Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Be The Happiest Person On Earth

Là người hạnh phúc nhất thế giới

"Unnie, em gói quà cho Umji xong rồi này!" Eunha kêu lên đầy vui vẻ ngay khi Sowon mở cửa. Em lắc lắc chiếc hộp cao đến gần nửa chiều cao của mình.

"Tuyệt lắm!" Sowon cười lớn. "Vào trong nào, chị đang làm bữa tối này."

"Yay! Chị nấu gì đấy ạ?" Eunha bước vào trong cùng với Sowon. "Có phải món cơm chiên đặc biệt của chị không? Làm ơn hãy nói là món đó nha?! Món đó siêu ngon luôn đó!" Eunha dừng lại ngay khi vào đến bếp. "OH! Em nói đúng rồi này! Là món cơm chiên đặc biệt của chị!" Eunha vui vẻ nói. "Ah, chị cũng nướng bánh nữa sao?"

"Đây là lần đầu tiên chị làm bánh cà rốt này đó, chị mong là cả hai đứa sẽ thích," Sowon nói.

"Tụi em sẽ thích mà! Chị là một đầu bếp tuyệt vời mà!" Eunha kéo Sowon lại phía mình. "Em yêu mọi món chị nấu luôn."

Sowon bật cười. "Kể cả khi em khen chị như thế thì chị cũng không cho em ăn trước bữa tối đâu, hiểu chưa~"

Eunha bĩu môi. "Em không có ý vậy mà. Em nói nghiêm túc đó. Well, cơ mà em sẽ không từ chối nếu chị cho em một miếng bánh đâu."

Sowon lắc đầu. Chị đẩy Eunha lại phòng khách. "Em ra ngoài và đợi ở đây trong lúc chị nấu. Em có thể xem TV trong lúc chị nấu nhé."

"Unnieeee, em muốn xem chị nấu ăn." Eunha rên rỉ.

"Không, em sẽ làm phiền chị thôi," Sowon vẫn tiếp tục đẩy Eunha ra phòng khách. "Cứ ngồi đây và nghỉ ngơi đi nhé?" Sowon kéo Eunha lại sofa. "Em đã tập luyện vất vả cho cuộc thi sắp tới rồi. Thế nên cứ ngồi đây nghỉ đi thôi ha." Sowon vừa nói vừa mỉm cười.

Eunha chỉ biết gật đầu khi em thấy nụ cười chân thành của Sowon.

--

Eunha cảm thấy chán. Chẳng có chương trình hay ho nào trên TV cả, thế nên em lại lười biếng nằm dài trên sofa. Em nhìn quanh phòng khách quen thuộc để tìm xem có thứ gì đó thu hút mình hay không. Eunha nhìn lên khung ảnh nhỏ trên nóc tủ. Tò mò, em đi tới đó. Một nụ cười hiện lên khi em nhìn thấy bức ảnh Sowon tám tuổi cùng với Umji năm tuổi đang ngồi trên đùi chị. Cả hai đều bé xíu và thật đáng yêu. Sự chú ý của em chuyển sang bức ảnh Sowon mười tuổi đang cười rạng rỡ trong bộ đồng phục. Rồi tiếp đến là Umji lúc bảy tuổi đang rất ngạc nhiên bởi em ấy đang ăn nửa cái bánh quy lúc bức ảnh đó được chụp.

Khẽ nở nụ cười, Eunha chợt nhận ra em muốn làm gì. Em quay lại phía TV. Đích tới của em là ngăn kéo dưới TV. Eunha thường xuyên ở nhà họ Kim đến mức em biết rõ mọi ngóc ngách trong nhà, như thể đây cũng là nhà của em vậy. Thế nên, em chắc chắn có thể tìm thấy thứ mình muốn ở bên trong ngăn kéo đó.

Em mỉm cười thỏa mãn khi tìm thấy thứ em đang tìm kiếm. Một quyển album ảnh.

--

Eunha xem từng trang trong quyển album ảnh. Em mỉm cười khi nhận ra những kỉ niệm trong quyển album đó. Em dừng lại ở bức ảnh của em và Sowon. Cả hai đều đang cười vui vẻ và còn bé xíu. Từ hồi cả hai còn rất nhỏ.

Rồi, tâm trí Eunha lại trôi về thời điểm mà em gặp Sowon lần đầu tiên.

--

Đó là một ngày nắng khi Eunha mười tuổi gặp Sowon mười hai tuổi. Ngày đó, Eunha có một nhiệm vụ là làm bạn với mọi bé mèo trong khu nhà em. Em cố làm bạn với các bé bằng đồ ăn. Đa số là những mẩu bánh mì. Eunha luôn nghe mẹ em nói rằng một mối quan hệ tốt thường bằng đầu với đồ ăn ngon. Thế nên, Eunha hào hứng mang bánh mì của em ra để cho các bé mèo ăn. Vì em nhận ra công viên là địa điểm tuyệt vời nhất để bắt đầu nhiệm vụ của mình.

Và, em đã đúng. Vì chỉ sau khi làm thế một tuần, Eunha đã quen với mọi bé mèo em tìm thấy trong công viên. Hầu hết mọi bé đều để em vuốt ve một khi chúng đã nhận ra là em an toàn... đương nhiên cũng cùng với bánh mì của em nữa. Sau hai tuần cho những bé mèo ăn thì Eunha luôn được các bé mèo bao quanh mỗi khi chúng nhìn thấy em tới công viên.

Vào tuần thứ ba, Eunha rơi vào một tình huống khá là khó xử. Lẽ ra cũng là một ngày bình thường thôi. Em đến công viên và bắt đầu cho các bé mèo xung quanh em ăn nhưng đột nhiên em nghe thấy một tiếng meow. Eunha tìm xung quanh xem cái tiếng meow đầy buồn bã đó ở đâu. Rồi em tìm thấy cái tiếng đó phát ra từ một bé mèo đang run rẩy trên cành cây.

