Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Winter interlude

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng một

Wonwoo yêu những người bạn của mình.

Soonyoung là đứa bạn thân quý giá từ nhỏ của anh; một vũ công kể từ khi hai đứa còn là hai đứa con nít thò lò mũi xanh. Cậu ta đã luôn hào hứng và đam mê về nó và giờ cậu ta đang truyền lại sự đam mê ấy cho những đứa trẻ năng nổ giống như cậu ta.

Và rồi có Jihoon. Mặc dù cậu ta về cơ bản là bạn của Soonyoung trước tiên (bởi lẽ Jihoon đã phải nhìn gương mặt ngây thơ, vô vọng của Soonyoung quá nhiều trong một lần làm bài tập nhóm), anh và Jihoon dần gắn kết qua sự yên bình và những câu từ đẹp đẽ. Đôi khi Jihoon bị bí với một đoạn nào đó của bài hát cậu ta đang viết, cậu ta sẽ nhắn cho anh để tìm sự giúp đỡ hay một chút cảm hứng. Thật tốt khi những suy nghĩ ồn ào trong đầu anh có thể trở thành những ca từ đầy ý nghĩa một khi Jihoon ghép chúng vào giai điệu âm nhạc của cậu ấy.

Họ là một nhóm bạn ba người cho tới cuối cấp hai, khi một cậu bạn chuyển trường đến với cái vẻ tự tin kì cục ngã xuống từ cái cây ba đứa thường ngồi dưới để ăn trưa.

Junhui là một mảnh ghép kì lạ mà bằng một cách nào đó đã hòa nhập vào ngay lập tức.

Soonyoung nói rằng đó là định mệnh, vốn là một người đa cảm, nhưng Jihoon tranh cãi rằng sự ngu ngốc đã đem họ lại với nhau (tất cả đều đồng ý vì mỗi người đều giữ một phần tư của cùng một tế bào não).

Nhưng Wonwoo thầm nghĩ rằng nó là tình yêu.

Họ là một nhóm yên lặng gồm những người kín đáo, những người đều lựa chọn có một nhóm bạn nhỏ và thích giữ mọi chuyện cho bản thân. Nhưng tất cả đều ồn ào trong việc thể hiện tình cảm của bản thân: Soonyoung với những chuyển động uyển chuyển, Jihoon với âm nhạc, Wonwoo với ảnh và phim, và Junhui với diễn xuất của cậu ta.

Họ đều có một điểm chung rõ ràng, vững chắc dù rằng họ có trở nên bận rộn hay khác biệt như thế nào.

Wonwoo thật sự rất yêu quý những người bạn của mình. Anh có thể không thích chúng vào một số ngày, nhưng anh yêu chúng (dù rằng anh sẽ chẳng bao giờ nói thẳng vào mặt chúng nó như vậy.)

Nhưng anh thật sự không quá thích Junhui vào lúc này.

"Mày đã về được hai tuần và chuyến đi là gần một tháng trước và giờ tao mới nghe về chuyện này là sao?"

Anh yêu quý bạn mình nhưng anh yêu những câu chuyện hơn. Chúng nó đều biết chuyện này và anh không thể tin rằng Junhui đã giấu chuyện này với anh.

Junhui ngồi dậy, há hốc mồm nhìn anh. "Mày là đứa cứ từ chối mấy lời rủ rê đi chơi của tao!"

Wonwoo lườm Junhui, bởi vì, đúng thế, và rồi gườm gườm nhìn cái video anh đang chỉnh sửa - thứ đã khiến anh bận rộn đến mức muộn thế này anh mới nhận được thông tin mới.

Thằng bạn lầm bầm, rồi ngả người lại xuống giường anh. "Thế, mày nghĩ tao nên làm gì? Tao có nên đi và..."

"Đợi đã." Wonwoo vẫy tay ra hiệu cho Junhui dừng nói, phát hiện ra một thông báo nảy ra trên màn hình máy tính. "Đợi đã, vừa có một tin vô cùng thú vị hiện lên." Anh nói, đẩy gọng kính lên bằng một tay, lướt xuống trang web giải trí lá cải anh đã đăng ký từ trước (cho nó vui) bằng tay còn lại.

"Wonu," Junhui dài giọng rền rĩ tên anh, y chang một đứa con nít.

"Moon Jun," Anh cao giọng đọc, "được phát hiện đã trở lại nước, dùng bữa với bạn diễn Shin Mia ngay sau khi hoàn thành cảnh quay cuối cùng ở Ý cho Breakable Heaven. Liệu có tin hào hứng nào dành cho người hâm mộ?"

Tấm hình mờ nhòe chụp một khung cửa sổ sáng trưng ở một nhà hàng, nơi có hai người đang cùng uống rượu và cười nói vui vẻ. Wonwoo nheo nheo mắt sau cặp kính, rồi phá ra cười như điên làm chìm cả tiếng than vãn của Junhui.

"Nào Jun, tỏ ra tử tế một chút đi," Wonwoo khò khè nói, "Mày hơi bị đẹp trai trong tấm này đấy. Đẹp trai đẳng cấp vũ trụ đến mức chúng nó quên mất mày trông thế nào." Anh quay sang nhìn thằng bạn, người vẫn đang nằm ườn trên giường anh với tiếng cười gần như không kìm nén được trước bài báo nực cười.

Wonwoo cười thêm một chút nữa, phóng to ảnh lên, bởi người đàn ông trong ảnh, dù mờ căm, có mái tóc đỏ rực. Lần cuối Junhui thử nhuộm một màu tóc khác màu nâu là vào đêm tốt nghiệp của họ. Hơn năm năm về trước.

"Mà này, màu đỏ thực sự 'làm nổi bật vẻ u mê của mày' đấy."Anh đùa, nhại lại lời của bài báo lá cải.

Anh nhìn Junhui đá hai chân lên trời, vỗ vỗ tay như một con hải cẩu. "Tập trung giùm cái! Tao còn chưa nói xong nữa."

Làm lơ tiếng than vãn, Wonwoo lướt xem mục bình luận và tương tác của bài báo. Sau khi chắc chắn rằng nó đang bị đem ra làm trò đùa, và không gì khác, bởi người hâm mộ và những người bình luận vu vơ, anh tắt tab đi.

Anh sẽ giám sát nó một lần nữa sau.

"Được rồi, nhưng mà tin duy nhất tao đang nghe được là mày nợ tao một câu chuyện chi tiết hơn, thằng quỷ, và mày đang nghĩ đến việc đi tìm cái người này với số manh mối bằng không sau đợt quảng bá phim." Wonwoo quay ghế nhìn sang giường, nơi Junhui đang nằm úp sấp, để đập vào lưng thằng bạn. "Nhưng vì là mày nên tao không ngạc nhiên đâu."

Junhui lắp bắp phản kháng, "Tao có manh mối!"

"Một tờ hóa đơn cà phê."

"Của một quán gần thư viện thành phố." Junhui vặc lại đầy tự hào. "Nó vẫn là manh mối. Có nghĩa là em ấy ở đâu đó trong thành phố này. Kiểu, hên xui thế nào mới được thế chứ?"

"Hên xui là mày sẽ không tìm được nó dễ như thế. Có khi người ta chỉ ghé thăm bữa đó thôi." Wonwoo đảo mắt khi thằng bạn lườm anh mà không nói gì cả. "Ý tao là, sao mày không xin số điện thoại người ta?"

"Tao đã giải thích cái đấy rồi!"

"Mày chả giải thích gì hết!" Lần này Wonwoo vung tay đấm thằng bạn khiến Junhui la lên. "Mày chỉ mở đầu bằng 'Tao đã gặp một người' và nhảy thẳng xuống kết cục."

"Thế nó không ẩn ý là bọn tao không có cách nào để liên lạc với nhau nếu tao đang phải phụ thuộc vào một mảnh giấy à?"

"Trời ạ." Vung hai tay lên trời, Wonwoo thử một cách tiếp cận khác. "Mày đã kể cho Soonyoung với Jihoon chưa? Tao chắc là chúng nó sẽ giúp."

Im lặng, và rồi một tiếng đáp rất im ắng, "Không."

Wonwoo xuôi xị, thấu hiểu. "Junie," anh chậm rãi thở ra. "Bọn nó sẽ không làm cái gì mày không cho phép, mày biết mà."

Khi anh không nhận được câu trả lời nào, Wonwoo thở dài và nằm xuống bên cạnh thằng bạn, vỗ vỗ lên đầu cậu ta.

Junhui là đứa bạn luôn mỉm cười hào phóng, bật cười hồ hởi mà vẫn luôn kiên định và vững vàng.

Đây là đứa bạn họ đã lớn lên cùng, là người họ ủng hộ và cổ vũ qua bao nhiêu lần thử vai và từ chối, là người luôn ủng hộ lại họ không hề mệt mỏi.

