Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Từ lần trước Thiên Tỉ lôi kéo Vương Nguyên Nhi ở hậu viện luyện một lần kiếm, về sau mỗi ngày sáng sớm hắn đều tới tìm Thiên Tỉ nhờ chỉ giáo một chút kiếm pháp phòng thân. Lúc mới bắt đầu Thiên Tỉ tưởng Vương Nguyên Nhi là nhất thời hứng khởi, cũng liền không có từ chối, nhưng cứ như vậy qua một tháng, Vương Nguyên Nhi vẫn cứ như cũ, trước không nói Vương Nguyên Nhi sẽ bị quá sức, chỉ đơn nói đã bắt đầu vào đông lạnh đến run người, Vương Nguyên Nhi lại vẫn là ngày ngày kiên trì như thế.

Sáng sớm, Thiên Tỉ rửa mặt xong, đi vào thư phòng, mở cửa sổ, khí lạnh tràn vào, làm người ta lập tức thanh tỉnh, tùy tiện cầm lấy một quyển sách vừa xem vừa chờ Vương Nguyên Nhi. Mà Vô Phong cũng đã quen, cơm sáng khẳng định là phải đợi Nguyên công tử tới, cho nên cũng liền thối lui đứng ở một bên.

Người tập võ thính lực rất tốt, xem ra không giả. Vương Nguyên Nhi bất quá vừa mới đến cửa nhà, Thiên Tỉ liền từ thư phòng đi ra.

Vương Nguyên Nhi còn buồn ngủ xuất hiện ở cửa nhà Thiên Tỉ, còn chưa gõ, cửa liền mở, hơi hơi nâng nâng mí mắt, là Thiên Tỉ. Cũng vẫn là mặc Thiên Tỉ kéo chính mình vào nhà.

Thiên Tỉ nhìn hắn như thế thì không đành lòng, "Nguyên Nguyên, nếu không sau này chúng ta không luyện nữa. Ngày ấy nói phòng thân chính là thuận miệng nói thôi, không cần ngjiêm túc như vậy. Cho dù có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ che chở ngươi, cho nên......"

Vương Nguyên Nhi nghe xong, lập tức mở to hai mắt, lời lẽ chính đáng mở miệng, "Không được. Trước kia ta buộc chính mình không suy đoán thân phận của ngươi, nhưng mà hiện tại ta đã biết, ta tuy không giúp được ngươi, nhưng ta cũng không thể làm ngươi bị trói buộc, không thể ở trên chiến trường khiến ngươi còn phải vì ta mà phân tâm, Thiên Tỉ, ta không muốn liên lụy ngươi."

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên Nhi, có thể là gần đây không ngủ đủ, khí sắc có chút kém, dưới mắt có quầng thâm, nhưng biểu tình lại là nghiêm túc. Nói Vương Nguyên Nhi tâm tư đơn thuần, đó là do bọn họ chưa bao giờ chạm tới nội tâm hắn, nhận định một người trước nay đều là không cầu hồi báo trả giá, bao gồm tương lai cũng đều sẽ suy xét chu toàn, nhìn Vương Nguyên Nhi như vậy, Thiên Tỉ nói không nên lời cự tuyệt nói. Nhẹ nhàng đem hắn kéo vào trong lòng ngực, hôn hôn tóc hắn, có được một người như thế này, còn cầu gì nữa.

Vương Nguyên Nhi oa ở trong lòng ngực Thiên Tỉ, nhẹ nhàng ôm eo hắn, cái ôm của Thiên Tỉ thật sự quá ấm áp, ấm đến nỗi đều sắp ngủ rồi, nếu là có thể vẫn luôn như vậy thì tốt quá.

Bọn họ ở trong phòng tình chàng ý thiếp, nhưng Vô Phong thì khổ sở đứng ngoài phòng, bưng bữa sáng của hai người, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Được rồi, chủ tử nhà mình có phi tới ánh mắt giết người cũng phải chịu, bởi vì còn không đi vào, bữa sáng sẽ nguội mất. Giơ tay gõ gõ cửa, Vương Nguyên Nhi thanh tỉnh một chút, lập tức đẩy Thiên Tỉ ra, đỏ mặt.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên Nhi đáng yêu như vậy, cong cong khóe miệng, "Đến đây đi, ăn sáng."

Ăn cơm xong Vương Nguyên Nhi rốt cuộc vẫn là không chịu nổi cơn buồn ngủ, liền lăn đi ngủ. Vương Nguyên Nhi cảm thấy ngủ ở trên giường của Thiên Tỉ an tâm hơn, hình như còn ấm áp hơn giường của mình, cho nên bất quá một lát liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Thiên Tỉ ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt Vương Nguyên Nhi say ngủ, cảm thấy giống như là đang nhìn Nam Nam vậy, trong lòng ngọt ngào. Giúp hắn dịch dịch góc chăn, đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy Vương Nguyên Nhi lẩm bẩm trong miệng "Tam quân chi chúng, có thể làm cho tất thụ địch mà vô bại giả......"

Thiên Tỉ dừng bước chân, Vương Nguyên Nhi đến trong mộng cũng đều là 《 Binh Pháp Tôn Tử 》, này có thể giải thích vì sao Vương Nguyên Nhi mỗi ngày đều sẽ buồn ngủ như vậy, ban ngày luyện tập kiếm pháp, ban đêm trở về hắn còn xem binh thư. Vương Nguyên Nhi không thích đọc sách, quả quyết sẽ không đi xem loại thư tịch này, hiện giờ hắn như vậy là vì ai chỉ cần là người thông minh đều có thể thấy rõ ràng.

