Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Theraphy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị không biết là em có quen Byul." Yongsun nói.

Wheein mỉm cười, "Em cũng không biết là chị có quen với chị ấy." cô nói dối. "Byuli unnie ít khi kể về bạn gái của chị ấy."

"Oh, không. Em ấy không phải là bạn gái của chị. Em ấy là bạn thân của chị và cũng là người rất thích làm phiền chị."

"Um, ok."

Có một khoảng im lặng ngại ngùng.

"Um em xin lỗi vì đã xông vào đây. Em nghĩ là chị cần giúp đỡ.." Wheein nói.

"Yeah, chị hiểu," Yongsun nói. "Nhưng chuyện không phải như em nghĩ đâu, và em ấy cũng không phải người như em nghĩ đâu."

Wheein gật đầu. Cô ấy gật đầu quá nhiều. Trông như thể cô ấy không thể ngừng gật đầu. Trông Wheein như những con chó đồ chơi mà người ta hay đặt trong xe.

"Em đang căng thẳng à?" Yongsun hỏi.

Wheein gật đầu một cách nhanh chóng khoảng 10 lần nữa.

"Không cần phải căng thẳng, tháo băng không đau lắm đâu. Cứ ngồi đi." Yongsun nhìn lên bàn làm việc và ghi chú vài thứ.

Wheein ngồi lên giường.  Cô căng thẳng tới nỗi cô có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy dài trên nhân trung của mình. Wheein nhắm mắt lại và thở sâu ba lần. Cô không dám hẹn Yongsun ra ngoài. Không có lý nào cô bác sĩ xinh đẹp, bận rộn, và có thể là thẳng sẽ đi chơi với cô. Wheein chắc rằng mình sẽ làm mình trông đáng thương nếu ngỏ lời, và Yongsun rất tử tế nên cô ấy sẽ nói viện cớ và cả hai đều biết cô ấy nói dối. Sau đó mọi thứ sẽ trở nên ngại ngùng và rồi cô sẽ kể cho Hyejin rằng cô đã ngốc nghếch thế nào để rồi cô sẽ hối hận cả đời.

"Ổn rồi." Yongsun nói.

Wheein mở mắt. Yongsun đang mỉm cười và giữ vài sợi chỉ màu đen nhỏ trong nhíp.

"Không hề đau phải không?" Yongsun nói.

Wheein lắc đầu. Cô đang mải mê nói chuyện với chính mình nên không hề biết Yongsun đã mở băng và tháo chỉ trên tay cô.

Trời ạ, cô gái này thật xinh đẹp.

"Xong rồi," Yongsun tuyên bố.

Wheein mở mắt lần nữa nhìn Yongsun. Cô ấy đã tháo chỉ ra trong thời gian ngắn.

"Ok'' Wheeinkhông biết phải nói gì khác.

"Tay của em đang lành dần. Giờ hãy xem nó đã cử động được chưa?"

Wheein chậm chạp giơ tay lên. Một cơn đau bất ngờ khiến cô dừng lại và giật mình. "Ouch." Cô nhìn Yongsun. " Đau quá."

"Nó sẽ còn đau trong một thời gian. Hãy tập duỗi và gập tay, nắm chặt tay." Yongsun hướng dẫn bằng tay của cô. "Em sẽ phải làm vài bài vật lý trị liệu để lấy lại sức cho tay."

Thế giới của Wheein tươi sáng hơn một chút. " Và em sẽ quay lại đây để làm bài trị liệu với chị phải không ?"

"Không cần, em có thể tự làm ở nhà."

"Oh" đó là điều duy nhất Wheein có thể nói.

Yongsun xoay ghế về phía bàn, mở ngăn kéo và lục lội bên trong. Khi cô quay lại, cô đưa Wheein một quả bóng cao su nhỏ màu xanh. "Hãy dùng quả bóng này để tập. Đem theo nó và khi nào em rảnh thì hãy dùng nó. Chỉ sau vài tuần tay em sẽ hoàn toàn ổn."

Wheein thử cầm quả bóng.

"Giữ nó đi."

Sau một khoảng dài im lặng, Wheein nói vài điều không mong đợi, kể cả cô cũng bất ngờ về những gì mình vừa nói. "Unnie, chị có muốn đi ăn trưa với em không?" Cô không biết những lời đó ở đâu ra. Wheein lại căng thẳng, "Như một lời cảm ơn, chị biết đấy. Chị rất tử tế với em. Và em nghĩ chúng ta có thể làm bạn dù khác tuổi. Chị có vẻ vui tính. Uh em hiểu nếu chị không muốn. Chị hẳn là bận. Là một bác sĩ và.."

"Chị sẽ đi." Yongsun nói. "Khi nào?"

"Bây giờ?"

"Ngay bây giờ?"

"Chị không muốn sao?", Wheein hỏi lại, tim cô đang đập nhanh.

"Sự bất ngờ này khiến chị ngạc nhiên thôi."

"Chúng ta có thể đi ăn lần sau, bất cứ khi nào chị muốn unnie."

Yongsun cười khúc khích. Wheein thật sự thích lúc cô ấy cười như vậy.

"Vậy đợi chị bên ngoài 5 phút."

"Được ạ!" Wheein nói. "Gặp lại chị sau, unnie." Cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Yongsun nghĩ rằng mình thật sự thích chữ "unnie" từ Wheein.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top