Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31

Phủ tướng quân, Tử thành Việt Quốc.

"Báo, tướng quân, đêm hôm qua ở cửa thành phía đông, có quỷ."

Thủ thành tướng quân mặt đầy dữ tợn, nỗ lực mở to đôi mắt ti hí của mình, "Ngươi nói cái gì? Có quỷ!"

Tướng sĩ thủ thành run run rẩy rẩy trả lời, "Vâng...... Tướng quân, giờ Tý đêm qua, các huynh đệ đang trực đêm ở cửa thành, đột nhiên phát hiện sau lưng có người vỗ vai, các huynh đệ ngày thường cũng hay đùa giỡn, đều tưởng ai đó đang trêu đùa, cho nên cũng không để ý. Nhưng mà sau đó vẫn không ngừng lại, lúc ấy tất cả các huynh đệ đều bị người ta vỗ vai, nhưng xác thật không phải người của chúng ta làm. Sau đó nghe thấy có người nói: Cho dù bản tướng quân đã chết, Việt Quốc các ngươi cũng nhất định bị diệt quốc. Chúng ta đuổi theo giọng nói liền thấy trên tường thành có một cái bóng màu trắng đang bay lướt qua, thân hình cùng khuôn mặt rất giống tên tướng quân đã bị trúng tên kia."

Thủ vệ ở bên cạnh thủ thành tướng quân cũng mở miệng, "Tướng quân, theo tin tức báo lại, nghe nói đêm qua chủ soái của quân địch đã chết, chỉ là sợ lung lạc quân tâm, cho nên tin tức mới chưa được công bố."

Thủ thành tướng quân vuốt vuốt râu, "Chủ soái đã chết? Trước mắt tin tức còn chưa được chứng thực, chúng ta không thể manh động. Còn quỷ? Theo bản tướng thấy, là trong lòng ngươi có quỷ thì đúng hơn. Người đâu, đem người này kéo xuống phạt năm mươi quân côn, tránh để hắn lại yêu ngôn hoặc chúng."

"Tướng quân, tướng quân, thuộc hạ nói đều là thật, oan uổng quá." Tướng sĩ quỳ xuống đất cầu xin.

"Kéo xuống, về sau lại có người ở trong quân ngũ bàn tán lời đồn, bản tướng quân chắc chắn nghiêm trị không tha."

Thủ thành tướng quân tuy rằng ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, nhưng rất nhiều người đã biết hiện tại trong quân ngũ có quỷ, tuy rằng không dám nói ra, trong lòng đều sẽ có điều hoài nghi.

Tình huống tương tự vào đêm hôm sau lại xuất hiện ở phía tây cùng phía bắc cửa thành, chỉ là nghe nói lần này bóng dáng màu trắng so với đêm qua càng thêm khủng bố, "Quỷ" này một thân bạch y nhưng ngực lại dính đầy máu tươi, còn tuyên bố làm cho cả Việt Quốc phải chôn cùng.

Tướng sĩ thủ thành một bên kiêng kị tướng quân nghiêm trị, một bên lại thực sự sợ hãi cứ đến giờ Tý hằng đêm sẽ xuất hiện quỷ, cho nên chỉ cần màn đêm buông xuống người gác đêm đều là biểu tình hoảng hốt, hơi có động tĩnh liền bị kinh hách.

Thủ thành tướng quân biết được tình trạng này xong, tức giận khó nhịn một chưởng phá nát bàn gỗ, "Phía đông phía tây phía bắc đều xuất hiện, đêm nay ta sẽ đi canh ở phía nam, bản tướng quân cũng muốn nhìn xem là người phương nào giả thần giả quỷ."

Cùng ngày khi mặt trời còn chưa lặn hẳn, các tướng sĩ ở cửa thành phía nam mỗi người đã đều cầm đuốc, chiếu sáng cửa thành phía nam. Bá tánh Tử thành những ngày gần đây cũng nghe nói bên trong thành có quỷ, cho nên vừa đến buổi tối cũng đều đóng cửa thật chặt.

Màn đêm buông xuống, giờ Tý, tất cả mọi người lên tinh thần chờ bạch y quỷ xuất hiện, nhưng mà một canh giờ đi qua, trừ bỏ gió lạnh thấu xương, thì không có nửa bóng người.

