Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26

Nhoáng cái lại đến mùa đông nhưng với Thiên Tỉ lại có một ý nghĩa khác, qua năm Thiên Tỉ đã tròn mười tám tuổi, chờ đến đầu xuân cũng là lúc khởi hành đi Giang Nam.

Nhưng Vương Nguyên Nhi phải làm sao bây giờ? Chưa nói trên chiến trường đao kiếm không có mắt, còn có một đường hành quân đánh giặc điều kiện gian khổ, Vương Nguyên Nhi làm sao chịu nổi, cho dù hắn có thể, mình cũng không nỡ để hắn đi theo chịu khổ. Lúc trước đáp ứng hắn luyện công là bởi vì khi mình không ở bên cạnh hắn cũng sẽ không bị ai khi dễ.

Hiện tại chính mình phải mở miệng với Vương Nguyên Nhi thế nào đây? Nói thẳng Vương Nguyên Nhi tất nhiên sẽ không đồng ý, thôi, chờ qua năm rồi nói sau.

Ba mươi tháng chạp.

Tuy là mùa đông khắc nghiệt, lại bởi vì Tết đến nên nơi nơi đều vui mừng náo nhiệt, huống chi bên cạnh còn có một người làm bạn, cũng không cảm thấy rét lạnh.

Bông tuyết bay lả tả, trên đường rộn ràng nhốn nháo, còn có tiếng rao bán hàng rong thật náo nhiệt.

Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên Nhi sóng vai đi ở trên đường, hai áo lông cừu một đen một trắng giống hệt nhau, từ xa nhìn tựa như hai nam nhân từ trong tranh bước ra, nhìn thế nào cũng thật xứng đôi. Hai người như thế ở trong mắt người ngoài chính là, "Ai nha, Nguyên công tử cùng Thiên Tỉ công tử tình cảm huynh đệ thật tốt."

Hai người nghe thế nhìn nhau cười, dưới tay áo nắm chặt tay nhau, tình cảm đương nhiên tốt, nhưng khác xa mấy người tưởng tượng.

Thiên Tỉ khẽ kéo tay Vương Nguyên Nhi, "Đi thôi, ta mang ngươi đi chỗ này."

Không đợi Vương Nguyên Nhi đáp ứng, Thiên Tỉ liền lôi kéo người đi ra khỏi đám người, Vương Nguyên Nhi cảm thấy đường đi có chút quen thuộc, chờ tới nơi mới phát hiện, này không phải Vọng Giang Lâu sao?

Mới vừa vào cửa, chưởng quầy liền nghênh đón, "Công tử, ngài tới rồi. Trên lầu đã chuẩn bị tốt."

Thiên Tỉ gật gật đầu, "Tốt, các ngươi hôm nay đều vất vả, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi mấy ngày đi." Nói xong kéo Vương Nguyên Nhi lên lầu.

Chưởng quầy nhìn bóng lưng hai người lên lầu, biết không nên lắm miệng, sống lâu mấy năm vẫn là có chỗ tốt, tỷ như biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Vỗ vỗ xiêm y hướng tới bọn tiểu nhị phân phó "Được rồi, đều tan đi."

Vương Nguyên Nhi nhìn lầu trên lầu dưới chỉ có mình cùng Thiên Tỉ, minh bạch xem ra hôm nay ông chủ Vọng Giang Lâu sử quyền lợi —— đặt bao hết. Vương Nguyên Nhi không hỏi nhiều, muốn xem Thiên Tỉ muốn làm gì.

Thiên Tỉ đem Vương Nguyên Nhi đưa tới bên cửa sổ, "Ngươi ngồi đây một lát, qua một chén trà nhỏ ta sẽ trở về, đừng chạy loạn."

Vương Nguyên Nhi cười gật gật đầu, "Ngươi đi đi, ta chờ ngươi."

Thiên Tỉ quả thực giữ lời, một lát đã trở lại, trong tay còn bưng một chén gì đó.

Đi vào đặt ở trước mặt Vương Nguyên Nhi, mới phát hiện là một chén bánh trôi, rất đẹp mắt, cũng không biết hương vị thế nào, Thiên Tỉ thuận thế ngồi xuống, "Ngươi nếm thử xem."

Vương Nguyên Nhi dùng đũa kẹp lên một cái bánh trôi, khẽ cắn một ngụm, mềm mại nị nị, nhân có vẻ khác so với bánh trước kia mình đã ăn, "Là nhân đậu đỏ a", Vương Nguyên Nhi cảm thấy bánh trôi này thật ngọt, không biết là bởi vì Thiên Tỉ hay là bởi vì đậu đỏ.

