Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Sáng ngày hôm sau, ăn sáng xong, Thiên Tỉ dọn dẹp một chút liền đi tới chỗ hẹn, nếu hai huynh muội đã thành ý mời, ta cũng không thể làm người ta thất vọng không phải sao?

Thiên Tỉ chân trước mới vừa đi, Vương Nguyên Nhi liền đi theo sau lưng, trong lòng còn mặc niệm một trăm lần "Dịch Dương Thiên Tỉ ngụy quân tử."

Thiên Tỉ đi ở phía trước biết có cái đuôi nhỏ tự nhận là trốn rất khá không có lộ ra chút sơ hở nào đi theo mình, bất quá cũng chỉ là cười cười, không có vạch trần.

Nhưng mà nụ cười của hắn, ở trong mắt Vương Nguyên Nhi chính là, "Chỉ là đi hẹn hò thôi sao, làm gì cười đến nỗi thành một đóa hoa?" Chính là đáy mắt mất mát lại hiện lên rất rõ, hắn sợ hãi Thiên Tỉ thật sự thích Trịnh Tử Kỳ, mà chính mình còn chưa kịp nói cho Thiên Tỉ biết mình thích hắn liền đã thua.

Tới nơi hẹn, Thiên Tỉ cẩn thận quan sát một chút, không tồi, tuy đã nhập thu, nhưng hoa súng trong hồ vẫn thật rực rỡ. Mà trong đình hiển nhiên là được người quét tước qua, không nhiễm một hạt bụi, trước đình hai bồn nguyệt quý cũng coi như là điểm xuyết. Thiên Tỉ tùy tiện ngồi xuống một chỗ, nghĩ kế tiếp nên diễn như thế nào, lơ đãng mà liếc mắt một cái về phía đối diện, ừm, ngoài sợi dây cột tóc màu xanh biếc bị lộ bên ngoài thì cũng không có gì cả.

Ước chừng một nén nhang, Trịnh Tử Kỳ mới thong thả ung dung xuất hiện, hôm nay hiển nhiên là dụng tâm trang điểm qua, tóc búi lên, nhưng là trừ bỏ một cây trâm cũng không có vật trang trí nào khác, điểm này rất đúng ý của Thiên Tỉ, không thích trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhìn tựa như một con Hoa Hồ Điệp. Y phục xanh nhạt ở tiết trời mùa thu tạo cảm giác rất khoan khoái, bất quá nàng mặc y phục màu xanh nhìn thế nào cũng thấy không hợp, vẫn là Vương Nguyên Nhi mặc màu xanh đẹp hơn.

Đánh giá xong rồi, Trịnh Tử Kỳ cũng đến gần, hơi chút hành lễ, "Làm Dịch công tử đợi lâu, Tử Kỳ xin tạ lỗi."

Thiên Tỉ đứng dậy, "Không có không có, ta cũng vừa đến không lâu, Trịnh cô nương không cần đa lễ."

Trịnh Tử Kỳ thẹn thùng cười, "Gọi Trịnh cô nương thật xa lạ a, nếu không chê thì gọi là Tử Kỳ đi, ta cũng kêu công tử là Thiên Tỉ được không? Thiên Tỉ."

Thiên Tỉ còn muốn nói gì đó, lại phát hiện nàng đều đã kêu, liền thuận miệng đáp một câu, "Tên chỉ là cái cách gọi khác, tùy cô nương đi."

Trịnh Tử Kỳ cũng không khách khí, "Thiên Tỉ, mau ngồi xuống, người đâu, dâng trà."

Nước trà bạc xanh biếc lục, hương thơm thoang thoảng, Thiên Tỉ nhấp một ngụm, nước trà lạnh ngọt, làm tâm tình con người ta rất là thoải mái, nhẹ nhàng buông chén trà, tiện đà mở miệng, "Trịnh cô nương, trà này chính là Giang Nam nổi danh Bích Loa Xuân?"

Trịnh Tử Kỳ nhoẻn miệng cười, "Thiên Tỉ quả thật là bác học đa tài, một chút liền đoán được đây là trà gì."

Thiên Tỉ lắc lắc đầu, "Nào có, ta bất quá là học đòi văn vẻ thôi, chi sĩ chân chính có tài phỏng chừng chỉ cần xem một cái liền biết."

Trịnh Tử Kỳ mở miệng, "Thiên Tỉ không cần khiêm tốn, ta nghe Nguyên Nguyên biểu ca nói công tử là cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa ngày ngày đọc sách, kia nhất định là bác học đa tài".

Thiên Tỉ mặt vô biểu tình mà nâng chung trà lên, "A, những lời này đều là hắn nói với cô nương sao?"

Trịnh Tử Kỳ nhìn vẻ mặt hờ hững của Thiên Tỉ, nhưng khi nàng vừa mới nhắc tới biểu ca trong mắt Thiên Tỉ rõ ràng cháy lên vài phần hứng thú, lại ở khi nàng nói xong liền bị dập tắt.

Trịnh Tử Kỳ nhìn tình huống, tròng mắt chuyển động tâm sinh một kế, mở miệng nói: "Ừm, biểu ca có nhắc tới. Kỳ thật Thiên Tỉ, hôm nay mời công tử tới cũng không phải vì phẩm trà. Chỉ là nghe nói Thiên Tỉ đàn rất hay, không biết Tử Kỳ hôm nay có phúc phận nghe công tử diễn tấu một khúc hay không?"

