Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

28

Vương Tuấn Khải cũng đã biết Vương Nguyên Nhi đi tìm Thiên Tỉ, thở dài lắc lắc đầu, Thiên Tỉ sợ hãi hắn tỉnh dậy sẽ đuổi theo cho nên đêm qua giờ Tý đã rời đi, hiện tại sớm đã ra khỏi Thục Quốc. Nhưng mà Vương Nguyên dù sao cũng là thân đệ đệ của mình, nghĩ vậy liền chuẩn bị đi qua xem Vương Nguyên Nhi, thuận tiện đem vài lời của Thiên Tỉ chuyển cho hắn.

Chỉ là mới vừa đi tới cửa liền gặp Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vẻ mặt kinh ngạc, "Sao đệ đã quay lại rồi?"

Vương Nguyên Nhi liếc hắn một cái, "Không về còn ở lại căn nhà trống không đó làm gì?!" Nói xong cũng không màng Vương Tuấn Khải phản ứng thế nào, liền  tự trở về phòng.

Vương Tuấn Khải nhìn sắc mặt như bình thường của Vương Nguyên, kéo Tiểu Hắc đang muốn rời đi lại, "Ta hỏi ngươi, tiểu thiếu gia ở bên kia có khóc không?"

Tiểu Hắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tuấn Khải, run run rẩy rẩy mở miệng, "Thiếu gia...... Thiếu gia không khóc a."

"Vậy có đại náo một hồi không?" Vương Tuấn Khải tiếp tục truy vấn .

"Cái này, cũng không có. Thiếu gia thấy thư của Thiên Tỉ công tử để lại xong, gấp gọn bỏ vào trong ngực liền trở lại đây a." Tiểu Hắc vẻ mặt như đưa đám đáp.

Vương Tuấn Khải cảm thấy này thật không bình thường, dựa theo tính tình của Vương Nguyên sau khi biết Thiên Tỉ bỏ rơi mình, không đại náo thiên cung cũng khẳng định khóc ngập núi, chỉ là hiện tại đến một giọt nước mắt cũng không rớt, sắc mặt lại như bình thường, càng làm Vương Tuấn Khải thấp thỏm không thôi, yên lặng phân phó Tiểu Hắc phải coi trừng Vương Nguyên Nhi cẩn thận, vạn nhất hắn làm việc ngốc gì đó vậy mình không có biện pháp hướng cha mẹ còn có Thiên Tỉ nói một lời công đạo.

Một tháng sau đó, Tiểu Hắc ngày ngày một tấc cũng không rời Vương Nguyên, mà Vương Nguyên Nhi thật giống như cái gì cũng không phát sinh, hết thảy phảng phất như quay về thời điểm chưa quen biết Thiên Tỉ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tâm tình tốt thì cùng bọn công tử ăn chơi trác táng ngày trước đi nghe hí khúc, thời tiết tốt liền mua chút đồ chơi đồ ăn ngon cùng Tiểu Hắc đi thăm Nam Nam.

Vương Tuấn Khải mỗi ngày nghe Tiểu Hắc báo cáo hành tung của Vương Nguyên Nhi, nếu không phải hắn rất hiểu đệ đệ, chỉ sợ hắn cũng sẽ tin biểu hiện giả dối của Vương Nguyên Nhi đối với việc Thiên Tỉ rời đi một chút cũng không thương tâm này, nghĩ đến đây Vương Tuấn Khải càng cảm thấy Vương Nguyên Nhi từ khi Thiên Tỉ rời đi bộ dáng vô cùng khả nghi.

Luôn cảm thấy Vương Nguyên Nhi sẽ làm chuyện gì đó, cho nên hôm nay Vương Tuấn Khải chuẩn bị tự thân xuất mã đi theo Vương Nguyên Nhi, bất quá thực không khéo bị Vương Nguyên Nhi bắt được.

Vương Nguyên Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đại ca nhà mình.

