Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một ngày một đêm tuyệt thực, cả người anh trông tiều tuỵ khá nhiều, giống như những người mới khỏi bệnh vậy, khiến người khác không khỏi đau lòng.

Người đối diện dường như phát hiện ra cậu, ngón tay đang gõ trên bàn phím đột nhiên dừng lại, con ngươi lạnh thấu xương liếc nhìn Ngô Thế Huân, bâng quơ hỏi :

"Em vào đây làm gì ?"

Thế Huân đến giờ mới ý thức được bản thân đang nhìn chăm chăm vào Lộc Hàm, lập tức dời ánh mắt sang nơi khác, bước lên đứng đối diện anh, đưa tô cháo vẫn còn nghi ngút khói đặt lên bàn làm việc :

"Ăn tí cháo đi, cả ngày không ăn uống gì hết cơ thể chịu nổi sao ?"

Lộc Hàm sững sờ, không ngờ một người vạn phần chán ghét anh như cậu cũng có ngày biết lo lắng cho anh.

"Lát nữa ăn."

"Để một lát nữa sẽ nguội mất."

Cậu buột miệng nói ra, ngữ khí kèm theo vài phần trách móc.

Trong đầu khẽ lướt qua một tia kinh ngạc, anh nhếch môi rồi tiếp tục hỏi :

"Tại sao tôi phải nghe lời em ?"

Ngô Thế Huân nhất thời cứng họng : thích ăn thì ăn, không ăn chết đói kệ mẹ anh !!

"Vậy anh lát nữa ăn đi, tôi ra ngoài đây."

Hứ ! Có lòng tốt mà không được báo đáp !

Lộc Hàm cười cười, khoé mắt cong lên, xem ra cậu ấy vẫn rất quan tâm mình nhỉ ?

"Em đút tôi đi, em đút tôi thì tôi sẽ ăn."

Giọng nói khiến người khác nổi da gà như vậy không hiểu vì sao đối với cậu lại đặc biệt xuôi tai.

Ngô Thế Huân trở nên hồi hộp. Tổng tài lãnh khốc mà cũng biết làm nũng sao ? Đây rốt cuộc có phải là Lộc Hàm không vậy ?

Chậm chạp di chuyển lên phía trước, vừa định lấy tô cháo liền bị Lộc Hàm vươn tay kéo lại, khiến cả người cậu ngồi hẳn trong lòng anh.

"Anh muốn làm gì ?"

Cậu ra sức vùng vẫy, nhưng càng bị ôm chặt.

"Đừng nhúc nhích, như vậy tiện lợi."

Thế Huân thừa biết sự phản kháng của bản thân căn bản là vô ích, nên cũng thôi giãy giụa, nhưng trên mặt lại chau thành một đống, giống như hận không thể một tay bóp chết anh vậy.

Lộc Hàm chỉ cảm thấy cậu hiện tại đáng yêu vô cùng, cậu càng giận dỗi anh lại càng muốn chọc ghẹo cậu hơn, cuối cùng không nhịn được hôn chụt một cái lên mặt cậu.

"Tôi đói rồi a~"

Ngô Thế Huân suy cho cùng cũng hiểu được, bản thân là đang lao vào miệng hùm hang sói.

Bưng tô cháo trên bàn lên, múc một muỗng đầy, đưa đến trước miệng Lộc Hàm :

"Há miệng ra."

Anh gác cằm lên vai cậu, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu, vẻ mặt bất mãn lắc lắc đầu :

"Nóng quá, em thổi đi."

Ngô Thế Huân đen mặt, hận không thể nện nguyên tô cháo vào mặt anh. Cậu thổi nhẹ vài cái vào muỗng cháo, lại đưa đến trước miệng anh. Lộc Hàm hài lòng há miệng ra, húp một cái sạch sành sanh, nhưng vẫn ngậm chặt chiếc muỗng không chịu nhả ra.

Sắc mặt Thế Huân đã đen lại càng đen hơn, lạnh lùng nói :

"Buông ra !"

Lúc này anh mới chịu nhả chiếc muỗng ra, nhưng ngay tức khắc liền quay lại phủ lên môi cậu một nụ hôn kiểu Pháp. Mùi vị của cháo truyền vào khoang miệng, khiến cả người cậu cừng đờ trong lòng anh, để mặc cho đối phương lộng hành.

Qua nửa ngày sau, Lộc Hàm mới rời khỏi bờ môi cậu.

"Ngon lắm."

Trên mặt Ngô Thế Huân vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhưng bên ngực trái sớm đã đập thình thịch lên đến nỗi muốn nhảy hẳn ra ngoài luôn rồi. Lại múc một muỗng cháo, thổi nhẹ qua liền đưa sang Lộc Hàm. Lộc Hàm cũng phối hợp rất ăn ý, anh cười tươi nhìn cậu rồi há miệng húp muỗng cháo cậu đút cho.

Một lúc sau, tô cháo rất nhanh đã được ăn sạch, tên sắc lang ấy không chỉ ăn cháo mà còn ăn cả đậu hũ, mỗi lần đút cậu đều bị anh hôn một cái đến ngất lên ngất xuống. Nhưng điều quan trọng là bản thân tại sao không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn rất mong chờ nụ hôn của anh ??

Ngô Thế Huân nhất thời bị chính suy nghĩ của bản thân doạ đến giật nảy mình ......

————————————

P/s : Hunnie tự biết chương này rất ngắn, siêu siêu siêu ngắn luôn aah~~ 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top