Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những rắc rối nho nhỏ từ hàng xóm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

John kiên nhẫn trong chiếc xe cũ của anh, liên tục đổi kênh phát radio và gặp toàn những bản nhạc dở tệ. Xe vận chuyển đến muộn, đó không phải là lỗi của anh, có thể anh đã chỉ đường cho họ hơi lòng vòng, hoặc anh đã không nói chi tiết cho họ số nhà, nhưng anh không phiền đề cập tới chuyện đó, đây là thời đại của GPS cơ mà. Hamish đã có thể vào bên trong, đi khám phá ngôi nhà mới thỏa thích,hoặc đến gõ cửa hỏi thăm những người hàng xóm mới và làm quen với những người bạn mới tầm tuổi thằng bé. John bám một tay vào vô lăng và cố vươn người ra sau để xem họ đã chất những thứ gì lên xe,ừm, vali, vài chiếc gối, túi cắm trại mang lỉnh kỉnh đủ thứ đồ dùng thiết yếu. Có thể cầm cự trong một ngày, không, một tuần với mấy thứ linh tinh này. Nó có thể không được hào nhoáng cho lắm, nhưng ít nhất là nó khá đầy đủ. Cuối cùng thì John cũng có điện thoại, nhưng anh đã quẳng luôn nó sang một bên, rồi đến người thứ hai gọi đến thì anh mặc kệ, cứ để nó kêu inh ỏi. Ơn trời, một lúc sau, anh nhìn thấy ID của người vận chuyển nhấp nháy sáng trên màn hình điện thoại, John tức tối nghe máy, dí chặt điện thoại vào tai.

"Chào"- John nóng nảy nói, anh tắt chiếc radio đang ầm ĩ bên cạnh để ngăn chặn Led Zeppelin làm anh rối tung lên mà lại chỉ sai đường lần nữa.
" Chào ngài Watson, chúng tôi là nhân viên của công ty vận chuyển Anderson and Co, thực sự xin cảm phiền ngài vì sự chậm trễ ngày hôm nay của chúng tôi" Một người đàn ông với giọng nói khó chịu trả lời bên kia đầu dây điện thoại, như thể anh ta vừa mới bán hết nhà cửa vậy. John thở dài, bất cứ cuộc gọi nào có bắt đầu như thế này đều mang đến những điều tệ  hại hết.

"Được, được rồi, vậy hãy cho tôi biết là đồ đạc của tôi tới đâu rồi?" - John hỏi, cố gắng nhìn qua cửa kính xe để chắc chắn rằng Hamish có ở trong nhà hay không.
"Đang ở cách ngài một ngày lái xe, thưa ngài, tôi thực sự rất xin lỗi, chúng tôi đã bị lạc đường giữa các bang, rẽ nhầm hướng và bây giờ chúng tôi đang ở đâu đó...dọc những cánh đồng lúa mì"- Anh ta lẩm bẩm trả lời, cáu bẳn kiểm tra biển chỉ dẫn trên đường đi, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ giải pháp nào.

"Ồ, những cánh đồng, thật là chi tiết, cảm ơn anh!"- John làu bàu trong tức giận, anh không biết mình nên làm gì, ở đây chịu sự phẫn uất đến tột cùng, hay chờ đợi người lái xe vận chuyển đưa ra những lời chỉ dẫn tiếp theo.

"Vâng, thưa ngài Watson, chúng tôi sẽ làm việc năng suất hết mức có thể để đưa đồ đạc của ngài đến thật là sớm"- người đàn ông cam đoan. "Nhưng tôi phải làm gì bây giờ, ngủ trên sàn nhà hả? Chúa ơi, tôi có một bé trai đấy!" - John phản bác lại.
"Anh có túi ngủ chứ?"- Nhân viên vận chuyển bình tĩnh hỏi. John nhăn mặt, thốt nhiên anh lườm qua cái kính chắn gió, như thể người đàn ông bên kia đầu dây có thể nhìn thấy rõ sự khó chịu của anh vậy.

"Có, tôi có túi ngủ"- John chợt nhớ ra.

"Đó, anh dùng nó tạm đi"- bên kia sốt sắng trả lời, như thể anh ta vừa tìm ra cách giải quyết tất cả vấn đề mà anh ta và khách hàng đang tranh cãi. 

