Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Sehun rơi xuống môi Kai, sau đó y hắng giọng, quay mặt đi. Sehun hắt hơi vào tờ khăn giấy rồi bật cười. "Anh khó hiểu thật đấy, Kim Kai."

Kai nhếch miệng cười. "Tôi là một người đàn ông bí ẩn." Hắn nhún vai, liếc nhìn TV. "Nhưng cậu biết đấy, tôi không phải là dạng người mà cậu nghĩ tôi là đâu."

"Thật vậy sao? Thế anh nghĩ tôi nghĩ anh là người thế nào?"

"Cậu biết mà.... dạng nhà giàu rồi nghĩ hắn có thể mua mọi thứ bằng tiền ấy."

"Này, anh đã mua một gia đình bằng tiền đấy."

Kai thở ra nặng nề rồi bắt gặp ánh mắt của Sehun. "Nó không phải như thế, Sehun. Tôi không có mua gia đình này. Tôi mua cho bản thân mình một món quà Giáng sinh thì đúng hơn. Chỉ cho Giáng sinh thôi. Đó là tất cả đấy."

Biểu hiện của Sehun dịu đi thành một thứ gì đó tuyệt đẹp. "Tôi đã lớn lên với một bài học cuộc sống khá hay, nó nói rằng tiền rất quan trọng trong cuộc sống này. Nhưng không phải tôi sống chỉ để kiếm tiền, cậu biết mà? Tôi yêu công việc của mình, tôi thích làm việc và tôi nhận được tiền từ nó. Tôi không phải là kiểu người tin rằng tiền là tất cả trong cuộc sống. Tôi là kiểu người tin rằng, trong cuộc sống, bạn là tất cả những gì bạn có và bạn cần đảm bảo rằng bản thân đủ độc lập để tự chăm sóc bản thân vì đến cuối cùng , mọi người đều sẽ rời đi. Những người bạn yêu thương, những người bạn quan tâm, những người bạn phụ thuộc, tất cả bọn họ đều rời đi."

Kai cứng người lại khi Sehun nắm lấy tay hắn rồi siết nhẹ. "Không phải ai cũng rời đi đâu, Kai,"y thì thầm. Kai siết chặt tay mình quanh những ngón tay ấm áp của Sehun và nhìn vào đôi mắt đen của y. "Được rồi, có lẽ anh không phải là tên ngốc ngu ngốc nhất mà tôi đã từng gặp," Sehun nói, mỉm cười.

Một cơn gió lạnh thổi vào nhà khi cánh cửa trước mở toang và Carol ùa vào, cười rúc rích khi Min đuổi theo bà ở phía sau. Kai chớp chớp mắt nhì hai người họ. Hắn gần như không thể nhận ra Carol. Bà làm tóc và đang mặc một chiếc áo xẻ sâu xuống ngực cùng với váy. Cả hai bọn họ đều phớt lờ Sehun và Kai rồi vội vã lên lầu, vẫn cười nói vui vẻ trước một câu đùa nào đấy.

"Mẹ đang trang điểm thật à?" Sehun hỏi, nhìn Kai với sự thích thú.

"Ừ, À cậu có thấy xe mới của Bố chưa? Nó là một chiếc Mustang cmn tuyệt vời."

"Cái gì cơ?" Sehun tò mò, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một chiếc ô tô màu đỏ đậu trên đường. "Wow."

"Tôi đoán rằng, đó là món quà Giáng sinh tuyệt nhất mà tôi có thể tặng cho họ."

Sehun mỉm cười. "Tôi đoán tiền có thể mua được hạnh phúc, nhỉ?"

"Không," Kai lắc đầu. "Chỉ có mong muốn được hạnh phúc mới có thể mua được hạnh phúc thôi. Và nó không cần phải là thứ gì đó đắt đỏ đâu."

"Nhưng tôi cá là chiếc Mustang đấy có giá khá cao đó."

Kai bật cười. "Cậu... muốn gì vào lễ Giáng sinh thế?"

Sehun hít vào một hơi nặng nề rồi gục đầu xuống. "Uh...Tôi đã ngừng mong muốn gì đó vào Giáng sinh kể từ khi mười lăm tuổi rồi."

"Thế thì khi đó cậu muốn gì?"

"Thành thật mà nói thì không có gì."

"Có thật không? Chắc chắn cậu phải có những tưởng tượng và mong muốn thật hoang dã này, phải không?"

Sehun trầm ngâm một lúc, lo lắng cắn môi dưới của mình. "Mong muốn hoang dã à," y chế giễu. "Nó sẽ nghe ngu ngốc lắm đấy."

"Không đâu, nói cho tôi nghe đi," Kai tiến lại gần hơn, siết chặt tay hắn quanh Sehun dưới tấm chăn.

"Nah," y lắc đầu ngượng ngùng.

"Oh, thôi nào," Kai mèo nheo. "Tôi hứa sẽ không nói với ai đâu."

"Được rồi, anh không được nói với bất cứ ai đâu đấy."

"Sẽ không. Tôi hứa đấy."

"Thì...um chuyện là," Sehun gãi gãi đầu. "Tôi đã từng có một giấc mơ. Từ rất, rất lâu trước đây. Tôi không biết nữa, nghe nó có vẻ sến súa và ủy mị lắm, nhưng anh có biết cái ao gần đây không?"

"Ừ?"

"Tôi đã có một giấc mơ về nó. Có một cái cây mọc giữa những cột băng lấp lánh giống như pha lê ngay giữa cái ao đóng băng nọ và có tuyết ở khắp mọi nơi. Cái cây ấy...rất đẹp và nó lấp lánh..sáng như một ngôi sao vậy và tôi ở đó, nhìn nó tỏa sáng, một mình trong đêm Giáng sinh." Sehun quay lại đối mặt với Kai, người hoàn toàn lạc lối trong giọng nói của y. "Nó điên lắm," y cười.

"Không, không đâu, " Kai lẩm bẩm, đan những ngón tay của bọn họ vào nhau. Nó một tưởng tượng khá hợp lý mà. Một cái cây ở giữa một cái ao đóng băng."

Sehun tinh nghịch đẩy Kai ra rồi và cười khúc khích. "Thấy chưa! Anh đang chế giễu tôi đấy!"

"Tôi không có." Kai khịt mũi. "Thế, cậu có mong muốn nào...thực tế hơn không?"

"Tôi chỉ muốn năm nay gia đình mình có một Giáng sinh vui vẻ."

Kai tiếp tục mỉm cười khi Sehun quay mặt đi. "Cái này thì tôi có thể giúp được."





.

/awwwwwww, dễ thươnggg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top