Em nhìn quanh, dù cho có nhiều người trong công viên nhưng dường như chẳng có ai để ý đến bé mèo đó cả. Em nhìn lên cây rồi bắt đầu trèo lên. Trèo lên cây không khó như em nghĩ. Nhưng mà, lúc này đây khi em đã ôm em mèo trong tay, thì em chợt nhận ra để trèo xuống thực sự rất đáng sợ. Em nhìn mặt đất bên dưới. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc người em. Trái tim em run rẩy vì sợ hãi. Hai tay em ướt nhẹp vì mồ hôi.

Eunha muốn bật khóc để tìm sự giúp đỡ nhưng lại chẳng thể bật ra tiếng. Bé mèo trong tay em cũng đang run lên vì sợ. Eunha lại cố trở nên dũng cảm hơn. Thế là, em cứ liên tục thì thầm. "Đừng lo, chị sẽ bảo vệ em. Chỉ cần chị tìm được cách trèo xuống cây là xong thôi."

Ngay sau khi em nói xong thì em bất ngờ bị trượt chân khỏi cành cây. Eunha nhắm chặt mắt lại, dù sợ bị rơi xuống nhưng em vẫn giữ chặt bé mèo trong tay. Nhưng mà, em lại chẳng thấy đau gì cả. Eunha biết rằng em đã ngã xuống thứ gì đó. Nhưng mà, ngã xuống đất cũng không tệ nhỉ?

"Oi, cậu có sao không?" một giọng nói vang lên từ bên dưới.

Eunha giật bắn người khi em nhận ra mình đang ngồi lên lưng của ai đó. Người kia úp mặt xuống đất trong khi Eunha đang ngồi lên lưng của người ấy.

"Wah! Mình xin lỗi! Mình xin lỗi, mình sẽ đứng dậy ngay. Cậu ổn chứ?" Eunha đứng dậy nhanh nhất có thể. Nhưng, em lại trượt chân lần nữa. Có vẻ như người kia đã chuẩn bị cho điều đó, bởi người đó bắt lấy tay Eunha rồi kéo Eunha lại ngay khi em trượt chân lần nữa. Thế là, Eunha lại ngã lên người kia một lần nữa.

"Cậu không sao đấy chứ?" Eunha lại nghe thấy người kia hỏi.

Eunha đỏ mặt xin lỗi. "Mình... xin lỗi-- vô cùng xin lỗi--"

"Nah" Người kia chỉ lắc đầu. Cậu ấy đứng dậy, kéo theo Eunha cùng. Vì lí do nào đó, khi Eunha nhìn người kia, em cảm thấy thật quen thuộc. Như thể em đã từng nhìn thấy cậu ấy ở đâu rồi.

"Cậu có ổn không đó? Cậu vừa đột nhiên ngã từ trên cây đó," người kia lại hỏi. Cậu ấy vừa nói vừa phủi đống đất cát trên người.

"Không, cậu có ổn không ạ!? Mình đã ngã lên người cậu đó!" Eunha gần như hét lên. Bởi sao cậu ấy có thể liên tục hỏi em có sao không khi mà chính cậu ấy mới là người gánh hậu quả cho sự vụng về của Eunha.

"Như cậu thấy đó, mình ổn mà. Chỉ là hơi bẩn chút, nhưng mà không sao. Cậu ổn chứ?"

Eunha gật đầu. Mình ổn mà, nhờ có cậu..."

Người kia mỉm cười. "Cậu làm gì ở trên đó vậy?" cậu ấy nhìn lên cây. "Cậu đang định tập bay sao?"

"Cái-? Không. Mình chỉ đang cố giúp bé mèo này xuống mà thôi." Eunha nhìn xuống bé mèo ở trong tay em.

"Ah..." người kia đáp.

Eunha gật đầu. Em nhìn bé mèo một chút. Rồi em từ từ đặt bé ấy xuống. "Em đã hạ cánh an toàn rồi nha, mèo con." Eunha nói, vỗ nhẹ bé mèo. Một tiếng rên nho nhỏ vang lên. Sau một lúc, bé mèo rời đi. Eunha nhìn theo với một nụ cười trên môi.

"Cậu thích dâu chứ?"

Eunha giật mình khi một que kem dâu hiện ra trước mặt em. Em nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia. Là người vừa cứu em lúc nãy.

"Uh? Cái-?"

"Ăn nó đi ha? Nó sẽ sớm chảy ra nếu cậu không ăn nhanh đó," cậu ấy nói, "Chị bán kem nói các cô bé đáng yêu thường thích vị dâu." Cậu ấy chỉ về phía cửa hàng kem phía cuối đường. "Well, cậu đáng yêu lắm, nên mình đoán cậu cũng thích nó chứ?"

"Huh? Well, mình luôn được nghe mọi người nói là mình đáng yêu," Eunha nói như thể đó là sự thật hiển nhiên, "Nhưng mà, sao cậu lại đưa mình chứ?" Eunha hỏi.

Cậu ấy chỉ vào bé mèo đang chạy mà Eunha vừa cưng nựng lúc nãy. "Bởi vì thế đó. Bởi cậu đã là một anh hùng. Anh hùng có thể được nhận một phần thưởng nho nhỏ vì sự dũng cảm của cậu ấy." Cậu ấy cười với Eunha. Vì lí do nào đó, Eunha cảm thấy tự hào về bản thân nhưng cũng cảm thấy xấu hổ một chút. Em càng nhìn cậu ấy lại càng thấy quen quen. Nhưng Eunha không thể giải thích vì sao được.

"Mình không phải anh hùng... anh hùng trên TV có robot rồi có thể thay đổi hình dạng nữa... rồi họ có thể bay hay bắn laser rồi đánh quái vật nữa... Mình không có như vậy..."

Cậu ấy bật cười. Eunha trông có vẻ xấu hổ hơn.