"Chỉ là..." John thở dài, anh không biết nói gì nữa cả " Hãy cố gắng đến đây nhanh chóng. Việc chuyển nhà  đã rất khó khăn rồi, và công ty đáng thương của anh còn làm mọi viết trở nên bung bét hơn"
" Chúng tôi đang cố hết sức, thưa ngài Watson." Anh ta chắc chắn hứa hẹn. John than vãn thêm một lúc nữa, rồi anh bỗng dừng lại, cáu gắt vứt thẳng chiếc điện thoại sang chiếc ghế bên cạnh. Nó có thể giúp anh cảm thấy tốt hơn, nếu như cái điện thoại chết tiệt không bị tung lên và rớt thẳng xuống bên dưới ghế, anh phải với xuống dưới khe ghế ngồi chật níc để tìm lại. Điều đó thậm chí còn khiến John phát khùng hơn. Cuối cùng John đạp tung cái cửa xe, bước ra đứng trên vỉa hè, cố gắng lấy chân khều nó ra, và anh có hơi la to một chút. Ngày hôm nay thật sự quá tồi tệ, đúng như dự đoán. Cứ như thể mọi thứ trong cuộc đời John đều thay đổi theo chiều hướng xấu đi, anh đã nghĩ chuyển nhà là giải pháp tốt nhất để trở lại cuộc sống bình thường, hoặc ít nhất là nó "bình thường như khi anh vẫn còn có thể quản lý được". Tui biết, tui biết, nó cũng chỉ là viễn cảnh bánh bèo chuyển nhà rập khuôn i-xì-đúc quen thuộc, một khởi đầu mới mẻ từ một tai nạn thiệt đau thương đã qua, chính xác như ngôn tình dạy bảo. Nhưng ở đây, nó không phải là một tai nạn, và nó cũng không đau thương gì hết. Nó cũng không phải là lỗi của anh, nhưng mà thực tế thì anh đã mong nó là một bi kịch, như thế thì hấp dẫn hơn đấy.

"Cha ơi, lúc nào thì cha mang vali của con vào nhà? Con muốn chơi khủng longggg!!!"- Hamish la lên ở phía trước cửa kính. John khẽ thở dài, anh cố gắng nở một nụ cười thật tươi và gật đầu trìu mến.

"Được rồi, cha đang lấy cho con đây. Mà con đã chọn phòng cho mình chưa, con yêu?"- John hỏi. Hamish nhảy cẫng lên trong vui sướng, cố với lên tay nắm cửa xe. Chà, ít ra thì cũng có người đang vui vẻ, thật tốt.

"Có, con đã chọn rồi đó! Con muốn căn phòng mà có cái phòng tắm thiệt bự, nó có bồn tắm màu trắng, rất đẹp nữa!" John lại thở dài lần thứ n, anh khẽ cười và lắc đầu.

"Cha xin lỗi, nhưng căn phòng đó được xây cho chủ nhà, và nó dành cho người lớn cơ."- John dỗ ngọt con trai, dịu dàng xoa đầu con và cố gắng để làm thằng bé cười.

"Nhưng mà như thế là không công bằng, con đã xí nó trước rồi mà!" Hamish nài nỉ, cậu bĩu môi tỏ vẻ dỗi, nhưng vô cùng đáng yêu.

"Nó được gọi là phòng của chủ nhà là có lí do đấy. Con có biết tại sao không?" John hỏi. Cậu thở dài nặng nề, lắc đầu. 

"Đó chính là bởi vì nó xứng đáng với một người chủ thực thụ của ngôi nhà. Và theo cha, lần cuối cha kiểm tra lại, thì con chưa phải là người lớn"- John giải thích.

"Nhưng con có thể thi đấu với cha để giành lại nó đúng không?" Hamish hỏi, khuôn mặt bầu bĩnh ánh lên tia hi vọng.

"Không, cha sẽ không thi với con đâu. Như thế là không công bằng" - John cười đáp- "Con sẽ đánh bại cha trong 10 giây mất'.
"Cha nói đúng, con đã thắng, thế thì con sẽ là chủ nhà!"Hamish hào hứng reo lên, cậu nhanh chóng ra khỏi ghế sau và ôm chặt cái túi đầy nhóc đồ chơi chạy nhanh vào nhà. 

