Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 0: Preface

Thời tiết ở LA thật dễ chịu bởi những tia nắng ấm áp tràn đầy, thế nhưng, điều đó không làm giảm đi số bệnh nhân tới phòng khám của tôi. Như thường ngày, cô thư ký lại bắt đầu phàn nàn về tầm quan trọng của công việc mà cô đang làm chưa được đánh giá cao với những giây phút hiếm hoi được nghỉ sau mỗi một cuộc điện thoại, những bệnh nhân thì vẫn yên lặng, lo âu cầm cốc nước uống còn những chậu cây đặt hai bên đường thì mọc che khuất cả lối đi.

Tôi là một nhà tâm lý học 42 tuổi, vẫn còn độc thân và có tấm bằng ở Mỹ hơn mười năm nay. Nói chung thì, tôi chẳng có cái gì để mà bất mãn hay mong đợi thêm gì ở bản thân cả.

Từ ngày còn đi học ở trường, LA chưa bao giờ là một thành phố yên bình, thế nhưng tất nhiên, đó không phải lý do tại sao tôi lại chọn ngành tâm lý học. Tôi thừa nhận rằng bản thân đi theo ngành tâm lý phần lớn là vì niềm đam mê của riêng tôi đối với việc hòa hợp lại những cặp vợ chồng. Chẳng có gì phải khinh thường lý do tôi chọn công việc này nhưng trên hết, số phận của mỗi người đã được định sẵn, tôi hiểu, và sau tất cả, cuộc sống chẳng bao giờ là dễ dàng. Bốn năm trước, một người đàn ông 40 tuổi bị tự kỉ đã nhẫn tâm quấn chặt con trai mình bằng ni-lông trước khi đem bỏ cậu bé vào thùng rác cách nhà ông chừng hai kilomet. Vợ của ông ta, một người phụ nữ Thái, không biết tiếng anh, đã bị chấn động tâm lý sau sự việc đó. Tôi còn nhớ đó là vào một ngày Giáng Sinh chẳng mấy tốt đẹp, giữa căn phòng ở FBI (bản eng đó đề là Federal Bureau, lúc tra thì nó ra FBI, không biết có đúng không) , người đàn ông đó ngồi sát tường, những giọt lệ đau đớn chảy dài trên gương mặt khắc khổ, nhỏ từng giọt vào cốc cà phê trên tay.

Từ sau lần đó, con đường tới cục điều tra trở nên vô cùng quen thuộc với tôi, nhưng đó là với khung cảnh hai bên đường khi mà tôi luôn đến đó vào sáng sớm và rời đi vào tối muộn. Tôi khá thành công trong công việc của mình, sử dụng kỹ năng nghề nghiệp để chiến thắng tâm hồn đói khát của những con quỷ và bán chúng lại cho Satan. Tất nhiên, không bao gồm tâm hồn của riêng tôi.

Tâm hồn của tôi không cần cứu chữa, tôi cho phép nó tận hưởng hết mức dưới địa ngục và cùng với đó là những đau đớn. Mấy người cảnh sát này không cần biết khuynh hướng tình dục của tôi là gì bởi vì điều đó chẳng có ảnh hưởng gì đến công việc hết, nó có thể làm họ nghĩ rằng tôi là một nhà tâm lý học nhưng lại có vấn đề về thần kinh.

Bắt đầu từ năm ngoái, tôi dự định sẽ hạn chế hợp tác với họ, bởi số lượng bệnh nhân tới phòng khám tư đang tăng lên đáng kể, như vậy tôi sẽ ít thời gian quan tâm đến bản thân mình, tôi chắc chắn rằng mình không muốn bị áp lực chế ngự. Dù sao thì, khoảng tuần trước, ngài thị trưởng đã thông báo rằng số người đàn ông Châu Á đang dần giảm sút. Điều này có thể từ một lí do đặc biệt nào đó hoặc bởi quan niệm của tôi với người châu Á, khi cậu thanh tra 40 tuổi tên David gọi cho tôi với một lời mời, tôi đã không từ chối.

Nói một cách đơn giản, có một nhóm nhạc mới và rất nổi tiếng của Hàn Quốc đã tới LA vào thứ sáu tuần trước để chuẩn bị cho tour diễn, những đợt phỏng vấn cũng như hoạt động quay MV của họ. Tuy nhiên, họ đã biến mất ngay sau khi bước xuống máy bay, các nhân viên an ninh - những người được sắp xếp để chào đón họ đã không thực hiện nhiệm vụ của mình và các staff của nhóm nhạc ấy đi mỗi người một hướng khác nhau, họ đã mất liên lạc từ đó.