"Cậu biết đấy, cậu không cần phải có robot để trở thành anh hùng. Cậu có bản thân cậu rồi. Cậu cũng không phải thay đổi hình dạng như họ đâu. Bởi vì, không phải cậu đã thay đổi suy nghĩ để trở nên dũng cảm hơn khi cứu bé mèo đó sao? Trèo lên cây giống như đánh quái vật đó, mình nghĩ vậy? Quái vật là nỗi sợ của cậu và cơn gió rồi cả cành cây bị gãy nữa. Bắn laser hả? Thực ra nghe có vẻ hơi nguy hiểm đó," cậu ấy nói.

Eunha há hốc miệng. "Mình... uh... chưa bao giờ mình nghĩ như thế, nhưng mà... wow..."

Cậu ấy cười lần nữa. "Cậu đã cố hết sức để cứu bé mèo đó, đúng chứ? Thế nên cậu là anh hùng rồi. Cây kem này là phần thưởng của cậu hoặc nếu cậu không thích vị dâu? Chúng ta có thể đổi sang vị khác nếu cậu muốn?

Eunha nhanh chóng lắc đầu. "Mình thích dâu mà." Eunha ngượng ngùng cầm lấy cây kem.

"Cảm ơn--" nhưng tay em dừng lại.

"Hn?"

"Mẹ nói mình không nên nhận đồ từ người lạ," Eunha nói. Trông em có vẻ mâu thuẫn.

Cậu ấy lại cười lần nữa. Wow, hẳn là cậu ấy thích cười lắm.

"Mẹ cậu nói đúng đó. Thế nên để chúng ta không còn người lạ nữa thì cậu sẽ tự giới thiệu về mình. Xin chào, cậu là Sowon, mười hai tuổi. Tên cậu là gì vậy? Và, cậu có biết? Thực ra chúng ta là hàng xóm đó."

"Eunha. Mười tuổi... huh? Hàng xóm?" Eunha tròn mắt ngạc nhiên. Oh! Vậy ra đó là lí do trông chị ấy quen mắt như vậy! Chị ấy là chị gái nhà bên mà!

"Oh, em nhỏ tuổi hơn. Vậy thì em nên gọi chị là unnie," người kia, Sowon, nói.

"Dạ được, Sowon unnie," Eunha mỉm cười.

Còn Sowon vỗ nhẹ đầu Eunha.

--

Eunha vui vẻ ăn kem trong khi Sowon chỉ nhìn em.

"Unnie? Sao chị lại nhìn em như vậy ạ? Mặt em có gì sao?" Eunha hỏi.

"Không có. Trông em rất hạnh phúc khi em ăn kem," Sowon nói, "Và chị nghĩ chị thích nhìn điều đó."

Eunha chợt thấy mặt mình nóng bừng. Và trong bụng em chợt thấy là lạ, cái cảm giác khi bạn đang ở trong xe và chiếc xe đang xuống dốc. Cái kiểu cảm giác như vậy đó.

--

Eunha tự mỉm cười khi em nhớ về chuyện đó. Em để tâm trí mình tiếp tục trôi về những thời điểm khác trong quá khứ. Lần đầu tiên em khóc như mưa bởi em nghĩ mình sẽ chết.

--

Eunha mười ba tuổi, em đang xoa bụng mình đầy lo lắng. Bụng em khó chịu từ tối qua. Em gặp Sowon ở căn tin trong bữa trưa.

"Em ổn chứ?" Sowon hỏi, "Em cứ xoa bụng mãi vậy."

"Em ổn mà, unnie. Em chỉ thấy hơi lạ chút, có lẽ hôm qua em đã ăn gì đó lạ bụng."

"Vậy sao? Em có cần tới phòng y tế không?"

"Nah, không cần đâu ạ. Em nghĩ sẽ sớm ổn thôi ạ," Eunha mỉm cười.

"Hm, được rồi. Nhưng mà, nếu bụng em khó chịu hơn thì gọi chị, được chứ?"

"Unnie, chị cứ như bà mẹ trẻ ý~"

"Sheesh, đứa nhóc này."

Và Eunha bật cười.

--

Bụng Eunha vẫn cứ đau âm ỉ. Bởi vậy mà Eunha không thể nào chú ý đến lời giáo viên đang nói, thế nên em quyết định không để ý đến cơn đau bụng nữa bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ. Bắt đầu bằng việc đoán hình dáng của những đám mây. Con thỏ này. Con cáo này. Con vịt này. Oh... cái kia trông giống xe tải ghê... gì nữa nhỉ-- huh?

Sự chú ý của Eunha chuyển sang lớp trên đang học thể dục ở dưới sân. Ánh mắt em tự động dính lấy một hình bóng quen thuộc. Sowon unnie?

Em mỉm cười khi nhận ra Sowon trông nhỏ bé thế nào từ nơi em nhìn. Nhưng rồi em cũng thấy được chị chạy siêu đến chừng nào. Sowon chạy nhanh lắm luôn. Trông như thể chị đang trong một cuộc thi hay gì đó. Sâu trong trái tim em, em đang cổ vũ cho Sowon, cho đến khi em nhận ra Sowon đã hoàn thành vòng chạy của mình và được bao quanh bởi một đám người, đưa khăn ướt và các thứ và với cái cách Sowon mỉm cười với họ, Eunha chợt cảm thấy như có cái gì đó đâm nhè nhẹ vào trái tim mình. Eunha chợt nhíu mày.

Em quay đầu lại về phía giáo viên. Cơn đau từ bụng ngày càng khó chịu hơn. Em ghét cái khoảng cách hai tuổi giữa em và chị. Bởi vì nếu cả hai bằng tuổi, thì em sẽ có thể ở đó, cùng chơi với Sowon, cùng lớp với Sowon.

Khẽ thở dài, Eunha cố tập trung vào lời giáo viên đang nói. Em biết mấy điều em nghĩ kia chỉ là vô nghĩa mà thôi.