"Con không được vào phòng ngủ chính đâu đấy!"- John là to, nhưng cánh cửa đã đóng sập trước khi anh kịp nói, và John bị bỏ lại giữa đường đi, nhăn nhó tự hỏi rằng làm cách nào mới có thể dụ Hamish rời khỏi căn phòng đó. Anh ôm cái vali và đống đồ còn lại ra khỏi xe, ném chúng xuống bãi cỏ mọc um tùm, khắp sân bị bao phủ bởi cỏ mọc dại và dây leo chằng chịt, nhìn căn nhà như một mớ hỗn độn. Nhưng nó vẫn rất đẹp, dĩ nhiên,mọi thứ được sắp xếp theo kiến trúc kiểu hiện đại, khác biệt so với những ngôi nhà trong khu phố, với ngoại thất cầu kì bằng đá màu nâu sẫm, và mái nhà được lát bằng những tấm lợp được vẽ tỉ mẩn khéo léo. Ở đằng trước là hiên nhà được bao quanh bởi hàng rào trắng, nó không có chút đồ đạc nào hết, nhưng John sẽ sớm thay đổi điều đó. Hi vọng John có thể biến căn nhà này trở nên ấm cúng và dễ chịu hơn trong vòng một tháng tới, nhưng cho tới lúc ấy, thì anh phải cố gắng rất nhiều trong việc "being decent", với quần áo sạch sẽ, ngủ nhiều hơn và một cậu con trai đáng yêu. Anh kéo chiếc vali đi dọc con đường dẫn vào nhà, đi qua những bông hoa xinh đẹp mọc ven đường, chúng dường như làm những bụi cây già bị cắt trụi bớt đi phần xơ xác. Thú thực thì ngôi nhà này làm anh có phần hơi thất vọng.  Quan điểm này của anh có phần thay đổi khi anh bước vào trong, ơn trời là nội thất bên trong không quá tệ, thay vào đó nó khá là sáng sủa với màu trắng của những bức tường, sàn nhà được lát bằng gỗ đặc và bàn bếp được xây gạch chắc chắn. John không quá ngạc nhiên, of course, anh đã đến thăm ngôi nhà này trước khi anh dọn tới đây, xem xét những bức ảnh chụp trên website online, tuy nhiên đến giờ anh vẫn có đôi chút bất ngờ vì sự thật là anh đang chuyển đến sinh sống trong căn nhà này. Nó không phải là một giấc mộng ngu ngốc nào đó, anh đã bỏ  cuộc sống tồi tệ của mình lại phía sau và bắt đầu lại mọi thứ, đây là ngoài đời thật, anh không mơ.  Anh dọn nhà đến đây, một ngôi nhà cực kì tuyệt vời, với con trai yêu quý của anh, với niềm hi vọng mãnh liệt rằng anh sẽ tìm được một công việc mới, một cô bạn gái thật dễ thương, một nơi mà anh có thể hạnh phúc thực sự. Sao anh phải quan tâm đến những gì xảy ra trong quá khứ nữa chứ, nó không còn quan trọng nữa rồi. Anh đã bỏ lại tất cả những thứ đó ở chốn cũ, anh không mang theo những nuối tiếc theo đến nơi này.

" Cha ơi, con đã chọn được một căn phòng mới cho mình rồi. Nó hơi nhỏ hơn xíu, nhưng nó ngầu lắm, nó có trần nhà hơi dốc và con có thể dán những ngôi sao dạ quang phát sáng trong đêm tối, như trong tạp chí mình xem ấy! Có tuyệt không cha?" Hamish chạy đến và hào hứng nói.

"Ồ, nó rất hợp với con đó, con trai của cha. À mà đây là vali của con, con có thể tự mang nó lên phòng mới của mình không?" John hỏi.

"Không đâu, cha có cơ bắp cơ mà." Hamish nũng nịu trả lời anh với cái mặt cún con. John chặc lưỡi gật đầu, chí ít thì vẫn có người tôn trọng anh.