"Tôi chỉ nghe thấy có hai người gọi tên một trong số các thành viên nhưng họ lại không chờ những người khác" Một nhân viên an ninh nói.
Chỉ đến tận ngày hôm trước, vào một buổi sáng thứ ba, cảnh sát mới tìm được một vài chàng trai trong số đó ở khu villa vùng ngoại ô.

Nhưng không may, khi cảnh sát tìm ra họ, chỉ còn một người duy nhất sống sót, cậu ta ngồi co rúm lại trong góc phòng, cố gắng nuốt xuống một lượng lớn thuốc trợ tim.

"Chàng trai này giống anh, đều là người Trung Quốc cả." Anh chàng thực tập sinh trẻ tuổi Mike nói với tôi. Rõ ràng là vì đã phải chịu một sự tổn thất tinh thần quá lớn mà chàng trai được tìm thấy hoàn toàn từ chối tiếp xúc với tất cả mọi người. Điều tồi tệ hơn là anh chàng này là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện đã xảy ra và cũng là người khả nghi nhất. Ngoại trừ việc bị tự kỉ tạm thời, anh ta rõ ràng đang có dấu hiệu thay đổi tâm lí và xu hướng bạo lực. Hôm qua, khi đang kí vào biên bản chứng nhận, anh chàng đã cố gắng tấn công cảnh sát. Do sự biến đổi tồi tệ của trường hợp này mà cậu ta đã bị nhốt vào phòng giám sát cả ngày.

Mặc dù với mái tóc rối bù và hai ngày chưa cạo râu, tôi vẫn phải thề với chúa rằng cậu ta quả thật có ngoại hình cùng chiều cao quá nổi bật. Nếu như không biết trước rằng đây là một nhóm nhạc thần tượng, tôi đã dùng từ "sốc chết" để miêu tả cậu ta.
Hiển nhiên rằng Chúa đã quá ưu ái anh chàng khi không những cho cậu ta vẻ ngoài ưa nhìn đến vậy, lại còn giữ cho cậu ta mạng sống.

Tên tiếng Trung của anh chàng là Wu Yi Fan, tên tiếng Anh là Kris, năm nay 24 tuổi, vì bố mẹ chia tay nhau nên anh chàng đã có một khoảng thời gian sống bên nước ngoài, cũng có vài lần quan hệ tình dục với người khác giới và một vài cô bạn gái. Theo đánh giá sơ bộ thì nền tảng gia đình của cậu ta cũng không tệ, có giáo dục, không có tiền sử bệnh tật, không phẫu thuật thẩm mỹ, không sử dụng thuốc hay có tiền sử phạm tội. Con đường trở thành một ngôi sao của cậu ta thật sự rất bằng phẳng. Khả năng giao tiếp của anh chàng hoàn toàn không có gì phải bàn cãi, thậm chí còn là nhóm trưởng của nhóm nhạc thần tượng, cậu ta không hề có khuynh hướng mắc chứng tự kỉ.

Hầu hết những ca tử vong đều được xác định có quốc tịch Hàn Quốc, chỉ có đúng ba người giống như Kris, mang quốc tịch Trung và làm trong ngành công nghiệp giải trí Hàn Quốc. Mike đưa tôi một đống ảnh chụp trong buổi concert ở Nhật Bản của họ, tất cả họ đều rất thân mật gần gũi. Theo cách nhìn của người Châu Âu với người Châu Á, họ chắc chắn không thể phân biệt nổi những thành viên trong nhóm nếu chỉ dựa vào ngoại hình.

---

"Dựa vào kết quả khám nghiệm, sự việc xảy ra ít nhất là trước khi bị phát hiện 18 giờ." Mike lấy ra bốn bức ảnh hiện trường vụ án và đặt trước mặt tôi, tất cả những bức ảnh đều được đánh dấu bằng tên tiếng Anh của nạn nhân. Lúc này, các chữ cái thậm chí còn dễ nhìn hơn so với gương mặt họ.

"Anh chàng này tên là Chanyeol, được tìm thấy trong phòng riêng tại tầng 1 ở khu villa. Nguyên nhân tử vong được xác định là bị đâm bụng, còn công cụ phạm tội ..." Cậu ta chỉ vào thanh kiếm ghim chặt trên cánh cửa trong bức hình, " công cụ phạm tội bị tình nghi đã đâm xuyên qua cánh cửa và qua cả bụng của anh chàng, gây nên cái chết." Người trong bức ảnh khá cao, phần tóc phía sau được cột lại, cơ thể nằm sõng soài và vài sợi tóc còn vương trên gương mặt anh chàng.

