Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Author : Aleeyahjaiyari

Translator: JinviTr





"Chị có chắc là nó sẽ lành không?" Wheein hỏi, nhăn mặt với vết máu rải rác trên sàn, ánh mắt phóng đi khắp căn phòng. "Thậm chí còn có vết máu ở trên tường, oh mai gat!"

"Tránh qua đi" Byulyi ra lệnh, nhận lấy một ánh nhìn bối rối từ Wheein. Trước khi Wheein có thể hỏi lý do, Byulyi tiếp tục "Em đang đạp lên đống tro của chị, Wheein." Mắt Wheein mở to, nhìn xuống trước khi chạy vòng quanh căn phòng "EW, ÔI CHÚA ƠI"

"Cậu có thể ngừng nói mấy từ đó không?" Hyejin đảo mắt với Wheein, người đang chạy quanh phòng như đang bị bắt lửa.

"Nếu không thì sao?"

"Được rồi, Wheein. Đống tro của chị, đừng chạy nữa. Chúng ở khắp nơi" Mắt Byulyi dán lên sàn, đống tro của cô tạo thành một vòng tròn lớn quanh cô và Hyejin, giống như là họ sắp triệu hồi quỷ dữ hay đại loại thế. "Jung, chị cần tái tạo lại cánh tay, ngừng chạy đi."

Wheein ngừng lại trước khi cởi giày ra, quằn quại trong sự khó chịu "Ew"

"Trông em xấu ghê" Byulyi cười khúc khích trước khi thực hiện ma thuật như thường ngày, những đám tro dần phai đi, bay lên không trong khi Wheein nhảy lên lưng Hyejin, trốn đi. "Hai đứa có thể quay đi trong khi chị làm việc của chị không?" Byulyi hỏi, cả hai dần dần làm vậy khi mà Wheein có thể nhảy cẫng lên bất cứ lúc nào. Byulyi theo dõi khi cánh tay cô chậm rãi trở về bình thường, những đám tro đen đang hình thành lại. "Được rồi, đã xong."

Cả hai quay người lại, thấy Byulyi đang vẫy tay với cả hai. "Tay mới nè, mấy đứa"

"Nó thật sự rất tởm."

"Cái gì tởm hơn – con cún đáng yêu hay cánh tay được tái tạo lại?" Hyejin hỏi.

"Cả hai" Wheein đáp, run sợ với cái ý nghĩ về con cún lần nữa, mang giày vào lại. "Nhưng nghiêm túc thì, làm thế nào hai em có thể vào được đây?" Byulyi cắt ngang cuộc hội thoại, di chuyển cánh tay với ánh nhìn ghê tởm của Wheein "Nó không dễ dàng đâu"

"Chính xác thì nó ra sao?"

"Bia và gà – và tác dụng của Vita nữa"

"Cả hai đang nói cái quái gì thế?"

"Ừ thì, chúng em đã làm aegyo với bảo an"

"CÁI GÌ"

"Bình tĩnh đi, anh ta bảo chúng em làm vậy vì bắt được chúng em lang thang ở đây và ừ đúng thế," Mặt Byulyi trở nên tệ hơn khi nghe họ bị bắt được. "Đừng lo lắng, anh ta để bọn em vào. Bình tĩnh đi, mọi thứ đều ổn mà."

"Nhưng Cane thì sao?"

"CHỊ CÓ BIẾT EM LÀM NHỮNG GÌ ĐỂ BẮT BUỘC CÁC BÁC SĨ KIỂM TRA CHO CANE KHÔNG?" Hyejin trả lời, dường như là hét lên. Byulyi nhún vai, làm cho Hyejin thở dài đáp trả, giơ cả hai tay lên. "Okay, được thôi, cậu ấy ổn. Cậu ấy đã được đưa trở lại phòng giam như mới – và tại sao chị lại đối xử như đó là con trai chị? Như là chị em."

"Chị không biết, chị thương hại em ấy."

"Đúng rồi, em ấy là một đứa bé và cũng là ma cà rồng. Hãy để Byulyi làm bất cứ gì chị ấy muốn" Wheein nói, khoanh tay lại like a boss. "Cane là con trai của Byulyi và Solar, hãy chúc mừng họ nào."