Vương Nguyên Nhi ăn bánh trôi, ngoài cửa sổ bông tuyết bay bay, nhìn người ngồi bên cạnh, cảm thấy từ đáy lòng đều là ấm áp.

Người này a, từ khi sinh ra đến bây giờ phỏng chừng chưa bao giờ tự mình động thủ làm ra một chén bánh trôi đơn giản lại đầy ắp tình yêu như vậy.

Vương Nguyên Nhi ăn xong, ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ , "Thiên Tỉ, rất ngon. Ta hy vọng về sau mỗi năm đều có thể ăn bánh trôi do ngươi làm."

Vương Nguyên Nhi khi nói lời này đôi mắt lấp lánh, Thiên Tỉ cảm thấy trời đông giá rét sở dĩ không có ngôi sao, đại khái là sao trên trời tất cả đều trụ ở trong đôi mắt Vương Nguyên Nhi. Không chút chần chờ, một cái hôn dừng ở đôi mắt đang phản chiếu hình bóng của mình kia, lông mi quét qua khóe miệng có chút ngứa, tâm hình như cũng có chút ngứa.

"Được, về sau mỗi năm đều làm cho ngươi ăn. Chỉ cần ngươi thích."

Thiên Tỉ đem người đưa tới bên cửa sổ, rút nhuyễn kiếm bên hông ra cắt một đường, lồng đèn chậm rãi rơi xuống.

"Phanh" một đóa pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu, pháo hoa thực đẹp, tình cảm thuần túy giữa hai người lại càng đẹp.

"Oa, Thiên Tỉ, thật đẹp. Ta thấy số 108 a!"

Thiên Tỉ thấy biểu tình kinh hỉ của người bên cạnh, chỉ cần hắn vui vẻ, chính mình trả giá cái gì cũng đáng, nửa năm quân lương kia có là gì đâu?

Thiên Tỉ đem Vương Nguyên Nhi ôm vào trong ngực, "Đây là 108 chỉ thuộc về chúng ta, hy vọng chúng ta năm sau còn có thể nắm tay nhau cùng ngắm pháo hoa."

Vương Nguyên Nhi ngươi biết không, có thể cùng ngươi xem pháo hoa có bao nhiêu hạnh phúc.

"Nguyên Nguyên, qua hôm nay chúng ta lại lớn thêm một tuổi, chúng ta đã mười tám tuổi rồi." Thiên Tỉ che dấu cảm xúc, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.

Vương Nguyên Nhi cười mị mắt, "Đúng vậy, chúng ta thật sự trưởng thành."

"Nhưng mà ta liền phải đi xa." Thiên Tỉ lẩm bẩm nói nhỏ.

Vương Nguyên Nhi quay đầu, "Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?"

Thiên Tỉ cười cười với hắn, "Không có gì, ta nói chúng ta cần phải trở về rồi."

Trên đường trở về, Thiên Tỉ thấy người bên cạnh phá lệ vui vẻ.

Lơ đãng đi ngang qua một quán hoành thánh nhỏ, ông lão ở bên ngoài lau bàn, bà lão cầm một kiện áo choàng nhẹ nhàng giúp ông lão phủ thêm, "Ông à, chúng ta dọn quán thôi, ta đã làm canh cá mà ông thích ăn nhất, còn mua rượu mà ông thích. Đi thôi, chúng ta cũng nên về nhà ăn Tết."

"Được, đúng là đã không còn sớm, chúng ta đi về thôi."

Trong gió tuyết nhìn theo hai vị lão nhân dìu nhau đi, lúc này Thiên Tỉ thật hy vọng mình là một dân chúng bình thường, như vậy liền có thể không cần cố kỵ mà cùng Vương Nguyên Nhi ở bên nhau, bồi hắn đến đầu bạc giai lão.

Vương Nguyên Nhi cũng nhìn Thiên Tỉ, tâm ý tương thông dù ngươi không nói ta cũng hiểu ngươi đang nghĩ gì, "Thiên Tỉ, không cần chờ đến lúc đó, chúng ta bây giờ đã cùng nhau đầu bạc." Nói xong chỉ chỉ bông tuyết trên tóc Thiên Tỉ.

Sờ sờ đầu Vương Nguyên Nhi, Thiên Tỉ dắt tay Vương Nguyên Nhi, "Đi, chúng ta cũng về nhà."

_____

Đoán xem tiếp theo là ngược hay không ngược???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top