"Luhan, người Trung Quốc, là người duy nhất được tìm thấy bên ngoài tòa nhà." Ngón tay mảnh khảnh của Mike chỉ vào tấm ảnh thứ hai. " Cậu ta đã cố gắng leo lên ống khói nhưng không may là những chiếc khăn được dùng không chịu nổi trọng lượng của cậu ta và rơi xuống một cách nhanh chóng." Gương mặt của chàng trai trong ảnh hoàn toàn không hề hấn gì và hiện lên với một vẻ đẹp hoàn hảo. Mike dường như cảm thấy thương tiếc với sự thất bại của kẻ chạy trốn này, "Tôi không hiểu, dây nhựa ở tầng một chắc chắn hơn so với tấm ga trải giường rách, tại sao cậu ta lại không dùng? Cậu ta nghĩ cái quái gì thế?

"Cậu có thể đi hỏi thử," David đột ngôt nói vọng lên từ phía sau, tôi đã vài lần làm việc cùng ông ta nên vội vàng đưa tay ra bắt. " Đã lâu rồi tôi không thấy cậu, anh bạn cũ ạ," Ông ta mỉm cười và bắt lấy tay tôi. "Đứa trẻ này là người may mắn nhất," David chỉ tay về phía người duy nhất sống sót đang ngồi nép sát vào góc phòng giám sát. " Nếu như anh có thể khui mọi chuyện từ cậu ta, tôi sẽ mời anh đi trượt tuyết ở Canada. "Tôi rất biết ơn sự hào phóng của anh, nhưng" Tôi gãi mũi, "tại sao anh không thưởng tôi một chuyến đến Hawaii trước khi nói về chuyện này. Hơn nữa" Tôi nhìn về phía Kris đang ngồi bất động. "Anh biết đấy, tôi gặp một số vấn đề trong việc giao tiếp với trẻ em, chứ đừng nói đến những đứa trẻ dễ thương thế này."

"Sự dễ thương của cậu ta sẽ kết thúc nhanh thôi, đặc biệt là nếu cứ tiếp tục duy trì sự im lặng này." David vỗ nhẹ vào vai tôi. " Đây là công việc của cậu, kẻ bán linh hồn bậc thầy. Hãy cho tôi nghe thấy tiếng khóc lóc của cậu ta khi nhớ lại mọi thứ và cất cái gương mặt vô cảm kia vào túi đi." Ông ta nói trước khi bước ra khỏi phòng. " Đã ai nói với anh rằng trông anh như bị bệnh không?" Tôi đùa cợt. "Tất nhiên", ông ta gật đầu, "Vợ tôi nói với tôi hằng ngày và thật kỳ lạ là anh cũng nhận ra điều này." Ông nháy mắt. " Cút xuống địa ngục đi," Tôi lừ mắt nhìn David một lần nữa và quay sang Mike, "Tên này đã tra tấn cậu mỗi ngày phải không?"

"Không, chỉ có anh thôi." Mike vừa cười cười vừa nhướn lông mày lên, "Ồ, vẫn còn có quý ông Sống Sót".

"Lợi dụng tù nhân? Tôi có thể nói rằng cậu là người phân biệt chủng tộc đó." Tôi đùa và đánh vào cánh tay Mike.

"Ôi, thôi nào, anh cũng lợi dụng chúng tôi." Mike bất lực nói. " Đó là hành động cả ngày của cậu ta, bất động và trông như một kẻ câm. Chúng tôi đã xem lại các MV của họ, họ nhảy và hát vô cùng sôi động, không thể tin đó lại là cùng một người.

"Này, cậu ta ở một mình cùng với rất nhiều xác chết trong phòng ít nhất là năm giờ đồng hồ, nếu đó là cậu, cậu chắc hẳn sẽ trông như một con châu chấu chết cứng." Tôi nói.

Mike mỉm cười, "Châu chấu chết? Nếu như chúng tôi đến muộn một chút, cậu ta đã lên thiên đường với một bụng đầy thuốc trợ tim, có khi là xuống địa ngục ấy chứ."

"Cậu thực sự nghi ngờ cậu ta?" Tôi nói, "Tôi thích sự hài hước biến thái này đấy."

"Cũng có thể," Mike cong môi lên và lắc đầu, "Nhưng dù thế nào thì cậu ấy cần phải hợp tác với chúng ta. Hãy nhìn cậu ta bây giờ đi, cuộn tròn trong bụi gai, giống như một con sư tử đang giương nanh múa vuốt."

"Sư tử? Bụi gai?" Tôi nói.

"Một người 24 tuổi có phải hơi trẻ so với anh?" Mike cúi đầu.