Nhưng Junhui cũng là một đứa che giấu rất nhiều điều.

Những nỗi bất an.

Sự ngờ vực.

Cô đơn.

Những khát vọng.

"Tao không muốn phiền hà. Thế thôi." Junhui từng lí lẽ như vậy, khi họ đối chất cậu ta về nó, khi những đường may vẫn giữ lấy những bí mật của cậu ta rách toác ra để cậu ta trống hoác và kiệt sức sau bao năm cố gắng giữ họ cách xa một cánh tay.

Jihoon đã rầy la cậu ta với giọng nói đầy nước mắt, "Đần độn. Mày phiền hà. Chúng ta đều là phiền hà. Cái đó là tình bạn. Để cho phép chúng ta trở thành phiền hà."

Đã có rất nhiều la hét và sau cùng là gào khóc vào đêm đó, nhưng không một tiếng nào từ chàng trai luôn hết mình vì người khác, người đã tan nát đến mức không thể khóc nổi nữa.

Trong bao nhiêu năm anh quen biết với thằng bạn, Junhui mới chỉ ích kỉ đúng hai lần, khi cậu ta làm điều gì đó chỉ dành cho một mình cậu ta.

Lần đầu tiên là sau cái đợt khóc lóc thảm thiết ấy và lần thứ hai mới chỉ gần đầy thôi, ngay hai tháng trước.

"Ê Wonwoo, khen tao đi."

Ngạc nhiên trước lời yêu cầu thầm thì, Wonwoo quay mặt nhìn Junhui, người mới trở lại từ một cuộc điện thoại. Họ mới ăn mừng cậu ta cuối cùng cũng nhận được một vai chính ngon nghẻ, nhưng có vẻ giông bão nhất định phải đến và phá hỏng cuộc vui, dựa theo biểu cảm nặng nề của thằng bạn.

Wonwoo không chạm vào thằng bạn. Đụng chạm khiến Junhui khó chịu khi cậu ta đang buồn bực, nên anh đợi. "Mày nấu lẩu ngon nhất."

"Đúng nhỉ."

Soonyoung đã phải về sớm vì có lịch trình còn Jihoon đang nằm dính ở trong phòng, cố gắng ngủ bù. Hai đứa đó đã luôn tốt hơn anh ở mảng an ủi. Anh giỏi nhất là lắng nghe. Wonwoo chuyển trọng tâm sang chân khác, tập trung vào thứ đang ở trước mặt anh và ép buộc bản thân dành chuyện lo lắng cho sau này. "Có chuyện gì à?"

"Tao yêu chúng mày rất nhiều. Chúng mày..." Junhui đứng im ở cách anh vài thước, mắt nhìn xuống. "Chúng mày biết điều ấy, đúng không?"

"Ừ." Wonwoo nuốt xuống cục nghẹn ở cổ. Junhui luôn tung ra những lời khen và bày tỏ tình cảm như pháo hoa giấy, nhưng không bao giờ như thế này. Không bao giờ bằng cách này, không cam chịu và tuyệt vọng thế này. "Mày nhắc bọn tao điều đó mỗi ngày. Bọn tao cũng yêu mày."

"Phải rồi."

"Giờ mày có bọn tao rồi. Được chứ?" Anh nhắc cậu ta, giữ cho giọng mình vững vàng dù môi anh đang run lên. "Đừng tự mình chiến đấu nữa."

Wonwoo nhìn thằng bạn chơi với mặt dây chuyền của cậu ta - lời nhắc nhở hữu hình của Junhui để tiếp tục chiến đấu.

Junhui thở ra một hơi dài, và ngẩng đầu dậy với một nụ cười. Nó là một nụ cười nhỏ, nhưng đó là Junhui, vậy nên Wonwoo cho phép mình thả lỏng. "Tao sẽ đi du lịch một chuyến trước khi lịch quay bắt đầu."

Anh gật đầu với một nụ cười của riêng mình. "Nhớ về nhà, nhé?"

"Tao sẽ về nhà." Junhui gãi cổ với một tiếng cười không chắc chắn. "Tao chỉ cần đi tìm một thứ một mình. Tao sẽ ổn thôi."

"Tao thật sự muốn đi tìm em ấy." Junhui thở dài nói, kéo Wonwoo ra khỏi dòng hồi tưởng. "Nhưng tao cũng chưa muốn tìm em ấy. Tao điên mất."

Wonwoo mỉm cười - có lẽ Jun đã tìm thấy nó - hoặc nói đúng hơn, tìm lại được nó bởi cậu ta chưa bao giờ vui vẻ khi trở nên tuyệt vọng. "Tao không nghĩ chúng nó sẽ làm quá đâu." Wonwoo nói, rút tay ra khỏi tóc Junhui để lau kính.

"Chúng nó sẽ."

Wonwoo bật cười lớn vì, phải, hai đứa nó chắc chắn sẽ làm quá lên. Soonyoung sẽ trở nên hung hăng khi cần bảo vệ, và Jihoon còn hơn cả thế. Và cả ba người đều bảo bọc Junhui. Nhờ có một nỗ lực kết hợp của cả ba, họ mới có thể giải cứu Junhui - và rất nhiều những bộ óc xán lạn khác - ra khỏi công ty cũ của thằng bạn. Wonwoo chấp nhận với một cái gật đầu. "Ờ, nhưng mà cũng không đến nỗi nào."

Junhui quay đầu sang để nheo mắt nhìn anh. "Mày có đang nghe cái mày nói không đấy? Có khi chúng nó sẽ tìm cảnh sát để điều tra Ming..." Cậu ta vùi đầu lại vào gối. "Sao cũng được."

"Vậy là mày biết tên!" Wonwoo đá chân Junhui, đeo lại kính như thể để tăng thêm hiệu quả cho cái lườm. "Khốn nạn. Đừng có bắt tao dùng hai đứa kia để moi thông tin ra từ mày."

Junhui lại rền rĩ. "Mày là tệ nhất, Wonu."

"Và tao là bạn thân của mày." Danh hiệu đó là Wonwoo tự nhận nhưng vì Junhui không thèm cãi lại, anh lợi dùng sức mạnh đó lên Junhui và tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi đung đưa danh hiệu đó trên đầu hai thằng bạn còn lại. "Tao hứa sẽ giữ bí mật với hai đứa kia cho đến khi mày sẵn sàng."

"Nếu tao không bao giờ sẵn sàng..." Thằng bạn đùa cợt, nhưng rồi hoảng hốt khi thấy anh với lấy điện thoại. "Không! Đừng có gọi chúng nó!"

Một vài ngày sau đó, Wonwoo vẫn không thể moi được cái tên nào ra khỏi miệng Junhui.

"Nhỡ em ấy chưa muốn được tìm thấy thì sao?"

"Tao gọi Jihoon đây."

"Thằng quỷ! Dừng lại!"

Nhưng bằng một cách nào đó anh không lo lắng, bởi lẽ Junhui cũng không, mặc cho bao câu đùa 'nếu như' của cậu ta. Để mà nói thì, nó giống như thể Junhui chắc chắn rằng mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thỏa hết.

Cậu ta còn gọi Soonyoung và Jihoon đến vào một cuối tuần để kể về chuyến phiêu lưu trên đảo của cậu ta.

"Giống kiểu chuyến phiêu lưu làm tình hơn." Jihoon nhe răng cười lớn, tự hào vì câu đùa của mình.

"Tao cảm thấy bị xúc phạm hết sức! Đã có rất nhiều chuyện diễn ra trước khi dẫn đến đó!" Nhưng Junhui không thực sự trông như đã bị xúc phạm. Cậu ta như đang phát sáng trong sự nhẹ nhõm, có lẽ rất vui sướng vì hai đứa đang tiếp nhận câu chuyện một cách ổn thỏa.

"Nhưng mày có chắc về cái này không?" Soonyoung cắn môi, mắt bồn chồn và do dự một cách khác thường.

Anh nhìn Junhui vỗ lên tay Soonyoung, giọng nhẹ nhàng như kiên quyết. "Tao chắc chắn, kể cả nếu em ấy vẫn chưa." Wonwoo thấy mình mỉm cười khi Junhui nhe răng cười tươi tỉnh, với một chút ngại ngùng. "Nhưng em ấy sẽ chắc thôi."

Và chuyện là như vậy.

Bởi vì họ biết Junhui, và họ biết rằng bây giờ cậu ta sẽ không ngại hỏi xin giúp đỡ từ họ.

Cậu ta sẽ không ngại làm phiền bọn họ.

