Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Hậu viện.

Đêm cuối thu có chút lạnh, tuy còn chưa tới rằm, nhưng trăng hôm nay lại phá lệ sáng ngời, ánh trăng chiếu vào trên người Vương Tuấn Khải, và Dịch Dương Thiên Tỉ, hai người giống như bị điểm huyệt đứng yên ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Nửa ngày sau, Vương Tuấn Khải cuối cùng vẫn là không nhịn được mà mở miệng, "Ngươi là nghiêm túc?" Hơi thở phun ra liền biến thành sương trắng, sau đó tản ra xung quanh.

Thiên Tỉ nghe xong, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, "Ta chưa bao giờ coi việc này như trò đùa."

Vương Tuấn Khải trầm mặc một lát, hít một hơi thật sâu, mới lại nói tiếp, "Kỳ thật ta đã sớm nói với Nguyên Nguyên, nên cách xa ngươi một chút. Ta có thể thấy rõ quan trường tranh quyền đoạt lợi, cũng có thể đoán được thương trường ngươi lừa ta gạt, nhưng mà ta lại nhìn không thấu ngươi, rõ ràng cùng tuổi với Nguyên Nguyên, nhưng tâm tư của ngươi so với ta còn thâm trầm hơn. Mà ta không muốn Nguyên Nguyên ở bên cạnh ngươi còn có một nguyên nhân khác, chính là thân phận của ngươi. Ở trước mặt chúng ta ngươi chưa bao giờ đề cập tới, thân nhân, thậm chí cố hương đều chưa từng nói qua. Một người đến thân nhân cố hương đều không lưu luyến, người như vậy có bao nhiêu vô tình?"

"Không phải không lưu luyến, mà là không có tư cách lưu luyến." Nếu như còn có nước, còn có nhà..... Thiên Tỉ chậm rãi trả lời, cũng hiểu nếu như hôm nay không thể chứng minh được chân thân, Vương Tuấn Khải nhất định sẽ không đáp ứng, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng, "Ta vốn là Thái tử Ly quốc, không nói ra cũng là thân bất do kỷ......"

Vương Tuấn Khải mở to hai mắt, tuy rằng biết hắn thân phận không bình thường, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến hắn lại là Thái tử tiền triều của Ly quốc, thực sự làm Vương Tuấn Khải lắp bắp kinh hãi, thật lâu mới tìm về được giọng nói của chính mình, "Nói như vậy, gần đây Thục Quốc đột nhiên xuất hiện đám người lạ mặt là đang đi tìm ngươi?"

Thiên Tỉ im lặng gật đầu, "Không sai, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, mùa xuân đến nó sẽ lại sinh trưởng, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu."

"Bang" không đợi Vương Tuấn Khải trả lời, một thanh âm từ sau đình truyền tới, Vương Tuấn Khải sắc mặt trầm xuống, "Ai?" Chờ hắn cùng Thiên Tỉ đuổi theo, đã không còn bóng người, chỉ có nhánh cây ở trên mặt đất không cẩn thận bị đạp gãy. Lại nhìn kỹ, phía trước hai bước chân rớt lại một cái trâm cài màu đỏ, có thể là do người kia chạy trốn quá vội vàng làm rơi lại, Thiên Tỉ khom lưng nhặt lên nhìn, cong cong khóe miệng.

Vương Tuấn Khải nhìn trâm cài này cũng hiểu đó là ai, "Thiên Tỉ, ngươi cũng nên cẩn thận. Người này trước nay đều là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cả ngươi cũng thế, chỉ hy vọng đừng làm liên lụy tới Nguyên Nguyên là được." Lại như suy tư gì đó nhìn Thiên Tỉ nói thêm, "Còn nữa ngươi vừa nói ngươi là cái kia, khó trách lại đem Nam Nam đưa đi nơi khác, Nguyên Nguyên còn cùng ta oán giận thật lâu. Được rồi, hôm nay ngươi coi ta như đại ca có thể thành khẩn nói ra tất cả đã là không dễ, này cũng như đem cả sinh mệnh của ngươi giao cho ta. Kia đại ca hiện giờ cũng chỉ có duy nhất một điều kiện......"

Thiên Tỉ: "Được. Ta đồng ý với ngươi, ta cũng hy vọng điều ngươi đã đáp ứng ta thì đừng nuốt lời."