"Ồ, tất nhiên. Tôi thích những người trưởng thành. Chính xác thì nếu ai đó trong độ tuổi của cậu ta mà trở thành ngươi yêu của tôi, tôi sẽ cảm thấy như bản thân đang phạm tội." Tôi nói.

"Thôi nào," Mike lắc đầu với sự hoài nghi, " Tôi chẳng thích nổi một người phụ nữ trên 24 tuổi."
"Ồ, phải rồi. Tôi quên mất cậu còn đang thực tập." Tôi mỉm cười với cậu ta và trước khi cậu ta kịp vặn lại, tôi đã cầm lấy một tấm ảnh khác, "Ai vậy? Màu da của cậu ta trông có vẻ...sexy, ý tôi là so với những người khác." Mike tuyệt vọng nhìn tôi và lắc đầu, tiếp tục công việc của mình, "Kai, người Hàn Quốc, một trong bốn người chết trong vòng 18 giờ." Mắt tôi liếc qua tấm ảnh và lắng nghe từng lời của Mike, " Có vẻ như trước khi chết cậu ta đã tham gia một trận ẩu đả, một đòn mạnh đã đánh lên cổ cậu ấy." "Điều này có vẻ thú vị đấy," Mike mỉm cười, "Cho đến tận phút cuối cùng, tay cậu ta vẫn nắm chặt lấy cái khuy màu be được giật ra từ chiếc áo." Mike chỉ vào Kris đang mơ mộng ngồi trên ghế, "Những mảnh da trong móng tay cậu ta được xác nhận là của người duy nhất sống sót" Tôi gật đầu.
"Lay, người Trung Quốc, 23 tuổi, tử vong do mất máu." Mike chọn lấy bức ảnh dưới cùng. "Thời gian cậu ta chết thực sự rất ngắn, có lẽ là cái chết cuối cùng," Mike nói.

"Phải chăng đây chỉ là bức ảnh minh họa?" Tôi hỏi.

"Đây là bức ảnh hiện trường vụ án, còn nếu muốn xác thực...." Mike quay lại và nhìn Kris. "Hãy hỏi cậu ta."

Thoạt nhìn, bức ảnh trông giống như bìa tạp chí. Chàng trai tên Lay ngồi trên một chiếc ghế trong phòng ngủ đối diện với cửa sổ. Dưới ánh mặt trời nhè nhẹ, gương mặt cậu ta trông thật yên bình, hai phiến môi thậm chí còn nở nụ cười, dường như không hề có chút đau đớn nào, nếu như không có vết cắt nông trên cổ tay phải rũ xuống cùng dấu máu dính ở thảm và cả miệng vết thương.

"Độ sâu của vết cắt này không thể gây nên cái chết một cách dễ dàng, nhưng với những người bị bệnh máu khó đông thì thực sự nghiêm trọng, việc này rất khó để xác định." Mike nâng tông giọng lên. "Nếu như không có bất kỳ biện pháp can thiệp kịp thời, tỷ lệ tử vong của cậu ta là 100%"

"Tự tử?" Tôi hỏi.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mike nói.

"Tôi không biết," Tôi lắc đầu, "Tôi không phải chuyên nghiệp, chỉ là cảm giác thôi.... Nhìn vào biểu cảm của anh ta, nó thật sự yên bình." Tôi chỉ vào bức ảnh.

"Đúng vậy, anh ta quả thực trông có vẻ như vậy, nhưng..." Mike nhặt lên một bức ảnh trong phòng tắm, "Nguyên nhân cái chết dường như là một mảnh thủy tinh vỡ từ chiếc gương, tất cả đều có dấu vân tay của Kris. Đương nhiên là Kris sẽ làm chuyện đó trước khi quyết định tự tử." Mke chỉ vào một bên bồn tắm "Kris đã xếp một hình thù kỳ lạ từ mảnh vỡ của chiếc gương, rất có thể cậu ấy đã ở trong tình trạng không ổn định."

Tôi lật bức ảnh lại để xem hình xếp mảnh thủy tinh. "Đã thế, Kris còn đeo hai chiếc đồng hồ trên tay trái của mình, một màu đen và một màu trắng, trong khi bên kia thì đeo một chiếc màu hồng, hai phong cách hoàn toàn đối nghịch nhau." Mike nhớ lại, "Tất cả chiếc đồng hồ đều không chạy, chúng đã chết ở thời điểm khác nhau."

"Trên thực tế, một văn bản bằng tiếng Trung ghi địa chỉ và số điện thoại đã được gửi tới," Mike tiếp tục, "Nó đã cho chúng ta biết địa chỉ gia đình ở Bắc Kinh cùng số điện thoại nhà của cậu Luhan."