--

Eunha gọi Sowon đang đợi em ở bên ngoài lớp học. Dù cho đã đến giờ về rồi nhưng cơn đau bụng của em vẫn không đỡ đi chút nào.

"Bụng em sao rồi?" Sowon hỏi.

"Vẫn đau lắm ạ. Em không hiểu nữa, em đã cố nhớ xem hôm qua em ăn gì. Nhưng mà, em không nghĩ em ăn cái gì lạ hết." Eunha đáp.

"Vậy thì, chúng ta nên về nhà nhanh thôi ha," Sowon nói.

Eunha gật đầu. Em đang định theo Sowon thì một mẩu giấy đập vào mắt em. Trông có vẻ như là một tấm thẻ học sinh. "Unnie, đợi đã." Eunha cúi xuống để nhặt tấm thẻ lên. Nhưng rồi động tác của em chợt dừng lại. Giờ đến dưới lưng em lại đau nữa.

"Em ổn chứ?" Sowon đưa tay về phía Eunha.

"Unnie, thẻ của chị," Eunha để Sowon kéo em dậy. "Em ổn... Em đoán vậy... Chỉ là lưng em cũng đau..."

"Huh?" Sowon nhìn em đầy lo lắng. Rồi sau đó chị lại đột nhiên vỗ tay. "Hay có thể là cái đó?!"

"Cái gì cơ ạ, unnie?" Eunha nhìn lên Sowon, và em chợt nhận ra là Sowon đã cao hơn nhiều chừng nào. Như thể Sowon đột nhiên lớn hơn rất rất nhiều so với em. Vì lí do nào đó mà tự dưng Eunha lại cảm thấy cô đơn.

"Có lẽ em đang--"Sowon định nói gì đó nhưng lại bị Eunha cắt ngang.

"Unnie, đợi chút-chúng ta vào nhà vệ sinh chút được không ạ? Em nghĩ em cần phải đi vệ sinh..."

"Eh? Được thôi..."

--

"Un?!" Eunha nhìn xuống quần lót của mình. Có gì đó dính trên đó. "GYAH!" Em hét toáng lên. Đợi đã, bình tĩnh đã nào. Có phải mình vô tình thải ra không thế?! Không! Không thể nào?! Nhưng mà cái gì thế này!? Từ lúc nào--?! Liệu... liệu có phải là một bệnh nào không?? Mình sẽ chết sao???

Sowon gõ cửa phòng vệ sinh. "Eunha?! Chuyện gì vậy?! Em ổn chứ?!"

Eunha mở cửa, hé ra một chút xíu. Mắt em long lanh nước mắt. "Unnie... phải làm sao bây giờ? Có cái gì đó lạ lắm dính trên quần lót của em..."

Sowon nhướn mày nhìn em. "Huh? Chị có thể xem chứ?"

Eunha gật đầu. Em để Sowon vào trong. Cánh cửa vừa khóa lại, Eunha để cho Sowon nhìn quần lót của mình.

"Unnie, em bị bệnh sao?"

Khuôn mặt Sowon trở nên hài hước. Trông chị như kiểu muốn bật cười nhưng cũng có vẻ như đang thấy nhẹ nhõm nữa. "Eunha, chị nghĩ đó là máu..."

"... Máu?! Cái gì cơ?! Nghĩa là em đang bệnh á?!" mình sẽ chết sao?! Và Eunha bắt đầu khóc lớn hơn nữa.

"Um... không? Chị không nghĩ là em bị bệnh đâu. Chỉ là kì kinh nguyệt của em thôi."

"Kì kinh nguyệt?"

"Ah, em biết đó... đó là cái mà mọi cô gái ở tuổi em đều có. Cơn đau bụng của em là bởi 'mùa dâu'. Rồi cả cơn đau ở dưới lưng nữa, cũng từ đó mà ra hết..."

"Em hiểu...?"

"Chị nghĩ chị có mang theo," Sowon nói. Chị lục trong cặp sách rồi lấy ra một cái gì đó trông có vẻ buồn cười rồi chị đưa nó cho Eunha. "Đây, em có thể dùng cái này."

"Gì đây ạ? Trông giống như tã giấy ấy?"

"Cái này gọi là băng vệ sinh. Em dùng nó mỗi khi 'mùa dâu' tới. Và em phải thay nó sau vài giờ nữa... để không bị tràn ra ấy."

"Eh?! Thật rắc rối..."

Sowon gãi gãi đầu. "Ừ, rắc rối lắm... nhưng mà chúng ta chẳng thể làm gì được cả... với cả, có kinh nguyệt cũng rất quan trọng với con gái nữa."

"Kinh nguyệt thực ra là gì ạ? Mà nó kéo dài bao lâu ạ?"

"Kinh nguyệt... um, nói đơn giản thì... cơ thể em thải ra tế bào và máu không cần thiết. Rồi thay bằng những cái mới... đại loại là vậy... em nên về hỏi mẹ để biết rõ hơn ha? Oh... và nó thường kéo dài một tuần..."

Eunha trợn tròn mắt ngạc nhiên. "EH?! Không phải một hai ngày mà là cả một tuần sao?!!"

"Và, mỗi tháng đều có... chị nghĩ cho đến khi chúng ta khoảng bốn mươi? Năm mươi?"

"HUH?! Mỗi tháng?!" Mặt em trở nên trắng bệch hơn. "Thật kinh khủng. Quá mức kinh khủng..."

Sowon bật cười. Chị nhẽ vỗ đầu Eunha. "Chị sẽ đợi ở ngoài nhé."

--

"Unnie, cái này, cứ là lạ sao đó..." Eunha rên rỉ khi em ra khỏi nhà vệ sinh. "Em ghét nó lắm. Mọi thứ không thể như cũ sao? Thỉnh thoảng em cảm giác như chị ra khỏi tầm với của em rồi, Sowon unnie." Eunha nhìn chị. "Chị cao lên như cái cây vậy đó. Đấy là bởi chị có kinh nguyệt sao? Em cũng sẽ cao lên chứ ạ?" Eunha trông đầy mong đợi với hy vọng sẽ được cao lên.