Thủ thành tướng quân vung tay lên, "Tới, ai tới nói ta nghe quỷ ở chỗ nào? Về sau nếu lại có người ở trong quân hồ ngôn loạn ngữ, bản tướng quân......"

"Báo... Tướng quân, ở, ở, ở phía đông...... Có... Có..." Một vị tiểu tướng sĩ bò lăn quỳ gối trước mặt thủ thành tướng quân, đầy mặt đều là bụi đất vừa thấy liền biết hắn đang hoảng loạn đến cực điểm, xem tuổi cũng bất quá là mười lăm sáu.

Thủ thành tướng quân một chân đá hắn, "Chuyện gì? Không có quân kỷ!"

Tiểu tướng sĩ bị đá lăn trên mặt đất, lập tức bò dậy, hít sâu một hơi thoáng bình phục tâm tình, mới tiếp tục mở miệng, "Tướng quân, phía đông xuất hiện bạch y quỷ kia, không có mắt, cả người là máu, phun lưỡi dài, bóp cổ chúng thuộc hạ luôn miệng kêu: Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta. Nhóm thuộc hạ có tám người, đã có ba người phát điên rồi, còn lại cũng đều đã hôn mê, chỉ có thuộc hạ chạy tới đây báo cáo."

Lúc này không biết là ai kinh hô một tiếng, "Nhìn xem, trên cổ hắn có máu."

Mọi người đều nhìn về phía cổ tiểu tướng sĩ, quả thực tất cả đều là máu, đến cả ngực áo giáp cũng dính không ít.

Trước mắt bao người, thủ thành tướng quân cũng nói không nên lời quở trách, từ lỗ mũi gầm lên giận dữ, "Đi, tất cả cùng ta đi xem rốt cuộc tình huống là như thế nào."

Chờ các tướng sĩ đi rồi, tiểu tướng sĩ quỳ trên mặt đất chậm rãi bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại dùng tay áo xoa xoa mặt, hiện rõ mặt mày của tiểu tướng sĩ, người này không phải Vương Nguyên Nhi thì là ai?

Hôm sau.

Hiếm khi thời tiết bên ngoài rất là không tồi, có thể phơi nắng. Vương Nguyên Nhi duỗi người, chuẩn bị đi ăn sáng.

Thiên Tỉ đẩy cửa tiến vào, nhìn trên người Vương Nguyên Nhi chỉ mặc trung y (đồ lót) thì hơi nhíu nhíu mày, vừa đem y phục đưa cho hắn vừa mở miệng, "Thế nào? Đêm qua chơi có vui không?!"

Vương Nguyên Nhi tiếp nhận y phục vừa mặc vừa trả lời, "Hiệu quả không tồi, ta xem đêm nay chuẩn bị một chút, đêm mai không sai biệt lắm liền có thể hành động."

Hai người cùng ăn sáng xong, chuẩn bị ở trong sân phơi nắng một lát, rốt cuộc hôm nay cũng được thanh nhàn. Bất quá vừa mới ngồi xuống, Vô Phong liền tới nói vết thương của Thiên Tỉ phải bôi thuốc.

Vương Nguyên Nhi lấy thuốc trong tay Vô Phong qua, cười cười mở miệng nói, "Vô Phong, cứ để ta." Nói xong liền cầm thuốc đi vào phòng.

Thiên Tỉ vào phòng liền cởi áo, kỳ thật đã không còn đáng ngại, miệng vết thương đã kết vảy, chỉ là thoạt nhìn hơi dọa người một chút.

Vương Nguyên Nhi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vết thương này, xem miệng vết thương liền biết lúc ấy bị thương không nhẹ, đáy lòng cũng vạn phần may mắn khi ấy không trúng tới điểm yếu hại. Chỉ là hắn cũng hiểu Thiên Tỉ không nói cho mình biết là sợ mình lo lắng, cho nên lúc này cũng không mở miệng truy vấn, ngồi xổm trước mặt Thiên Tỉ đem dược nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của Thiên Tỉ.