Khi Wonwoo bí mật hỏi thằng bạn rằng làm sao cậu ta có thể chắc chắn như vậy, để thỏa mãn sự tò mò, Junhui đã nói với anh cùng một nụ cười nhỏ, mãn nguyện mà khiến cho Wonwoo muốn gặp mặt cái người đã cho phép cậu bạn Jun bé nhỏ của họ trở nên giàu hi vọng hơn cho tương lai của cậu ta.

"Bởi vì em ấy bảo tao rằng mặt trăng đang dõi theo tất cả mọi người, kể cả tao."

_____

Tháng hai

"Wonu!"

Wonwoo ngẩng đầu khỏi điện thoại của anh để nhìn Mingyu đang chạy tới gặp anh.

"Đừng có chạy..." Wonwoo ngậm chặt miệng khi Mingyu mém chút nữa tự mình vấp ngã.

"Em chưa ngã!"

Wonwoo bật cười với lời khẳng định đầy tự hào của Mingyu, đáp trả lại cái ôm.

Mingyu là một người anh gặp khi anh đi thay cho một đồng nghiệp đến dạy phương pháp edit cho một buổi hội thảo. Mingyu là trưởng ban tổ chức.

Và đối ngược với những cử chỉ và thái độ tinh tế, lịch thiệp của mình, Mingyu rất hậu đậu. Sự hậu đậu của cậu có ảnh hưởng rất lớn tới những nỗ lực thất bại của cậu trong việc cố có được một buổi hẹn hò với anh sau sự kiện đó. Nhưng Wonwoo đã không thể ngăn mình cảm thấy yêu mến cậu. Nhưng đó là một câu chuyện cho một lúc khác.

Giờ đây khi mà anh nghĩ về nó, đáp lại cái ôm siết của Mingyu với một cái thở dài mãn nguyện, có lẽ cảm giác anh đang nhận được trong cái ôm của Mingyu là cảm giác của Junhui mỗi khi thằng bạn có cái vẻ an tâm, thoải mái đó khi cậu ta nói về những kế hoạch của mình khi tìm được người tình trên đảo của cậu ta.

Anh thực sự mong những điều tốt nhất sẽ đến với Junhui.

Sau khi rời ra khỏi cái ôm, Wonwoo mới để ý đến hai gương mặt mới đang cố gắng tỏ ra không hề quan tâm đến hành động thân mật của hai người.

"Wonu." Mingyu giống như đang run lên bần bật vì phấn khích khi một nụ cười chói lòa hiện lên trên mặt cậu. "Đây là hai đứa bạn thân nhất của em."

Một người đàn ông cao gầy với tính tình có vẻ còn tươi sáng hơn cả Mingyu bước tới, mái tóc nâu rung rinh theo cái cúi đầu, "Em là Lee Seokmin! Em làm ở..."

"Nó là diễn viên nhạc kịch đang làm ở nhà hát MadMan!"

Trước khi Wonwoo kịp trả lời, người bạn còn lại của Mingyu chen vào, "Mingyu, Seokmin có thể tự giới thiệu bản thân."

Cái đảo mắt của Mingyu trông giống như cậu đã làm nó nhiều lần đến mức Wonwoo phải phát ra một tiếng cười nhỏ.

"Anh kệ nó đi, anh Wonwoo." Người bạn thứ hai đề nghị một cách ngại ngùng. "Nó chín tuổi."

"Rưỡi!" Seokmin reo lên trước khi né khỏi cánh tay đang vung tới của Mingyu.

"Cả hai chúng nó đều chín tuổi, và em là Seo Myungho." Myungho cúi đầu chào với một nụ cười ấm áp. "Em dạy văn ở trường tư thục Sebong."

Người bạn thứ hai, Myungho - Wonwoo tự chỉnh gáy mình - cao ngang bằng Seokmin và anh. Mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt dài của cậu ấy một cách hoàn hảo. Cậu ấy vừa xinh đẹp lại vừa đẹp trai. Cả ba người đều vậy, anh nghĩ, khi mà cả ba đứng xếp hàng trước mặt anh như những chú cún đợi được cho phép chơi đùa.

Wonwoo mỉm cười, cười với tưởng tượng của chính anh, lịch sự cúi đầu chào lại. "Anh là Jeon Wonwoo. Và mấy đứa cứ gọi là anh là được rồi."

Seokmin hít vào một hơi sâu rất điệu bộ, kèm với một biểu cảm thú vị. "Vậy ra anh chính là NGÀI Jeon Wonwoo?"

"Làm ơn hãy làm người bình thường một lần trong đời mày đi." Mingyu rền rĩ, giấu mặt lên vai cậu.

"Mày cũng đâu có bình thường." Myungho chỉ ra với một cái vẩy tay đanh đá. "Nhưng mà đủ rồi." Myungho quay sang anh với một biểu cảm gần như là ngượng ngùng. "Anh có chắc là bọn em có thể lấy mấy tấm vé đó miễn phí không ạ?"

Họ đang gặp nhau để đi xem một triển lãm nghệ thuật đang diễn ra ở bảo tàng thành phố trong tuần đó, và bởi hôm nay là ngày cuối cùng, sẽ có một bữa tối từ thiện được tổ chức vào buổi tối. Lợi nhuận thu được từ việc bán vé sẽ được dùng để tài trợ cho việc học hành của các nghệ sĩ tham vọng đến từ các tỉnh lẻ xa xôi, hẻo lánh trong nước.

Junhui đã mua bốn vé mà không cần suy nghĩ gì.

"Chắc chứ. Bạn thân anh đã mua bốn vé, nhưng có hai đứa có việc đột xuất." Wonwoo rút mấy tấm vé ra khỏi túi. "Lúc nó nghe chuyện Mingyu muốn đi tuần trước, nó bảo nó sẽ giúp tác thành cho anh."

Mặt mũi Mingyu sáng bừng lên khi nghe đến đó và anh thấy Seokmin đang cười đầy trìu mến kế bên cậu.

"Thế anh ấy ở đâu rồi ạ?" Myungho hỏi, mắt nhìn xuống đọc lướt những gì được in trên tấm vé. Wonwoo để ý thấy nụ cười hào hứng đang lớn dần trên môi cậu ấy.

Anh nhe răng cười trước khung cảnh ấy, tin rằng anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn khi đề nghị cho bạn Mingyu những tấm vé.

"Nó không muốn đưa theo bạn hẹn nào nên nó đã cho anh hết số vé."

"Sao anh ấy không rủ một người bạn khác?"

Wonwoo bật cười trước khi anh kịp ngăn bản thân.

"Họ sẽ không bao giờ chỉ là một người bạn, Wonu." Junhui giải thích, đôi mắt mất kiên nhẫn nhìn anh trước khi quay lại với cái điện thoại của cậu ta. "Vách tường có tai và có quá nhiều máy ảnh tọc mạch."

"Hoặc mày chỉ không muốn mang người nào không phải người tình trên đảo của mày."

"Người tình trên đảo." Junhui nhại lại với một tiếng cười. "Nhưng cả thế nữa."

"Mày là một thằng ngốc."

"Chúng ta đều biết chuyện đó từ lâu rồi, Wonu!"

Wonwoo vẫy vẫy tay như thể để đuổi những kí ức ấy đi. Anh nhe răng cười lớn hơn trước ánh mắt tò mò của Myungho. "Nó không có bạn khác đâu."

Cả ba đều trông ngạc nhiên trước khi họ cùng phì ra cười. Wonwoo đang chuẩn bị đẩy họ vào trong khi điện thoại anh reo lên, và đọc tên người gọi đến, Wonwoo không thể ngăn mình đảo mắt đầy trìu mến. "Và anh vừa gọi hồn nó rồi đây. Đợi xíu nhé."

_____

Mingyu chưa gặp người bạn thân nào của Wonwoo cả, cậu thậm chí còn không biết tên một ai trong họ - điều mà Wonwoo giải thích rằng anh muốn bạn anh tự giới thiệu bản thân với Mingyu khi có cơ hội. Mingyu tin anh, nhưng lịch trình của họ dường như chẳng bao giờ trùng nhau.

Nhưng cậu có thể hiểu điều ấy, bởi lẽ cậu và Wonwoo cũng phải chen vào rất nhiều 'đợt nghỉ ngơi trong công việc' chỉ để gặp nhau, vậy nên kể cả khi cậu cảm thấy một chút xíu bất an khi cậu nhìn Wonwoo bật cười đầy vui sướng khi anh nói chuyện điện thoại, một điệu cười mà cậu chưa thể khiến anh phát ra, Mingyu không cảm thấy nỗi lo âu thường gặp ập đến mà những người yêu trước của cậu đã không thể giải tỏa.

"Không phải anh đang giấu em khỏi bạn bè anh đâu, anh hứa đấy." Wonwoo từng trấn an cậu như vậy, một cách đột ngột. "Và chúng nó cũng rất hào hứng muốn gặp em. Bạn thân anh bảo anh là anh kể về em rất nhiều."