Sowon bật cười khiến Eunbia bĩu môi khó chịu. Chị vừa cười vừa buộc áo khoác của mình quanh eo của Eunha. "Eh? Unnie? Chị làm gì vậy?"

"Áo khoác của chị có thể thay cho cái đai bụng, chắc vậy. Nó sẽ giúp em đỡ đau hơn một chút." Sowon mỉm cười. "Và, đương nhiên là mọi thứ sẽ thay đổi. Đó là dấu hiệu cho sự trưởng thành của chúng ta. Nhưng mà, chúng ta thì vẫn cứ như vậy thôi." Sowon xoa đầu Eunha. "Em là Eunha và chị là Sowon. Sự thật đó không bao giờ thay đổi cả. Và chúng ta là bạn thân, điều đó cũng sẽ không thay đổi, Eunha à."

"Ah, em hiểu rồi." Eunha mỉm cười. Chị là chị. Và mình là mình. Chúng ta là bạn thân. Chỉ cần thế thôi mà đám mây mù bao quanh mình đã bị thổi bay hoàn toàn. Sowon unnie thật tuyệt quá đi.

Còn Sowon thì vẫn tiếp tục xoa đầu Eunha.

--

Eunha đỏ mặt khi nhớ về chuyện đó. Nhưng, 'mùa dâu' đau thật mà. Eunha nhăn mũi. Em lật sang trang tiếp theo. Một kỉ niệm quên thuộc nữa. Sinh nhật thứ 17 của Sowon.

--

Eunha đã cố làm một chiếc bánh chocolate cho Sowon vào sinh nhật của chị. Em thậm chí còn nhờ cả mẹ mình nữa, người mà vì lí do nào đó trông rất thích thú khi Eunha nhờ bà giúp. Eunha vui vẻ cầm chiếc bánh tới lớp của Sowon, rồi em chợt thấy Sowon đi ra cùng một cô gái khác. Vì lí do nào đó, Eunha yên lặng đi theo họ. Em đột nhiên cảm thấy có lỗi khi em thấy cô gái kia đang đưa cho Sowon một chiếc bánh đẹp hơn, hoành tráng hơn chiếc bánh mà em có thể làm được, và thế là Eunha rời đi. Thật đau lòng khi thấy cảnh đó. Và, bởi cái cảm giác khó chịu đó, Eunha chẳng để ý xem em đang đi đâu, cho đến khi em chợt cảm thấy không có gì ở dưới chân mình nữa. Em giật nảy người vì ngạc nhiên khi suýt chút nữa thì em đã ngã xuống cầu thang. Em thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt lấy lan can, nhưng mà chiếc bánh chocolate mà em đã dành cả tuần để cố làm ra, đã trượt khỏi tay em. Cuối cùng thì nó hạ cánh xuống nền nhà lạnh giá, vỡ nát và lộn xộn. Eunha nhìn chằm chằm chiếc bánh. Tình trạng chiếc bánh đó cũng chẳng khác gì em lúc này.

"Eunha?" em có thể nghe thấy tiếng Sowon nhẹ nhàng gọi em. "Em đang làm gì ở cầu thang vậy?"

Eunha định nhìn lên nhưng rồi lại em chợt thấy ai đó lướt qua em. Giật mình, em nhận ra đó là cô gái vừa nói chuyện với Sowon lúc nãy. Em nhìn lên Sowon, chị đang nhìn về phía Eunha nhìn theo nãy giờ.

"Cái này là của em sao?" Sowon hỏi. Chị đi xuống cầu thang và cầm chiếc bánh đã vỡ lên. Eunha chỉ biết nhìn xuống chân mình.

"Eunha?"

"...chị," Eunha thì thầm.

"Huh? Cái này cho chị sao?" Sowon hỏi lại lần nữa. Giọng chị đầy thắc mắc và... hy vọng. Eunha ngẩng đầu nhìn Sowon vẫn đang nhìn em. Một sai lầm. Bởi vì trông Sowon đang tràn đầy hy vọng. Quá đáng yêu. Đối mặt với điều đó, Eunha chỉ có thể gật đầu.

"OH! YAY!" Sowon vui vẻ hét lên. Chị bước tới chỗ Eunha với những bước lớn. "Cảm ơn em! Cảm ơn em!" Sowon vừa nói vừa ôm lấy Eunha đang cứng ngắc ngồi đó.

"Ta-tại sao chị-- unnie, sao chị lai như thế?"

"Như thế nào cơ?"

"Chị-- cái bánh đó-cô gái kia-không phải chị đã có một chiếc bánh tuyệt hơn rồi sao, unnie? Vừa lúc nãy, từ cô gái kia ấy?"

"Eh? Chị có chiếc bánh nào đâu."

"Chị đang nói gì thế? Em vừa thấy chị nhận chiếc bánh đó-" Eunha nhìn Sowon và nhận ra đúng là Sowon chẳng có chiếc bánh nào cả.

"Đó? Chị có chiếc bánh nào đâu."

"Nhưng mà, em vừa thấy-như thế nào mà?"

"Chiếc bánh của cậu ấy trông có vẻ ngọt quá. Chị không thích đồ ngọt, em biết mà Eunha."

"Huh? Thế--thế--"

"Thế nên chị không nhận được chiếc bánh nào hết." Sowon mỉm cười.

"Oh, em hiểu rồi," Eunha nói. Sự nhẹ nhõm bao trùm trái tim em. Đợi đã, dừng lại xíu. Nhẹ nhõm? Sao mình lại thấy thế nhỉ?

"Vậy thì, chị mở hộp được chứ? Chị có thể ăn được chứ?" Sowon hỏi đầy thích thú. Chị nhảy sang một bên rồi ngồi xuống.

Eunha cười khúc khích. "Đương nhiên là chị có thể rồi. Em làm cho chị mà."

