Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14.

Buổi tối hôm đó trôi qua trong sự ngượng nghịu. Jongin cảm thấy hơi bực và thất vọng trong khi Sehun thì hành động như thể không có gì xảy ra. Thậm chí y còn ngay lập tức chào tạm biệt Jongin đúng lúc bọn họ vừa ăn xong.

Vào ngày hôm sau- mộtt buổi sáng hết sức bình thường của Sehun. Y vừa ăn sáng xong và đang chuẩn bị đi làm. Ngay khi Sehun vừa mở cánh cửa căn hộ của mình, Jongin- không biết từ đâu chạy tới, định vội vã vọt vào thẳng vào trong nhà y.

Sehun để ý thấy Jongin chỉ mặc độc một cái áo sơ mi và quần boxer, tóc hắn cũng là một mớ hỗn độn. "Xin lỗi, tôi ngủ quên nhưng ... tôi trốn vào đó được chứ?" Jongin chỉ vào căn hộ của Sehun.

Sehun đáng lý ra là phải nói 'được' rồi rời nhà để đi làm nhưng điều mà y làm là đi theo Jongin sau khi câu trả lời 'được' kia. "Anh nghiêm túc luôn đó hả?" y hỏi.

"Ý em là sao?" Jongin hỏi khi hắn ngã xuống sofa của Sehun.

"Tôi ở nhà anh đến tận mười giờ, thế mà anh vẫn mò ra ngoài và kiếm 'bạn chịch' được cơ à?" Sehun khoanh tay.

"Sao không được?." Jongin trả lời.

Sehun cười như không cười. "Wow, thì ra chuyện anh định ngủ với tất cả mọi người ở khu này thật."

"Đừng lo, em không có tên trong danh sách của tôi." có một chút gì đó đăng đắng trong giọng nói của hắn, hoặc ít nhất đó là điều mà Sehun cảm nhận được.

"Từ khi nào anh cũng có danh sách thế?" Sehun tức giận.

"Tối qua." Jongin đáp lại.

"Giữa chúng ta có vấn đề gì à?" Sehun hỏi. "Anh có đang giận tôi hay đại loại vậy không thế?"

Jongin thở dài. "Tôi không, chỉ là một chút ... thiếu ngủ thôi."

Sehun cau mày. Kể từ cái đêm đầu tiên khi y biết Jongin, hắn đã luôn tỉnh táo từ lúc bình minh bởi vì Jongin ấy mà- hắn là kẻ luôn bận rộn 'đâm phầm phập' vào ai đó và đương nhiên là tâm trạng hắn luôn cực tốt vào sáng hôm sau rồi.

Có mà thiếu ngủ cái mông á.

Sehun tự hỏi liệu có phải là vì mình đã làm việc gì không đúng tối qua hay không, ấy nhưng mà chính xác là y đã làm gì sai cơ chứ? Có phải vì y thận trọng với Jongin quá không?

"Tôi để chìa khóa nhà lại cho anh. Ở tới khi nào thì tùy ý anh. Có thức ăn trong tủ lạnh đấy, phòng khi anh đói." Sehun nói với hắn. "Tôi phải đi làm đây."

Sehun thoáng thấy gương mặt bối rối của Jongin khi y rời khỏi chỗ của mình. Ngay cả khi đang làm việc, Sehun cũng không thể không nghĩ đến Jongin.

Y cứ mãi suy nghĩ về đêm hôm trước. Có phải Jongin định hôn y hay là y tự mình đa tình đây? Lảng tránh việc này là lỗi của y sao?

"Xin lỗi, anh à, bây giờ thì em gọi món được chưa ạ?" Sehun trở lại với hiện thực khi y nhìn thấy một học sinh đang đứng trước mặt mình. Đáng lẽ ra y phải nói ra giá tiền nhưng đầu óc Sehun bây giờ cứ lơ lửng trên mấy ấy.

"Oh ... xin lỗi, em gọi gì thế ?" Sehun xin lỗi.

Khi nhóm học sinh đã gọi món xong hết cả rồi, Johnny đến gần y. "Có chuyện gì vậy? Mày cứ lơ đễnh sao ấy" như thường lệ, đứa bạn tốt nhất của y không bao giờ thất bại khi hiểu Sehun như lòng bàn tay của nó vậy.

Sehun đang đắn đo xem có nên nói với Johnny hay không vì y biết chắc rằng nó sẽ mắng mình tới tấp nhưng giấu Johnny là điều không thể thế nên Sehun kể với nó chuyện xảy ra trong căn hộ của Jongin và kể cả chuyện buổi sáng hôm nay.

