Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoang mang chạy đến bệnh viện liền trực tiếp xông thẳng vào phòng cấp cứu, kết quả bên trong không một bóng người.

Ngô Thế Huân sốt ruột, cố gắng bình phục trái tim đang đập liên hồi của mình, có lẽ anh đã không sao rồi, chẳng qua là cậu nghĩ nhiều mà thôi. Dù vậy, trong lòng vẫn còn lo lắng và áy náy vô cùng, cũng không màng đến bản thân đang mệt rã rời nữa.

Suy đi tính lại, cậu quyết định đến quầy tiếp tân thăm hỏi tình hình, nếu thật sự xảy ra chuyện nghiêm trọng chắc sẽ có đăng ký. Kết quả vừa quay lại sảnh chính, liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đó.

Là Lộc Hàm, còn có Trương Nghệ Hưng.

Ngô Thế Huân thở phào nhẹ nhõm, anh không sao, một chút sự cố cũng không có.

Bước đi của cả hai rất nhanh, lúc Thế Huân hoàn hồn, người đã đi mất rồi. Vội vàng co chân chạy đuổi theo, một cỗi bất an đột nhiên dâng lên trong lòng. Cậu cứ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Đợi đến khi đứng trước phòng giám sát, Ngô Thế Huân thực sự hốt hoảng, cậu không dám tin vào thị giác của mình.

Tiểu Hàn ?

Người bị tai nạn giao thông là Tiểu Hàn ?

Xác định bản thân không nhìn nhầm, bệnh nhân đang nằm trên giường chính là cậu ấy.

Người bên trong hình như sắp đi ra ngoài, Thế Huân vội vàng trốn vào căn phòng trống bên cạnh. Cơ thể dựa sát vào cánh cửa thở hổn hển, không dám phát ra tiếng động. Cho đến bây giờ cậu vẫn không thể tin đây là sự thật. Sự tình tại sao lại biến thành như vậy ?

Chờ đến khi tiếng bước chân mất hút khỏi dãy hành lang, cậu mới cẩn thận bước ra. Quanh quẩn trước cửa phòng giám sát một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn không được liền đi vào trong.

Bầu không khí rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh tút tít của máy móc, trống trãi vô cùng. Người trên giường đang ngủ say. Ngô Thế Huân từ đầu đến cuối chỉ đứng nghiêm một bên, cậu không biết nên làm cái gì, cũng không biết vì sao mình lại vào đây.

Thấy ngón tay cậu con trai đang nằm trên giường bệnh dường như cử động, Thế Huân nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nắm lấy tay cậu ấy, nhẹ giọng gọi :

"Tiểu Hàn."

Một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, Ngô Thế Huân hoài nghi bản thân rốt cuộc có phải hoa mắt hay không, nếu còn ngồi thêm nữa sợ rằng Lộc Hàm quay về nhất định sẽ bắt gặp cậu.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định ra về, vừa đứng dậy, tay liền bị ai đó nắm lấy.

"Cậu tỉnh rồi ?"

Ngô Thế Huân vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Đôi mắt của Tiểu Hàn cắt không còn giọt máu, miệng không ngừng mấp máy, trông có vẻ vô cùng gấp rút. Thế Huân đương nhiên nghe không được, bèn cúi người xuống muốn nghe rõ hơn.

"Mau......mau đi......"

Những gì lọt vào tai chỉ là tiếng nói đứt quãng không rõ ràng, Ngô Thế Huân cũng không biết nói gì, đành gật đầu ra vẻ đồng ý. Nhưng khi cậu vừa xoay người, cửa phòng liền bật mở.

"Chà, chưa chết sao ?"

Từ ngoài cửa, ba người đàn ông ai nấy đều trông hung ác dữ tợn bước vào, tên có chiều cao hơi khiêm tốn lên tiếng.

Ngô Thế Huân sững sờ, ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, có vẻ là đến để tìm Tiểu Hàn. Tiềm thức cậu cảm giác bọn hỏ nhất định không phải thiện nam tín nữ gì.

"Mấy người là ai ?"

Tên cầm đầu đưa mắt quét qua người cậu. Ngô Thế Huân chau mày, nói :

"Đây là bệnh viện, mấy người muốn làm gì ?"

Vừa nói vừa lùi sau vài bước, chắn ngang người đang thoi thóp sau lưng.

"Lôi thằng nhóc đó qua một bên"

Tên cầm đầu hình như bực mình lên tiếng, hai tên cao to phía sau lập tức tiến lên phía trước. Còn chưa kịp để Thế Huân phản ứng lại, toàn thân đã bị kìm chặt, cậu không ngừng vùng vẫy :

"Buông tôi ra !!"

"Chết tiệt."

Tên lùn cầm đầu tức giận quát lớn, tay cầm cây gậy đi về hướng Tiểu Hàn.

"Đừng !!!"

Ngô Thế Huân đột nhiên vùng ra khỏi cánh tay của tên đang giữ lấy mình, đưa chân đá một cước vào hạ thể của tên còn lại, hắn ta bỗng chốc ngã lăn trên đất với vẻ mặt thống khổ.

Mắt thấy cây gậy đang có xu hướng đập xuống, Thế Huân bất chấp bổ nhào về phía trước, lấy thân mình che chắn người trên giường. Căn phòng vốn tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng động. Trên cây gậy thô to có kèm theo những cái đinh nhỏ bén, Ngô Thế Huân rên lên một tiếng, cảm thấy tấm lưng giống như sắp nứt ra vậy. Không màng đau đớn, ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này là phải kêu người đến cứu, nếu không Tiểu Hàn sẽ gặp nguy hiểm, những người này thật sự là đến để lấy mạng cậu ấy.

Mơ màng nhìn thấy nút chuông màu đỏ trên tường, Ngô Thế Huân không do dự rướn người lên đưa tay ra ấn vào. Bọn người kia không ngờ cậu lại liều như vậy nên cũng hốt hoảng vô cùng. Lo sợ nếu còn ở lại thêm chút nữa sẽ bị phát hiện, tên cầm đầu và đồng bọn của hắn liền vội vàng rút lui.

Ngô Thế Huân thở phào một hơi, động tác vừa rồi có lẽ đã chạm đến vết thương trên lưng, mặt khẽ chau lại.

Muốn ngồi dậy nhưng phát hiện bản thân hoàn toàn không thể cử động, chỉ cần nhúc nhích một cái, cơn đau phía sau liền lập tức hành hạ cậu. Đưa mắt nhìn người dưới thân, miễn cưỡng nở nụ cười :

"Xin lỗi,...tôi.....tôi có lẽ không thể cử động được nữa rồi."

Người bên dưới hình như muốn nói chuyện, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh nho nhỏ, lệ từ khoé mắt cũng theo đó chảy xuống.

Cả hai cứ thế im lặng, trên gương mặt Thế Huân sớm đã lấm tấm mồ hôi, cơn đau sau lưng càng thêm dữ dội. Cậu cảm thấy bản thân sắp không chịu được nữa.

Người cũng đi rồi, có lẽ hết chuyện rồi nhỉ ? Ngủ một lát chắc cũng không sao.

Lúc Ngô Thế Huân chính thức ngất xỉu, mơ hồ nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Muốn nghe rõ ràng hơn, lại phát hiện căn bản không thể mở mắt, tiếng động bên tai cũng dần rơi vào yên lặng......

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top