Tử Kỳ vừa dứt lời, đình bên cạnh cây cối truyền đến tiếng rào rạt, Thiên Tỉ khẽ liếc mắt một cái, đạm nhiên mở miệng: "Không phải việc gì to tát, bên đó hẳn là có mèo hoang đi. Nếu cô nương đã mời, ta cũng không tiện từ chối, chính là hôm nay không mang đàn, nên làm thế nào cho phải?"

Trịnh Tử Kỳ vội mở miệng nói, "Cái này chúng ta sớm có chuẩn bị, Tiểu Hồng, đem đàn tới đây."

Mà bụi cây bên này, bị nói là mèo hoang đúng là Vương Nguyên Nhi, vốn hắn nhìn Thiên Tỉ cùng biểu muội của mình vừa nói vừa cười, đáy lòng lại âm thầm sốt ruột vì mình không nghe thấy bọn họ nói cái gì, đánh giá bụi cây bên cạnh thật lâu mới quyết định đi ra đó, làm loại việc làm nhục hình tượng quân tử này, chính là vừa đến liền nghe thấy biểu muội kêu Thiên Tỉ đánh đàn, chân không cẩn thận thiếu chút nữa bị bại lộ. Nhưng là nghe câu kế tiếp của Thiên Tỉ, lá cây ở trong lòng bàn tay đã bị chà đạp không ra bộ dáng gì, trong lòng thăm hỏi thăm Thiên Tỉ vô số lần, "Ngươi mới là mèo hoang! Cả nhà ngươi đều là mèo hoang! Còn đánh đàn, ngươi cũng không có vì ta mà đạn đàn bao giờ." Vương Nguyên Nhi trong lòng khó chịu không thôi, nhưng mà luyến tiếc rời đi, bởi vì đã lâu rồi chưa được cẩn thận ngắm nhìn hắn.

Bên này Vương Nguyên Nhi còn đang khó chịu, bên kia tiếng đàn đã khởi, một khúc 《 Bình Sa Lạc Nhạn 》 ở đầu thu vô cùng hợp cảnh, rõ ràng thực bi thương, lại dưới ngón tay của Thiên Tỉ mà phát ra hơi thở thư thái. Trịnh Tử Kỳ cũng ở lúc khúc nhạc lên cao trào nhẹ nhàng khởi vũ, cầm sắt hòa minh bộ dáng quả thực động lòng người, nhưng là đối Vương Nguyên Nhi mà nói quả thực là hình ảnh chói mắt, trong lòng bực bội, từ bên cạnh nhặt lên một cục đá ném qua, không nghiêng không lệch vừa vặn đánh vào mắt cá chân của Trịnh Tử Kỳ

Dưới chân đau xót, không có chống đỡ, mắt thấy Trịnh Tử Kỳ sắp rơi vào trong hồ, Thiên Tỉ liền đứng dậy, bắt lấy cánh tay Trịnh Tử Kỳ thuận thế đem người kéo lại, sau đó đem Trịnh Tử Kỳ ném vào trong ngực Tiểu Hồng, "Hôm nay ta còn có việc, chúng ta ngày khác lại gặp." Nói xong người liền hướng về phía bụi cây kia đi tới, hành động liên tiếp cũng không cho người khác thời gian phản ứng.

Thiên Tỉ đuổi theo thấy cây nhỏ bên cạnh bị cào rớt một tầng vỏ cây, sớm đã không có bóng dáng ai ở đó, trong lòng hiểu rõ tiểu dã miêu nhất định là nóng nảy. Kỳ thật trong khoảng thời gian này cùng Vương Nguyên Nhi cãi nhau, cũng đã hiểu rõ một vài vấn đề, tỷ như hắn đối với Vương Nguyên Nhi rốt cuộc là cảm giác gì? Yêu hoặc là thích, đáp án hắn đến bây giờ cũng không xác định được, hắn chỉ biết là, một khắc khi bước ra khỏi hoàng cung kia hắn liền không còn là thái tử cao cao tại thượng, mà là một bình dân bố y, thân phụ nợ máu, mà Vương Nguyên Nhi với hắn mà nói chính là một cọng cỏ cứu mạng, ra khỏi cung người đầu tiên hắn biết chính là Vương Nguyên Nhi, là hắn cùng khuôn mặt tươi cười của hắn mang chính mình thoát khỏi những ngày khổ sở kia, một năm qua, chỉ cần có thể nhìn hắn, mỗi ngày giống như cũng không phải quá khó để vượt qua.

Lại tỷ như đoán xem Vương Nguyên Nhi đối với hắn là cái cảm giác gì? Về vấn đề này, Thiên Tỉ cong môi cười, điểm này hắn có chút tự tin, tuy rằng khi cãi nhau không dám khẳng định, nhưng mà sau khi biểu muội của Vương Nguyên nhi tới, hắn đã cẩn thận quan sát, quan sát như thế nào không quan trọng, người bình thường quản không được người khác làm gì trên nóc nhà mình a.

Buổi hẹn hôm nay, hoàn toàn là đoán được sẽ có cái đuôi nhỏ một đường đi theo, cho nên mới đi, chỉ là thấy Vương Nguyên nhi gần nhất vẫn luôn trốn trốn tránh tránh không muốn gặp mình, cũng không muốn nhìn thẳng vào trái tim mình, cho nên mới quyết định dùng cách này tới bức hắn. Chỉ là không nghĩ tới tiểu gia hỏa kia thật thiếu kiên nhẫn, mới xảy ra biến cố. Chờ khi đuổi lại đây mới biết mình đã đùa quá mức rồi, Vương Nguyên Nhi khẳng định là hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm còn không nhỏ. Ở trong lòng âm thầm than một tiếng, phải nghĩ cách giải quyết hiểu lầm sau đó túm lấy thỏ con nghịch ngợm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top