Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19

Ngày tháng cứ thế qua đi, tình cảm giữa Thiên Tỉ và Vương Nguyên nhi cũng càng mặn nồng, đến Vương mẫu cũng phải nói, "Nguyên Nguyên mỗi ngày đều dính lấy Thiên Tỉ, còn hơn cả lúc trước dính lấy Tiểu Khải a." Trưởng bối nhìn hài tử đều là từ ái, cho nên cũng không có nhìn ra sự khác thường trong tình cảm của Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên Nhi.

Nhưng còn Trịnh Tử Kỳ, Vương Nguyên Nhi cùng Thiên Tỉ ngọt ngào thì lòng đố kỵ lại tăng thêm mười phần, yêu Thiên Tỉ bao nhiêu nàng liền hận Vương Nguyên Nhi bấy nhiêu. Cũng phải thôi, tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi tâm cao khí ngạo, đặc biệt là bên người không thiếu thanh niên tài tuấn theo đuổi, đột nhiên gặp được một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng tài mạo song toàn, nhưng thiếu niên này lại coi nàng như không khí, nàng cố gắng tiếp cận, mà người nọ không những không thèm còn đi thích một nam tử khác, sao nàng có thể không giận? Sao có thể cam tâm?

Hai mươi lăm tháng chạp, Tết cũng tới nơi rồi, Vương Nguyên Nhi hôm nay thực vui vẻ, bởi vì ngày hôm qua Thiên Tỉ nói hôm nay sẽ cùng nhau đi dạo, nếu không phải chính miệng Thiên Tỉ nói, Vương Nguyên Nhi thà tin mặt trời mọc từ hướng tây cũng sẽ không tin cái người ngày thường kéo cũng kéo không ra khỏi cửa này sẽ chủ động muốn ra ngoài đi dạo.

Gần đây mỗi ngày đều luyện kiếm, bất quá trừ bỏ luyện kiếm ở ngoài, Thiên Tỉ còn bắt đầu giúp hắn giảng một chút về binh pháp thư tịch, Vương Nguyên Nhi trong lòng tuy rằng kinh ngạc làm sao Thiên Tỉ biết hắn đang nghiên cứu cái này, lại cũng không có biểu hiện ra ngoài, như vậy cũng tốt. Dù sao lúc trước hắn cũng chưa từng đọc qua mấy loại sách này, khẳng định có rất nhiều chỗ không hiểu, hiện tại có người nguyện ý giảng giải cho hắn, Vương Nguyên Nhi tự nhiên là cầu còn không được. Huống chi sau khi hiểu biết mới phát hiện, bài binh bố trận cũng không phải chỉ cần học thuộc là có thể hiểu, cho nên hiện tại mỗi ngày cùng Thiên Tỉ nghiên cứu binh thư thật sự cũng rất thú vị, nhiều ngày qua đi như vậy, dùng lời Thiên Tỉ để nói thì chính là, "Kẻ sĩ ba ngày không gặp đương lau mắt mà nhìn", không nói đến kiếm pháp của Vương Nguyên Nhi tiến bộ rất nhiều, chỉ nói về binh pháp này bình thường cũng đã có thể tranh luận một hai câu với Thiên Tỉ, đừng tưởng rằng một hai câu này là đơn giản, phải biết rằng Thiên Tỉ chính là từ nhỏ đã học tập nghiên cứu, mà Vương Nguyên Nhi bất quá chỉ học tập hai tháng, Vương Nguyên Nhi có thể cùng Thiên Tỉ tranh luận cũng là do hắn có thiên phú, cơ linh thông tuệ, tư duy sinh động, hắn thường có thể nghĩ đến chỗ mà người khác không thể tưởng được, điểm này Thiên Tỉ cũng không thể không thừa nhận.