"Được rồi, cha sẽ mang chúng lên cho con, nhưng thay vào đó, con sẽ dẫn cha đi tham quan nhà mới của chúng ta, được không?" John quyết định với con, anh chụp lấy đống vali nặng nề và kéo chúng lên tầng. Đương nhiên là anh đã biết qua kiến trúc của ngôi nhà và những căn phòng bên trong, nhưng anh vẫn giả vờ thích thú khi được Hamish giới thiệu bồn tắm phong cách Jacuzzi sành điệu, lò sưởi điện trong phòng khách hay khi anh thấy có hai lò vi sóng ở nhà bếp. Nó là một ngôi nhà không chê vào đâu được, John tự hỏi làm thế nào mà anh có thể trả hết số tiền mua nó,  anh chẳng thể nghĩ mình sẽ trả cả tiền thế chấp và tiền ăn ra sao nữa. John không biết mình phải bỏ đống đồ đạc ở đâu, vì thế nên cuối cùng anh chỉ lôi hết những thứ trong xe ra và đặt vào chỗ mà anh nghĩ là đúng, túi ngủ sẽ để ở các phòng riêng biệt, túi đồ đạc thì để ở chỗ anh và Hamish và mấy thứ khác cũng kiểu như vậy.  Họ không thể nẩu thứ gì cho bữa tối nếu như không có đĩa, không có nồi, cũng chẳng có chảo, thậm chí không có chút thức ăn nào cả, vì vậy John quyết định sẽ gọi pizza ở nơi gần nhất và order mang đến tận nhà. Sau đó thì hai cha con ngồi ngoài hiên nhà, với hộp pizza ở giữa,  ớt pepperoni thái lát phủ trên mặt bánh và ngắm nhìn khu vườn có phần hơi "kinh khủng" của họ.

"Mẹ có biết nơi chúng ta sống không, để lúc nào đó rảnh mẹ có thể qua chơi, hả cha?" Hamish hỏi, tưới đẫm nước sốt lên miếng pizza của thằng bé. John ngừng lại, bất giác nhìn miếng pizza trên tay mình đăm đăm, một hương vị không mấy dễ chịu lan dần trên đầu lưỡi anh.

"Không, mẹ không biết đâu, nhưng đó không phải vấn đề của chúng ta" John trả lời con, anh quyết không tỏ ra là mình bận tâm đến câu hỏi của Hamish.

"Tại sao mẹ lại bỏ đi ạ?" Thằng bé lí nhí hỏi trong cuống họng, nó nhìn John với ánh mắt đầy tôn trọng, dù biết John sẽ không bao giờ kể cho nó sự thật. Làm sao John có thể nói với con anh rằng, anh và mẹ Hamish đã ly dị,  rằng Mary không hạnh phúc với gia đình này, rằng cô ấy đã cảm nắng mấy anh chàng cô gặp ở quán cà phê mà bỏ anh và con ra đi? John thở dài, anh lắc đầu để thằng bé hiểu rằng anh không muốn nói về vấn đề này nữa, và anh tiếp tục bữa ăn tối chán ngán.

"Cha xin lỗi, Hamish, nhưng cha không biết, đây là kết thúc của chúng ta. Nhưng thời gian này sẽ không quá lâu đâu, cha hứa cha sẽ lấy một người vợ mới thật xinh đẹp, và cô ấy sẽ là một người mẹ thật tốt với con, có được không?" John an ủi con, anh trìu mến vỗ vai con nhè nhẹ.

"Con không muốn, không ai có thể thay thế được mẹ Mary" - Hamish nhăn mặt và phụng phịu quay mặt đi hờn dỗi.  

"Đừng nghĩ nhiều về mẹ nữa, con nhé? Hãy chuyển chủ đề nào" John vỗ về con.

"Ừm, vậy con sẽ tiếp tục đến trường đúng không ạ?" Hamish hỏi

"Ah, bố không thể đưa con đến trường trước khi chiếc xe vận chuyển của chúng ta đến nơi. Nó thật xấu xa, vì thế nên con hãy đợi khoảng ba ngày nữa nhé. Bên cạnh đó thì cha còn phải làm thủ tục và kí vào một số tờ đơn xin học cho con nữa, nó là cả một quá trình phức tạp, nhưng cha sẽ cố gắng để con có thể đi học trong thời gian sớm nhất." John cam đoan với vẻ chắc chắn.