"Mày lại đang nói xàm. Trong bao nhiêu lần tao nói xấu mày, đây là lần đầu tiên mày gọi tao." Wonwoo càu nhàu, mắt cong lên khi nhìn cậu. Mingyu cười nhẹ, bởi Wonwoo có vẻ thực sự yêu thích nói xấu (một cách trìu mến) về bạn anh.

"Ông bạn, mày u mê hết thuốc chữa rồi." Seokmin bình phẩm, dùng khuỷu tay huých một bên người cậu.

Mingyu quay đi khỏi cái nhìn chăm chú để trưng ra nụ cười vô liêm sỉ với bạn mình. "Đúng vậy."

"Mới có... gì nhỉ? Mấy tuần?" Minghao quay khỏi Wonwoo để nhìn cậu.

"Quá ngắn nếu mày hỏi tao."

"Kim Mingyu." Seokmin vòng tay quanh cậu cho một cái ôm ngang người. "Đúng là một chàng trai si tình."

"Làm như mày không thế này với cái anh Ji... đau!" Mingyu đá vào bắp chân bạn mình để trả thù cho cú thọc mạnh. "Ít ra thì anh ấy cũng thích tao."

"Mấy đứa trẻ con, làm ơn," Minghao thở ra, "cư xử..."

"...Junie. Tao nghe mày rồi."

Đầu Minghao quay ngoắt sang chỗ Wonwoo nhanh tới mức Mingyu lo rằng nó đã gãy. Cậu tò mò nhìn chằm chằm vào mặt thằng bạn, giờ đang há hốc miệng và đông cứng lại.

"Đằng nào tao cũng không định uống. Tuần sau gặp nhé."

"Myungho?" Mingyu vỗ vai thằng bạn. "Minghao? Ổn không đấy?"

"Ờ," Minghao gật đầu với ánh nhìn xa xăm. Cậu nhìn thằng bạn lắc lắc đầu như để tự đánh thức mình trước khi trưng ra cho cậu một nụ cười đầy thuyết phục. "Ờ, tao ổn."

Minghao trông có vẻ ổn nhưng vẫn có một cái gì đó trong biểu cảm của cậu ta mà Mingyu không thể nào nhìn ra được, cậu ta trông không có vẻ phiền muộn, chỉ là... có gì đó. Mingyu đang chuẩn bị hỏi thêm khi Wonwoo chen vào. "Mình vào thôi nhỉ?"

Mingyu tiếp tục nhìn theo Minghao khi cậu ta đi bên cạnh Wonwoo để hỏi gì đó về sự kiện.

Cậu quyết định để lo lắng lại cho sau này, để mình được Seokmin kéo đi.

Mingyu gặp hai chúng nó vào buổi định hướng cho sinh viên năm nhất ở đại học. Hồi đó Seokmin còn là một thiếu niên hay lo sợ và bồn chồn, còn Minghao có cặp má tròn, đôi mắt tròn, và một nụ cười lo lắng.

Họ trở thành bạn bè vì được phân cho sống chung trong một phòng kí túc tối tăm và nhỏ xíu.

Và họ trở thành bạn thân thiết khi cùng nhìn nhau chật vật trong học hành, cùng chia sẻ với nhau quá nhiều thứ từ bữa ăn tạm bợ đến những nỗi sợ lớn nhất của mình, và bảo vệ nhau khỏi những trái tim tan vỡ và những kẻ khốn nạn.

Đặc biệt là Minghao, dù là người nhỏ tuổi nhất, cậu ta luôn mạnh mẽ và hung tợn như một vị tướng khi đứng lên bênh vực cậu và Seokmin.

Mặc dù cả ba đã trưởng thành và dịu đi sau nhiều năm, sự gắn kết của họ xây dựng trên những ước mơ cho những đứa trẻ của tương lai chưa một lần thay đổi.

Sự chú ý của Mingyu giờ đây rơi lên Wonwoo, người đang tập trung hoàn toàn vào một Minghao đang xuýt xoa về một bức tranh vẽ, và cậu chìm đắm trong cả niềm yêu thương và nỗi bâng khuâng.

Tình yêu là một thứ cả ba người đều đồng tình rằng sẽ đến khi thời điểm đến.

Mặc dù điều ấy không ngăn họ thử nghiệm, có quá nhiều trong mình để cho đi, ít nhất là đối với hai người cậu. Những năm còn đi học, cậu và Seokmin đã đi giao du rất nhiều, gặp gỡ người mới, khám phá, và nhận về những lần đau tim và kinh nghiệm, và vì vậy cả hai đã ở đầu bên kia của sự kiên nhẫn không hồi kết của Minghao, cũng như những lời cằn nhằn, và trấn an.

Vậy nên họ đã chắc chắn rằng khi đến lượt Minghao, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa và mượt mà.

Mingyu ồn ào thở dài, nhận lại một cái nhìn lo lắng từ Seokmin. "Không có gì đâu."

"Nếu mày nói thế."

Giờ thì, Seokmin đã trở nên quá bận rộn để liều lĩnh với bất cứ thứ gì hơn cảm nắng và những buổi hẹn hò tùy tiện, còn vận xui trong tình yêu của cậu mong rằng sẽ kết thúc với Wonwoo.

Nhưng Minghao...

Cậu lại thở dài.

Seokmin chớp mắt, không hề bị thuyết phục. "Không có gì, nhể? Được thôi."

Với một cái thở dài khác, Mingyu nhân nhượng bổ sung. "Myungho. Tí nữa."

Seokmin gật đầu với một nụ cười trấn an. "Được rồi."

Minghao là người lãng mạn nhất trong cả ba đứa. Cậu thích hoa, thơ, tranh vẽ, và những câu từ xinh đẹp.

Nhưng cậu cũng luôn cẩn thận với trái tim mình, bởi mặc dù cậu vốn cứng đầu và thẳng thắn, Minghao cũng dễ đồng cảm và nhạy cảm. Cậu là một người nắm giữ một bộ óc khôn ngoan và một trái tim mềm mại.

"Tao nhìn bố mẹ tao yêu nhau mỗi ngày khi tao ở bên họ. Làm sao tao có thể không ước mơ tao cũng được như vậy chứ?"

Vậy nên Mingyu, và cả Seokmin nữa, tin tưởng người bạn của mình khi cậu thú nhận mình đang cảm nắng một anh khóa trên, khi họ chứng kiến cậu dần nở rộ vì tình yêu.

Họ tin tưởng cậu khi họ nhìn cậu vấp váp trong cách yêu của riêng mình, thứ mà bao gồm rất nhiều lá thư viết tay và cây cối và những chiếc bánh quy cháy xém, cho đến khi cậu trở thành chuyên gia làm nó, luôn luôn trở về nhà với gò má hồng hào và một nụ cười lớn đến mức chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy đau.

Họ đã ở đó khi mối quan hệ ấy lớn dần và lớn dần cho đến khi một chiếc nhẫn đính hôn đã trờ đến trước mũi tất cả mọi người và Minghao nói thành tiếng những dự tính của mình cho kế hoạch đám cưới.

Và họ cũng ở đó để chứng kiến cậu dần lụi tàn vì chính tình yêu ấy.

Tuyệt vọng và lúng túng.

"Em có vẻ bị phân tâm."

Mingyu giật mình quay về thực tại, quay sang Wonwoo, người đang siết lấy tay cậu. Nhanh chóng nhìn xung quanh, cậu thấy rõ rằng họ là những người cuối cùng còn sót lại trong phòng.

"Là cái chuyện với Myungho em nói với anh hồi trước. Tí nữa em sẽ giải thích sau." Cậu trấn an.

"Được rồi." Wonwoo nở một nụ cười táo tợn. "Cố tận hưởng trong lúc này đã nhé."

Và cậu đã tận hưởng, thậm chí còn chẳng cần phải cố. Bởi cậu thích những thứ thế này, và bởi cái gốc của sự lo lắng hiện tại của cậu đang hào hứng như một đứa trẻ trong cửa hàng kẹo.

Có lẽ cậu không nên lo lắng nhiều đến vậy.

Bữa tối rất tuyệt vời. Những con người còn hơn cả vậy. Những vị khách khác đều rất thân thiện và thông thái để nói chuyện cùng. Và họ có nhiều hơn đủ số chuyện hài hước để nói về (như cái lần Minghao ngăn Seokmin khỏi tự làm xấu hổ mình khi nghệ sĩ cello ưa thích của cậu ta được thông báo sẽ là một nghệ sĩ bất ngờ trong bữa tối).

Nói cho cùng, đó là một ngày tuyệt vời. Và nhìn những đứa bạn thân của mình dễ dàng trở thành bạn với Wonwoo là một thứ khiến Mingyu hết sức khuây khỏa.