Sowon mỉm cười. Và trông chị đang rất rất hạnh phúc. Và Eunha cảm thấy thật khó thở vì điều đó.

Sowon mở hộp, và ngay khi Eunha nhìn thấy tình trạng kinh khủng của chiếc bánh, em liền cố lấy lại nó. "Unnie, không! Chiếc bánh trượt bị khỏi tay em. Nó tệ lắm. Đừng ăn."

Sowon giơ cao chiếc bánh lên để Eunha không thể với tới. "Em làm gì thế? Em đã tặng chị rồi cơ mà. Là chị đó. Thế nên em không thể lấy lại đâu, Eunha à."

"Nhưng, unni-"

"Shush, trông nó ngon mà, không tệ chút nào."

"Nói dối."

Sowon mỉm cười. "Chị không nói dối. Trong mắt chị, chiếc bánh này, so với những chiếc bánh khác mà chị đã từng thấy trong đời, thì chiếc bánh này là tuyệt nhất."

Eunha đỏ mặt. Bởi lời của Sowon thực sự giống như chị thích chiếc bánh đó.

--

"Ah, đúng như chị nghĩ, chị thích vị này lắm," Sowon vừa nói vừa cắn một miếng bánh.

Eunha cũng tò mò xem vị của chiếc bánh mình làm thế nào, thế là em cũng cắn một miệng. "Unnie?! Cái này thì có gì ngon chứ?! Nó có khác gì than đâu... chị đừng ăn nữa."

"Chị không thích đồ ngọt, thế nên cái này là quá hoàn hảo với chị. Và với chị thì chiếc bánh này là ngon nhất thế giới luôn."

"Chị đang nói dối."

"Chị không có nói dối mà. Em làm cho chị mà, phải không? Chỉ cho mình chị mà thôi," Sowon nói, nở nụ cười rạng rỡ. "Thế nên, đó là lí do vì sao nó là chiếc bánh yêu thích số một của chị trên thế giới này luôn."

Khuôn mặt Eunha đỏ bừng vì những lời chị nói. Bởi vì, nó chỉ là chiếc bánh thôi mà. Nói đúng hơn thì nó là bánh than chứ chẳng phải là bánh chocolate nữa. Nhưng mà, Sowon trông thật hạnh phúc, thật chân thành. Thật lạ. Nhưng mà, Eunha vẫn cảm thấy niềm hạnh phúc đang dâng lên trong trái tim em. Và khi em nhìn thấy cái cách mà Sowon vô cùng vui vẻ khi ăn chiếc bánh đó, em thật sự cảm động vì điều đó. Trong vô thức, Eunha chợt nở nụ cười.

--

"Ah! Em quên mất!" Eunha đột nhiên hét lên.

"Eh? Gì vậy?" Sowon hỏi.

"Mấy cây nến sinh nhật! Chúng ta lẽ ra phải thổi chúng trước khi chị ăn bánh chứ."

Eunha nhìn vào chiếc hộp đã trống trơn trong tay Sowon. "Aww, và chúng ta chẳng còn miếng bánh nào cả..."

Sowon cười lớn. "Không sao mà. Cái đó không quan trọng."

"Không, nó rất quan trọng đó. Em đã chuẩn bị nến cho chị mà..." Eunha lấy ra một nắm nến từ trong túi của em. "Được rồi, chúng ta đến cửa hàng kem nào và cùng thắp sáng những cây nến của chị ở đó thôi," Eunha quyết tâm nói.

Và Sowon vẫn chưa ngừng cười.

--

"Hãy ước một điều trước khi chị thổi nến nhé, unnie!" Eunha nói với Sowon.

"Được rồi," Sowon gật đầu. Chị nhắm mắt rồi bắt đầu ước. Chỉ một lát sau, chị mở mắt ra, mỉm cười rồi thổi nến. Chị đưa cho Eunha nếm miếng đầu tiên của cây kem, và em thì rất vui lòng chấp nhận nó.

Trên đường về nhà , Eunha tò mò nhìn Sowon. "Unnie, chị đã ước điều gì thế?" Em hỏi.

Sowon mỉm cười đáp. "Nếu chị nói với em thì nó sẽ không thành hiện thực đâu."

"... Eeh... nhưng mà, em tò mò về điều đó."

Sowon không trả lời mà thay vào đó, chị nắm lấy tay em và bắt đầu ngân nga một điệu nhạc nào đó.

--

Eunha chợt tỉnh giấc khỏi giấc mộng giữa ban ngày bởi tiếng hét của Sowon. Eunha chạy đến phòng bếp nhanh nhất có thể với đôi chân ngắn của mình. "Unnie, chị ổn chứ?!"

Sowon lúc này trông không khác gì chú nai vàng ngơ ngác. Chị run rẩy chỉ vào góc bếp. Eunha nhìn theo hướng chị chỉ. Và một con BỌ màu nâu đang bay! Eunha nhìn quanh, rồi em với lấy quyển tạp chí. Chỉ trong chớp mắt, em đã tiêu diệt thành công con bọ và bình tĩnh dọn dẹp nó đi.

"Unnie, an toàn rồi. Chị có thể mở mắt rồi~" Eunha nói.

"Thật chứ?" Sowon cẩn thận nhìn quanh. Một lát sau, chị lại mỉm cười rạng rỡ, ôm lấy Eunha rồi nhấc em lên.

"Whoa, bình tĩnh nào, unnie," Eunha nói, giật mình bởi hành động đột ngột của chị.

"Anh hùng của chị! Cảm ơn em!" Sowon vui vẻ nói.

Còn Eunha chỉ bật cười. "Bất cứ lúc nào chị cần~"

--

"Đó chị thấy chưa, chị nên để em xem chị nấu mà, unnie," Eunha nói, "Như thế thì em có thể bảo vệ chị."

