Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, đảo mắt Thiên Tỉ cũng đã đi được nửa năm rồi. Nửa năm này Vương Nguyên Nhi nhìn như ngày ngày ăn không ngồi rồi, kỳ thật vẫn lén lút nắm giữ Vọng Giang Lâu, Xuân Phong Lâu mà Thiên Tỉ để lại nghe ngóng tin tức bát quái.

Khoảng cách giữa Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên Nhi xa ngàn dặm, nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn gửi một phong thư báo bình an, tuy rằng Vương Nguyên Nhi chưa từng trả lời, ngươi hỏi vì sao a? Còn không phải là doVương Nguyên Nhi vẫn giận Thiên Tỉ lén trốn đi hay sao.

Mắt thấy đã là tháng 11, mùa đông sớm đã lặng yên tới rồi, Việt Quốc ở phương bắc, thời tiết hẳn là càng thêm rét lạnh, cũng không biết trận chiến sự này khi nào mới có thể kết thúc? Vương Nguyên Nhi lúc này mặc áo lông cừu ngồi ở Vọng Giang Lâu, trên bàn trà còn bốc hơi nóng, nghe chưởng quầy giảng về loại trà này, nhưng Vương Nguyên Nhi lại không nhấc nổi một chút hứng thú nào, mọi loại trà đều không thể có được hương vị trong đắng có ngọt giống như Thiên Tỉ pha.

Vương Nguyên Nhi nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ người kia. Hôm qua nhất thời hứng khởi đi tới Vọng Giang Lâu mới phát hiện, Vọng Giang Lâu có liên quan tới nhà hắn, hiện tại cha đã đem mọi công việc giao cho Tiểu Khải xử lý, kia nói cách khác Tiểu Khải sớm đã âm thầm trợ giúp Thiên Tỉ? Mình vì sao lại không biết? Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có bí mật?

Vương Nguyên Nhi mang theo một bụng nghi hoặc đi tìm Vương Tuấn Khải, lúc đó Vương Tuấn Khải đang ở sảnh ngoài bị Vương phu nhân giáo huấn, "Tiểu Khải a, năm nay con cũng đã mười chín, là thời điểm nên cưới vợ. Lúc trướcmuốn thay con tìm một cô nương thích hợp, con thoái thác nói tuổi còn nhỏ, hiện tại tuổi con cũng không còn nhỏ a......"

Vương Nguyên Nhi thấy đại ca nhà mình vẻ mặt bất đắc dĩ rồi lại không thể không nghe theo an bài của mẹ, có chút buồn cười lại có chút đau lòng, cha mẹ cam chịu việc của mình và Thiên Tỉ, hiện tại mọi chuyện cũng chỉ có thể dựa vào đại ca tới gánh vác, vốn dĩ đại ca còn có thể tiêu dao thêm mấy năm, chỉ là hiện tại bởi vì mình, cha mẹ khó tránh sốt ruột, thúc giục đại ca sớm ngày cưới vợ sinh con. Cẩn thận ngẫm lại nếu như đại ca về sau cưới một nữ tử mà mình không yêu, sau đó hai người tôn trọng nhau như khách mà sống suốt cuộc đời, kia mình khẳng định cả đời đều sẽ cảm thấy lương tâm bất an.

"Vương Nguyên Nhi, đệ tới tìm ta sao? Đi đi đi, có chuyện gì chúng ta về thư phòng nói." Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên Nhi như nhìn thấy cứu tinh, vội vội vàng vàng lôi kéo Vương Nguyên Nhi chạy về thư phòng, "Đệ cứ đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Thấy đại ca của đệ gặp nạn cũng không giúp đỡ." Vương Tuấn Khải vừa đi vừa oán trách.

Vương Nguyên Nhi lúc này lại khôi phục bản tính, vẻ mặt thâm trầm vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải, "Đại ca, kỳ thật đệ cũng chờ huynh cưới về một đại tẩu cho đệ a."

Vương Tuấn Khải liếc mắt xem thường, "Tốc độ qua cầu rút ván cũng không ai nhanh bằng đệ. Được rồi, không chấp nhặt với đệ. Nói đi tìm ta có chuyện gì?"

Vương Nguyên Nhi cũng thu lại biểu tình cà lơ phất phơ, "Tiểu Khải, đệ hỏi huynh, huynh cùng Thiên Tỉ có phải có chuyện gì mà đệ không biết hay không?"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên Nhi không giống như là thuận miệng hỏi một chút, kia nhất định hắn đã biết chút gì đó, chỉ sợ dăm ba câu đơn giản cho có lệ là không được rồi. Trầm mặc nửa ngày, vẫn là chuẩn bị nói thật, "Không sai, ta cùng hắn làm một giao dịch, đừng nghĩ nhiều cái gọi là giao dịch kia cũng là liên quan tới đệ. Trên thực tế ta biết thân phận của Thiên Tỉ sớm hơn đệ, lúc ấy ta đưa ra yêu cầu là hắn phải toàn tâm toàn ý đối tốt với đệ, chỉ cần hắn đạt yêu cầu này, ta liền lấy thân phận đương gia của Vương gia ủng hộ hắn vô điều kiện. Hơn nữa ta cùng với hắn còn có một khoản tiền đặt cược, nếu hắn thất tín, như vậy hắn vứt bỏ chính là  nửa giang sơn của mình."