"Ồ, không sao cả, cha cứ từ từ thôi ạ" Hamish trả lời, cậu cắn một miếng pizza thật to. John chỉ cười, khẽ lắc đầu. Hamish rất giống anh khi anh còn đi học, rất thông minh nhưng lại vô cùng căm ghét việc học hành,  John hi vọng con sẽ có những quyết định đứng đắn hơn khi trưởng thành hơn một chút.

"Thế còn cha, khi con đi học, cha sẽ làm gì?"- Hamish hỏi, thằng bé ngước đôi mắt to tròn đáng yêu lên nhìn cha mình với vẻ tò mò.

"Chà, có lẽ chúng ta sẽ phải tìm một công việc mới." John thở dài, anh bất giác nhìn ra phía đường đi, như thể anh chờ ai đó bất ngờ xuất hiện.

"Ồ, con nghĩ cha sẽ ổn thôi, cha sẽ tìm một công việc liên quan đến ngành y dược, phải không cha?" Hamish gợi ý.

"Con nói đúng, cha sẽ làm việc trong ngành y. Cha chỉ hi vọng người ta cần một người dược sĩ làm việc ở bệnh viện." John nhún vai.

"Cha sẽ làm việc ở bệnh viện sao?" Hamish hỏi lại, nhìn cu cậu vô cùng phấn khích.

"Cha hi vọng vậy, họ trả tiền lương rất cao" John kể " Và nếu như cha có thể làm dược sĩ, hoặc bác sĩ ở một bệnh viện, như vậy sẽ tốt hơn hết".

"Aa, sau đó cha sẽ làm việc ở đó. Cha có thể giúp mọi người, như cứu họ khỏi bàn tay Thần Chết chẳng hạn" Hamish reo lên, cậu cười rất tươi.

"Đúng là cha có thể cứu họ, nhưng mà nó không giống như trong truyện tranh mà con hay đọc đâu" John đồng tình với con.

"Đúng rồi, cha sẽ không mặc quần legging và có một cái áo choàng thiệt bự" Hamish gật đầu.

"Cha nghĩ là cha sẽ bị sa thải ngay lập tức nếu cha mặc như vậy đi làm đó con" John vừa nói vừa cười, và Hamish cười khúc khích theo.  

"Con nghĩ là ở bệnh viện sẽ có nhiều người chết hơn" Hamish gật gù tỏ vẻ, và cậu tiếp tục bữa tối với miếng pizza đẫm nước sốt một cách ngon lành.

"Đúng vậy, sẽ có nhiều hơn" John lẩm bẩm trong cuống họng. Khi họ đang sắp ăn hết miếng pizza cuối cùng thì một chiếc xe  khá sang trọng màu đỏ đậm xuất hiện, nó đi vào lề đường và đỗ lại ngay trước cống nhà họ. John hơi lo lắng, có thể đó là người của Chính phủ hoặc thành viên của tổ chức Mafia cũng nên, nhưng những suy nghĩ vẩn vơ đó lập tức tan biến khi anh thấy hai người phụ nữ mở cửa và bước xuống từ chiếc xe, một người ôm dụng cụ thí nghiệm bằng thủy tinh, thú thực nhìn nó như cái xoong. Bà ấy trông có vẻ đứng tuổi hơn, tóc nhuộm màu nâu sáng để che dấu đi tuổi tác thực, và bà mặc một chiếc váy màu tím có họa tiết khá tinh tế. Nhìn bà ấy có vẻ tốt bụng nhưng bà cứ không ngừng nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt dò xét, như thể chúng làm phật lòng bà ấy vậy. Người còn lại thì trẻ hơn nhiều, tầm tuổi của John thì phải, với mái tóc dài bồng bềnh màu nâu sẫm và chiếc váy vàng rực rỡ, nhìn cô ấy xinh đẹp vô cùng. Có vẻ như cô ấy sẽ không ở lại nhà của họ lâu, vì vậy nên John muốn chộp lấy cơ hội, anh cố gắng đứng thẳng người hơn.

"Xin chào hai bố con " Người phụ nữ lớn tuổi hơn lên tiếng, bà ấy đi thẳng từ ngoài cổng vào đến chỗ hiên nhà, tiếp tục dò xét bữa ăn tối đạm bạc bằng pizza của họ. 

