Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--

Tiệc tùng có một thứ làm Jimin ghét nhất, đó là ngày hôm sau.

Chào đón Jimin khi vừa mở mắt là cơn đau đầu dồn dập, anh ôm lấy đầu, không khỏi rên rỉ. Anh không nghĩ là mình uống nhiều vậy, nhưng đau đầu kiểu này thì chắc chắn là ngược lại rồi. Jimin cố gắng nhìn quanh, nhưng ánh sáng gay gắt làm anh phải nheo lại. Rồi rơi vào tầm mắt anh là ly nước và viên thuốc được đặt sẵn ở kệ đầu giường, Jimin thở phào.

"Cảm ơn anh Yoongi." - Anh nghĩ nhanh trước khi tống viên thuốc vào miệng, chắc mẩm rằng không ai khác ngoài Yoongi đã làm điều này. Xong, Jimin lại thả người xuống nệm.

Vừa khi anh nhắm mắt lại lần nữa, từng mảng kí ức từ tối hôm trước hiện lên, tấn công tâm trí anh.

"Anh thật sự muốn em hôn anh?"

"Ừ, hôn anh đi."

Giật mình, Jimin mở to mắt, anh nhớ lại hành động của mình lúc đó. Hiện tại anh vẫn quần áo đầy đủ, nếu bỏ qua chi tiết cả cúc áo lẫn cúc quần đều đã mở tung, nhưng vài mảnh trí nhớ khiến anh tin rằng chỉ còn một chút nữa là anh không còn quần áo gì nữa rồi.

Jimin vẫn cảm nhận được môi người kia trên môi mình. Đôi môi mềm mại, và có chút ngập ngừng lúc đầu. Đôi tay mân mê trên hông anh, rồi luồn vào mái tóc, rồi lại ẩn hiện dưới lớp áo. Anh vẫn cảm nhận được lưng anh tựa vào kệ bếp, và anh cũng cảm nhận được mình đã phấn khích như thế nào.

Anh nhớ người kia cắn nhẹ lên môi anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh trong khi cả hai sát lại hơn để cảm nhận nhau. Nhưng điều duy nhất mà anh không thể nhớ ra được, đó là gương mặt người kia.

Jimin kêu lên bất lực. Anh thở dài một chút rồi đưa tay sờ sờ mặt mình, thầm chửi rủa bản thân sao lại uống đến mức đó. Sao anh có thể nhớ hết những thứ vui vẻ và hưng phấn, mà lại không nhớ được gương mặt người làm anh như vậy? Có phải anh chưa bao giờ gặp người đó trước kia không? Có lẽ vì vậy nên mới mờ nhạt trong trí nhớ anh đến thế.

Jimin vươn tay về phía kệ đầu giường, mò mẫm lanh quanh tìm điện thoại. Đến khi tay chạm được đến màn hình mát lạnh, anh cầm lên nhìn.

10:18. Anh có tiết lúc 10:30.

Cuối cùng thì Jimin cũng thò chân ra khỏi giường, rùng mình nhẹ khi chân chạm đất. Anh thầm mong rằng cơn đau đầu này sẽ bay biến sớm nhất có thể. Có tiếng khua xoong nồi ngoài bếp, chắc hẳn là Yoongi rồi, cũng hợp lí vì ảnh mới đi học về.

Jimin lê bước về phía nhà bếp, rồi ló đầu qua cửa nhìn Yoongi bằng đôi mắt mệt mỏi.

"Chắc em chết quá." - Jimin nói, giọng khản đặc. Yoongi quay lại vừa nhìn Jimin, tay vừa đổ ngũ cốc ra tô.

"Dậy rồi à." - Người lớn hơn cười, rồi tiếp tục đổ sữa vào tô. "Ngủ ngon không?" - Giọng người anh đầy ý châm chọc, kèm với cái cười nhếch môi.

"Thiệt ra thì cũng được." - Jimin thở dài, tay chải chải lại mớ tóc xù ngái ngủ của mình. Anh vẫn mặc bộ đồ từ hôm qua: áo sơ mi đen để hở vài cúc, trượt một bên vai, đường kẻ mắt hơi nhoè vì dụi. - "Lúc thức dậy mới đúng là tệ."

Yoongi cười nhẹ.

"Đầu em sao rồi?" - Người anh hỏi, Jimin vừa nhún vai vừa nhón lấy vài miếng ngũ cốc từ cái hộp Yoongi để ban nãy.

"Có thể chịu được." - Jimin trả lời vẫn bằng tông giọng ngái ngủ. - "À em muốn hỏi cái này."

Yoongi nhướn một bên chân mày, ra hiệu cho Jimin tiếp tục. - "Hôm qua anh có thấy em ở với ai không?"

Người anh nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Tối qua hả? Có, sao vậy?" - Anh nói, đoạn đưa một muỗng ngũ cốc thật to vào miệng. - "Không nhớ ra hả?"

"Em nhớ hết mọi thứ trừ mặt của người ta." - Jimin thở đánh thượt. - "Anh nhớ người đó nhìn thế nào không?"

"Không hẳn." - Yoongi lại cười. - "Anh nhìn thấy mỗi tấm lưng thôi. Anh đâu có kêu người ta quay lại được vì người ta đang bận việc với chú mày mà."

Jimin thấy mặt mình nóng lên, anh cắn nhẹ môi dưới lo lắng. "Nhưng mà," - Yoongi tiếp tục - "Cậu đó cũng cao, chắc phải hơn em vài inch, tóc ngắn màu nâu nhạt. Hình như có mang khuyên tai? Anh không chắc nữa."

Đến lượt Jimin nhíu mày.