Vương Tuấn Khải nheo đôi mắt đào hoa, "Đương nhiên! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hôm nay chúng ta vỗ tay thề."

Bang! Quân tử chi ước đã đạt thành, Thiên Tỉ cong cong khóe miệng, Vương Tuấn Khải thực sự không hiểu lắm, vừa rồi đáp ứng điều kiện, người trước mắt cư nhiên còn có thể cười. Điều hắn không hiểu chính là với Thiên Tỉ mà nói Vương Nguyên Nhi mới là bảo bối trân quý nhất.

Bất quá nụ cười quá mức lóa mắt, Vương Tuấn Khải nhịn không được mở miệng, "Còn nữa Thiên Tỉ, trước khi Nguyên Nguyên tròn mười tám tuổi, ngươi chỉ có thể nhìn, không được động."

Thiên Tỉ giờ phút này cũng chỉ có thể yên lặng cảm thán, đại ca này tựa hồ quản có chút chặt a, lại còn có chút lải nhải, trước kia sao hắn lại không phát hiện, bất quá những lời này cũng chỉ là suy nghĩ ở trong đầu, nhưng nhịn không được vẫn mở miệng, "Nga, đại ca, ta không hiểu rõ ý của ngươi, ngươi là muốn ta động hắn như thế nào?"

Sau đó thành công nhìn thấy Vương Tuấn Khải nghẹn lời, há miệng nửa ngày cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn Thiên Tỉ tiêu sái rời đi, để lại cho mình một bóng lưng.

Bỏ đi, Nguyên Nguyên tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc; Thiên Tỉ càng là ổn trọng, bọn họ đi con đường này nhất định nhấp nhô, trước không nói quan niệm thế tục, riêng con đường phục quốc của Thiên Tỉ đã vô cùng xa vời, chính mình cũng chỉ có thể toàn lực giúp bọn họ chu toàn. Nguyên Nguyên cùng Thiên Tỉ ở bên nhau, không phải nói chính mình tư tưởng thoáng có thể tiếp thu, chỉ là bởi vì muốn Nguyên Nguyên vui vẻ hạnh phúc, đêm nay trong mắt Nguyên Nguyên có ngôi sao, khóe miệng đầy ý cười đều nói lên hết thảy. Người làm đại ca này có lý do gì mà không ủng hộ bọn họ? Những việc còn lại cứ để đại ca này tới gánh vác đi.

Nửa tháng tiếp theo Vương Nguyên Nhi ngày ngày đều tới nhà Thiên Tỉ, mọi người cũng đều chỉ cảm thấy huynh đệ hai người quan hệ rất tốt không ai biết rằng quan hệ giữa Vương Nguyên Nhi và Thiên Tỉ sớm đã không phải huynh đệ thuần khiết. Duy nhất chỉ có hai người biết -- Vương Tuấn Khải cùng Trịnh Tử Kỳ, một người bận rộn không rảnh đi xem bọn họ, một người khác gần đây có chút an tĩnh đương nhiên cũng không ai quan tâm nàng đang làm gì.

Trong nhà Thiên Tỉ.

"Thiên Tỉ......"

"Dịch Dịch......"

"Thiên Thiên......"

"Tiểu Thiên Thiên......"

"Dương Dương......"

Thiên Tỉ bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Lại làm sao?"

Vương Nguyên Nhi ghé vào trên bàn sờ sờ tóc mình, "Thiên Tỉ, ngươi có thể dừng lại cùng ta nói chuyện không a? Ta rất nhàm chán, ngươi mỗi ngày không phải đọc sách chính là đánh đàn, không thể đổi cái mới mẻ hơn sao."

Thiên Tỉ buông sách trong tay ra, giương mắt nhìn Vương Nguyên Nhi, "Nga ~ nếu muốn mới mẻ, kia cũng đơn giản, đi theo ta."

Vương Nguyên Nhi vốn là tùy tiện oán giận, không nghĩ Thiên Tỉ sẽ thật sự đáp ứng, ánh mắt sáng lên đi theo Thiên Tỉ vào hậu viện.

Tới hậu viện Vương Nguyên Nhi nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cái gì cũng không có, không khỏi bẹp bẹp miệng, "Thiên Tỉ, không phải ngươi gạt ta chứ? Nơi này trừ bỏ tường vây thì chẳng còn gì cả."