Người cuối cùng được giới thiệu với nhóm họ là người cũ của Minghao. Lúc đầu họ đã rất cảnh giác nhưng anh ta cũng là một người tốt, hoặc ít nhất thì họ cảm thấy thế mỗi khi họ gặp nhau (nhưng Mingyu đang dần nghi ngờ liệu anh ta đã thực sự là như vậy).

"Anh nhớ chuyển lời cảm ơn đến bạn thân anh hộ bọn em nhé."

Seokmin và Minghao đã sớm đi trước để cho cậu và Wonwoo thời gian để tạm biệt nhau.

"Em..." Wonwoo hôn lên má cậu với một tiếng cười. "Em có thể tự nói với nó khi mọi người gặp nhau mà."

"Và đó là bao giờ?"

"Mong là trước khi nó lại trở nên quá bận bịu." Wonwoo nói, đan hai bàn tay lại với nhau, "về cái chuyện xem mắt của Myungho, anh sẽ báo em nếu anh tìm được ai đó, được chứ?"

Minghao hứa với họ rằng cậu sẽ thử hẹn hò lần nữa sau khi trở lại từ chuyến đi của cậu. Không phải quá nghiêm túc, chỉ là đi gặp người mới. Nhưng Minghao đã rất cứng rắn trong việc từ chối những đề xuất của Mingyu và Seokmin với gần như không chút giải thích nào.

Thật thà mà nói, Minghao dường như ổn sau chuyến đi ấy.

Minghao xin nghỉ làm công việc biên tập viên trước đây của cậu (ở cùng nơi người cũ của cậu làm, và họ đã chỉ ra điều ấy, lo lắng, nhưng Minghao đã phủi đi vì "Bọn tao ở khác bộ phận mà. Với cả, nếu tao phải mệt mỏi vì công việc, ít nhất thì nó nên là từ thứ gì đó làm tao vui vẻ, phải không?") rồi cậu trở về nhà ở với bố mẹ một tháng trong kì nghỉ, sau đó xin việc ở một trường cấp ba tư thục ngay sau khi quay trở lại.

Minghao đã luôn có một tính tình bình tĩnh (hầu hết thời gian) và nghe có vẻ có lý mỗi khi họ hỏi về lựa chọn của cậu. Nó đã luôn là một tính cách tốt của cậu, nhưng nó cũng chính là lí do cậu giỏi gạt hai đứa sang bên khi cậu muốn giấu gì đó.

Vậy nên khi cậu từ chối những cuộc hẹn đầy triển vọng để chạy quanh, để đến chỗ bố mẹ, để ứng tuyển cho một công việc mới, để tập khâu vá (một trong bao nhiêu thứ cậu đang thử), mặc cho lời trấn an của cậu "Tao đang làm điều có ích mà, hứa!", Mingyu và Seokmin vẫn lo lắng cho cậu.

Bởi Minghao đã che giấu nỗi đau đớn của cậu khỏi họ hàng tháng trời trước khi cậu thật sự không chịu nổi nữa.

Cuối cùng, những nỗ lực trong tuyệt vọng để làm gì đó cho Minghao của Mingyu đã đẩy cậu đi tìm kiếm sự trợ giúp từ Wonwoo. "Bạn thân của anh thì sao? Anh ấy là một trong những người anh nghĩ đến mà phải không?"

"Anh đã xem xét nó, đúng rồi," Wonwoo nhún vai, ném cho cậu một cái nhìn hối lỗi khi anh nói thêm, "nhưng giờ nó đang thích một người rồi nên là ừ."

Mingyu phát ra một tiếng rên thảm thương đến mức khiến cho Wonwoo hôn cậu đầy âu yếm.

Có lẽ bắt Minghao xem phim bộ sẽ dễ dàng cho họ hơn là xin một cái đồng ý cho một buổi hẹn hò.

Nhưng kể cả việc ấy cũng đã luôn bị từ chối.

_____

Tháng ba

Seokmin thú nhận rằng cậu đã không có mặt nhiều như trước đây sau khi cậu trở thành một nghệ sĩ. Nhưng nhà của cậu, ngoại trừ ngôi nhà cậu ở thuở bé, sẽ luôn là ngôi nhà cậu chia sẻ với Mingyu và Minghao, dù đó là căn phòng kí túc chật chội ở đại học, hay căn hộ ba phòng ngủ họ mua ngay khi họ kiếm được công ăn việc làm ổn định này.

Đây đã là nhà của cậu trong một thời gian dài.

Và giờ đây, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu của cậu, nhà cậu đang bị ghé thăm, xâm phạm, bởi một kẻ đã bị họ tịch thu thẻ bạn-được-chào-đón-ở-đây gần một năm trước.

"Tại sao anh lại ở đây, Seungbin?"

'Thằng khốn' đã là lựa chọn từ ngữ của cậu nhưng cậu không muốn bắt đầu một cuộc cãi vã, đặc biệt là sau khi Minghao của họ đã cầu xin họ, với đôi mắt sưng lên và tan nát, rằng hãy cho qua nó đi.

Trời đất, Seokmin lại nổi nóng rồi. Thằng khốn này khiến HaoHao của họ ưu tiên bảo vệ hắn khỏi họ kể cả khi cậu đang khóc đến mức trái tim khô khốc.

"Hao có ở đây không? Anh đã nhắn cho em ấy và..."

Và Seokmin không thể đứng đó và nhìn vào cái mặt xấu kinh tởm của hắn lâu thêm nữa.

Cậu không thể tin cái, cái thằng khốn này rất lâu về trước từng là một người họ tưởng rằng họ có thể tin tưởng giao lại Minghao cho. Seokmin đùng đùng quay đi, giận dữ nhưng ép buộc bản thân phải cho Minghao một lựa chọn mà đằng nào cũng thuộc về cậu ấy.

"Này, Seok–"

"Tôi sẽ quay lại! Bình tĩnh đi!" Seokmin gào với lại. "Và đừng có đi vào đấy!"

Cả cậu và Mingyu đã học tiếng Trung vì Minghao, để giúp cậu ấy cảm thấy như ở nhà, đặc biệt vào những ngày cậu ấy cảm thấy nhớ nhà. Sau này thằng khốn Seungbin cùng học với họ, một thứ đã gây ấn tượng với họ vào lúc đó (Seokmin xìu xuống một chút, chỉ một chút xíu thôi, cậu vẫn đang bực mình đấy) khi họ lên năm hai, một năm trước khi hắn trở thành người yêu Minghao.

Họ từng là bạn rất lâu về trước, mặc dù Seungbin lớn tuổi hơn cả ba đứa, hắn đã là bạn của họ.

Hắn nhanh chóng hòa nhập cùng bọn họ. Hắn dễ dàng tiếp thu những trò đùa của họ, đôi khi hùa theo một cách tốt nhất có thể, và hắn đã là một người họ có thể tâm sự cùng.

Seokmin từng thú nhận với Minghao, trong một cuộc trò chuyện vui vẻ là cậu đã chán ngấy hai người rồi, đùa cợt rằng mỗi khi hai người ở bên nhau thì đều giống như thể cậu đang xem một bộ phim hài tình cảm ngoài đời thật. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu cũng đang khao khát có một mối quan hệ giống như bọn họ.

Mingyu cũng từng chia sẻ với cậu chuyện ấy. Cả hai đều đồng tình rằng mối quan hệ mơ ước của họ là điều họ đang nhìn thấy với Minghao và Seungbin.

Nhưng sau cái chuyện hắn ta làm, Seokmin hối hận đã xin lỗi vì cậu lỡ để Seungbin uống sữa thiu. Đáng lẽ ra cậu đã nên mời hắn ăn cả bánh mì mốc nữa.

Seokmin xông thẳng vào phòng Minghao.

"Seokmin!" Minghao mắng, liếc lên từ sau cặp kính đọc sách của mình.

"Này, Hao," Seokmin rầu rĩ chào, nhìn cái hũ mà Minghao đang thả một mảnh giấy màu vào. Hít vào một hơi sâu, cậu chấn chỉnh lại bản thân.

Minghao, nhanh chóng nhận ra vẻ mặt bất thường của thằng bạn, dồn hết sự chú ý lên cậu. "Sao đấy?"

"Seungbin đến đây. Nó bảo tao là nó đã nhắn cho mày."

"À, đúng rồi." Minghao đóng nắp bút trước khi đặt lại nắp cái hũ. "Tao bảo tao ở nhà."

"Minghao..." Seokmin bắt đầu, bất lực, thất vọng. Cậu không thể để bạn mình tiếp tục làm thế này với bản thân được.

Đã vài tháng trôi qua từ sau chuyến đi. Lâu hơn nữa từ sau đợt chia tay.

Cậu tưởng họ đã gần đến cuối đường hầm.

