dù ấm áp cũng trở nên lạnh hơn


“Em vẫn muốn gặp anh.” Sicheng chân thành. Nhưng cậu không có ý định chấp nhận việc một phần trái tim mình giờ đã thuộc về Jaehyun


“Anh cũng vậy. Cảm ơn em.” Jaehyun vội vàng giữ khuôn mặt Sicheng trước khi cậu lùi về sau. Anh ép môi của cả hai lại với nhau


Tôi luôn muốn được một lần hôn dưới mưa. Nhưng hôn dưới vòi sen cũng không đến nỗi tệ.


Jaehyun luồn tay vào tóc Sicheng khi môi cậu di chuyện đến cần cổ anh và để lại một dấu vết ngọt ngào. Nhưng Jaehyun không bận tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top