Thiên Tỉ cảm động lại đau lòng, "Dịch Dương Thiên Tỉ ta rốt cuộc có tài đức gì, đáng giá để ngươi vì ta mà trả giá nhiều như vậy."

Vương phủ.

Vừa mới vào đông, là lúc nên mua thêm quần áo. Trịnh Tử Kỳ cùng Vương mẫu đang xem vải, đủ loại màu sắc cùng hoa văn, trong đó một xấp vải xanh lục và màu đỏ vô cùng chói mắt. Vương nẫu cùng Trịnh Tử Kỳ đương nhiên cũng nhìn thấy, Vương mẫu sờ sờ hai xấp vải.

Vương Tuấn Khải đứng ở bên cạnh nói, "Mẹ à, đây là vải Tô Châu mới đưa tới năm nay, rất mềm mại, hơn nữa hình thêu cũng vô cùng đẹp mắt, tinh tế nhã nhặn, cũng coi như là thượng phẩm trong số vải nhập về lần này. Mẹ, người cảm thấy hai xấp vải này dùng may y phục cho Nguyên Nguyên và Thiên Tỉ có được không?"

Vương mẫu gật gật đầu, "Đúng là không tồi, Nguyên Nguyên nhất định thích. Chỉ là Thiên Tỉ, cha con thu hắn làm nghĩa tử, Thiên Tỉ gọi ta một tiếng nghĩa mẫu, cũng nên cho hắn một chút lễ vật, vàng bạc châu báu, đứa nhỏ nhất định sẽ không nhận, sẽ nói 'đã gọi cha mẹ thì đều là người một nhà, nhận mấy thứ này há chẳng phải để cho người ngoài chê cười', ta nghĩ lời Thiên Tỉ nói cũng có đạo lý cho nên còn chưa nghĩ ra nên tặng gì, mà nay may cho hắn một bộ y phục có lẽ là thích hợp nhất."

Vương Tuấn Khải còn chưa lên tiếng, Trịnh Tử Kỳ đã mở miệng trước, "Mợ, xiêm y hắn khẳng định sẽ không từ chỗi, màu trắng cũng rất hợp với hắn. Còn Vương Nguyên biểu ca, chẳng lẽ vẫn là màu xanh lục sao?"

Vương mẫu nghi hoặc, "Đúng vậy? Làm sao, có gì không ổn?"

Trịnh Tử Kỳ che miệng cười, "Thật cũng không phải có gì không ổn, chỉ là Vương Nguyên biểu ca vẫn luôn mặc lục y có lẽ sẽ thấy chán ghét, con cảm thấy với tướng mạo của biểu ca, ngẫu nhiên đổi màu sắc y phục hẳn cũng sẽ là một công tử tuấn tú phong lưu phóng khoáng."

Trịnh Tử Kỳ vẫn nhớ rõ lần trước chính mình xuyên lục y xanh biếc, trong mắt Thiên Tỉ có gợn sóng bất kinh, bất quá có một người có thể xuyên lục y càng đẹp mắt hơn, mà Trịnh Tử Kỳ cũng không phủ nhận điểm này, nếu không thể so sánh với hắn, vậy không cùng hắn so sánh là được.

Không chờ Vương mẫu mở miệng, Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, "Biểu muội a, mẹ ta cùng Nguyên Nguyên là chí thân, đệ ấy yêu ghét cái gì mẹ ta đương nhiên rõ ràng nhất, lựa màu sắc này đương nhiên là do đệ ấy thích. Nhưng mà, biểu muội, không phải là muội nghe nói vải này rất hiếm cho nên muội muốn chiếm lấy chứ? Ngại quá tính ta vốn thẳng thắn như vậy cho nên.... Hay là nói muội cảm thấy Nguyên Nguyên xuyên màu này khó coi?"

"Tiểu Khải, nói bậy gì đó?" Vương mẫu trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải, lại nói tiếp, "Tử Kỳ, không cần để ý biểu ca của con, nó chỉ chọc con thôi. Con nói cũng có lý, Vương Nguyên biểu ca của con đúng là có khá nhiều xiên y màu này rồi, cũng nên thay đổi. Ta thấy màu xanh đen này cũng không tồi, đem hai xấp vải này may y phục cho Nguyên Nguyên và Thiên Tỉ đi. Tiểu Khải con lớn rồi, màu lam nhìn ổn trọng, cho nên lấy xấp này cho con đi. Tử Kỳ, ta xem xấp vải hồng này khá hợp với con."

Vương Tuấn Khải bĩu môi, "Nghe theo mẹ."

Trịnh Tử Kỳ cúi người, "Cảm ơn mợ. Mợ, thời tiết lạnh rồi nên về nghỉ ngơi thôi."

"Ừ, đi thôi."

Trịnh Tử Kỳ đỡ Vương mẫu từ từ trở về nhà, chỉ là ở sau lưng Vương mẫu hướng Vương Tuấn Khải nhướng mày, tuy lời Vương Tuấn Khải khiến nàng chịu ủy khuất, nhưng tưởng tượng đến Vương Nguyên sẽ không xuyên một thân lục y lượn lờ trước mặt nàng nữa cũng coi như là có thu hoạch, những chuyện khác tương lai còn dài, không vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top