Trong khi Minghao có vẻ như đã trở nên tốt hơn rất nhiều sau khi trở về nhà, cậu ấy không thực sự chia sẻ chuyện gì. Mingyu và cậu đã cố lơ nó đi khi Minghao cười với họ, gợi nhớ về nụ cười nở rộ trên môi cậu ấy khi cậu ấy đặc biệt vui vẻ, và bảo họ không cần lo lắng. Và họ chứng kiến cậu ấy phát triển mạnh mẽ lần nữa, ăn uống ngon lành, thử những điều mới, trở nên hào hứng.

Nhưng giờ khi Seungbin ở đây, chỉ vì Minghao đã trả lời, Seokmin nghĩ rằng có lẽ họ đã nên lo lắng cho cậu ấy hơn.

Cậu nhìn cái hũ lần nữa với một cái nhìn khổ sở. Đây sẽ không phải lần đầu tiên Minghao làm một món quà riêng tư đong đầy nỗ lực.

Có lẽ họ thực sự đã nên lo lắng hơn.

Bởi lẽ Minghao trong thời kì đen tối ấy là một người họ gần như không thể nhận ra.

"Minghao," Seokmin hít mũi, quỳ xuống trước quả bóng mà Minghao đã co mình thành, "Làm ơn, ít ra thì hãy ăn gì đó đi."

"Mày không thể thở đủ như thế đâu, bạn mình." Mingyu dùng sức kéo thằng bạn ra, "Mày phải ăn, nha?"

Rồi một âm thanh quen thuộc vang lên.

Hai người nhìn theo Minghao bật nảy khỏi tư thế của mình, tay với lấy điện thoại, nhưng Mingyu đã nhanh hơn.

"Mingyu! Là Seungbin! Đưa cho tao!"

Seokmin bật khóc khi nghe tiếng hét khàn khàn. Cậu ấy nghe thật vội vã, tràn ngập hi vọng nhưng cũng thật tan vỡ.

"Không, Minghao." Mingyu từ chối cuộc gọi rồi nhét cái điện thoại vào túi. "Đủ rồi. Đã mấy tuần rồi. Đủ rồi."

"Không! Anh ấy cần tao! Làm ơn, anh ấy cần tao."

"Minghao, tao xin mày." Seokmin bao lấy cậu ấy trong một cái ôm chặt cứng, theo Minghao nằm xuống khi cậu ấy mất hết sức lực từ những tiếng gào khóc đến rung cả người."Đừng có làm thế với bản thân mày nữa. Mày không còn là của nó nữa. Mày không còn nghĩa vụ gì với anh ta nữa."

"Tao yêu anh ấy, Minnie. Tao vẫn yêu anh ấy. Lần trước gặp nhau anh ấy bảo tao rằng anh ấy vẫn yêu tao."

"Minghao!"

"Gyu, Minnie, làm ơn." Bạn của hai người cầu xin, cắt ngang lời giảng giải của Mingyu. "Tao chỉ cần biết liệu anh ấy có ổn không hay là, hay là, nếu tao có thể giúp anh ấy với cái gì đó, tao chỉ..."

Seokmin nhìn Mingyu, bất lực. Trái tim cậu lại lần nữa vỡ ra khi cậu cảm nhận được xương Minghao nhô lên sau lưng cậu ấy khi cậu xoa xoa những vòng tròn an ủi.

Đã có quá nhiều thứ mất đi và giờ họ mới biết về chúng.

Mingyu nhìn đi, mặt nhăn nhúm lại và đưa tay lên kéo tóc mình trong bực bội.

Cậu hiểu bởi sự đổ vỡ này đã ở dưới mũi họ bao lâu nay và họ đã không hay biết gì hết? Seungbin đã lợi dụng trái tim thiện lương của Minghao trong bao lâu cho những lợi ích ích kỉ của hắn?

Nỗi đau này còn lặp lại bao nhiêu lần nữa? Bao nhiêu lần nữa trước khi họ có thể thấy được thậm chí chỉ là một cái nhìn thoáng qua của người bạn yêu quý, đẹp đẽ của họ một lần nữa?

Nếu cậu ấy bị ảnh hưởng đến mức này, vậy thì cậu ấy đã tự hành hạ bản thân đến mức nào mà kể cả dù là những người bạn thân nhất của cậu ấy, họ đã không hay biết gì lâu đến vậy?

Seokmin xoắn xuýt hai tay với nhau, nghĩ rằng họ đã nên thận trọng hơn sau khi Minghao trở về từ kì nghỉ. "HaoHao, có chuyện gì mày muốn nói với tao không?" Seokmin cắn môi, nhìn bạn mình. "Về Seungbin?"

"Hả?" Minghao nom rất hoang mang trước câu hỏi của cậu. "Tao không nghĩ là tao chưa nói với mày cái gì tao chưa nói hồi trước." Và rồi cậu ấy hiểu ra gì đó, bởi cậu ấy kéo cậu vào một cái ôm. "Ôi Minnie, tao sẽ ổn thôi. Cứ tin tao, nhé?"

Cậu phát ra một tiếng để truyền tải sự không tin tưởng của mình, và Minghao chỉ đáp trả lại với một tiếng cười. "Tí đi ăn trưa với nhau nhé? Tao sẽ xử lý nhanh thôi."

Và cậu ấy thật sự nhanh, bởi sau khi hôn một cái lên má cậu, thằng bạn nhanh chóng vớ một cái gì đấy trên bàn và đã kịp đóng cửa lại trước khi cậu kịp phản ứng.

Cậu nhìn cái hũ, suy tính xem có nên lén nhìn một cái, rồi lại quyết định thôi.

Seokmin đi qua đi lại trong bếp không lâu sau đó, nghĩ về những lựa chọn cậu có. Mingyu đang đi hẹn hò nhưng Seokmin đang thực sự cần hỗ trợ ngay lúc này.

Cậu cảm thấy tội lỗi vì không tin tưởng Minghao, nhưng cậu thà nhận lấy sự cáu giận của thằng bạn vì đã không tin tưởng hơn là nhìn thấy đôi mắt đỏ quạch tơ máu của cậu ấy một lần nữa.

Cũng không phải là sự nghi ngờ của cậu không có căn cứ.

Sau khi Minghao chuyển về làm ở trường tư, cậu ấy đã trở nên hoạt bát hơn, nhưng cũng kín đáo hơn một chút. Và Seokmin hỏi về nó ngay khi cậu nhận thấy điều khác biệt, mong rằng sự cởi mở của cậu sẽ khiến cho Minghao tự nguyện chia sẻ.

Đầu tiên là con búp bê gỗ, thứ trông giống như một phiên bản của cậu ấy một cách lạ lùng, được trưng bày trên kệ sách của cậu ấy, Minghao không thích thú nhồi bông, chứ đừng nói đến búp bê. Nhưng khi cậu ấy khoe nó với họ cùng một tia giống như trẻ thơ, cả Mingyu và cậu đều tan chảy khi Minghao khúc khích cười.

"Nó trông thật ngớ ngẩn, phải không?"

"Thế sao mày lại mua nó?"

Minghao nhìn xuống con búp bê đầy trìu mến, chỉnh sửa lại quần áo cậu ấy làm cho nó. "Tao đã mong nó sẽ làm người khác vui vẻ."

Với Seokmin, đôi mắt trìu mến của thằng bạn đã nói nhiều hơn những gì cậu ấy nói.

Và rồi là cái hũ đó, với những mảnh giấy màu được gấp lại với những ngôi sao giấy nhỏ, đang dần dần đầy lên theo từng ngày.

Mingyu từng thử ngó vào trong đó và đã bị phạt rửa bát một tuần.

"Chúng nó là cái gì thế?"

"Đúng!" Mingyu lớn tiếng phản đối cùng một cái bĩu môi, cảm thấy mình bị bạc đãi hoàn toàn. "Tao còn không đọc được cái gì thú vị."

Trong sự ngạc nhiên của họ, Minghao đỏ bừng mặt và trở nên ngại ngùng, gãi gãi vành tai đỏ ửng lên của cậu ấy. "Nó chỉ là những câu chuyện tao muốn nhớ đến khi thời điểm đúng tới."

"Và nó là bao giờ?"

Minghao cắn lấy nụ cười đang lớn dần trên môi và cố gắng tỏ ra hờ hững. "Mùa hè?"

Seokmin kêu lên một tiếng khó hiểu, ngó lơ tiếng rên rỉ không ngừng của Mingyu về sự bất công bởi thằng bạn trông như một người đang chờ đợi một lá thư tình hơn là mùa hè đến.

Và giờ là thứ này, tình nguyện gặp lại Seungbin sau khi họ thề sẽ không bao giờ nhìn đến hắn một lần nữa.