"Còn về Solar," Byulyi nói, cả hai người còn lại đều biết câu chuyện sẽ đi đến đâu. "Cô ấy sao rồi? Cô ấy ổn chứ? Chất lỏng đó có tệ lắm không? Điều gì đã xảy ra với cô ấy? Cô ấy mất rồi à? Xin đừng nói với chị điều đó. Cô ấy có đang hồi phục không? Cô ấy còn sống chứ? Cô ấy - ?"

"Quá nhiều câu hỏi," Wheein liếc nhìn Hyejin, người có cái nhìn lo lắng trên mặt. "Về chuyện đó... chị ấy ổn" Wheein nói dối, nhìn đi hướng khác nhưng cố gắng để nó không rõ ràng khi mà Byulyi dường như là một cái máy phát hiện nói dối.

"Đừng có nói dối" và whoops, đây rồi.

Lời nói dối bị phát hiện.

"Chị ấy đang ở giữa việc hồi phục và," Wheein dừng lại, nhìn vào Byulyi trước khi nói " sống sót."

"Ý em là gì khi nói,  ở giữa việc hồi phục và còn sống?"

"Ừ thì, um, chị thấy đó, ahem" Wheein lắp bắp, gục đầu xuống khi em cảm thấy Byulyi nhìn mình. "Đó không phải lỗi tại em nhưng um, chị ấy đang trong cơn hôn mê."

"Cô ấy đang làm sao?"

"Hôn mê."

"Không." Byulyi cảm thấy bối rối khi tin vào điều đó, nở nụ cười giả tạo khi giơ tay lên. "Đừng giỡn với chị, mấy đứa à, đừng đùa về chuyện này. Chị nghiêm túc đó – "

"Chúng em cũng nghiêm túc mà"

"Không." Byulyi lắc đầu một cách mạnh mẽ. "Các em nói dối."

"Chị là nhà tâm lý học, Byulyi. Em nghĩ chị có thể phân biệt được sự khác nhau giữa lời nói dối và lời nói thật" Wheein nói, nhìn vào mắt Byulyi, không có phần nào trong câu nói là nói dối bởi vì ai lại đi đùa rằng Solar hôn mê trong khi chị ấy không sao? Đặc biệt là với Byulyi?

"Byulyi, chị ấy đang hôn mê và –"

"Đừng nói dối nữa," Byulyi nghiến chặt răng nói, ánh mắt đáp lên người hai đứa. Hyejin nuốt nước bọt trước Byulyi-bây-giờ-đang-bốc-khói-người-đang-rất-đáng-sợ, nhìn sang Byulyi rồi Wheein rồi sang Byulyi rồi sang Wheein một cách lặp lại. "Đừng nói dối, đừng nói dối, đừng nói dối"

"Byu –"

"ĐỪNG NÓI DỐI NỮA!"

Cả hai người đông cứng, miệng Wheein há hốc khi cả hai đều sợ vì đôi mắt tím của Byulyi chậm rãi chuyển sang màu vàng. "Đừng nói dối nữa! Ngưng đi!"

"Moon Byulyi, bình tĩnh nào."

"Bình tĩnh? Em muốn chị bình tĩnh thế nào khi Solar đang hôn mê? Em có câu trả lời nào cho việc này không?"

"Chị ấy sẽ tỉnh lại – "

"Yeah, tỉnh lại. Tỉnh lại sau hàng thế kỉ, chị đoán thế." Byulyi cắt ngang, Hyejin hoàn toàn sợ hãi khi Wheein sử dụng hết năng lượng để không nói lắp bắp trước Byulyi.

"Byulyi, chuyện gì xảy ra với chị vậy? Chị không như thế này, chị chẳng bao giờ thế này!" Tuy nhiên, Wheein nhận ra một điều. Đối với mọi con người mà Byulyi nhận được, cô ấy đều vô tâm. Dù cho họ có đang sợ hãi hay tệ hơn nữa, trong bờ vực của cái chết – Byulyi cũng sẽ không quan tâm.

"Chuyện gì đã xảy ra với Moon vậy? Solar chỉ đang hôn mê và chị cư xử như thế này! Chị ấy sẽ không chết hay bất cứ thứ gì – "

"Em đang hỏi chuyện gì xảy ra với chị sao? Chị không biết nữa." Byulyi đáp, và Wheein đánh mất sự bình tĩnh. "Byulyi, ý chị là gì khi chị nói không biết? Solar – "

"Solar đang trong một cơn hôn mê chết tiệt, tại sao chị lại cư xử như thế này?"