"Tiểu Khải, huynh đừng đi theo đệ, yên tâm đi đệ sẽ không tự sát. Nguyên đại thiếu gia đây có quyền có tiền, có thể ăn nhậu chơi bời, có cái gì phải luẩn quẩn trong lòng chứ? Cho nên huynh cứ yên tâm đi. Còn nữa, dù đệ muốn tự sát cũng phải xem đệ có cơ hội hay không, người mỗi ngày đi theo đệ thật đúng là không ít đâu. Tiểu Hắc tạm thời không nói, trên cây, nóc nhà, góc tường đều đã mấy người rồi, hôm nay còn làm phiền đại ca của đệ tự thân xuất mã. Huynh nói xem có phải đệ nên thật cao hứng hay không?"

Vương Nguyên vân đạm phong khinh nói xong, nhưng Vương Tuấn Khải lại không hiểu ra sao, "Đệ nói cái gì trên cây, nóc nhà?"

Vương Nguyên Nhi nhìn Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu, sau đó nhìn góc tường phía đông nam mở miệng nói, "Các ngươi còn không chui ra sao? Chẳng lẽ muốn ta tự mình đi mời các ngươi?!"

Sau một lát, ba đạo hắc ảnh xuất hiện ở trước mặt Vương Nguyên Nhi, "Thuộc hạ tham kiến Nguyên công tử."

Vương Nguyên Nhi vẫy vẫy tay với bọn họ, "Được rồi, các ngươi đứng lên đi. Về sau muốn đi theo  thì cứ thoải mái xuất hiện ở trước mắt ta, không cần lén lút."

Ba người nhìn nhau, sau đó thật mạnh gật đầu, "Thuộc hạ đã rõ."

Vương Nguyên Nhi đem ba người kia đuổi đi, lúc này mới nói với Vương Tuấn Khải, "Tiểu Khải, đệ biết huynh lo lắng cho đệ, nhưng đệ thật sự không có việc gì. Đệ hiểu nguyên nhân hắn làm như vậy, chỉ là không muốn đệ đi mạo hiểm, cho nên mới trộm rời đi, còn vụng về dùng Nam Nam yểm hộ. Nhưng mà nếu tất cả là điều hắn muốn, hắn muốn đệ mạnh khỏe vui vẻ ở đây chờ hắn trở về, vậy đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không khiến hắn vì đệ mà phân tâm, chiếu cố chính mình chiếu cố nam nam thật tốt, vì hắn trừ đi nỗi lo về sau thì có gì mà không được? Cho nên huynh và cha mẹ đều yên tâm đi, đệ sẽ không làm việc gì ngốc."

Nói xong còn chớp chớp mắt với Vương Tuấn Khải, sau đó phe phẩy cây quạt trong tay mang theo Tiểu Hắc lắc lư ra khỏi cửa, lưu lại Vương Tuấn Khải một mình ở cửa khóc không ra nước mắt, hóa ra Vương Nguyên Nhi thật sự không có việc gì, tự hao phí thời gian của mình lâu như vậy, ngẫu nhiên còn bởi vì suy xét việc này mà đêm cũng không thể ngủ, vậy mà hiện tại nhân gia chính miệng nói mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

"Vậy sao đệ không sớm nói a?" Không cam lòng hướng bóng lưng Vương Nguyên Nhi nổi giận gầm lên một tiếng.

Vương Nguyên Nhi đưa lưng về phía hắn lắc lắc cây quạt, "Chưa từng thấy dáng vẻ bất an của đại ca bao giờ, cho nên muốn nhìn thử một chút. Đại ca chớ trách đệ, ha ha ha......"

Vương Tuấn Khải cảm thấy đại ca đây vì hai đệ đệ này quả thực quá không dễ dàng.

.

