Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Sáng sớm hôm sau, Thiên Tỉ cùng Nam Nam ngồi ăn cơm sáng, liền đem Nam Nam ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói, "Nam Nam, đệ không thể tiếp tục ở bên cạnh ca ca được nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, cho nên ca ca muốn đưa đệ tới một nơi an toàn. Được không?"

Nam Nam nghe xong, nước mắt liền rơi xuống, khó trách buổi sáng hôm nay Vô Phong ca ca liền giúp ca ca thu thập hành lý. Mang theo giọng mũi nồng đậm mở miệng, "Ca ca, có phải ca ca không cần Nam Nam nữa hay không? Đệ không muốn đi, đệ muốn ở cùng ca ca, đệ còn muốn chơi cùng Nguyên Nguyên ca ca nữa. Đệ không muốn đi."

"Nam Nam, ca ca sao có thể không cần đệ được chứ? Chỉ là ca ca không muốn đệ chịu thương tổn, nếu nhớ ca ca, ca ca liền sẽ đi thăm đệ, được không?" Thiên Tỉ nhẹ nhàng xoa đầu Nam Nam.

Nam Nam cố gắng không khóc, hít hít nước mũi, "Vậy đệ nhớ Nguyên Nguyên ca ca thì làm sao bây giờ?"

Thiên Tỉ suy nghĩ một chút, "Đệ thích Nguyên Nguyên ca ca vậy sao, vậy lúc ca ca đi thăm đệ thì cũng sẽ mang hắn theo, như vậy hai người liền có thể cùng nhau chơi, được không?"

Bàn tay bé nhỏ của Nam Nam nắm chặt góc áo, một lát sau phỏng chừng là cảm thấy chủ ý này cũng không tệ lắm, liền nhẹ nhàng lên tiếng "Được."

Thiên Tỉ thuyết phục Nam Nam, thu dọn một chút liền dắt Nam Nam ra ngoài, mới ra đến cửa đã phải ngừng lại, nhà bên cạnh có hai người đang lôi lôi kéo kéo cùng một chỗ, một thư sinh áo trắng, một cô nương váy hồng, hai người ở cạnh nhau nhìn vô cùng chói mắt.

Hồng y cô nương lôi kéo cánh tay Vương Nguyên, "Biểu ca, huynh đã hứa mang muội đi chơi, không được đổi ý. Cho nên hôm nay chúng ta đi chỗ nào a, muội muốn ăn hồ lô ngào đường, biểu ca huynh mang muội đi đi, mang muội đi đi." Dùng sức lắc cánh tay Vương Nguyên.

Vương Nguyên Nhi vẻ mặt không kiên nhẫn, "Nói gì thì nói đi, có thể đừng dựa vào gần như vậy hay không? Buông tay ra không được sao?"

Trịnh Tử Kỳ bĩu môi, chân nhỏ khẽ dậm, "Muội không buông, muội sợ đi lạc." Thật ra suy nghĩ của nàng là huynh không cho ta kéo, ta càng muốn kéo huynh; huynh không thích ta, ta càng muốn đi theo nhuynh. Bỗng nhiên phát hiện biểu ca dừng bước, theo ánh mắt của biểu ca nhìn qua, một thiếu niên mặt lạnh đang đứng ở đối diện, một bộ trường bào màu đỏ sậm, mắt sáng như đuốc, chính mình không tự giác buông cánh tay biểu ca ra, tuy rằng Trịnh Tử Kỳ từ nhỏ lớn lên đã thấy rất nhiều nỹ nam, hai biểu ca cũng là nhân tài kiệt xuất, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy người này lớn lên rất đẹp trai, bất đồng với vẻ đẹp của Vương Tuấn Khải, cũng không nho nhã giống Vương Nguyên, hắn lạnh lùng khác hẳn mọi người, khẳng định sẽ không dễ gần như hai biểu ca, nhưng lại không tự giác bị hắn hấp dẫn.

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ ở đối diện, chỉ ngắn ngủn nửa tháng không gặp thế nhưng lại cảm thấy dài tựa nửa năm, trước nay chưa từng thấy hắn mặc y phục màu đỏ sậm, thế nhưng vẫn là đẹp đến như vậy, tuy rằng Thiên Tỉ cùng biểu muội đều mặc màu đỏ, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy Thiên Tỉ đẹp hơn. Bất quá hình như hắn không vui, mặt vô biểu tình nhìn chính mình, trong lòng cư nhiên rất khổ sở. Muốn cùng hắn chào hỏi một câu, há miệng lại phát không ra nửa chữ.