"Trời ạ Sehun, tao không biết mày làm cách nào nhưng phép thuật của mày lại hiệu nghiệm nữa rồi." Johnny lắc đầu.

"Huh? Phép thuật gì?" Sehun hỏi.

"Jongin chắc là thích mày rồi." Johnny giải thích. "Tính của mày ấy, nói sao nhỉ ... ở mày có một thứ gì đó mà rất quyến rũ những thằng đàn ông như tao hoặc Chanyeol, và bây giờ thì đến lượt Jongin cũng chết đứ đừ vì mày."

"Không! Không đời nào!" Sehun phủ nhận. "Thứ nhất, Jongin không thích tao theo kiểu đó và thứ hai, nếu tao quyến rũ thế thì tại sao đám bạn trai cũ kia lại chia tay với tao?" y hỏi.

Johnny nhờ một nhân viên của họ trông quầy thu ngân trước khi kéo Sehun vào văn phòng của bọn họ để nói chuyện.

"Mày không thể phủ nhận điều này được, Jongin đã thích mày kể từ lúc bọn mày gặp nhau lần đầu rồi. Hắn cũng chả giấu diếm gì mà thích mày ra mặt đó thôi, mày còn hưởng ứng nữa cơ mà" Johnny nói.

"Tôi đã nói rõ ràng với Jongin là sẽ không ngủ với anh ta rồi." Sehun bào chữa.

"Nhưng mà điều đó cũng không ngăn anh ta liên tục tán tỉnh mày, có đúng không?" Johnny nhíu mày. Sehun tránh ánh mắt của nó.

"Mấy người bạn trai cũ kia chia tay với mày vì nhiều lý do khác nhau. Vấn đề không phải lúc nào cũng ở là ở mày hết. Chỉ là hai bọn mày không dành cho nhau thôi." Johnny giải thích bằng một giọng dịu dàng hơn. "Đó là lý do tại sao tao không hiểu tại sao mày vẫn đang cố quay lại với một trong những tên bạn trai cũ kia. Bọn họ đã là một phần quá khứ của mày rồi."

"Mày không hiểu, tao thực sự không muốn nâng mấy con số của tao lên cao nữa." Sehun bào chữa.

"Mày thực sự tin vào lời của cô ả đọc chỉ tay à?"

"Nếu tao có thì làm sao?"

Johnny cho y một cái nhìn khó chịu pha lẫn thất vọng. "Sehun," nó thở dài. "Thôi được rồi, tùy mày thôi nhưng mày thực sự xứng đáng có được một ai đó tốt hơn đám bạn trai cũ của mày."

"Và cái 'ai đó' sẽ là ai chứ? Jongin à?"

"Không, tao không thực sự hiểu rõ tên hàng xóm của mày nhưng có vẻ hắn ta không phải là loại người sẽ chịu có một mối quan hệ một cách nghiêm túc." Johnny nói. "Anh ta có thể là loại mà mày hẹn hò để quên đi hiện tại nhưng không phải là người sẽ đi cùng mày sau này. Có lẽ mày vẫn chưa gặp được người đó."

"Được rồi. Đừng nói nữa." Sehun thở dài. "Tao vẫn sẽ tiếp tục tìm mấy tên bồ cũ và mày không cản tao được đâu."

"Nhưng mà lễ đính hôn của anh trai mày là cuối tuần này, đúng không? Ai là bạn hẹn của mày thế?" Johnny hỏi.

"Mày được không?" Sehun hỏi.

"Cả nhà tao cuối tuần này ra ngoại ô rồi." nó từ chối.

Sehun gãi gãi đầu. "Cơ mà tại sao tao lại phải dẫn ai đó đến nhỉ?" y rên rỉ.

Vừa dứt lời, điện thoại của Sehun bất ngờ đổ chuông. Johnny đưa cho y cái điện thoại đặt trên bàn. "Ohh, liệu đây có phải là dấu hiện gì không nhỉ?" Johnny cười khúc khích khi nhìn thấy tên hiển thị người gọi đến.

Sehun đảo mắt liếc Johnny một cái, nhận điện thoại. "Sao thế Jongin," y trả lời.

"Hi cục cưng,"

Johnny khịt mũi một cái vì Sehun để chế độ loa ngoài. Nhưng riêng chính Sehun thì không thể ngăn mình không mỉm cười. "Thôi ngay đi Jongin." y cười khúc khích.

"Ừm ... tôi tìm thấy Kyungsoo, bạn trai cũ số Mười." Jongin bắt đầu. "Anh chàng này hơi khó gặp đấy, anh ta bây giờ làm chủ một nhà hàng nổi tiếng và em cần phải lên lịch hẹn để gặp anh ta."


.

/tú boss lên sàn =)))))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top