"Chị còn nhớ Joy không? Chị cắn cô ấy như thể là một miếng thịt trong bữa ăn của mình và chỉ có vậy! Chị còn không la hét hay hét lên với bất cứ ai sau khi chị lấy đi mạng sống của họ! Chị còn nhớ Mijoo không? Oh Chúa ơi, chị bỏ lại cậu ấy khi tòa nhà bị cháy. Chị chỉ chạy vì bản thân, vì bản thân chị thôi!" Wheein hét lại, Hyejin cảm thấy như đang xem một cuộc chiến nốt cao bởi vì tiếng hét của họ dần to lên.

"Chị không thấy quan điểm của em."

"Ừ thì, em không hiểu sao chị quá ngu ngốc không hiều được quan điểm của em," và cún con chẳng còn là cún con nữa. "Thường thì, vào ngày gặp đầu tiên của chị với con người của mình, chị dường như cắn họ. Nhưng còn Solar? Cái quái gì, chị còn không cố gắng cắn chị ấy. Điều đó là gì, huh? Nếu chị thật sự ghét con người đến vậy thế tại sao chị lại để chị ấy sống?"

"Byulyi, Wheein" Hyejin cố gắng chen ngang hai người cho tới khi Wheein lắc đầu "Dừng lại đi, cả hai người."

"Đúng thế, Hyejin không cắn em vào lần đầu gặp gỡ và tại sao? Bởi vì cậu ấy không như chị, Byulyi. Chúng em đã là cộng sự cả hai năm trời còn chị? Con người của chị còn không sống nổi một giây với chị." Và ngay sau đó Wheein cười một cách không thể kiểm soát. "Và chết tiệt, Solar dường như là con người duy nhất mà chị không cắn."

"Chị gần như đã cắn cô ấy vào lần đầu – "

"Nhưng chị đã không làm vậy" điều đó làm Byulyi mất cảnh giác, Wheein tiếp tục với một nụ cười. "Chị nói là gần như, gần như. Tại sao chị lại không cắn Solar, huh?"

"Chị.."

"Ah, em biết rồi." Wheein đến gần Byulyi, cách hai bước chân. "Em biết rồi, em biết lý do tại sao chị không làm vậy. Tất cả đến cùng lúc như những mảnh ghép, những mảnh ghép rất khó nhưng khi chị đến gần, nó chạm vào chị. Em chỉ vừa nhận ra, em vừa nhận ra vì sao, Byulyi." Byulyi vẫn im lặng, chỉ tiếp tục lắng nghe người thấp hơn với ánh nhìn giận dữ từ đôi đồng tử màu vàng.

"Chị có biết lý do tại sao chị thậm chí không cắn Solar?" sự yên lặng bao phủ căn phòng trong năm phút, chỉ nghe được hơi thở nặng nề của Wheein và tiếng giày của Hyejin đang cạ vào sàn. "Chị không biết sao? Chị thật sự rất ngốc, Moon Byulyi. Chị ngốc hơn em nghĩ."

Hyejin lặng lẽ chửi thề khi chứng kiến Wheein xúc phạm Byulyi – và khi bạn xúc phạm Moon Byulyi, bạn thậm chí còn không thể sống sót ra khỏi phòng. Wheein lại đến gần lần nữa, một bước chân, em có thể nghe được tiếng thở dốc của Byulyi. "Chị có muốn biết không?" Hyejin lặng lẽ đến gần bức tường ra hiệu cho nhân viên ngăn lại và cắt ngang cuộc tranh luận.

Byulyi vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm một cách dữ dội "Im lặng là đồng ý, " Wheein cười mỉa, đến gần hơn nữa cho đến khi khuôn mặt cả hai chỉ cách nhau một inch "Oh, Byulyi, em hy vọng chị nhận ra trước khi em nói với chị" Wheein nhìn Byulyi, hy vọng một sự nhận ra đột ngột nhưng người lớn tuổi hơn còn chẳng đoán ra một gợi ý. "Được rồi, vậy thì" Wheein đến gần hơn nữa, miệng em kề sát tai Byulyi khi mở ra. Byulyi nhìn vào tóc Wheein, đợi chờ lý do cho tới khi Wheein thì thầm, nhỏ đủ để chỉ có Byulyi nghe được, chắc chắn rằng nhân viên không thể nghe được.

"Chị đã yêu Solar rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top