Thiên Tỉ xoay người không đáp, chỉ là nhìn hắn cong cong khóe miệng, sau đó từng bước một lại gần Vương Nguyên Nhi, Vương Nguyên Nhi còn đắm chìm ở nụ cười câu nhân vừa rồi của Thiên Tỉ, khi lấy lại tinh thần liền phát hiện Thiên Tỉ đã kề sát mặt mình, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu thần sắc hoảng loạn của chính mình, hơi thở nhẹ nhàng khẽ phun ở trên mặt, Vương Nguyên Nhi lúc này cảm thấy trong lòng mình như có cái trống đang gõ liên hoàn, bên tai lại truyền đến thanh âm từ tính mà trầm thấp của Thiên Tỉ, "Chuẩn bị tốt chưa?" Còn chưa chờ Vương Nguyên Nhi phản ứng lại, Thiên Tỉ đã ôm lấy eo hắn, nhún một cái, mũi chân nhẹ điểm, đã bay qua bên kia bức tường.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên Nhi gắt gao nhắm lại hai mắt, còn túm chặt cánh tay mình, có chút buồn cười, sau đó mở miệng, "Nguyên Nguyên, có thể mở mắt rồi."

Vương Nguyên Nhi lúc này mới chậm rãi mở to mắt, có chút ngốc, cũng không chú ý tới Thiên Tỉ gọi "Nguyên Nguyên" mà không phải là "Vương Nguyên Nhi". Nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình, chỉ vào Thiên Tỉ nói, "Thiên Tỉ, ngươi ngươi biết võ công......"

Thiên Tỉ mỉm cười nhìn Vương Nguyên Nhi, lúc này hắn thật giống con thỏ nhỏ bị kinh sợ, Thiên Tỉ cảm thấy trái tim thật ấm áp, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, gật gật đầu, "Không sai, ta biết võ công." Sau đó lôi kéo Vương Nguyên Nhi đi về phía trước, Vương Nguyên Nhi lúc này mới phát hiện phía sau hậu viện là một rừng trúc, trước kia chưa từng chú ý tới.

Đi đến chỗ sâu trong rừng trúc, có một cái bàn đá, bốn cái ghế đá, một mảnh đất trống. Thiên Tỉ để Vương Nguyên Nhi ngồi xuống trước, "Nguyên Nguyên, ngươi có bằng lòng học chút võ công phòng thân không? Về sau ta không ở đây nữa, cũng không sợ người khác khi dễ ngươi."

Vương Nguyên Nhi không hỏi "Vì sao ngươi lại không ở đây nữa", mà là ngoan ngoãn gật gật đầu, "Được"

Sau đó Thiên Tỉ xoay người đi đến giữa mảnh đất trống, rút kiếm bên hông ra, đường kiếm nước chảy mây trôi, Vương Nguyên Nhi chỉ cảm thấy hoa cả mắt, chỉ thấy duy nhất thân ảnh của Thiên Tỉ, hắn cảm thấy lúc này trên người Thiên Tỉ như có ánh hào quang, lấp lánh tỏa sáng, đây mới chân chính là Thiên Tỉ, không cần che dấu, cũng không ngụy trang.

Cho đến khi Thiên Tỉ thu kiếm, Vương Nguyên Nhi mới bình tĩnh trở lại. Hai người cùng cầm kiếm, thân mình chuyển động, một lui bước, mỗi chiêu nhất thức rõ ràng đều là lần đầu tiên luyện, nhưng lại phối hợp với Thiên Tỉ vô cùng ăn ý. Thiên Tỉ không thể không thừa nhận Vương Nguyên Nhi thực thông minh, thư pháp dạy hắn một lần liền có thể viết thật tự nhiên, hiện giờ kiếm pháp cũng vậy, luyện một lần liền có thể nhớ rõ tám phần, hai phần còn lại chỉ vì không có căn cơ vỗ thuật trong người, nên không thể nắm giữ lực độ.

Hai người luyện tập cùng nhau, tuy rằng đã vào đông nhưng lại đổ mồ hôi đầm đìa, liền song song nằm trên mặt đất, lúc này Thiên Tỉ chỉ là muốn hảo hảo thả lỏng một chút, không cần suy nghĩ bất luận chuyện gì, chỉ là cùng người mình thích ở bên nhau, dù chỉ là một thường dân bình thường, nhưng đây lại thành hy vọng xa vời. Ở trong lòng thở dài, sau đó nhẹ nhàng giữ chặt tay trái Vương Nguyên Nhi, "Nguyên Nguyên, ta kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe a."