"Ngoài ra còn có nhiều chi tiết không hợp lý lắm, chẳng hạn như lỗ hổng lớn dưới sàn của máy nhảy trò chơi và chàng trai Sehun đã chết do rơi xuống tầng hầm, bên cạnh đó còn có một tấm bạt lò xo nhỏ." Mike nói, "Mấy thứ này còn được sắp xếp theo một khối Rubiks..... Đây là lần đầu tiên tôi thấy mã khóa an toàn theo kiểu khối Rubiks."

"Hai từ tiếng Trung này cũng được tìm thấy ở phía dưới cùng bên phải của chiếc gương trong phòng tắm tầng một..." Tôi cầm lấy bức ảnh trong tay Mike và quan sát nó một cách kỹ lưỡng, hai từ đó nghĩa là "Hãy rời đi thật nhanh."

"Anh chàng người Trung này đã để lại dấu vân tay của mình ở phía dưới bên trái của chiếc gương." Mike lật bức ảnh và nói, " Cậu ta chết vì một cú đánh mạnh vào bụng, công cụ tấn công bị nghi ngờ là vỏ chai vodka bị vỡ."

"Cậu ta chết ở đâu?" Tôi hỏi.

"Trong phòng khách." Mike nói.

"Còn những người còn lại thì sao?" Tôi hỏi thêm một lần nữa.

"Tôi đã nói quá nhiều rồi," Mike nhún vai, "Anh biết đấy, chúng tôi có quy tắc của riêng mình và buộc phải tuân thủ theo nó, nhưng dù sao thì," Cậu ta nhìn tôi với vẻ tội lỗi, "Anh không phải người làm trong nghề của chúng tôi."

"Tôi hiểu," Giữ im lặng một chút, tôi nhặt những bức ảnh lên, "Cảm ơn vì đã nói cho tôi, nó thực sự chi tiết hơn so với mọi lần khác." Tôi mỉm cười và nhìn Mike.

"Tôi chẳng nói bất cứ điều gì cụ thể cả, đó là vì anh lắng nghe chúng kĩ càng hơn bình thường." Mike nháy mắt.

"Được rồi, tôi thừa nhận." Tôi cúi đầu và cười, mặc dù điều này dường như là công bằng, nhưng ở một nơi nào đó, sẽ lại không như thế, giả dụ như là khi còn trẻ chúng ta vẫn có nhiều lần phạm những sai lầm đáng phải hối tiếc, hay là khi Chúa để cho ai đó sống còn kẻ kia thì chết đi.

"Một câu hỏi cuối cùng," Tôi ngẩng đầu lên và hỏi, "Thứ sáu cuối cùng là một ngày đặc biệt? Một ngày lễ tôn giáo?"

Mike nhìn tôi và gật đầu, "Với họ, đó thực sự là một kỉ niệm đáng nhớ, hai năm kể từ ngày debut của họ."

"Cậu thậm chí còn biết điều này?" Tôi nhìn Mike chằm chằm.

"Đáng lẽ là không nhưng một số việc vẫn nên biết thì hơn." Mike nói. "Thôi được rồi, tôi không thể nói nữa, tôi đã gây ra một sai lầm lớn rồi."

Tôi nở một nụ cười thông cảm. "Khi nào tôi có thể nói chuyện với anh ta?" Tôi nhìn xuống và xếp lại một số file.

"Bất cứ khi nào anh sẵn sàng," Mike nhìn tôi lần nữa, đặt các tập tin cùng hình ảnh trong tay mình xuống, "Nhưng anh phải báo cho tôi trước 30 phút để thực hiện một số công tác chuẩn bị nhỏ và tẻ nhạt." Sau đó cậu ta đi vào phòng điều khiển.

"Sẵn sàng làm việc?" Tôi hỏi từ phía sau.

"Ôi, anh đùa đó hả? Anh ta từng cố gắng tấn công đồng nghiệp của tôi, và với anh," Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, "Một vị bác sĩ yếu đuối, tôi không muốn anh trở thành một tấm ảnh bẹp dí đâu."

"Bây giờ tôi đang ở nơi an toàn nhất." Tôi nháy mắt nhìn cậu ta, "Vị bác sĩ yếu đuối có thể làm nên phép màu cho hầu hết mọi người."

Lơ đãng gật đầu, rồi Mike vội vã chạy đi, " Xin lỗi, nhiệm vụ gọi tên tôi rồi. Và," Cậu ta quay lại, "Đừng nhắc đến phép thuật nữa hoặc tôi buộc phải nghi ngờ anh."

[TBC]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top