Hôm nay hiếm khi được đi ra ngoài, Vương Nguyên Nhi cảm thấy chính mình hẳn là nên chỉn chu một chút, liền mặc vào y phục mới mà mẫu thân đưa qua, màu sắc tuy rằng khác lúc trước, nhưng sau khi mặc vào Vương Nguyên Nhi phát hiện vẫn là như cũ che dấu không được dung nhan phóng khoáng của mình, cũng liền mặc kệ nó là màu gì, chuẩn bị ra cửa, đi đến tiền viện vừa vặn đụng phải Trịnh Tử Kỳ.

Vương Nguyên Nhi lúc này mới phát hiện đã thật lâu hắn không gặp Trịnh Tử Kỳ, hình như từ khi cùng Thiên Tỉ ở bên nhau nàng liền rất ít xuất hiện ở trước mắt hắn, tiện đà Vương Nguyên Nhi tự giễu cười cười, hắn mỗi ngày vừa mở mắt đã qua nhà bên cạnh, tới tối mới trở về, đương nhiên là không gặp được nàng.

Bất quá nụ cười của Vương Nguyên Nhi ở trong mắt Trịnh Tử Kỳ chính là cười nhạo, vốn dĩ lửa giận luôn bị áp trong lòng, khó có được cơ hội xả giận Trịnh Tử Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Nha, biểu ca thật là đã lâu không thấy a. Biểu ca gần đây thật là xuân phong đắc ý, chẳng lẽ là có chuyện tốt gì?"

Vương Nguyên Nhi còn không biết Trịnh Tử Kỳ đã biết chuyện của mình và Thiên Tỉ, trong lòng cả kinh, lại bị hắn ngoài miệng nguyên lành qua đi, "Biểu muội đang nói gì vậy, Tết đến đương nhiên là chuyện tốt, chẳng lẽ biểu muội ở nhà của chúng ta không thoải mái, cảm thấy Tết đến không phải chuyện tốt? Nói như vậy, ta xin biểu muội thứ lỗi, nếu nhà chúng ta có chiêu đãi không chu toàn thỉnh biểu muội bỏ qua cho." Nói xong còn ôm quyền cúi người.

Nếu muốn bàn về công phu chăm chọc người, Vương Nguyên Nhi dám xưng đệ nhị phỏng chừng không ai dám xưng đệ nhất, nhìn xem, này bất quá là dăm ba câu liền làm Trịnh Tử Kỳ không thể không cắn răng mà nói.

"Sao có thể? Cậu mợ yêu thương, còn có biểu ca chiếu cố sao có thể không thoải mái, Tử Kỳ đương nhiên là cảm kích còn không kịp. Chỉ là biểu ca gần đây cùng Thiên Tỉ ca ca thật là thân thiết nha, thân đến mức số lần muội thấy biểu ca ở nhà chỉ đến trên đầu ngón tay, mà sao mợ lại không thèm lo lắng cho huynh, mùa đông thức khuya dậy sớm cũng không sợ huynh bị lạnh a? Cũng đúng, Thiên Tỉ ca ca là một công tử ấm áp, sao có thể để huynh bị cảm lạnh? Biểu ca, huynh nói đúng không?"

Trịnh Tử Kỳ ái muội nói khiến Vương Nguyên Nhi luôn lanh miệng cũng phải dừng lại, bởi vì không biết Trịnh Tử Kỳ nói lời này rốt cuộc là cố ý hay là vô tình. Bất quá không đợi Vương Nguyên Nhi tiếp tục mở miệng Thiên Tỉ đã tới, cũng không liếc Trịnh Tử Kỳ một cái, lập tức đi tới bên cạnh Vương Nguyên Nhi, "Ta chờ ngươi nửa ngày cũng không thấy đâu, chỉ có thể tự mình tới tìm, đi thôi."

Trịnh Tử Kỳ chán nản, "Thiên Tỉ ca ca muốn mang biểu ca đi đâu a?"