"Chào cô"  John gật đầu, nhìn thẳng vào hai người đối diện và cố tỏ ra thân thiện như một người hàng xóm vùng ngoại ô. 

"Tôi là Martha Hudson, tôi vừa mới đi lướt qua đây và thấy rằng chúng tôi có hàng xóm mới thì phải, chúng tôi quyết định qua đây và tặng anh cái soong này, giúp anh giải quyết ổn thỏa mấy công việc nhà" Bà Hudson nở một nụ cười thân thiện và đưa cho John cái xoong cầm theo.

"Ồ, thực sự cảm ơn bà!" John nhận lấy cái xoong và nhìn vào trong. Nó nhìn như một món ăn với cá hồi và vụn bánh mì, nhưng anh vẫn cố giữ nụ cười thật tươi mặc dù bao tử của anh đang muốn lộn nhào.

"Tôi là Molly Hooper, tôi sống kế bên nhà bà Hudson. Tôi cũng ghé qua thăm anh, nhưng thực sự thì tôi không thể làm một món ăn chính xác cho ra hồn..."- Molly lí nhí lên tiếng, cô có vẻ rất mặc cảm với nó.

"Ôi, đừng lo lắng về chuyện đó, thế này là quá nhiều cho hai cha con chúng tôi rồi." John cam đoan. Hai người phụ nữ đứng chần chừ, dường như họ đang đợi John nói gì đó. John bối rối nhìn họ một lúc, cho đến khi anh nhận ra mình đang thiếu một thứ, là giới thiệu!

"Thực sự xin lỗi, tôi là John Watson; đây là con trai tôi, Hamish. " John nói hơi nhẹ nhàng, anh lúng túng di chân trên mặt đất và vụng về lấy giấy ăn lau đi phần dầu mỡ từ pizza lúc nãy dính trên tay. Họ bắt tay với Hamish, và thằng bé cười thân thiện.

"Rất vui được gặp cậu John, chúng tôi thấy cậu đỗ xe ở đây khá lâu rồi, tuy nhiên chưa thấy chiếc xe vận chuyển nào hết. " Molly thắc mắc, cô nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò. Cô ấy thực sự xinh đẹp, nhưng không phải kiểu phụ nữ John thích, vì một vài lí do nào đó mà giữa họ thực sự không có tí rung động nào.

"Ồ, vâng, họ đã rẽ nhầm hướng và đi sai đường, họ sẽ đến đây trong một hai ngày nữa, hi vọng thế." John đáp, anh nhún vai như thể điều đó là bình thường. 

"Được đấy, không gì tuyệt vời hơn là chút phiêu lưu lãng tử trong màn đêm " Bà Hudson đồng tình.

"Không có gì đâu, hôm này chúng tôi rất vui, ở đây mọi thứ thật tuyệt" John lên tiếng bảo đảm, anh tự hào nhìn xung quanh như để chứng minh cho điều mình vừa nói. Thực tế thì, ở đây khá là tẻ nhạt, mọi ngôi nhà  dường như giống hệt nhau, nhưng ít nhất thì những người hàng xóm đều rất tốt bụng.

"Đương nhiên, nó thực sự là một khu phố đáng yêu, chúng tôi rất thích có người mới chuyển đến. Vợ anh có ở đây không?" Bà Hudson hỏi, bất giác John thấy chạnh lòng vô cùng, anh bối rối nhìn xuống đất, không biết nói gì, cổ họng anh nghẹn đắng.

"Mẹ cháu đi vắng mất rồi" Hamish nhanh nhảu đáp, thay cho câu trả lời của John. Cậu bé rất tâm lý.

"À, đã có vài cuộc tranh cãi" John gật đầu với con, đôi vai anh hơi run run. Hai người phụ nữ trở nên im lặng, bà Hudson thì như sắp khóc tới nơi.

"Tôi thực sự xin lỗi vì đã hỏi anh như vậy, đó là lỗi của tôi" Bà hối hận nói với John, ấm áp đặt tay lên vai anh để giúp anh bình tĩnh lại. 

"Không sao cả, chúng ta có thể sửa chữa chúng dần dần. Đây là bước đệm để chúng ta có thể hiểu nhau hơn" John xua tay, anh nhìn vào căn nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top