Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bận bịu hơn nửa ngày cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi, mồ hôi liên tục tuôn ra như vừa tắm xong, muốn tìm một chỗ để thư giãn một tí, cậu liền hướng đến người đằng kia gọi to :

"Tiểu Ngai, tớ có việc gấp, phiền cậu giúp tớ trông coi một lát."


Tiểu Ngai vừa đến làm phục vụ viên không lâu, vẻ ngoài khôi ngôi tuấn tú, tính tình khá tốt, lại rất nhiệt tình, Ngô Thế Huân bình thường đối xử với cậu rất tốt. Có thể nói hai người là bạn bè của nhau.


Tiểu Ngai vừa lo bận việc của mình vừa gật đầu trả lời :

"Ân được, cứ để đó cho tớ."

...

......

Haiz~ Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cứ tiếp tục làm việc như vậy chắc mệt chết quá !
    
  
Ngô Thế Huân đưa tay gỡ bỏ hai cúc áo sơ mi rồi bước vào nhà vệ sinh. Đây là phương pháp mà Biện Bạch Hiền đã dạy cho cậu, mệt rồi thì cứ ngồi lì trong nhà vệ sinh vài phút, cũng chẳng có ai sẽ đến hỏi thăm mình.

Nhưng điều Ngô Thế Huân không ngờ đến là trong nhà vệ sinh lại có người, đang hướng lưng về phía cậu xem khói thuốc lượn lờ.

Ngô Thế Huân không thích hút thuốc, cứ cảm thấy mùi thuốc lá rất khó chịu, cậu không hiểu rốt cuộc thuốc lá có gì tốt để hút chứ ?


Thế Huân cũng không thèm để ý nữa, bước lên phía trước rửa mặt. Từng đợt nước thay nhau bắn lên mặt khiến cả người cậu thoải mái không ít. Đưa tay lên mặt lau qua loa, sau đó rời đi.

Vừa bước tới cửa liền bị một cánh tay kéo ngược lại. Đang định mở miệng chửi thì bắt gặp khuôn mặt ấy, cả người bỗng nhiên cứng đờ, cậu lắp ba lắp bắp :

"Anh...... Lộc Hàm ?"

Lộc Hàm rất không vui, bản thân vậy mà lại bị phớt lờ sao ?

"Rất tốt, vẫn còn nhớ tên tôi." Kèm theo là một nụ cười rạng rỡ mê người.

Nhưng không hiểu tại sao trong mắt Ngô Thế Huân, nụ cười đó lại vạn phần chướng mắt.

"Xin anh buông tôi ra, tôi......phải làm việc."


Phản ứng đầu tiên chính là phải thoát khỏi con người nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.
    
  
Lộc Hàm đưa mắt liếc sang người đang bị mình kìm chặt, thuận tay ép cậu vào bức tường phía sau, cúi xuống thì thầm bên tai cậu :

"Vậy sao ? Cho người khác thượng chính là công việc của cậu ?"

Vừa nghe dứt câu nói, thần sắc trên mặt cậu bỗng chốc thay đổi, trong lòng không ngừng chửi rủa 18 đời tổ tông Lộc Hàm, nghĩ đến tuyệt đối không được chống chọi với anh. Loại người này, cậu chơi không nổi chẳng lẽ ngay cả trốn cũng không được sao ?


Cố kìm chế cảm xúc muốn bùng phát, miễn cưỡng nở nụ cười :

"Xin cho hỏi nghề của tôi khiến ngài có ý kiến chăng ?"

"Không có gì, tôi rất hài lòng, đặc biệt phía dưới siết chặt vô cùng, lúc đâm vào rất thoải mái."

"Vô liêm sỉ !"

Bị đem ra chế giễu như vậy, Ngô Thế Huân thật sự tức giận rồi. Cậu liền giơ tay lên đấm thẳng vào mặt Lộc Hàm nhưng anh đã né tránh kịp thời. Lộc Hàm cong khoé môi, nắm lấy cánh tay không an phận của cậu áp chặt lên tường, sau đó cúi xuống hung hăng ngấu nghiến đôi môi cậu.

Mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến cậu rất khó chịu, nhưng cho dù bản thân có vùng vẫy đến mấy cũng không thoát ra được, cậu bèn nhằm vào lưỡi Lộc Hàm cắn mạnh.

Lộc Hàm không lường trước được hành động của cậu, hàng lông mày anh tuấn khẽ chau lại, từ tốn lên tiếng :

"Cậu nhất định sẽ phải cầu xin tôi."

"...."

"Ngô Thế Huân !"


Nói xong anh liền sải bước rời đi.


"Vô liêm sỉ !!"


Ngô Thế Huân nhìn theo bóng lưng phía xa chửi mắng một trận, tức tối đi ra ngoài, liền bắt gặp chủ quản đang nghiêm túc nhìn cậu.

Ngô Thế Huân hít một hơi sâu, không lẽ mình lười biếng trốn việc bị phát hiện rồi sao ? Cậu cúi gập người 90 độ chào người đối diện.

"Chủ... quản."


Chủ quản là một vị thanh niên trẻ, vóc dáng cao ráo, lớn hơn Ngô Thế Huân vài tuổi. Hắn bình thường đối xử với người khác cũng không tệ, có điều tính tình hơi kì quái, vậy nên Ngô Thế Huân không mấy thiện cảm với hắn, đặc biệt là chiều cao.


Sau khi thấy Thế Huân, nét mặt nghiêm túc của chủ quản cũng giãn đi vài phần.

"Sao cậu lại ở đây ? Anh tìm cậu cả ngày rồi đấy."

"Hả ?!" Cậu nhất thời cứng họng, ù ù cạc cạc cả nửa ngày mới xong : "Em đương nhiên là đi vệ sinh... ha ha... " Âm thanh càng ngày càng giảm nhỏ.

Chủ quản nghe vậy gật đầu, đưa tay đặt lên vai người thấp hơn mình gần một cái đầu :

"Bên kia có vị khách uống say rồi, cậu giúp anh đưa ông ta về nhà đi."


Phù~~


Ngô Thế Huân thở dài một hơi, thì ra không phải đến tính sổ với mình, hại mình hồi hộp đến vậy. Cậu vội vàng trả lời.

"Vâng, em biết rồi."

"Vất vả cho cậu rồi, địa chỉ của khách trên xe đấy."

Nói xong chủ quản đưa một chùm chìa khoá cho Ngô Thế Huân :

"Đây là chìa khoá xe, mau đi đi."

Ngô Thế Huân nhận lấy chìa khoá liền nhanh chóng rời đi.

......

Người khách là một người đàn ông trung niên mập mạp, trông có vẻ được ba mươi hơn. Cả người say khướt đổ ập lên vai Ngô Thế Huân, miệng không ngừng nói chuyện linh tinh.

Ngô Thế Huân vật lộn hơn nửa ngày mới đưa được gã vào hàng ghế sau. Lúc chuẩn bị đóng cửa, Ngô Thế Huân bị một cánh tay kéo ngược vào trong. Đến khi cậu nhận thức được mọi việc bản thân đã bị gã ta đè dưới thân.


Chẳng lẽ là muốn chơi xe-sốc sao ?


Cảm giác hoảng sợ ngay tức khắc trào dâng :

"Tiên sinh... Tôi... tôi là đưa ngài về nhà !"

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top