Ccòn chưa chờ Vương Nguyên mở miệng, Nam Nam đã đỏ mắt bổ nhào vào lồng ngực hắn, "Nguyên Nguyên ca ca, đệ phải đi, đệ sẽ nhớ huynh, sau này huynh nhất định phải cùng ca ca tới thăm đệ a."

Vương Nguyên trong lòng cả kinh, chờ Nam Nam nói xong, mới phát hiện Thiên Tỉ không rời đi, mà là muốn đưa Nam Nam đi, vừa rồi còn cho rằng Thiên Tỉ phải rời khỏi, trong nháy mắt cư nhiên muốn nói ra tình cảm trong lòng mình để níu giữ hắn. Nhìn nhìn Nam Nam, hai mắt đỏ hồng tựa con thỏ nhỏ, rõ ràng vừa rồi đã khóc, không đành lòng nói với Thiên Tỉ, "Vì sao muốn đưa Nam Nam đi?"

Thiên Tỉ mặt không đổi sắc, "Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi. Ngươi vẫn là nên quan tâm một chút biểu muội của mình, nàng ta đường xa mà đến, cũng không nên chậm trễ mới phải." Nhìn bên cạnh Vương Nguyên Nhi đang đứng một người khác, bộ dáng hai người thân mật khăng khít làm Thiên Tỉ hiểu đây mới là cuộc sống sau này mà Vương Nguyên Nhi nên sống, nhìn thấy Vương Nguyên Nhi đối với Trịnh Tử Kỳ chính là biểu hiện dành cho người thân mật nhất, cho nên càng là không muốn cùng bọn họ ở chung thêm một khắc, từ ngực Vương Nguyên Nhi đón lấy Nam Nam, không chút nào chần chờ liền rời đi.

Vương Nguyên Nhi càng tức giận, "Đúng vậy, ta chính là xen vào việc của người khác. Bất quá ngươi thân làm ca ca lại để đứa nhỏ mới bốn tuổi rời đi, đã làm tròn trách nhiệm của một người ca ca chưa? Người lãnh tình như người đến cả máu cũng lạnh." Nhất thời nói không lựa lời, Vương Nguyên Nhi cũng không biết chính mình đã nói gì, bóng lưng Thiên Tỉ dừng một chút, lại không có nói gì. Vương Nguyên Nhi không biết có đôi khi lời nói còn khiến thương tổn khắc sâu hơn cả hành động, này như là một lưỡi dao sắc bén đâm thủng tâm.

Nhưng Nam Nam không chịu được người khác nói ca ca có nửa điểm không tốt, đối với Vương Nguyên Nhi lớn tiếng hét lên, "Nguyên Nguyên ca ca, đừng trách ca ca, ca ca nói là vì bảo hộ đệ. Cho nên không sao cả, huynh về sau nhớ phải tới thăm đệ a."

Vương Nguyên Nhi nhìn Nam Nam gật đầu đáp ứng, "Được, Nam Nam, Nguyên Nguyên ca ca rảnh rỗi liền đi thăm đệ".

Trịnh Tử Kỳ ở bên cạnh lại có chút chờ không kịp, "Biểu ca, người kia là ai a?"

Vương Nguyên Nhi căm giận đáp, "Hàng xóm mà thôi."

Thiên Tỉ luôn là tai thính mắt tinh, đương nhiên là nghe được Vương Nguyên Nhi trả lời, trong lòng không khỏi tự giễu hóa ra Dịch Dương Thiên Tỉ ta ở trong lòng Vương Nguyên Nhi chỉ là hàng xóm, đến bạn bè cũng không phải. Hơn nữa Vương Nguyên Nhi, trong lòng lãnh tình là thế nhưng lại động tâm động tình với ngươi, quả thật là châm chọc.

Thiên Tỉ cả đường đi đều thất thần mắt thấy sắp đến Thanh Lương Tự, Vô Phong bất đắc dĩ khẽ nhắc nhở, "Thiếu gia, sắp tới rồi."