"Eh? Cơ mà em vừa làm rồi đó thôi? Vừa nãy đó~" Sowon nói, "Thấy chứ? Em không cần ở đây đâu."

"Pssh, bạn nhỏ kia có thể sẽ xuất hiên lần nữa đó..." Eunha vẫy vẫy tay. Chẳng quan tâm lời Sowon nói, em cứ thể kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Em thấy Sowon lắc đầu nhưng lại chẳng nói em ra ngoài nữa. Có lẽ bởi chị sợ khi em nói con bọ kia có thể xuất hiện lần nữa, Sowon trở nên cẩn trọng hơn, cứ nghi ngờ nhìn vào mọi góc bếp trong lúc nấu nướng.

--

Nhìn Sowon đang vô cùng tự tin nấu ăn, Eunha chợt nghĩ một ngày nào đó Sowon sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời. Chị có thể nấu ăn ngon, chị rất nhẹ nhàng với trẻ con và chị còn chăm sóc người khác rất tốt nữa. Vì lí do nào đó, em lại cảm thấy không đúng lắm. Bụng em lại không cảm thấy dễ chịu. Cứ như thể em vừa rơi xuống từ đỉnh núi cao nào đó. Hoảng loạn và không thoải mái chút nào.

--

"Sao em lại nhăn mày vậy?" Sowon vừa hỏi vừa búng nhẹ trán Eunha.

Giật mình, Eunha cố đánh Sowon nhưng chị đã kịp lùi lại một bước. "Unnie!"

"Sao chứ? Em nhăn nhó và trông em như thể em cần phải vào nhà vệ sinh hay sao đó. Có chuyện gì nào?"

"Em..." Eunha không muốn giải thích rằng em không muốn Sowon kết hôn bởi điều đó giống như em chỉ nghĩ cho mình thôi vậy. Thế nên em chuyển sang điều mà khi nãy em đang tò mò. "Chị ước gì cho sinh nhật của chị vậy, unnie?"

Sowon nghiêng đầu. "Heh? Cái đó sao?

Eunha gật đầu. Sowon đang định trả lời nhưng rồi tiếng Umji lại vang lên. "Sowon unnie, em về nhà rồi này."

"Oh, Umji, chị ở đây," Sowon đáp.

--

"Eunha unnie! Sowon unnie! Đoán đi nào?!" Umji thích thú nói trong bữa tối.

"Gì nào? Gì nào?" Eunha cũng trả lời đầy hứng thú như Umji.

"Em đạt điểm cao nhất trong kì thi vừa rồi đó!"

"Thật sao?! Wow, em tuyệt quá đi!" Eunha khen ngợi.

"Yay! Em gái chị có khác!" Sowon cười rạng rỡ với Umji.

Umji bật cười. Đôi mắt em ấy sáng lên lấp lánh.

"Umji, thử đoán xem nào?!" Giờ đến Eunha hỏi.

"Eh? Gì vậy? Gì vậy?! Hai chị đang hẹn hò sao?" Umji hứng khởi hỏi. Em ấy vui vẻ vỗ tay.

"Cuối cùng cũng thành sự thật!"

"Eh?"

"Cái gì cơ?"

Sự bối rối đến từ cả Eunha và Sowon. Umji nhìn họ, em ấy dừng vỗ tay. "Không phải sao? Không phải hai chị đang hẹn hò sao?" Em ấy thất vọng hỏi.

"Uh, không?" Sowon đáp.

"Sowon unnie và chị là bạn thân mà, Umji. Bọn chị không hẹn hò," Eunha đáp. Em nhìn về phía Sowon.

"Yeah, Eunha nói đúng đó. Bọn chị chỉ là bạn thân thôi mà, Umji à. Hơn nữa đó không phải điều Eunha muốn nói."

"Oh..." Umji chỉ có thể nói vậy.

"Bọn chị có quà cho em này! Bọn chị chắc chắn là em sẽ qua kỳ thi với điểm số trên mây nên là bọn chị đã chuẩn bị món quà này đó!" Eunha nói. "Ta da!" em đưa món quà mà em đã cẩn thận gói lại cho Umji.

"OH!" Umji hét lên khi mở quà. Đó là một bé voi bằng bông lớn. "Aww, cảm ơn các chị!"

Sowon chỉ cười trong khi Eunha vui vẻ nhìn Umji.

--

Umji gọi Eunha đang chìm trong suy nghĩ khi hai người đang xem TV trong lúc Sowon rửa bát đĩa. "Chị đang nghĩ gì vậy, unnie? Em không nghĩ chương trình này nghiêm trọng đến thế, nó là chương trình thực tế mà nhỉ? Lẽ ra nó phải hài hước chứ."

Eunha khẽ cười. "Nah, không có gì đâu."

"Cứ nói với em nào, unnie. Em có thể không giỏi như Sowon unnie nhưng mà em vẫn sẵn lòng lắng nghe chị."

Eunha chỉ nhìn xuống chân mình. "Thực sự cũng không có gì. Chị chỉ tò mò về điều ước của Sowon unnie thôi. Cũng sắp tới sinh nhật chị ấy rồi, chị muốn tặng chị ấy thứ mà chị ấy vẫn luôn mong muốn."

Giờ thì đến Umji bật cười. "Ah, hai người thực sự vô vọng luôn đó..."

"Huh?"

"Không có gì đâu, unnie," Umji lắc đầu. "Nói xem, chị muốn tặng chị ấy thứ mà chị ấy luôn mong muốn. Em nghĩ em biết chị ấy muốn gì đó. Điều mà chị ấy luôn luôn mong muốn."

Eunha ngay lập tức quay sang Umji. "Eh?! Nói chị nghe xem nào?!"

"Em nghĩ thực ra chỉ có chị mới có thể thực hiện được điều đó. Mỗi năm chị ấy vẫn luôn chỉ mong muốn một điều duy nhất mà thôi."

"Đó là gì vậy?"

"Hạnh phúc của chị ấy," Umji mỉm cười nói.