Mười lăm phút sau, Seokmin mở cửa cho một Mingyu đang thở hổn hển và trông như thể sẵn sàng giết một ai đó.

"Thằng chó đấy đâu?" Mingyu nổi đóa, giậm chân đi vào bên trong trước khi Seokmin kịp giải thích. Nhưng chưa đầy một phút sau, Minghao thản nhiên đi vào, ngâm nga như thể không có chuyện gì.

"Mingyu? Sao mày lại ở đây?" Cậu ấy cởi giày trước khi quay sang nhìn hai người một cách tử tế. "Tao tưởng mày đang đi hẹn hò? Và tại sao hai đứa mày lại đứng chắn đường?"

"Tao nghe bảo Seungbin lại liên lạc mày. Một lần nữa." Mingyu thở hắt, khoanh tay lại. "Mày có muốn lệnh cấm... Không, tao không hỏi nữa đâu."

Seokmin có thể đã cười ở một tình huống khác, nhưng nhớ lại những lần kéo đẩy với cảm xúc thằng khốn đó đã làm và những thiệt hại của chúng, lần này Seokmin còn hơn cả tự nguyện lựa chọn sử dụng bạo lực.

"Làm quá quá đi." Minghao len giữa hai người để đi vào bếp. Hai đứa bám theo sau cậu ấy. "Nhưng mà ừ, tao vứt lão ở lại cửa hàng tiện lợi rồi."

"Cửa hàng tiện lợi á?" Seokmin đứng ngay trước mặt Minghao, như thể lời giải thích sẽ được viết trên mặt cậu ấy. Cửa hàng tiện lợi quá bất tiện cho một cuộc trò chuyện nghiêm túc, và dù Seungbin không xứng đáng với sự tử tế nào, Minghao đã luôn ở trên sự nhỏ nhen.

"Ừ. Anh ta muốn đi chỗ khác nhưng tao bảo tao chuẩn bị đi ăn trưa với mày." Minghao thả mình xuống cái ghế đẩu với một cái đảo mắt. "Và anh ta cứ vòng vo tam quốc mãi sau khi đòi hỏi tao cái này nên tao lượn."

"Nhưng mà mày có ổn không?" Seokmin nhìn chằm chằm thằng bạn để cố bắt một thoáng thay đổi trong biểu cảm thư thái của cậu ấy.

"Có chớ!" Minghao reo lên.

Mingyu đứng đối diện Minghao và đặt hai tay lên vai để giữ chặt cậu ấy lại. "Mày chắc không?"

"Thế thì tự trả lời câu hỏi của chúng mày giùm tao đi." Minghao thở hắt, gỡ tay Mingyu ra. "Tao ổn mà. Tất nhiên, tao cũng muốn..."

Seokmin nín thở, bởi vì, mấy tháng trước, ít nhất là theo điều thằng bạn đã thú nhận khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng, Minghao đã có một thói quen xấu là quay trở lại giúp đỡ Seungbin mặc dù mối quan hệ đã tan vỡ. Seokmin lí giải rằng đó là bởi vì cậu ấy tốt bụng và hào phóng. Ngu ngốc, thật sự, nếu cậu phải nói thành thật.

"...móc mắt lão ra sau khi tỏ ra đáng thương, chắc là nghĩ nó vẫn còn tác dụng, tao còn nôn khan thật đây. Nhưng tao cần quá nhiều sự quan tâm chăm sóc để phải ở tù."

Cậu sặc trên hơi thở của mình. "Móc... cái gì cơ?"

Minghao phá ra cười giòn tan.

Seokmin nhìn Mingyu, thấy sự khó hiểu của mình được phản chiếu y chang trên mặt thằng bạn.

"Nghe này." Hai đứa ngồi xuống bên cạnh Minghao khi cậu ấy chỉ đạo họ làm vậy. "Tao ổn mà. Tao biết là tao đã thoát một kiếp khi đám cưới bị hủy trước khi việc lên kế hoạch thực sự bắt đầu. Quả đấy phải tốn cả núi tiền ấy."

Seokmin gật gù theo, ném một cái nhìn nhanh chóng tới Mingyu một lần nữa.

"Với số tiền tao tiêu cho bản thân thì, tao đã tiết kiệm được kha khá." Minghao ngả người ra sau, nhìn cả hai đứa với điệu bộ bỡn cợt gần như không che giấu. "Và chúng mày còn không thể làm đầy đám cưới nếu nó được tổ chức vì chúng mày đang độc thân phát khiếp."

Cậu thấy mình há hốc miệng ngay khi Mingyu gào lên, "Mày cũng thế!"

Minghao cười khúc khích, trêu chọc Mingyu thêm một chút nữa. Nhưng Seokmin vẫn đang có nhiệm vụ cần phải làm. "Nó hỏi cái gì từ mày?"

Thằng bạn nhún vai, nụ cười vẫn còn cái vẻ giỡn chơi. "Cái nhẫn đính hôn."

Minghao đã giữ lại nó, kể cả sau thảm họa đó, như một lời nguyền cậu ấy không thể phá bỏ, bám chặt lấy cậu hàng tháng trời trước khi cậu ấy có thể hoạt động tàm tạm chút. Seokmin còn nhìn thấy cậu ấy nhìn nó trước khi cậu ấy bắt đầu chuyến đi của mình.

Giờ, cậu tự hỏi nó đã biến đi đâu. Con búp bê đã thay thế vị trí của hộp nhẫn trên kệ sách.

"Nhưng tao đem cầm nó rồi. Thế là tao cho anh ta số của tiệm cầm đồ để hỏi xem nó còn đó không."

Seokmin cảm thấy chóng mặt với cái cách cuộc nói chuyện cứ rẽ vào những hướng không ai lường trước được. "Mày làm gì cơ?"

"Đằng nào nó cũng là của tao mà. Và chúng mày nghĩ tao có thêm tiền cho chuyến đi ở đâu ra?" Minghao cười khẩy, vẻ hơi hơi tự hào. Rồi cậu kéo cả hai vào một cái ôm. "Tao ổn thật mà. Xin lỗi vì đã làm chúng mày lo lắng lâu như vậy."

Mingyu hưm một tiếng, nhìn vào mắt cậu trước khi nói với Minghao. "Nói cảm ơn thay vì nó đi."

"Cảm ơn!"

Seokmin thả lỏng khi nghe một tiếng khúc khích vô tư khác. "Và nói 'Tao yêu chúng mày.'"

"Giờ thì chúng mày đang lấn sân rồi đấy." Minghao đẩy mặt hai người ra, nhưng cậu vẫn để tay trên má họ, nhéo hai bên má đầy trìu mến. "Tao yêu hai chúng mày. Mình lên kế hoạch đi đâu đó sớm sớm nhé."

"Mà chuyến đi của mày thế nào?" Mingyu nhảy vào, có lẽ đang cược rằng bởi Minghao đang chia sẻ, cũng nên thử một chút. "Mày chẳng kể gì về nó cả."

"Ờ, bạn tốt quá trời" Seokmin thêm vào.

"Nó là..." Minghao thở ra một hơi. "Nó là thứ tao cần."

Cậu thấy mặt Mingyu nhăn lên trong nỗi hoang mang y chang cảm giác của cậu. "Cái kiểu thở dài mơ mộng kia là sao? Mày đang làm như kiểu thứ mày cần là một bạn tình tốt ấy."

"Myungho?" Seokmin bật cười trong hoài nghi. "Và một bạn tình tốt..."

Minghao lãng mạn ngủ với một người nào đó ư? Không đời nào.

Nhưng vành tai phản chủ của Minghao đã tố cáo bí mật của cậu ấy.

"Mày đã ngủ với người ta á?"

"Ôi trời đất!" Mingyu phấn khích vẫy tay. "Kể đi."

"Không!"

"Cái quái gì vậy!" Seokmin đứng dậy trong sự ngạc nhiên, bởi vì sao cơ? "Xu-tao-sẽ-không-ngủ-với-ai-đó-trừ-khi-tao-có-tình-cảm-với-họ-Minghao có tình một đêm á?"

Minghao khoanh tay lại với một gương mặt ngớ ngẩn. "Thế thì nó không tính vì..."

"Nó không phải chỉ một đêm?"

"Mày có tình cảm với người ta?"

Mingyu bắt được ánh mắt của cậu trước khi cả hai người cùng thốt lên. "Cái quái gì vậy?"

"Khồng," Mingyu ngả người ra sau, tỉnh táo lại đầu tiên. "Mày đang giỡn chơi thôi."

"Đúng thế," Seokmin đồng tình, nhưng cậu không quá tự tin bởi Minghao trông có vẻ quá vui vẻ mặc cho gò má cậu ấy vẫn đỏ lên ngượng ngùng. "Tao đồng ý tại vì thôi nào, mày không thể lôi chất lãng mạn ra khỏi..."