Thiên Tỉ lúc này mới xoay người nhìn nàng, "Thiên hạ to lớn muốn đi đâu liền đi nơi đó, ta muốn đi đâu hẳn là cũng không cần báo lại với cô nương. Còn nữa Tử Kỳ cô nương, mấy tiếng Thiên Tỉ ca ca này ta không đảm đương nổi, về sau đừng có lại kêu." Nói xong liền mang Vương Nguyên Nhi rời đi, đương nhiên cũng không nhìn thấy bộ dáng như muốn phát điên của Trịnh Tử Kỳ.

Bên này Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên Nhi đi ở trên đường, Vương Nguyên Nhi lại bởi vì lời nói vừa rồi của Trịnh Tử Kỳ mà bất an, tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, Vương Nguyên Nhi vẫn sợ cha mẹ biết chuyện giữa hắn và Thiên Tỉ, tuy nói ở Thục Quốc việc quan hệ nam nam cũng không phải không có, nhưng hơn phân nửa là mấy công tử thế va lêu lổng đi tìm một vài tiểu quan, mà nhà giàu có như Vương Nguyên, Thiên Tỉ lại là vừa mới được thu làm nghĩa tử của Vương gia, nếu chuyện này bị người khác biết, Vương Nguyên Nhi có thể tưởng tượng đến lúc đó sẽ liên lụy Vương gia cỡ nào, trước không nói việc làm ăn sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ riêng đi trên đường bị người ta chỉ trích cũng là rất không ổn.

Thiên Tỉ lúc vào nhà vừa văn nghe được những lời Trịnh Tử Kỳ nói với Vương Nguyên Nhi, trong lòng hiểu Vương Nguyên đang lo lắng cái gì, nếu không phải trên đường có nhiều người Thiên Tỉ đã sớm ôm hắn vào lòng, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể giữ chặt tay Vương Nguyên Nhi tay, nhẹ giọng an ủi, "Không cần sợ hãi, hết thảy đã có ta, mặc kệ phát sinh cái gì ta đều sẽ cùng ngươi gánh vác."

Vương Nguyên Nhi quay đầu thấy Thiên Tỉ đứng ở bên cạnh, ánh mắt kiên định, đột nhiên liền an tâm, có một người luôn ở bên cạnh mình thì còn sợ hãi gì nữa? Việc làm ăn bị hao tổn đến lúc đó cùng Tiểu Khải gánh vác qua một thời gian sẽ ổn thôi, hơn hai mươi năm cơ nghiệp của Vương gia tất nhiên sẽ không bởi vì mình mà chịu ảnh hưởng quá lớn, người khác nói gì mặc kệ họ, chỉ cần sống tốt là được, nghĩ thông suốt rồi hình như cũng không còn băn khoăn nữa.

Thưởng cho Thiên Tỉ một khuôn mặt tươi cười, "Đi thôi, Thiên Tỉ. Ta không sao, ngươi còn chưa nói hôm nay chúng ta đi chỗ nào a."

Thiên Tỉ thấy Vương Nguyên Nhi nhếch lên khóe miệng, hẳn là không có việc gì, cũng liền an tâm, "Chúng ta hôm nay đi thăm Nam Nam, khẳng định là không thể cùng Nam Nam đón Tết, đây là lần đầu tiên không cùng Nam Nam ăn Tết, cho nên muốn thừa dịp năm mới chưa tới đi thăm Nam Nam nhiều một chút, nghĩ lâu như vậy cũng không đi thăm thằng bé, tất nhiên rất nhớ chúng ta."

"Được, xem nên mua cho Nam Nam cái gì."

Thiên Tỉ nhìn Thân ảnh phía trước đi qua các hàng quán nhỏ, trong ngực ôm một đống đồ ăn đồ chơi, lại còn đang tìm kiếm thêm vài thứ thú vị, âm thầm lắc lắc đầu, mình đánh mất trái tim vào tay hắn là chuyện không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top