Lấy lại bình tĩnh, im lặng trả lời "Ừm, ta đã biết."

Tiểu sư dẫn hắn đi vào hậu viện Thanh Lương Tự, Vô Trần đại sư sớm đã đợi sẵn, Thiên Tỉ kéo Nam Nam hành lễ, "Làm đại sư chờ lâu, Thiên Tỉ thật thất lễ."

Vô Trần đại sư cười vẫy vẫy tay, "Không sao không sao, mời vào trong."

Thiên Tỉ cũng không hề khách khí, cùng Vô Trần đại sư vào phòng, Vô Trần đại sư biết thân phận của hắn, Thiên Tỉ cũng liền đem tình cảnh lúc này nói ra, cũng nói ra ý định nhờ Vô Trần đại sư chiếu cố Nam Nam.

Vô Trần đại sư nhìn nhìn Nam Nam, "Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, người xuất gia từ bi đương nhiên sẽ đáo ứnb, huống chi hai người giao tranh không nên tổn hại đến đứa trẻ vô tội, cho nên thí chủ yên tâm, ta sẽ chiếu cố tiểu thí chủ thật tốt, thật bình an."

Thiên Tỉ nghe xong trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không chỉ là bởi vì Thanh Lương Tự là nơi ẩn nấp tốt, mà còn bởi vì Vô Trần đại sư có năng lực bảo hộ Nam Nam, "Đa tạ đại sư, ta cũng không nên ở đây lâu, cho nên xin phép cáo lui trước."

Sau đó xoay người nói với Nam Nam, "Nam Nam, đệ ở chỗ này phải nghe lời đại sư, đi theo Vô Phong ca ca học võ, học chữ, ca ca lần sau tới kiểm tra, nếu có tiến bộ, sẽ thưởng hồ lô ngào đường. Có được không?"

Nam Nam vốn thông minh, tựa như ra khỏi hoàng cung chưa từng nhắc đến thân phận của mình, cũng giống như lần này ca ca đưa mình đi cũng là vì muốn bảo vệ mình, cho dù không nỡ cũng ngoan ngoãn đáp ứng, "Được ca ca, đệ sẽ nghe lời, nhưng mà huynh nhất định phải tới thăm đệ."

Thiên Tỉ hướng về phía Nam Nam cười cười, cong lưng sờ sờ đầu Nam Nam, "Ừm, nhất định trở về thăm đệ, ca ca đi a."

Vô Phong đưa Thiên Tỉ đến chân núi, Thiên Tỉ dừng bước phân phó, "Vô Phong, mười tám ảnh vệ phân phó tám người đi Thanh Lương Tự bảo hộ Nam Nam, năm người đi bảo hộ Vương Nguyên Nhi đi." Thiên Tỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cho dù lại cùng hắn cãi nhau, vẫn là không nỡ để hắn chịu thương tổn, thích một người khiến cho chính mình hoàn toàn mất cả trái tim.

Vô Phong lại nóng nảy, "Không được, bên cạnh thiếu gia chỉ có năm người, chúng tôi không thể để thiếu gia người rơi vào hiểm cảnh."

Thiên Tỉ thay đổi ngữ khí, "A, ngươi là đang hoài nghi ta? Cũng đúng, các ngươi theo ta lâu như vậy đều còn chưa biết a." Nói xong, giơ tay từ bên hông rút ra một cây kiếm, trong chớp nhoáng, thân hình Thiên Tỉ chợt lóe dừng lại trước mặt Vô Phong, sau đó thu kiếm, không khí đình trệ, một sợi tóc chậm rãi bay xuống rớt trên mặt đất.

Vô Phong rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cao thủ so chiêu duỗi tay liền phân được cao thấp, hiểu được chủ tử của hắn thân thủ không hề kém bất cứ ai trong mười tám ảnh vệ, cho dù là hắn người đứng đầu bọn họ nếu so chiêu với Thiên Tỉ cũng không nắm chắc có thể thắng. Cuối cùng tâm phục khẩu phục trả lời Thiên Tỉ, "Thiếu gia phân phó, thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ cáo lui."

Thiên Tỉ một mình đi tiếp, lần đầu tiên Thiên Tỉ cảm thấy con đường này dài tới như vậy, phảng phất như không có điểm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top