Vương Nguyên Nhi còn đang nghiêm túc bôi thuốc, chỉ là không rõ vì sao đang là mùa đông lại cảm thấy độ ấm trên người Thiên Tỉ càng ngày càng cao, liền hỏi, "Thiên Tỉ, ngươi không khoẻ a?"

Thiên Tỉ một phen nắm lấy bàn tay còn đang bôi thuốc của Vương Nguyên Nhi, "Không sai, ta hiện tại rất khó chịu."

Vương Nguyên Nhi vừa nghe thế cũng liền nóng nảy, xem sắc mặt Thiên Tỉ ửng hồng đúng là không bình thường, sờ trán hắn "Ngươi chỗ nào không thoải mái? Ta đi kêu đại phu."

Thiên Tỉ dùng lực kéo, Vương Nguyên Nhi không hề phòng bị cả người ngã vào trong lòng ngực Thiên Tỉ, Thiên Tỉ ôm lấy Vương Nguyên Nhi, "Nguyên Nguyên a, ta là một nam nhân bình thường, ngươi nghiêm túc sờ sờ ngực ta như vậy, ta sẽ có phản ứng."

Vương Nguyên Nhi chán nản, "Ta sờ sờ lúc nào, ta là đang bôi thuốc a."

Thiên Tỉ nhướng mày, "Đều giống nhau."

Nói xong cũng không cho Vương Nguyên Nhi thời gian phản ứng, liền hôn xuống cái miệng nhỏ còn muốn phản bác kia. Lâu như vậy, lại trước nay chưa từng quên hương vị của Vương Nguyên Nhi, như là bánh hoa quế, ngọt mà không ngấy, còn làm người ta hãm sâu vào trong đó. Thiên Tỉ tiến công làm Vương Nguyên Nhi không còn chút sức lực chống cự, chỉ một lát liền tước vũ khí đầu hàng, chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Đã lâu không thân mật, hai người vừa đụng vào liền không thể vãn hồi. Nụ hôn của Thiên Tỉ cũng từ môi chậm rãi chuyển hướng tới vành tai, lỗ tai Vương Nguyên Nhi mềm mại, Thiên Tỉ nhịn không được nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn, dẫn tới Vương Nguyên Nhi cả người run rẩy; lại từ vành tai đến xương quai xanh, Thiên Tỉ khẽ gặm cắn từng tấc da thịt trên người Vương Nguyên Nhi, mỗi nơi đi ngang qua liền để lại một dấu vết hồng nhạt.

Vương Nguyên Nhi cảm thấy lúc này mỗi một tiếng hô hấp dồn dập của Thiên Tỉ ở bên tai mình đều vô hạn phóng đại, sau đó vạn tiễn tề phát đến mỗi tế bào trong thân thể.

Thiên Tỉ tay cũng không nhàn rỗi, y phục của Vương Nguyên Nhi không biết từ khi nào đã bị lột đi hơn phân nửa, tay Thiên Tỉ chậm rãi chui vào trung y của Vương Nguyên Nhi, nhẹ nhàng xoa xoa eo, chậm rãi hướng lên trên, có thể rõ ràng cảm nhận được xương sườn của hắn, lại hướng lên trên...... Thiên Tỉ cảm thấy mình đã sắp bùng nổ rồi, cố nén xúc động làm chính mình dừng lại, "Nguyên Nguyên, ta có thể chứ?"

Vương Nguyên Nhi đương nhiên biết Thiên Tỉ nói cái gì, lúc này cũng bị Thiên Tỉ trêu chọc đến nhịn không được, nhưng nghĩ nghĩ vẫn thở hổn hển mở miệng, "Đừng... Hiện tại không được..."

Thiên Tỉ tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe xong cũng vẫn khó nén được vẻ mặt thất vọng.

Vương Nguyên Nhi thấy hắn như thế sợ hắn hiểu lầm, vội vàng mở miệng, "Trên người của ngươi còn có thương tích."

Thiên Tỉ vừa nghe, ngọn lửa nơi đáy mắt lại một lần nữa cháy lên, "Yên tâm đi, vết thương của ta cũng không còn đáng lo ngại. Hiện tại ngươi nên lo lắng cho chính mình thì hơn." Nói xong trực tiếp đem người bế lên đi đến mép giường, đem người trong ngực lột sạch không còn một mảnh vải che thân, màn che cũng chậm rãi buông xuống.