Hai người nhìn Minghao đưa một tay lên che mặt khi thằng bạn thả xuống quả bom. "Ý tao là, cả hai?"

"Cái đéo gì!" Giờ Mingyu cũng đứng bật dậy, cả hai đứng cao hẳn lên so với vị khách trên ghế nóng của họ. "Đây là lí do vì sao mày cứ từ chối mấy buổi xem mắt bọn tao lên lịch cho mày dù mày đã hứa sẽ đi khi mày quay lại à?"

"Ừ."

"Anh ta là ai?" Seokmin rú lên. "Tên!"

"Tao chưa gặp lại anh ấy, nhưng bọn tao sẽ gặp lại vào một lúc nào đó."

"Cái gì!" Mingyu đập vào cánh tay Minghao. "Đã ba tháng rồi!"

"Ha! Được rồi," Seokmin cười nhẹ, tự tin vì đã bắt được ẩn ý. "Nó chỉ là một trò chơi khăm..."

"Bọn tao không trao đổi số điện thoại, được chứ?"

"Minghao!"

Mingyu xuôi xị đổ gục lên kệ bếp, kêu lên. "Tại sao, Myungho? Tại sao?"

"Nó..." Seokmin trố mắt nhìn người bạn với khuôn mặt đỏ bừng chật vật trả lời. "Nó khó giải thích lắm."

"Thế thì sao mày lại trông như thế?"

"Mày chỉ chỉ tay vào mặt tao."

"Mày nhìn..." Cậu vung tay lên trời, liếc nhìn Mingyu. "Giúp tao xem nào!"

Mingyu chọc cặp má giống như trái táo đỏ của Minghao. "Mày không có vẻ gì là lo lắng. Một chút nào hết."

"Tao có mà," Minghao thú nhận, nụ cười nhỏ nhưng hài lòng, "Nhưng hơn cả thế, tao có hi vọng. Bởi vì tao tin rằng anh ấy chỉ nói sự thật kể cả khi anh ấy đã có thể nói dối."

"Minghao..."

"Nó nghe rất điên rồ, tao biết." Biểu cảm của Minghao trở nên trìu mến, tươi sáng. "Đôi khi, tao nghĩ rằng tao đã tưởng tượng ra anh ấy, nhưng rồi tao sẽ cảm nhận được nó trong trái tim tao."

Seokmin nhìn vào vị trí trái tim của thằng bạn như thể cậu sẽ nhìn thấy cái người đó ở đó nhưng lại nhìn thấy một mặt dây chuyền ẩn hiện sau lớp áo. Cái đó mới hả? Cậu thầm ghi lại trong đầu để hỏi về nó sau.

"Kể cả khi thời gian qua đi," Minghao nói tiếp, mặt mày hiện rõ chữ hạnh phúc. "Tao biết anh ấy sẽ không cố tình không giữ lời hứa."

Seokmin nhớ rõ cách khuôn mặt Minghao từng nở rộ khi cậu thừa nhận với họ rằng cậu đã thích một ai đó. Nó cũng là khuôn mặt này. Nhưng lần này có gì đó nói lên nhiều hơn cả như vậy.

"Mày chắc bao nhiêu phần trăm là đến khi đó mày vẫn sẽ cảm thấy như vậy? Hoặc là anh ta sẽ vẫn..." Mingyu ngừng nói, thận trọng. Dù điều họ đang nghe thấy là một tin khá tốt, liều lĩnh chưa bao giờ là một thứ tồn tại trong từ điển của Minghao. Bạn thân của họ là một người lên kế hoạch tỉ mỉ, thận trọng và dành thời gian để suy tính trước khi đưa ra quyết định.

"Tao không chắc. Tao không có cách nào để chắc chắn cả." Minghao nhìn họ trước khi nhìn chằm chằm vào một điểm ngẫu nhiên đối diện chỗ ngồi của ba đứa, như thế cậu ấy đang nhìn thấy thứ gì ở đó, với nụ cười xinh đẹp của cậu ấy. "Nhưng tao đã làm rất nhiều điều cho bản thân trong mấy tháng qua, và mỗi lần tao nhận ra tao đang cảm thấy nhẹ nhàng hơn hay khi tao trải nghiệm một thứ mới mẻ, ăn một món thú vị, tao lại nhớ đến anh ấy."

Seokmin nghe thấy điều ấy vào lúc đó, sự hài lòng, sự chờ đợi trong hạnh phúc, sự tin tưởng.

"Tao nghĩ về cách anh ấy sẽ phản ứng khi tao kể cho anh ấy." Minghao tự cười với bản thân, lấp lánh nhưng rồi cậu ấy chấn chỉnh bản thân và ngại ngùng nhìn hai đứa vì đã bị phát hiện cười khúc khích. Seokmin thấy trong bụng mình như có bươm bướm với cái cách Minghao đỏ mặt. "Chỉ là, không kể cái chuyện ấy nó có bình thường hay nhỏ nhặt bao nhiêu, tao đều nghĩ đến khi tao kể cho anh ấy. Vậy nên tao đang hi vọng."

Cậu thấy Mingyu nhìn chằm chằm Minghao, miếng há hốc vì kinh ngạc, hẳn là thằng bạn cũng đang cảm thấy giống cậu, cảm thấy như thể hai đứa đều cùng chìm vào tình yêu chỉ qua việc đơn giản là chứng kiến Minghao thể hiện nó.

"Tao hi vọng rằng kể cả nếu bọn tao không phải là gì hơn những người xa lạ, tao vẫn có thể kể cho anh ấy những câu chuyện tao đã thu thập được trong thời gian qua." Seokmin kinh ngạc nhìn thằng bạn. Vậy ra cậu ấy có thể trông thế này. "Và nếu tao không thể làm cả chuyện đó, ít nhất thì, tao muốn có thể cảm ơn anh ấy một cách tử tế. Vì đã để tao tự cứu lấy bản thân trong khi anh ấy có thể dễ dàng tiến vào và giúp đỡ tao."

Lúc ấy Seokmin mới hiểu ra, vì sao Minghao có thể lạc quan đến vậy, hào hứng đến vậy cho một tương lai chưa được viết nên. Bởi vì, người ấy, bất kể người ấy là ai, hiểu được năng lực của Minghao, rằng cậu ấy chỉ cần một bàn tay để giúp cậu ấy đứng dậy, nhưng nói cho cùng thì, cậu ấy có thể tự mình bước tiếp.

Điều này làm cho việc 'chờ đợi thời điểm đúng tới' trở nên có ý nghĩa hơn với bạn cậu, Minghao không đang chờ đợi vì cậu ấy cần nó, cậu ấy đang làm vậy vì cậu ấy muốn nó. Minghao có chủ ý muốn điều ấy. Đó không phải là một thứ được tạo nên bởi cảm xúc tăng cao hay bởi cảm giác hưng phấn hay từ sự biết ơn, điều này là từ sự lựa chọn.

Đây là Minghao bảo vệ chìa khóa đến với trái tim mình trong khi cậu ấy chờ đợi người cậu sẽ trao nó cho đến tìm cậu ấy.

"Mày trông đợi nhiều ở một người lạ thật đấy."

"Anh ấy đâu phải người lạ." Minghao trấn an họ, mắt lấp lánh. Khi Mingyu hỏi cậu ấy có ý gì, nụ cười của cậu ấy lớn đến mức Seokmin gần như có thể cảm thấy má mình cũng đau theo chỉ với việc nhìn. "Bởi anh ấy biết những bí mật và ước mơ của tao mà."

_____

Bonus:

chat: junpi

về nhà rồi
đi chơi vui lắm
bạn của gyu nói cảm ơn đấy
tao kêu gyu tự nói cảm ơn mày rồi

junpi: Ỏ wonu
junpi: Tao mừng vì mấy đứa đi chơi vui
junpi: Muốn gặp gyugyu của mày ghê

đáng ra mày nên đi với bọn tao
mấy đứa hài lắm
nhưng myungho chắc sẽ đánh mày
em ấy như kiểu
jihoon của mấy đứa haha

junpi: Hahaha
junpi: Jihoon thích tao mà
junpi: Không biết được đâu, có khi Myungho đó sẽ yêu tao nhiều lắm
junpi: Hehe đùa thôi

ờ nên thế
đừng có ngoại tình với người tình trên đảo của mày

junpi: Tao không bao giờ làm thế!!!
junpi: Nhắc tới thì
junpi: Nó sẽ không quá đà nếu tao làm vlog cho em ấy nhỉ?
junpi: Để cho lúc bọn tao gặp nhau ý?
junpi: Nó sẽ như một món quà của tao
junpi: Nói với em ấy rằng em ấy luôn ở trong tâm trí tao 🙈

junie
đáng yêu thế
thật là
tao kể với gc đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top