"Hạnh phúc của chị ấy?"

"Và điều làm chị ấy hạnh phúc, điều đó, chị nên tự mình hỏi chị ấy thì hơn, unnie à." Umji vỗ vỗ vai Eunha. "Câu trả lời của chị ấy có thể khiến chị ngạc nhiên đó." Umji mỉm cười.

"Huh?"

Eunha nhìn Umji đi vào phòng. Rồi em lại nhìn sang Sowon vẫn còn đang rửa bát. Chị ấy mong ước cho hạnh phúc của chị ấy... chị ấy lúc này đang không hạnh phúc sao?

--

"Unnie, để em giúp chị," Eunha nói, bắt đầu giúp Sowon một tay.

"Cảm ơn em," Sowon mỉm cười.

--

Tâm trí Eunha cứ lặp đi lặp lại cuộc nói chuyện vừa này với Umji. Cho đến khi một chiếc đĩa mà em đang rửa rơi xuống sàn nhà và vỡ thành từng mảnh.

"Trời ơi, em xin lỗi... xin lỗi," Eunha quỳ xuống để nhặt những mảnh vỡ lên như rồi em lại bị đứt tay bởi một mảnh vỡ.

--

Sowon nhìn lên Eunha. Chị vừa bôi thuốc lên tay Eunha xong.

"Em ổn chứ? Sao em lại ngơ ra như vậy? Ngón tay em vẫn còn đau sao?"

"Em ổn mà... dù hơi đau một chút..."

"Hm... Chị nghĩ chị biết cách để bớt đau đó." Nói rồi, Sowon bắt đầu thổi vào ngón tay Eunha.

"Unnie?!" Eunha bắt đầu đỏ mặt.

"Chị thường làm thế với Umji khi em ấy bị đau mà. Đỡ hơn chứ?"

"Em-Em không biết...?" Eunha yếu ớt nói.

Rồi Sowon hôn lên ngón tay Eunha. "Cái này thường cần phải có mẹo đó." Sowon lại hôn thêm lần nữa.

Đến lúc này, trông Eunha không khác gì chú tôm đã bị luộc chín.

"Nó-nó ổn rồi, unnie-không-không còn đau nữa..." Eunha lắp bắp nói.

Sowon mỉm cười. "Giờ thì, nói chị nghe xem tại sao em lại ngơ ra như vậy? Em vẫn chưa trả lời đâu đó."

"Oh... Em chỉ-- chị-- unnie, điều gì khiến chị hạnh phúc vậy ạ?"

Sowon nghiêng đầu nhìn em.

"Em chỉ... em muốn khiến chị hạnh phúc... Em-unnie, chị mong muốn điều gì vậy ạ?"

"Nếu em biết, liệu em sẽ thực hiện điều đó chứ, Eunha?"

Eunha gật đầu. "Bất cứ điều gì chị muốn, unnie."

Sowon mỉm cười. "Nếu đã như vậy, em phải là người hạnh phúc nhất thế giới, Eunha à. Điều đó sẽ khiến chị hạnh phúc đó."

"Unnie... tại sao... chị--" Eunha cố hiểu những gì Sowon vừa nói. "Chị không nên-không nên đặt hạnh phúc của mình lên người khác chứ. Điều đó-không phải trước đây chị đã nói với em như vậy khi em khóc vì Yerin unnie sao...?"

Sowon gật đầu. "Chị không đặt hạnh phúc của mình lên người khác. Chị hạnh phúc khi những người chị yêu thương cảm thấy hạnh phúc. Không phải em cũng cảm thấy vậy sao, Eunha?" Sowon nhẹ vén vài sợi tóc ra sau tai Eunha. "Khi em nhìn thấy những người mà em quan tâm mỉm cười vui vẻ, khi thấy họ hạnh phúc. Không phải em cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?"

Eunha ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Sowon đang nhìn em. "Unnie..."

"Chị yêu em, đương nhiên là chị sẽ thấy hạnh phúc khi em hạnh phúc rồi." Sowon mỉm cười nói.

"Sowon unnie..."

--

"Ahem... Em nghe thấy tiếng hét nên xuống đây. Nhưng mà trong hai người có vẻ thoải mái nhỉ..." Umji nói.

"Thoải mái gì-" Eunha đang định hỏi thì Umji lại cắt lời.

"Chị thấy đó, từ chỗ em nhìn có thể thấy là chị đang cầm tay Sowon unnie. Và hai người đang nhìn nhau đắm đuối... cái kiểu nhìn giống như hai người đang chuẩn bị hôn nhau đó, chị không nghĩ vậy sao?" Umji giải thích.

Hai bên má Eunha lại thêm một lớp ửng hồng nữa.

"Không phải như vậy mà Umji. Tay em ấy bị chảy máu vì mảnh đĩa bị vỡ, chị chỉ bôi thuốc cho em ấy thôi," Sowon đáp.

"Oh..." Một lần nữa giọng Umji lại tràn ngập sự thất vọng.

"Oi, cái đứa nhóc này! Em xem phim quá nhiều rồi đó..." Sowon cằn nhằn.

Rồi khi Eunha nhìn thấy ánh mắt thấu hiểu của Umji, em lại đỏ mặt thêm một lần nữa.

Chị ấy thấy hạnh phúc khi những người chị ấy yêu hạnh phúc... Và hạnh phúc của mình...? Tại sao hạnh phúc của mình lại quan trọng với chị ấy như thế...? Chị ấy quá tốt... chúng ta chỉ là bạn thân thôi mà, nhưng mà hạnh phúc của mình... Tại sao chị ấy lại như vậy chứ? Tại sao trái tim mình lại nhói đau vậy chứ?

---------
Lâu thật lâu mới đăng chương mới *quỳ xuống tạ lỗi* các bạn đừng quên tụi mình nhé ㅠㅠ
Mà dịch cái đoạn về mùa dầu chs thấy ngại dã man -.-!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top