Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Distraction

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi Yongsun hát khi cô đang may vết thương.

"Oh chị có giọng hát thật tuyệt." Hyejin nói.

" Giọng của cậu cũng không tệ mà Hyejin-ah" Wheein nói làm Hyejin cười khúc khích.

"Chị là ca sĩ hay gì đó như thế phải không unnie?" Hejin hỏi.

Yongsun lắc đầu sau khi khâu xong. "Đó chỉ là một sở thích của chị thôi."

" Chà, giọng hát đó thật tuyệt so với một sở thích."

Yongsun nhìn Wheein và mỉm cười. Họ lại bắt đầu nhìn nhau.

"Còn những đường chỉ này thì sao? Nó sẽ tự phân huỷ hay phải đi rút chỉ?" Hyejin hỏi, làm 2 người đang ngẩn ngơ giật mình.

Yongsun gật đầu, " Sau một thời gian nó sẽ tự phân huỷ."

"Ohhhh"

"Em có thể giúp Wheein thay đồ." Yongsun nói với Hyejin.

"Dĩ nhiên rồi!" Hyejin nói với vẻ hào hứng.

" Chị đang cho cậy ấy cơ hội chăm sóc em sao?" Wheein nói.

"Nếu em ấy muốn làm y tá vào kiếp sau, bây giờ em ấy phải thực hành."

"Cậu ấy muốn thế chỉ vì bộ trang phục và hoành cảnh bắt buộc." Wheein giải thích.

"Được rồi." Yongsun đặt sự chú ý vào Wheein, "chị sẽ đưa em toa thuốc đủ cho một tuần."

"Đừng làm mình nhọc công unnie, cậu ấy sẽ không lấy thuốc đâu." Hyejin nói.

Wheein đảo mắt.

Yongsun thở dài và nhìn Hyejin, "Đó là lý do tại sao em ở đây. Em phải đảm bảo là em ấy sẽ lấy thuốc.". Rồi cô nhìn vào 2 người họ và nói "Hai em trông rất thân thiết."

"Đúng vậy unnie. Tụi em biết nhau từ hồi trung học." Hyejin nói. "Em nghĩ rằng má lúm đồng tiền của Wheein trông thật thú vị nên em đã nói chuyện với cậu ấy." Hyejin chỉ vào lúm đồng tiền của Wheein.

"Yeah, yeah, tớ cũng cảm thấy sự tồn tại của cậu cũng thật thú vị.", Wheein nói trong khi vẫy cánh tay còn lại của mình.

Yongsun cười khi đang băng bó cho Wheein. "Ok, hãy bảo đảm là em sẽ lấy thuốc được chứ? Nó sẽ khá là đau khi thuốc tê hết tác dụng."

Cả Wheein và Hyejin gật đầu.

"Hyejin-shi?"

Hyejin quay người lại. Yongsun đưa cô ấy những thứ để thay băng. "Nhiêu đây chỉ đủ cho 2 ngày. Các em nên mua thêm."

Hyejin gật đầu, "Cảm ơn unnie."

Bỗng Hyejin nhăn nhó, "Uh em nghĩ là mình cần đi vệ sinh, em sẽ quay lại sau."

"Thế là xong.", Wheein đứng lên. "Cảm ơn unnie."

"Chị mong là sẽ gặp lại em."

"Em cũng vậy."

"Để kiểm tra cánh tay của em."

"Oh." Wheein ngại ngùng. "Tất nhiên mình cũng có ý như vậy", Wheein tự nói với mình.

"Nhưng chị cũng phải gặp em nữa bởi vì tay em đi đâu thì em theo đó."

Yongsun mỉm cười vì sự đáng yêu đó. "Đây là danh thiếp của chị, em có thể gọi khi cần gặp."

Wheein nhìn Yongsun và đỏ mặt vì nụ cười đó, "O-ok unnie.", rồi cô đi ra ngoài. Khi đi được nửa đường cô quay lại và nói "Cảm ơn chị lần nữa. Và chị thật sự có một giọng hát rất hay."

Yongsun mỉm cười, một màu đỏ lại hiện lên má cô.

Wheein cười lại và quay đi. Cùng lúc đó Hyejin xuất hiện.

"Oh cậu sắp đi rồi à?" Hyejin nói rồi vẫy tay với Yongsun, "Cảm ơn bác sĩ lần nữa!". Rồi Wheein kéo Hyejin đi.

Yongsun nhìn 2 cô gái đi khỏi. Vài phút sau, Moonbyul xuất hiện trước cửa.

"Em làm gì ở đây? Chị tưởng em đã về rồi."

Moonbyul bĩu môi, " Nếu không biết em sẽ tưởng là chị không muốn em ở đây."

Yongsun bỗng cảm thấy kiệt sức, "Chị xin lỗi, chỉ là chị hơi mệt. Ông JYP sao rồi?"

"À ông ấy mệt đến nỗi không thể đứng dậy."

Yongsun cười.

"Em ghé qua định giúp chị chăm sóc bệnh nhân. Nhưng em đoán là cô ấy đã rời đi rồi.", Moonbyul nói.

"Bớt nhìn các cô gái đi. Chị không hiểu sao họ lại thích em nữa."

"Phải biết chủ động chứ. Chị là người đầu tiên em định lao vào đấy nhưng những gì chị làm là lơ em."

Yongsun nhìn Moonbyul một cách tự mãn, "Sến quá, nhưng em không phải là kiểu của chị."

Moonbyul giả vờ đau đớn và đập tay vào ngực như thể mình đang thực sự đau.

"Nhưng chị có nghĩ là em có cơ hội với bệnh nhân của chị không?"

Yongsun bỗng nhìn cô ấy một cách nguy hiểm.

Moonbyul mở to mắt và nói, "Oh" và cười với phát hiện của mình. "Chị thích cô ấy phải không?"

Yongsun đảo mắt rồi sải bước ra khỏi phòng. Cô đang đi ra sảnh thì Moonbyul thò đầu ra cửa và gọi cô lần nữa, " Yongsun unnie của em cuối cùng đã để ý ai đó rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top