"Tả thế thì hết nửa cái trường rồi còn đâu." - Jimin bĩu môi, Yoongi chỉ nhún vai rồi chuẩn bị sang phòng khác.

"Không phải lỗi anh."

Yoongi lười biếng lắc đầu và cười khúc khích, anh dừng lại để tựa vào cửa phòng bếp.

"Chán chưa." - Người anh trêu chọc. - "Mà anh nghĩ em nên thêm ít che khuyết điểm đi vì..." - Yoongi vừa nói vừa lướt đi, không quên chỉ lên cổ mình ra hiệu. Jimin hiểu và ngay lập tức ôm lấy cổ mình.

"Rõ đến vậy sao?" - Người em hỏi, ngón cái chà qua lại chỗ đỏ lên đó.

Yoongi khẽ cau mày rồi lại nhún vai.

"Cũng hơi." - Anh cười, - "Như kiểu bị đỉa cắn." - Nghe đến đó là Jimin đã tức tốc chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn bản thân mình trong gương làm anh không nén được tiếng thở dài (lần thứ 49 trong ngày).

Có hai vết, đều bầm tím cả. Chiếc áo cổ V của Jimin để lộ thêm vài vết đỏ nhỏ hơn khác chạy dọc xương quai xanh. Rồi anh lại thử lật vạt áo lên, chà, lại một tràng khác dọc theo xương hông, Jimin quyết định thả áo xuống, mắt nhìn theo mảnh vải.

"Trời ạ."

--

Và suy nghĩ đó đi theo Jimin đến tận khi vào lớp. Như thường lệ thì anh gật đầu chào giáo sư rồi mới bước vào. Để ý thấy Jungkook đã ở đó và đang làm bài, cậu ngoáy cọ trên bản vẽ, trên tai là tai nghe.

Mái tóc màu nâu nhạt được hất ngược ra sau, nằm gọn bên trong chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt tập trung cao độ. Hạn chót là ngày mai, cậu đang cố gắng hoàn thành bài trước hạn. Rồi Jungkook bất chợt ngước lên, bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng phản ứng của cậu không giống bình thường.

Jungkook mở to mắt, gương mặt nhanh chóng ửng hồng. Đúng rồi, là ửng hồng.

Jimin nhướn mày. Có chuyện gì với Jungkook thế? Jimin tự kiểm tra lại quần áo của mình rồi lấy cọ ra. Cúc áo đã được cài đầy đủ, khoá quần cũng kéo lên rồi, vết hickey cũng được che bằng makeup rồi. Vậy có vấn đề gì?

Anh lại lén đánh mắt sang Jungkook, nhìn thấy cậu đang lùi lại nhìn bảng vẽ của mình, tay cậu thì bận chỉnh lại cổ áo chiếc sơ mi trắng cậu đang mặc. Áo kiểu rộng rãi, vai áo rộng trượt ra khỏi vai Jungkook. Tai cậu vẫn còn hơi hồng, kèm với đôi má cũng chung tình trạng, vì cậu đang lén nhìn Jimin từ góc mắt của mình. Và chuyện gì đến cũng đến, mặt cậu càng lúc càng đỏ vì biết Jimin cũng nhìn mình.

Jimin chỉ muốn biết anh đã làm gì thôi. Anh nhắm mắt lại rồi thở nhẹ ra, suy nghĩ rằng cả hai đã làm gì ngu ngốc trong buổi tiệc chạy lướt qua đầu anh. Nhưng anh quyết định gạt đi, cũng không có vẻ như Taehyung có thể kéo được cậu đến buổi tiệc.

Dù là, mới nhìn thì Jungkook cũng khá giống kiểu tiệc tùng.

Cậu khá cao, đẹp trai, gu thời trang ổn. Cậu nhìn đúng kiểu mà Taehyung sẽ chơi cùng, chỉ là cậu không hành động giống vậy thôi. Jimin từng thấy hai người bạn cùng phòng này đi với nhau quanh sân trường, mà cách hai người bước đi thôi cũng khác biệt rõ rồi. Taehyung luôn ngẩng cao đầu, tay bỏ trong túi quần, và nụ cười luôn trên môi. Jungkook thì luôn chùn vai, mắt chỉ nhìn xuống đất. Cậu cũng sẽ khoanh tay trước ngực, tránh phải động chạm bất kì ai.

Nhưng ý Jimin là nhìn cậu cũng có thể lắm. Cậu làm anh nhớ đến một người bạn của Yoongi, cực kì im lặng nhưng vào tiệc là thôi, khác ngay.

Ánh mắt Jimin lại lần nữa trượt khỏi bài làm của mình, để dán chặt lên Jungkook, từ đầu đến chân, chỉ vì cậu vừa cử động để đổi bài hát trên điện thoại. Anh cũng để ý thấy ánh mắt của Jungkook, cậu đã biết anh nhìn nãy giờ rồi.

Và Jimin lại cắn môi lo lắng. Jungkook hoàn toàn giống với những gì Yoongi miêu tả. Anh đưa mắt về lại bản vẽ, đoạn lắc đầu và thở dài đánh thượt (lần thứ 80 trong ngày).

Nhưng theo như Yoongi thì cũng giống khá nhiều người Jimin biết. Nên anh tự trấn an bản thân rằng chắc chắn không phải Jungkook đâu.

Không thể nào.

------------------
T/N: Woa...Dạo này mình đọc toàn truyện tiếng Anh, xem clip tiếng Anh-Hàn không thôi mà dịch thì không ra ngoài được. Nên tiếng Việt của mình giờ cứng như gg dịch ấy 🥲🥲 Mong mọi người thông cảm và góp ý bản dịch để mình sửa lại nhé huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top