Tháng 5 năm Ất Tị, Dịch Dương Thiên Tỉ suất lĩnh thân vệ tới Giang Nam, bằng vào tín vật năm đó tìm được Lưu tướng quân, thu hồi hai mươi vạn binh mã.

Ngày 6 tháng 6, Dịch Dương Thiên Tỉ dẫn binh ra sa trường, chỉnh đốn quân ngũ xong, hai mươi vạn binh mã một lần nữa ban danh "Dịch gia quân".

Cùng lúc đó, bản tính của tân hoàng Việt Quốc bại lộ, thiên tính giết hại, tin vào sủng thần cải cách hiến pháp, kết quả luật pháp quá mức khắc nghiệt, trọng thần triều đình không dám can gián, cuộc sống của bá tánh trong nước khổ không nói nổi.

Tháng bảy, Dịch Dương Thiên Tỉ dẫn dắt mười vạn Dịch gia quân phất cao cờ hiệu "Lập minh quân, cứu bá tánh" từ Giang Nam kéo lên phía Bắc, một đường thế như chẻ tre, ngắn ngủn hai tháng, đã thu phục mười lăm tòa thành trì.

Cứ như vậy, không chỉ làm Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong quân lập uy, không ít binh lính lúc trước cảm thấy Thiên Tỉ bất quá chỉ là một đứa nhỏ có năng lực gì có thể thống lĩnh hai mươi vạn đại quân, qua hai tháng mọi nghi ngờ đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bên này tân hoàng Việt Quốc càng thêm kiêng kị, buổi sáng trong triều đình có dâng tấu thì chính là "Dịch gia quân thế tới rào rạt, Việt Quốc không có chủ soái thích hợp lãnh binh ra trận, bá tánh Việt Quốc chỉ cần là nghe nói tới Dịch gia quân, liền liều chết cũng muốn đối kháng quân triều đình chủ động mở ra cửa thành."

Tân hoàng đem tấu chương trong tay xé bỏ, "Điêu dân to gan, một khi đã như vậy, thông báo xuống dưới, sau này nếu như lại có kẻ thông đồng với địch phản quốc, liên chu di cửu tộc, chịu hành quyết ngũ mã phanh thây, treo ở cửa thành làm lời cảnh cáo."

Tin tức vừa ra cả nước liền ồ lên, trong lúc nhất thời bá tánh vì sợ bị tội thông đồng với địch phản quốc, cả Việt Quốc khi mặt trời còn chưa xuống núi mọi nhà đã khóa kín cổng, không giao tiếp với ai, chỉ vì tự bảo vệ mình.

Tin tức truyền tới Thục Quốc đã là một tháng sau, khi Vương Nguyên Nhi nghe Vô Ngần kể lại thì tay phải đang cầm quân cờ đen, tay trái cầm quân cờ trắng, nhìn nhìn bàn cờ trắng đen chém giết khó hoà giải. Vương Nguyên Nhi không thèm quan tâm nói, "Khó trách Thiên Tỉ không cho ta đi theo, phương thức tự diệt vong của Việt Quốc thật đặc biệt, ta đi theo chẳng phải là tài nhiều lại ít chỗ dùng? Quả thực ta tương đối thích hợp an nhàn sống qua ngày ở chỗ này hơn."

Nói xong, tay phải ở trên bàn cờ rơi xuống một quân cờ, chỉ là trên một bàn cờ cũng đã là gió nổi mây phun, quân cờ trắng nhìn như chiếm thượng phong, kỳ thật là bị quân cờ đen tầng tầng vây quanh; sau đó tay trái Vương Nguyên Nhi lại đặt xuống một quan cờ, tầng vây quanh liền bị phá dễ như trở bàn tay, lại nhìn kỹ, quân cờ trắng đen không phân cao thấp, cho nên kết cục cuối cùng là hoà. Xem đi, có đôi khi mọi người thường sẽ bỏ qua chỗ quan trọng nhất, quên mất một góc khuất, vô luận là ai .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top