Vương Tuấn Khải dừng một chút, tiếp theo mở miệng, "Vương Nguyên Nhi, đệ biết không? Lúc ấy ta đề xong yêu cầu này, Thiên Tỉ không có nửa điểm chần chờ liền đáp ứng. Lúc ấy ta liền biết, dù đưa ra bất luận điều kiện gì hắn cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng, dù sao ánh mắt không thể lừa dối người khác được."

Nội tâm Vương Nguyên Nhi lúc này cũng chỉ có thể dùng khiếp sợ để hình dung, chưa bao giờ nghĩ tới người nọ nguyện ý dùng nửa giang sơn để đổi lấy một mình mình, ngày thường cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, cả hai đều rất ít đem tình yêu trong lòng biểu đạt ra ngoài, bởi vì đều hiểu tâm ý lẫn nhau, hơn nữa đều là nam tử, cũng ít khi lãng mạn giống nữ tử. Nhưng mà lúc này Vương Nguyên Nhi có nguyện vọng mãnh liệt muốn nhìn thấy hắn, muốn chính miệng nói với hắn, "Cảm ơn ngươi, ta yêu ngươi."

"Thịch thịch thịch" một trận tiếng đập cửa làm Vương Nguyên Nhi bừng tỉnh hoàn hồn, "Vào đi"

Thì ra là chưởng quầy Vọng Giang Lâu, "Nguyên công tử, thời tiết rét lạnh, công tử nên mặc thêm áo hoặc là lên trên lầu nghỉ ngơi, đừng để nhiễm phong hàn." Còn có một câu "Bằng không đến lúc đó ta biết ăn nói với Thiên Tỉ công tử như thế nào" bị chưởng quầy nuốt trở về trong bụng.

Vương Nguyên Nhi nhìn nhìn sắc trời, xua xua tay, "Không cần, cũng không còn sớm, ta cần phải trở về." Dứt lời cũng liền xuống lầu.

Đã là cuối tháng, ngẫm lại hẳn là cũng sắp nhận được thư của Thiên Tỉ rồi, kỳ thật trong thư cũng không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là hắn trong lúc hành quân có sự việc thú vị gì, nói với mình hắn rất khỏe, chỉ là mỗi lần đều sẽ viết thêm một câu "Chờ ta trở lại" ở cuối thư, Vương Nguyên Nhi cong cong khóe miệng lần này tâm tình tốt liền viết một phong thư hồi âm cho hắn đi.

Chỉ là lần này chờ thư tới có chút lâu, ngày mồng tám tháng chạp cũng đã qua, vẫn chưa có nhận được, chẳng lẽ là hắn quên mất? Vương Nguyên Nhi nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu, sao có thể? Thiên Tỉ cái gì có thể quên, chứ chuyện này tất nhiên sẽ không bao giờ quên, bởi vì ta còn chưa có tha thứ cho hắn đâu.

Lúc này Vương Nguyên Nhi đang ngồi ở thư phòng của Thiên Tỉ, xem một ít sách mà trước kia hắn đã ghi chú giải qua, bên trong không chỉ có binh pháp, còn có thơ, sách sử, truyền thuyết thú vị, Vương Nguyên Nhi xem sách, cảm giác giống như lại thấy được một Thiên Tỉ thật khác, một bụng đầy kinh luân, tài hoa hơn người, ngươi nói người này như thế nào lại giỏi như vậy?

Vương Nguyên Nhi tự nghĩ tự cười cười, duỗi duỗi người, ngồi một buổi sáng liền chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút. Đi tới cửa thấy đám người Vô Ngần đứng ở góc tường đang nói cái gì đó, chỉ là xem biểu tình của bọn họ hình như không giống như là nói chuyện với nhau mà là cãi nhau. Vương Nguyên Nhi nhấc chân đi đến, ba người cãi nhau quá mức kịch liệt căn bản không có phát hiện Vương Nguyên Nhi.

"Không thể nói cho Nguyên công tử, nếu Nguyên công tử biết khẳng định sẽ......"

"Nguyên công tử là người quan trọng nhất của công tử chúng ta, vì sao không thể nói cho Nguyên công tử biết. Nguyên công tử mới là người kia đầu tiên nên biết a!"

Vương Nguyên Nhi đi vào vừa nghe có liên quan đến mình, liền nói giỡn, "Bí mật gì a, không thể để ta biết?"

Ba người quay đầu lại mới phát hiện Vương Nguyên Nhi đứng ở sau lưng, thấy Vương Nguyên Nhi ba người đều là sắc mặt trắng nhợt, ấp úng nói không nên lời, không dám nhìn thẳng Vương Nguyên Nhi.

Vương Nguyên Nhi lúc này cũng thu hồi tươi cười, khẳng định là phát sinh đại sự, nếu không lấy định lực của ba người kia thì có cái gì có thể làm cho bọn họ thay đổi sắc mặt, ngẫm lại người có thể khiến bọn họ coi trọng cũng chỉ có ba người, Thiên Tỉ, Nam Nam còn có mình, chính mình cùng Nam Nam vẫn sống khỏe ở Thục Quốc, như vậy chính là Thiên Tỉ.

Nghiêm mặt mở miệng, "Vô Ngần, ngươi nói xem là chuyện gì?"

Vô Ngần nhìn nhìn Vương Nguyên Nhi, lại nhìn nhìn hai người đứng bên cạnh, suy nghĩ nửa ngày, biết không thể giấu cũng liền nói ngắn gọn, "Chúng ta nhận được tin tức nói công tử bị người ta ám toán, thân bị trọng thương, hiện tại sinh tử chưa biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top