Nhưng mà ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng động ở bên trong truyền ra.

"Ưm... Ngươi... Ngươi không sợ người khác nói ngươi ban ngày tuyên dâm sao?"

"Ta xem ai dám? Hửm?"

"A... Ngươi nhẹ một chút..."

Vô Phong ở ngoài phòng rụt rụt cổ, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ giúp bọn hắn đóng kín cửa sổ, yên lặng xoay người rời đi. Nguyên công tử rốt cuộc cũng bị công tử nhà mình ăn sạch rồi, cũng không uổng phí lúc trước công tử nhà mình phải ở ngoài cửa phòng hưởng gió lạnh.

Chờ Vương Nguyên Nhi lại lần nữa tỉnh lại, bên ngoài đã đen nhánh một mảnh, thân thể thoải mái thanh tân xem ra Thiên Tỉ đãn giúp mình tắm rửa. Nghĩ đến đây, Vương Nguyên Nhi liền đỏ mặt, cũng may trời tối nhìn không thấy. Chậm rãi ngồi dậy, cảm giác được thân thể chỗ nào đó ẩn ẩn đau, ở trong lòng lại đem Thiên Tỉ hảo hảo thăm hỏi một lần. Khi đang định đứng dậy, Thiên Tỉ đã đi vào, dựa vào mép giường, ôm cánh tay ung dung nhìn hắn, "Còn có sức ngồi dậy? Xem ra ta còn chưa đủ nỗ lực a."

Vương Nguyên Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, "Dịch Dương Thiên Tỉ, ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ."

Thiên Tỉ cười cười, ngồi ở mép giường, lộ ra má lúm đồng tiền đã lâu không thấy, xem ra là thật sự vui vẻ, "Tới, uống cái này đi, thân thể sẽ thoải mái hơn một chút."

Vương Nguyên Nhi nghe lời ngoan ngoãn uống hết, đang muốn nói gì đó lại bị Thiên Tỉ đè lại, "Ta biết ngươi muốn nói gì. Yên tâm đi, ngày mai hết thảy đã có ta, quân sư ngươi đã tự mình xuất động giúp ta mở đường, còn sợ cái gì nữa. Cho nên đêm mai đánh vào Tử thành, ta nhất định thắng lợi. Ngươi a, thân là quân sư, vẫn là ngoan ngoãn tọa trấn trong quân, chờ ta trở về."

Vương Nguyên Nhi cũng hiểu mình bày mưu tính kế thì có thể, nhưng nếu như thật đi ra chiến trường, chỉ sợ sẽ thêm phiền, cho nên cũng liền ngoan ngoãn gật đầu.

Đêm hôm sau vào giờ Tý, Dịch Dương Thiên Tỉ nghe đồn đã chết lại xuất hiện ở trong quân, Dịch gia quân sĩ khí tăng vọt, Dịch Dương Thiên Tỉ rèn sắt khi còn nóng suất lĩnh hai vạn quân mã bất ngờ đánh vào Tử thành; các vị tướng quân còn lại từng người suất lĩnh năm ngàn tinh binh đánh vào của thành tây, bắc, nam. Hai quân giao chiến, nhưng là vô luận là ở nơi nào, đều có một phân đội binh mã nhỏ đứng ở trung tâm, không cần giết địch, chỉ chuyên tâm hô to "Trả mạng cho ta".

Dịch Dương Thiên Tỉ chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà: Xuất kỳ bất ý, nhiễu loạn quân tâm, như vậy kết quả cũng liền không cần nói cũng biết.

Khi Vương Nguyên Nhi ở trong quân nghe được tướng sĩ báo cáo "Đại quân toàn thắng", tâm cuối cùng cũng hạ xuống, qua hôm nay, con đường phục quốc của Thiên Tỉ cũng chỉ còn lại một tòa thành cuối cùng —— Lê Thành, vốn là hoàng thành (thủ đô) của Ly quốc, bất quá xem cái Lê Thành này cũng tồn không được bao lâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top