Vương Nguyên Nhi nhéo nhéo tay Thiên Tỉ tỏ vẻ đáp lại, "Được."

"Thật lâu trước kia, có một tiểu hoàng tử sinh ra chính là Thái tử, nhìn như cao cao tại thượng, kỳ thật cuộc sống mỗi ngày chính là học tập làm thế nào để trở thành một hoàng đế tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn, có chút nhạt nhẽo có chút không thú vị, kiên trì mười mấy năm lại cũng thành thói quen. Sau này hắn có một đệ đệ...... Hiện tại hắn có người mình muốn bảo hộ cả đời, người nọ trong mắt có ngôi sao, trên người có thái dương, chỉ cần nhìn hắn, liền cảm thấy cả người đều ấm áp. Cuộc đời này có thể có được người này, chính là điều may mắn nhất."

Vương Nguyên Nhi không nói gì, yên lặng nằm nhìn không trung, một giọt nước mắt xẹt qua khóe mắt, nhẹ nhàng rơi vào lá trúc thật dày, vô thanh vô thức. Thật lâu sau đó, lâu đến mức Thiên Tỉ đều cảm thấy Vương Nguyên Nhi ngủ rồi, Vương Nguyên Nhi mới mở miệng, giọng nói không giống ngày xưa thanh mát mà hơi có chút khàn khàn, "Thiên Tỉ, hôm nay chính là sinh nhật của ngươi?" Không đợi Thiên Tỉ trả lời, Vương Nguyên Nhi xoay người bò lên kéo Thiên Tỉ dậy, "Chưa muộn lắm, hẳn là còn kịp, đi thôi."

Thiên Tỉ không rõ Vương Nguyên Nhi muốn làm gì, lại cũng không hỏi, một đường hấp tấp trở lại tiền viện, Vương Nguyên Nhi đem Thiên Tỉ đẩy vào trong phòng, sau đó gọi Vô Phong đưa thau tắm tới, "Thiên Tỉ, ngươi tắm gội trước đi, đừng hỏi ta muốn làm gì. Cứ làm theo những gì ta nói là được."

Thiên Tỉ cười cười, "Được."

Sau đó Vương Nguyên Nhi tới phòng bếp, vốn là thiếu gia nhà giàu, đừng nói là nấu cơm, chính là bưng trà đổ nước cũng rất ít khi tự mình làm, cho nên luống cuống tay chân là không thể tránh được. Cuối cùng thật sự không được chỉ có thể gọi Vô Phong tới, Vô Phong ở bên cạnh chỉ dẫn, Vương Nguyên Nhi tự mình làm, Thiên Tỉ mới ra tới cửa phòng Vương Nguyên Nhi bên này cũng đã làm xong.

Vương Nguyên Nhi bưng một chén mì trường thọ, thật cẩn thận đi tới trước mặt Thiên Tỉ, "Mau, ngươi nếm thử đi. Là ta làm, lần đầu tiên làm nên cũng không biết nó như thế nào. Trứng chiên có chút nát nhưng mà vẫn còn có thể nhìn ra đó là trứng chiên, mẹ ta nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ mới có thể sống lâu trăm tuổi......"

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên Nhi, không hỏi mấy vệt phổng hồng hồng trên tay hắn từ đâu mà có, cầm lấy đũa gắp lên chút mì.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Vương Nguyên Nhi chờ mong nhìn.

Thiên Tỉ nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ, nhìn hắn gật gật đầu, "Ăn ngon, đây là lần đầu tiên ta ăn mì trường thọ."

Vương Nguyên Nhi cong cong khóe miệng, "Vậy về sau mỗi năm ta đều nấu mì trường thọ cho ngươi có được không?"

Thiên Tỉ giơ tay xoa xoa đầu Vương Nguyên Nhi, "Được."

Sinh nhật mười sáu tuổi, có chút bất đồng so với năm trước, lần đầu tiên ăn mì trường thọ, tuy rằng vô vị nhưng lại là tô mì ngon nhất mà Thiên Tỉ từng ăn, không biết là vì mì ngon hay là do người nấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top